"Ý của anh là? Tối hôm qua chính là Bò..Bò…là anh?” Tô Lạp không thể tin được nhìn tròng mắt tràn đầy đùa giỡn của anh.

*Chị gọi anh là “Ngưu Lang”: cũng có nghĩa là trâu, bò. Theo mình hiểu trong trường hợp này chị nghĩ anh là trai bao cao cấp. =)))

"Không sai! Đúng vậy! Chỉ là không phải Ngưu Lang trong miệng cô, cô cũng không cần lo lắng vấn đề trả tiền cho tôi, Hạt Đậu Nhỏ, cô nghe hiểu chưa?" Lôi Kình giễu cợt nhìn cô cười nhẹ.

Tô Lạp làn môi đang run rẩy, lông mi vẫy vẫy rung lên, đôi mắt mở to rưng rưng, dâng lên một tầng hơi nước. Trong nháy mắt lòng cô nặng trĩu, một tia kiên cường cuối cùng liền sụp xuống. Nếu như là ngoài ý muốn, cô có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng mà hiện tại, giống như không phải ngoài ý muốn.

Cô cho rằng chính bản thân mình bị xuân dược quấy phá mà đi gây chuyện, thì ra tất cả đều do anh sắp đặt, người đàn ông bỉ ổi! Cái xuân dược chết người kia, toàn bộ là do anh cố tình làm nên.

"Chẳng lẽ đàn ông các anh không biết đêm đầu tiên của một người phụ nữ quan trọng thế nào hay sao? Anh cũng không biết mỗi người phụ nữ đều ấp ủ một hy vọng của riêng mình sao? Không phải là như thế này! Tuyệt đối không!” Khóe mắt ngấn nước, không nhịn được nữa mà rơi xuống.

"Lần đầu tiên, cô nên cảm thấy vinh hạnh khi cho tôi! Huống chi cô ở đây mong đợi cái gì? Gặp tôi! Cô không thể, cũng tuyệt đối không cho phép cô mong đợi cái gì nữa!” Lôi Kình lơ đễnh đến gần Tô Lạp, khóe miệng cười giễu cợt.

"Cút ngay, anh cho rằng anh là ai?" Tô Lạp đẩy cơ thể đang dán chặt trước ngực mình ra, chạy tới hướng cửa thang máy ấn nút.

"Muốn đi ra ngoài?"

Lôi Kình xoay người, thân hình cường tráng nện từng bước từng bước hướng về phía Tô Lạp, trong thanh âm tràn đầy tức giận.

"Tại sao tôi muốn ở lại đây? Anh đừng tới đây, tôi cầu xin anh đừng tới đây!”

Tô Lạp lo sợ lui về hướng cửa thang máy, nhưng thang máy làm sao còn chưa tới, ở cùng một chỗ với anh, trong lòng thật sự rất sợ hãi.

"Đứng lại! Dám can đảm bước tiếp bước nữa, không cần khiêu khích tính nhẫn nại của tôi!”

"Ding…”

Một tiếng động dễ nghe vang lên, Tô Lạp giống như thấy được tia hi vọng, đem toàn bộ uy hiếp của anh quẳng ra sau đầu, sải bước chạy vào bên trong thang máy.

"A. . . ."

Bởi vì chạy quá vội, khăn tắm rơi trên mặt đất làm Tô Lạp bị vấp, mặc dù vào được thang máy, nhưng cũng té ngã nhào một cái, vừa nghe thấy âm thanh thang máy đóng lại thuận lợi, có chút vui mừng.

Cô ngồi dậy, cau mày xoa đôi chân trần.

"A………"

Nhìn trước mắt chợt hiện ra một đôi giày da cao cấp của nam, cô thét lên một tiếng, lôi khăn tắm lui về phía sau.

Lôi Kình bộ dạng khát máu, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Lạp trên đất, dáng vẻ của cô ấy lúc này giống như………

Anh giống như nhớ ra cái gì đó….một màn không muốn nhắc tới.

Nhặt lấy khăn lông, anh hung hăng ném lên thân thể trần truồng của Tô Lạp, từng bước một tiến tới gần cô, “Như thế nào? Thật muốn trốn…..Tôi ngược lại muốn nhìn, cô có thể chạy trốn tới nơi nào đây?"

"Bỏ qua cho tôi! Đem băng ghi hình trả lại cho tôi có được hay không? Tôi không có làm gì anh hết! Chỉ là tối hôm qua ở quán bar làm hỏng chuyện tốt của anh mà thôi, tối hôm qua tôi cũng bị mất đi rất nhiều, coi như là huề nhau, OK? Được Không?” Tô Lạp cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh, cơ hồ là đang cầu xin.

*Chị nghĩ anh là thằng lưu manh đây mà.

Đàn ông, Tô Lạp hiểu rất rõ rồi, dạng gì mà cô chưa từng tiếp xúc qua, người này lại càng đặc biệt nguy hiểm, trẻ tuổi, kích động, ham muốn cao, càn rỡ, tiêu tiền như nước, chính là mang cái mác này, một người nguy hiểm như vậy không thích hợp để cho cô giao thiệp.

"Băng ghi hình tôi sẽ cất kỹ, khi tôi vui sẽ trả lại cho cô, thế nào? Hiện tại tôi không nỡ để cô rời đi, bắt đầu yêu thích sự ngây ngô của cô.”

Lôi Kình nâng chiếc cằm nhỏ của Tô Lạp lên, kẹp giữa hai ngón tay, tùy ý vân vê chơi đùa.