Đi chơi cả một ngày, Lôi Kình chẳng có cảm giác gì cả, có thể nói là chưa đủ, vô cùng mất hứng, chuyện này căn bản không nằm trong tưởng tượng mua sắm của anh, từ đầu đến cuối, hễ Lôi Kình muốn mua cho cô thứ gì đó. Không phải cô kiếm cớ nói khó coi, thì lại bảo là không hợp, hoặc là màu sắc không đẹp, tóm lại là tìm đủ loại lý do lý trấu để dẹp bỏ cái ý định anh muốn mua đồ cho cô.

Lôi Kình không biết nên nói cô nhóc này tốt hay là không tốt nữa!

Trên máy bay trở về nước, Tô Lạp cúi đầu, vui vẻ nhìn mấy chiếc túi trong tay, đó là mấy món quà cô mua tặng cho đám bạn thân, còn Lôi Kình thì ngồi ở phía đối diện, đối với việc cô ngồi nhìn mấy món đồ rẻ tiền đó vui vẻ đến vậy, anh thật sự cảm thấy khó hiểu, có cần phải hào hứng như thế không?

"Em xem mấy món đồ đơn sơ đó, trở về nước chỉ mang có thế thôi sao? Nếu như là bạn của em, em nên nhận lấy tiền của anh để mua quà tặng bọn họ, không được ư?” Lôi Kình ngồi ở phía đối diện, nhìn mấy chiếc túi trong tay cô với vẻ khinh thường.

"Đơn sơ cái gì chứ? Đây cũng là hàng nước ngoài mà, hơn nữa còn do em bỏ vàng thật bạc trắng ra mua, ai trong bọn họ dám bảo đơn sơ, em đánh người đó! Còn nữa, tiền của anh là của anh, trên đời này, ngoại trừ trường hợp bất đắc dĩ, còn bình thường thì em chỉ thích xài tiền của mình, còn có của mẹ!” Tô Lạp quẹt miệng, bày tỏ sự yêu thích đối với những thứ mình đã mua được.

"Mua mấy món quà tặng tốt hơn không được ư? Tiền của anh, em có thể xài thoải mái, như vậy anh cũng được nở mày nở mặt, không phải sao? Em khách sáo với anh như vậy làm cái gì? Anh không vui! Em xài tiền của mẹ em, vậy tiền của anh thì làm sao. . . . . . . ." Rốt cuộc Lôi Kình cũng nói ra vấn đề, ngẩng đầu nhìn Tô Lạp.

Tô Lạp cũng ngẩng đầu nhìn anh, mới biết vì sao anh lại có thái độ như vậy, cô đã nói rồi mà, cảm giác người này rất thâm trầm, cô còn tưởng rằng anh thấy mình lãng phí quá nhiều tiền bạc, thì ra là đang nói mình đãng phí chưa đủ! Xem ra, để làm một cô gái tốt thật là khó!

"Em sẽ dùng! Nhưng mà cũng không phải vào lúc này! Về sau em sẽ không khách sáo, được không? Mẹ em mà anh cũng ăn dấm chua? Em xài tiền của mẹ là chuyện đương nhiên, bởi vì em và mẹ có tờ giấy hộ khẩu ràng buộc đó!” Tô Lạp cười lớn nhìn anh, cũng chính là an ủi tâm tình của anh một chút, nhưng mà cô thật sự không dám dùng đến, nếu như sau này có xảy ra chuyện gì, không phải cô lại đi trả nợ sao?

Một tờ giấy hộ khẩu?

Lôi Kình không nói chuyện nữa, ngồi nghiền ngẫm mấy chữ này!

Máy bay hạ cánh đã là hơn mười giờ đêm, Tô Lạp bối rối bước xuống máy bay, nhìn ngang nhìn dọc, cảm thấy chẳng có chút tinh thần, thiếu ngủ trầm trọng, hơn nữa, mấy ngày nay ở nước ngoài thật sự là ngủ không ngon, cũng không biết là mình sẽ đi xe về hay là như thế nào? Chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ, chờ Lôi Kình lên tiếng.

Chờ Lôi Kình và mấy người kia nói chuyện xong, Tô Lạp chìa cổ ra nhìn anh: “Cái đó! Chúng ta có thể đi rồi hả? Em mệt sắp chết rồi!”

"Đi thôi! Không còn việc gì nữa! Chỉ là gặp phải người quen trên thương trường, không chào hỏi thì không được hay!” Lôi Kình đi ở đằng trước, Tô Lạp đi theo phía sau. Lôi Kình ở trước nhe răng cười, Tô Lạp phía sau làm mặt mếu, vì sao lúc này lại không quan tâm chăm sóc nữa, cũng không giúp cô cầm thứ gì hết, cô vốn cho rằng anh sẽ tỏ ra lịch sự, câm mấy thứ này giúp mình, nhưng mà cái người này lại tự nhiên như ruồi, xoay người đi một mạch, không thèm để ý đến cô.

Tô Lạp đi về phía trước, đột nhiên đâm sầm vào người anh, ngẩng đầu lên, khinh ngạc nhìn anh, trong lòng vốn dĩ còn đang bực bội: “Lôi Kình, dừng lại làm gì thế? Một lần nữa là coi chừng xãy ra tai nạn giao thông đó, tránh ra! Em muốn đi qua!”

