Phi trường. . . . .

Vô số đèn flash tập trung tại sân bay, hàng loạt ống kính máy ảnh giơ lên cao trực sẵn. Vừa thấy người xuất hiện ở đằng xa kia, các phương tiện truyền thông cùng phóng viên liền ùa tới, đèn fash máy ảnh nhấp nháy bủa vây, âm thanh nhốn nháo, ầm ĩ truyền đến bên tai.

"Tổng giám đốc Lôi! Xin hỏi tại sao anh xuất cảnh một thời gian dài như vậy mới trở về? Là đi nghỉ ngơi hay bàn chuyện công việc?”

"Tổng giám đốc Lôi! Nghe nói bạn gái của anh cũng đi cùng, nhưng tại sao chỉ một mình anh trở về? Chẳng lẽ giống như tin đồn, Cục trưởng Lôi không đồng ý hai người kết hôn sao?”

"Tổng giám đốc Lôi! Xin hỏi sản nghiệp xe hơi của nhà họ Lôi phát triển không ngừng, là do mẹ của anh nắm quyền sao? Không biết tương lai có phương hướng phát triển gì mới không? Có thể vui lòng tiết lộ một chút hay không?"

Lúc này một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhàn nhã đi ra, sau lưng là một tốp vệ sĩ mặc vest đen, cảnh tượng này càng làm lộ rõ khí phách hiêng ngang của anh, phong thái nổi bật, ưu việt hơn người.

Thân hình cao lớn dừng lại, tháo kính mát xuống, đường nét trên gương mặt cực kì hoàn mỹ, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt sắc bén đảo qua đám người xung quanh, hơi nhíu mày, lạnh lùng khạc ra một chữ, “Ồn ào.”

Lập tức tốp vệ sĩ áo đen sau lưng anh giận dữ tiến lên, đồng loạt đứng dàn thành hai hàng, thoạt nhìn liền biết họ đã được đào tạo bài bản.

Không đợi Lôi Kình lên tiếng, A Quyền - vệ sĩ dẫn đầu liền hiểu ý bảo bọn họ đẩy đám phóng viên dạt sang một bên, đem bọn săn ảnh kéo ra phía xa, mở một lối đi rộng rãi ở giữa, lúc này Lôi Kình mới chậm rãi nhấc chân.

Anh chính là chủ tịch tập đoàn LCL, trên thương trường mạnh mẽ vang dội, xử sự vô tình, tàn nhẫn; thủ đoạn ác độc, sắc bén. Tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố H, cho dù không thể một tay che trời, nhưng cũng có thể gọi là oai phong một cõi.

Trên bàn rượu! Một thân âu phục tây trang mạnh mẽ, tất cả các hạng mục lớn nhỏ muốn được hợp tác với anh đếm không xuể. Người đàn ông hô mây gọi gió, coi trời bằng vung này cho tới bây giờ chưa từng thiếu phụ nữ bên cạnh.

Tuy nhiên, loại đàn ông này cũng giống như đoá hoa anh túc, rất đẹp, rất thu hút, nhưng một khi dính vào sẽ mãi dây dưa không dứt ra được! Mặc dù biết hoa có độc, nhưng phụ nữ vẫn cứ như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cam tâm tình nguyện bổ nhào vào lồng ngực của anh để nếm mùi độc dược, từ từ giãy giụa mà chết.

"Tổng giám đốc! Xe đã chuẩn bị sẵn sàng!”

"Ừm!"

Lúc Lôi Kình tiến ra đại sảnh, vừa khom lưng tính chui vào bên trong xe, ánh mắt lơ đãng liếc qua chiếc xe buýt phía trước cách đó không xa, đột nhiên! Ánh mắt anh hoàn toàn bị thu hút bởi một bóng dáng quen thuộc.

"Yên tâm đi mẹ! Một giờ đồng hồ nữa thôi, con gái cưng của mẹ sẽ về đến nhà, nhớ chuẩn bị cho con bốn bát cơm…..à, còn thêm một con vịt nướng nữa! Con đói!” Tô Lạp vừa xách hành lý lên xe, vừa nói chuyện điện thoại.

"Nào có? Con có tiền! Chỉ là, chỗ ngồi ở khoang hạng nhất trên máy bay rất thoải mái, từ lúc ngồi lên con chẳng rời khỏi đó nửa bước! Thật xin lỗi chủ nhân của tấm vé kia! Ha ha!” Cô vui vẻ cười vang.

"Ồ! Ồ! Cái đó. . . . . . Việc đó nhờ người giúp đi!"

"Mẹ, không nói nữa! Con muốn lên xe!” Cô cúp máy, sau đó liền cùng với người trên xe sắp xếp lại hành lý. Gương mặt xinh xắn nhễ nhại mồ hôi, cô đưa tay khẽ vén vài sợi tóc đang bay phất phơ bởi máy điều hòa trên xe.

"Pằng…."

Tiếng vỡ loảng xoảng.

"Má ơi! Đây là thế nào?" Tô Lạp thét lên một tiếng, nhảy ra khỏi chỗ ngồi, mảnh thủy tinh suýt chút nữa bắn lên người cô.

"Tài xế mau lái xe! Dường như có xã hội đen ẩu đả ở đây!" Không đợi Tô Lạp kịp phản ứng, hành khách trên xe xôn xao đứng dậy, hối thúc tài xế.

Tài xế xe buýt vừa nghe thấy nhất thời mất bình tĩnh, vội vã đạp chân ga, Tô Lạp suýt chút nữa ngão nhào xuống, đưa tay vịn vào ghế xe. Cô tò mò nhìn về phía sau, chỉ thấy một chấm trắng nhỏ xíu ở đằng xa.

Lôi Kình giận dữ vung nắm đấm vào không khí, chỉ còn có mấy bước là có thể bắt được người phụ nữ kia. Anh thật hy vọng mảnh thủy tinh vỡ đó ghim vào gương mặt đang tươi cười của cô.