Editor: Tiểu Nguyệt Nguyệt

Thiên Tình đối với hắn đã không có một tia ảo tưởng, nàng cảm thấy tâm tro ý lạnh, đột nhiên dùng ánh mắt sắc bén như ưng trành trứ nhìn Âu Dương Thanh Minh, “ Ngươi nhất định sẽ bị báo ứng”.

“ Báo ứng?” Âu Dương Thanh Minh hừ lạnh. “ Ngươi còn chưa chịu báo ứng, thì ta tính cái gì? So sánh với ngươi thì ta còn thua ngươi xa, à nói cho ngươi biết, Liên Nhi đã muốn chết! Vừa rồi bị giết… Thiên Tình công chúa, ngươi vừa lòng không?”

“ A….” thiên Tình kinh hãi, gắt gao trừng Âu Dương Thanh Minh, tức giận, khiếp sợ, tràn ngập mà đến, nàng cảm thấy bi thống muốn chết. “ Liên Nhi, là ta hại ngươi…”

“ Đúng, nàng là vô tội mà chết, kia nhưng thê nhân của ta là không vô tội sao?” Âu Dương Thanh Minh chỉnh lại y phục, đi đến ngồi bên bàn rót một ly nước, chậm rãi uống, ánh mắt lại ẩn nhẫn mà thâm trầm. “ Đáng chết chính là ngươi! Đều là ngươi”

Nàng chợt ngẩng mặt nhìn hắn, trong mắt thoáng chốc chớp lên một đạo nước mắt trong suốt, nhưng chỉ là trong nháy mắt, giống như chỉ là ảo giác, trong mắt của nàng ngoài kiên nghị cũng không có tia xao động. Nàng cắn môi, khóe miệng nhẹ nhàng rung động: “ Ta đáng chết, là ta đáng chết, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!”

Thiên Tình đứng lên, mặc lại y phục. Đem sợi tóc hỗn độn của chính mình sửa sang một chút, con ngươi trong suốt chậm rãi hiện lên một tầng nước mắt trong suốt, nàng mơ hồ càm thấy Âu Dươn gMinh là đang khiêu khích với sự cực hạn của nàng. Tuy nhiên nàng cũng không thể thăm dò được sự nhẫn nại cực hạn của mình là đến trình độ nào.

Nhưng là nàng, chán ghét! Liên Nhi chết! Kế tiếp sẽ như thế nào? Nàng cảm thấy sống cũng không còn ý nghĩ gì cả, mệt quá, muốn khóc, mắt cơ hồ sắp rơi nước mắt, cái mũi cũng hồng lên!

“ Vương gia, Lam phu nhân tới”

Ngay sau đó, Y Lam đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh, lập tức cười hành lễ. “ Vương gia, thần thiếp tới

Lại liếc mắt nhìn qua Thiên Tình đang ngồi dưới đất, cười ảm đạm. “ Vương Phi, có ghế sao ngươi không ngồi, lại ngồi dưới đất? Người ta không biết lại còn tưởng Vương gia chúng ta bạc đãi ngươi đâu!”

“ Y Lam, tiện nhân chỉ có thể ngồi dưới đất, nào đến, dạy cho tiện nhân này xem như thế nào hầu hạ nam nhân” Âu Dương Thanh Minh cười tà mị.

“ Hảo a, Vương gia, thần thiếp nhất định hảo hảo hầu hạ Vương gia” Y Lam nhanh chóng vui vẻ đáp lời.

Âu Dương Thanh Minh đi đến bên giường, ngồi xuống, nhìn chằm chằm Thiên Tình đang ngòi trên mặt đất, nói với Y Lam: “ Thiên Tình, nhìn xem Y Lam hầu hạ bổn vương như thế nào!”

Sắc mặt Thiên Tình trắng bệch, môi cắn lại dần dần mất đi huyết sắc. Nàng cắn môi thật chặt không cho chính mình phát ra tiếng, một dòng nước mặt cũng nhanh chóng khống chế không được mà chảy xuông, uớt nhẹp khuôn mặt xinh đẹp. Tuy nước mắt chảy xuống nhưng biểu tình trên mặt nàng là vẫn quật cường như trước, đôi môi nhỏ nhắn cắn chặt, đôi lông mi thật dài cũng bất an mà rung động. Một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi trả lại ta những gì ngươi nợ ta gấp ngàn vạn lần! Đem những khuất nhục mà ta đã chịu cũng thừa nhận một lần! Âu Dương Thanh Minh, ngươi chờ đấy!”

Thân mình nhu nhược của Y Lam nhanh chóng tiến lên, bàn tay trắng nõn mềm nhẹ vuốt ve Âu Dương Thanh Minh đang nằm trên giường, một bàn tay lại cố ý đảo quanh trên bụng Âu Dương Thanh Minh, nàng nằm lên trên, cố ý làm cho trước ngực xuân sắc nại lộ trong mắt nam nhân.

Âu Dương Thanh Minh nhàn nhã nằm trên giường, đôi mắt lợi hại nhìn chằm chằm Thiên Tình, môi hơi hơi nhếch lên thành nụ cười.

Trong phòng thực yên tĩnh, Thiên Tình nhìn bọn hắn với vẻ mặt chán ghét, sự chán ghét đối Âu Dương Thanh Minh cũng nhiều thêm vài phần.

Y Lam sau một hồi vuốt ve cũng cởi hết y phục của bọn hắn, Y Lam cư nhiên ngồi ngay trên người Âu Dương Thanh Minh, bắt đầu thong thả di động, còn phát ra âm thanh ghê tởm. Theo động tác càng ngày càng nhanh, tiếng kêu cũng càng lúc càng lớn, chợt kêu lên một tiếng sung sướng, toàn thân vô lực mà nằm xuống. Âu Dương Thanh Minh ôm lấy nàng, đem nàng đặt lên trên giường.

Trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị của nam nữ giao hoan, hơi thở hào hển nặng nhọc, trước mắt này là nói không nên lời ghê tởm, Thiên Tình thiều chút nữa ói ra, quay mặt đi không nghĩ nhìn bọn hắn.

“ Thiên Tình, học được chưa?” Âu Dương Thanh Minh tà ác hỏi. “ Hiện tại, ngươi đến thử một lần đi”