Editor + Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt

Khi Thiên Tình nghe được cái quyết định khó có thể tin đấy của hắn, nàng nhịn không được gầm nhẹ: “ Ngươi điên rồi! Ta cũng không phải nô bộc của ngươi. Ngươi có tư cách gì can thiệp vào nhân sinh của ta!”

Âu Dương Thanh Minh hoàn toàn không để ý tới nàng. Hắn chỉ dùng sức nắm chặt lấy tay nàng, ra lệnh cho Lạc Đình Nam: “ Ngươi hiện tại có thể đi rồi. Hề Hề, ngươi cũng lui ra ngoài, nơi này không được có bất luận kẻ nào!”

Lạc Đình Nam thản nhiên liếc qua Thiên Tình một cái, không tái nhiều lời, thu dọn đồ đạc, thong dong rời đi. Hề Hề cũng run run đi ra ngoài.

Chờ đến khi Mai Nguyệt điện chỉ còn lại Thiên Tình cùng Âu Dương Thanh Minh, một tia hơi thở nguy hiểm tiến gần tới nàng. Nàng ngẩng đầu quật cường nhìn thẳng vào hắn, trong lòng một mảnh hàn ý bao phủ.

Đôi lông mày của Âu Dương Thanh Minh nhíu lại, trong mắt kết lại một tầng băng giá. Không khí xung quanh tựa hồ đều bị hắn ngưng lại thành một lớp sương lạnh lẽo. Đôi môi mỏng mím chặt, mâu quang lạnh như băng bắn về phía Thiên Tình, thanh âm trầm thấp ám ách vang lên: “ Ngươi thật đúng là tùy tiện, cư nhiên dám để cho hắn ôm ngươi!”

Thiên Tình không muốn cùng hắn giải thích. Bộ dạng hiện tại của hắn không giống như một Vương gia, nói đúng hơn là giống một đứa trẻ đang tranh ăn dấm chua ( ghen á ^^~). Trong mắt hắn mười phần là không tin làm cho Thiên Tình đột nhiên cười lạnh: “ Ngươi thật sự không biết lí lẽ!”

Âu Dương Thanh Minh hoàn toàn không để ý đến sự phẫn nộ của nàng, tự mình kéo nàng vào trong phòng, đẩy mạnh nàng xuống giường. Thiên Tình hô nhỏ một tiếng, giãy dụa muốn ngồi dậy. Màn lụa mỏng màu bạc được hắn thả xuống. Tấm màn mỏng như nước rũ xuống tận mặt đất.

Trong Mai Nguyệt điện chỉ có hai người bọn họ, một tên thợ săn cùng một dã thú bị thương. Sự tuyệt vọng của nàng chỉ có nàng chính mình hiểu được.

“ Đêm qua mới uy ngươi “ăn”, hiện tại ngươi đã cơ khát đến vậy sao?” Trong con ngươi sâu không thấy đáy của Âu Dương Thanh Minh hàm chứa thật lớn sự phẫn nộ, cúi người đè lên nàng, ngòn tay nắm chặt cầm nàng, cười lạnh: “ Ngươi thật đúng là dâm đãng, ngay cả biểu đệ của bổn vương cũng dám câu dẫn. Xem ra nam nhân bình thường là không thể thỏa mãn ngươi! Ngươi này dâm phụ không biết xấu hổ!”

“ Đúng! Trong mắt ngươi ta chỉ là một món đồ chơi không đáng giá mà thôi. Tùy ngươi muốn nói sao thì nói!” Thiên Tình quật cường quay mặt đi. Hắn có thể hận nàng, nhưng hắn không có quyền vũ nhục nhân cách của nàng.

Âu Dương Thanh Minh không thể nhịn được nữa, một quyền nện ở trên chiếc ghế gỗ. Chiếc ghế nhất thời “ hoa” một tiếng vỡ nát ra. Hắn hai mắt rét lạnh, lạnh lùng nói: “ Tiếu Thiên Tình, là ngươi chọc giận ta.”

“ Là ngươi không nói lí lẽ, là ngươi biến thái!”

Khuôn mặt tuấn lãnh của Âu Dương Thanh Minh cau lại, trong mắt hừng hực lửa cháy. Hắn âm hiểm nheo mắt lại, cười lạnh: “ Ngươi thật lớn mật, bổn vương sẽ khiến cho ngươi cả mùa đông nay không xuống giường được.”

Trong lòng Thiên Tình một trận khủng hoảng, đôi mắt trong veo ngân ngấn nước mắt. Nàng khóc nấc lên, vùng khỏi tay hắn: “ Buông ta ra. Ta không có, không phải như ngươi nghĩ, ngươi buông ta ra!”

Thiên Tình thấy hai mắt Âu Dương Thanh Minh âm trầm, dưới ánh trăng , hắn giống như một con chim ưng khát máu, mà nàng chính là thỏ trắng vô lực ở trên mặt đất. Cảm giác được lửa giận của hắn, nàng bất lực nhắm hai mắt lại, đột nhiên không hề giãy dụa.

Nghĩ đến Lạc Đình Nam đã ôm nàng, cơn phẫn nộ của hắn lại dâng lên, một phen nắm lấy cái cổ tiêm tế của nàng, cắn răng nói: “ Tiện nhân, ngươi nghĩ có một khuôn mặt đẹp hơn người là có thể đi khắp nơi câu dẫn nam nhân sao? Lần sau nếu để cho bổn vương thấy ngươi câu dẫn nam nhân khác, bổn vương sẽ cho cả hoàng cung theo ngươi tuẫn táng.”

Thiên Tình bắt đầu kịch liệt ho khan, chân đạp lung tung, chân của hắn kẹp lấy chân nàng. Thiên Tình cũng vừa đánh liên tục vào lồng ngực rắn chắc của Âu Dương Thanh Minh, vừa khóc mắng : “ Ngươi là cầm thú, buông ta ra, buông ta ra….”

Âu Dương Thanh Minh đồng tử co rút lại, tay cũng dùng lực mạnh hơn. Thiên Tình vì khuyết thiếu dưỡng khí, vốn khuôn mặt tái nhợt lại càng trở nên trắng bệch. Thấy nàng gần như sắp tắt thở, Âu Dương Thanh Minh buông tay ra. Một tay ném Thiên Tình xuống phía chiếc ghế. Đầu của nàng đập mạnh vào cạnh bàn, máu chảy không ngừng. Không chờ nàng đứng dậy, thanh âm băng lãnh của Âu Dương Thanh Minh vang lên phía trên đầu nàng, “ Lại có lần sau, thần tiên cũng không cứu nổi ngươi!”