"Yến Tử đừng kích động.” Cô gái ở bên cạnh kéo Yến Tử vừa làm ngã bình rượu trở lại, khiếp đảm nhìn gương mặt u ám của Lôi Kình một chút, đem người gọi là Yến Tử hiện giờ đang nổi điên, đè xuống ghế sofa.

"Anh Kình! Lãnh Tâm ở nơi nào anh nói cho chúng em biết đi! Nếu như không có chuyện gì tại sao anh không thể nói? Hoặc là chị hai ở Pháp thật sự xảy ra chuyện gì rồi hả ?" Cô gái này vẫn còn giữ được bình tĩnh, không có xúc động như cô gái vừa rồi.

Tô Lạp chen vào chỗ trống đứng nhìn, Lôi Kình nhẹ nhàng phun ra một vòng khói, còn dư lại nửa đoạn tàn thuốc kẹp ở ngón giữa ném vào trong ly rượu, tay cắm vào túi quần phiền não đi tới đi lui mấy bước, xoay người lại nói,"Cô ấy không có việc gì! Ở nước Pháp tu dưỡng!"

"Tu dưỡng? Dưỡng thai sao?"

Lôi Kình cau mày,"Không có dưỡng thai, đứa bé bị mất ngoài ý muốn!"

"Cái gì? Mất ngoài ý muốn?" Mấy cô gái vừa nghe thấy liền đứng cả lên, "Anh Kình không phải bảo đảm chị ấy được an toàn sao? Đêm đó đúng không? Chính là cái đêm bị Khu Phong kia bắt đi phải không?"

"Thật là buồn cười! Người phụ nữ của anh! Cư nhiên lại để con mình bị người ta làm mất? Nói ra ai tin! Tôi nghĩ là anh cố ý!" Yến Tử kích động khác thường chỉ trích Lôi Kình.

"Không cần nói với tôi về đứa bé nữa!"

Một tiếng động thật lớn vang lên, thứ gì đó rào rào tan nát dưới đất! Lôi Kình đấm một phát vào tấm thủy tinh trên bàn, ánh mắt hung ác khát máu nhìn cô gái tóc dài đang nổi điên gọi là Yến Tử!

"Anh hướng tôi gào thét cái gì? Số anh không nên có con! Lãnh Tâm thì không nên đi với anh!" Yến Tử không chút nào e ngại tiến lên một bước, tức giận kêu gào với Lôi Kình.

"Cô dám lặp lại lần nữa thử xem?" Lôi Kình nắm lấy quần áo của cô gái tóc dài phách lối trước mặt, Yến Tử vốn là ăn mặc rất ít, trên người chỉ mặc một cái áo yếm, khi bị bàn tay của anh nắm lấy, tất cả bộ ngực đều lộ ra ngoài.

"Tôi nói đó, rồi làm sao? Loại đàn ông như anh căn bản không xứng với Lãnh Tâm! Hãy mau mau trả cô ấy lại, nếu không anh sẽ biết tay!"

"Thật sao? Làm cho tôi đẹp mặt? Người như vậy còn chưa ra đời!"

"Rầm."

Yến Tử bị Lôi Kình một tay đẩy ngã xuống đất, nằm sóng soài lên những mảnh thủy tinh vỡ, "Cho tôi đẹp mặt thế nào? Cô nên nói thật ra một chút! Hả?"

Lôi Kình tiếng động rất nhẹ, nhưng mà đã giẫm lên trên tay Yến Tử.

"Aaaaaaa…..”

Yến Tử hét lên một tiếng thảm thiết, che tay lại thật chặt kêu đau.

"Anh Kình! Yến Tử luôn luôn như vậy, không hiểu chuyện, anh thả cô ấy ra đi!" Mấy người phụ nữ sau lưng đỡ Yến Tử trên tay máu tươi đầm đìa, nhìn về phía Lôi Kình đang điên cuồng.

"Về sau ai nhắc đến chuyện đứa bé! Hậu quả chính các người tự lường được! Lãnh Tâm rất nhanh sẽ trở về! Về sau cũng bớt đến trêu chọc tôi đi! Bằng không cho các người đẹp mắt như người này! Cút!" Ánh mắt lạnh lẽo lần lượt quét qua mấy người phụ nữ điên khùng này.

"Kình! Tại sao không cho bọn họ chút thuốc nhuộm xem qua một chút! Những người phụ nữ ở đường phố nhỏ này thật sự là rất đáng ghét!" Duẫn Trạch cùng Vi Luân đi vào trong phòng! Không hiểu nhìn anh, việc này hình như không phải tác phong của anh.

"Nể mặt đứa bé, cũng coi như là giữ thể diện cho Lãnh Tâm!" Dứt lời cầm lên cái bật lửa, đốt một điếu thuốc lần nữa, nheo một con mắt lại hút mấy cái, khạc ra khói mù nồng nặc.

"Lãnh Tâm là ai á? Rất dọa người đấy! Về sau trường hợp này đừng để cho tớ nhìn thấy! Một người đàn ông đạp lên tay một phụ nữ!" Tô Lạp nghĩ tới cái tay mới vừa rồi toàn thân liền phát run.

Cô xem qua đã hiểu, Lãnh Tâm là người phụ nữ của anh ta, mà mấy người kia lại là người của cô ấy, hoàn hảo bọn họ không có chú ý đến cô, nếu không với danh xưng “Chị Kình” buổi trưa hôm nay, mấy người phụ nữ này không đánh cô mới là lạ.