Tô Lạp luồn qua khe hở muốn đi qua, Lôi Kình vươn tay chặn cô lại, khéo đến trước mặt của mình: “Sao vậy? Tức giận? Anh cho em biết, lúc em bị thương anh đã đích thân phục vụ cho em rồi, mà anh là Lôi Kình, cũng là lần đầu tiên trong đời bị phụ nữ sai khiến như vậy, biết không? Đó là vinh hạnh của em! Cho nên, bây giờ vết thương của em đã lành rồi, đến phiên em phục vụ lại anh!”

"Logic kiểu gì đó?" Tô Lạp kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lôi Kình, nhìn nụ cười đầy nguy hiểm của anh, trong lòng bất giác run lên.

***

Đêm đó anh cũng không đưa Tô Lạp trở về nhà trọ cũ, mà đi theo anh đến biệt thự phong cách Châu Âu ở trên núi.

Dưới sự bảo đảm chắc nịch rằng mẹ anh sẽ không trở lại đây, Tô Lạp tắm rửa xong, nằm trong một gian phòng anh đã chuẩn bị sẵn cho cô, ngáy o o, trong đầu ngây ngất hồi tưởng lại, không biết làm sao mà anh không đi sai bảo mình nữa, ngay cả nước tắm anh cũng tự mình làm lấy, có phải là có ý định không để cho cô động tay động chân vào bất cứ việc gì hay không đây, nghĩ thế này, ngay cả khi đã ngủ thiếp đi cũng cảm thấy hạnh phúc mà cười trộm.

Ngày hôm sau.

Tô Lạp mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn mặt trời bên ngoài đã lên cao, dưới ánh mặt trời chói mắt, Tô Lạp tiếp tục vùi mình trong chăn, nhưng mà không nghĩ tới .

"Còn chưa tỉnh ngủ sao? Đã ngủ mười ba tiếng đồng hồ rồi!"

Một giọng nói hài hước truyền đến từ phía sau đầu của Tô Lạp, cô bị dọa đến thất thần, vội vàng đứng dậy mà chuệnh choạng ngã nhào xuống giường.

"Làm sao anh lại ở đây?" Tô Lạp nhìn người đang ngồi trên ghế dựa, ở phía bên kia giường của cô.

"Anh vẫn chưa ăn bữa sáng, người giúp việc ở căn biệt thự này anh đã cho nghỉ phép hết cả rồi, bây giờ ở đây do em toàn quyền phụ trách, đây là chìa khóa, nhớ dọn dẹp sửa sang ở đây thật tốt, anh muốn mỗi ngày đều được ngửi thấy không khí trong lành, cứ tùy tiện bày trí. Được rồi, đứng lên làm bữa sáng cho anh, nhất định phải ngon miệng, bằng không em không đủ tiêu chuẩn làm bạn gái của anh.” Dứt lời, Lôi Kình đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Tô Lạp khổ sở vò đầu bứt tóc, cô thật sự trở thành bảo mẫu rồi.

Tô Lạp không biết nên bày trí phòng ốc ở đây ra sao, chỉ là, cô cảm thấy không khí ở đây có vẻ ngột ngạt, cho nên mua rất nhiều hoa, loại nào cũng có, cắm hoa, trồng hoa, đầy ắp cả biệt thự.

Lôi Kình cũng rất yêu thích, mỗi sớm thức dậy lại được nhìn thấy những bông hoa mang màu sắc rực rỡ, tâm tình cũng trở nên khoan khoái dễ chịu.

Một tuần lễ sau, Tô Lạp đã trở nên quen với việc sống ở nơi đây, ra vào cũng rất tùy ý.

"Này, ồ! Mẹ, mẹ trở về thật tốt quá!" Tô Lạp hưng phấn kêu to, đang cầm chìa khóa mở cửa chính của biệt thự, nhưng tay vừa mới chạm vào, cánh cửa bất thình lình mở ra.

"Ừm! Tối nay con đi đón mẹ!” Tô Lạp cúp điện thoại, cầm chìa khóa, kinh ngạc đi vào biệt thự, Lôi Kình về nhà vào lúc này sao? Không phải vậy chứ?

Mở cửa đi vào, toàn bộ hoa cỏ trong phòng bị đặt hết trên bậc thang phía bên ngoài, bên trong khôi phục lại không khí vắng lặng như thưở ban đầu, những gì cô đã bày trí đều bị xóa bỏ sạch. Tô Lạp cực kỳ kinh ngạc, Lôi Kình đã cho phép cô làm những việc này, ngoại trừ anh và cô, còn ai dám to gan vào đây? Hơn nữa còn dẹp hết mấy vật trang trí của cô ra bên ngoài.

Trong phòng bếp có tiếng động, Tô Lạp nghe thấy rõ ràng, đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, cô không nhìn thấy có xe đỗ ở bên ngoài, đoán chừng cũng không phải là mẹ của Lôi Kình.

Như vậy sẽ là ai chứ?

Tô Lạp lặng lẽ đi vào bên trong phòng bếp.

~Hết Chương 134~