Tiếng nhạc chuông điện thoại nhẹ nhàng chậm rãi từ trong gian phòng vệ sinh kế đó truyền ra, chảy vào tai của đôi nam nữ đang bị tình dục xông não.

Anh đang muốn tấn công vào nơi thầm kín của người phụ nữ kia thì đột nhiên dừng lại.

Lời bài hát này khiến anh không kiểm soát được tâm trí của mình, lời hát chứa chan tình cảm làm anh hơi khựng lại. Trong chốc lát, ánh mắt nhìn người phụ nữ kia liền giảm đi ham muốn, cánh tay hung ác đẩy cô ra, khiến thân hình đang trần truồng loạng choạng, đập vào vách tường.

"Đừng đi được không?" Người phụ nữ không cam lòng giữ chặt lấy mu bàn tay của anh, thở gấp thành tiếng.

"Nếu như đang còn muốn thì bên dưới không thiếu đàn ông!" Anh cài lại khuy áo sơ mi, giọng nói tàn nhẫn, không hề thương tiếc.

"Em. . . . Em. . . . ." Cô ta chậm rãi buông tay của anh ra.

"Đi ra ngoài! Ngay lập tức!" Gương mặt của anh đầy vẻ tức giận, lạnh lùng nói, không khí xung quanh giống như được bao phủ trong một màn sương giá vô hình.

Cô ta nghe thấy, biết đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh rồi, người đàn ông này cô không chọc nổi. Mặc dù không biết rõ danh tính, nhưng thấy thái độ của chị Hồng đối với anh liền đoán được, đây không phải là một nhân vật đơn giản. Dù cảm thấy có chút đáng tiếc vì không thể tiến xa hơn, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhặt quần áo lên, mặc vào đi ra ngoài.

Tròng mắt đầy tơ máu lóe lên một tia khổ sở, anh nhìn chằm chằm cánh cửa gian phòng vệ sinh đang đóng kín kia thật lâu, lặng thinh. Vì sao phụ nữ lại thích sử dụng cái loại nhạc chuông này? Anh chẳng hề bận tâm về người phụ nữ ấy, nhưng đầu óc anh bị cảm giác tội lỗi chi phối, anh đã chối bỏ sinh mạng của con mình.

Khổ sở cau mày, anh lấy ngón tay xoa xoa mi tâm, đi ra ngoài châm một điếu thuốc rồi tựa vào cửa nhà vệ sinh.

"Có ai không? Còn có ai ở đây không?" Tô Lạp không nghe thấy bất kì tiếng động nào trong nhà vệ sinh nữa, cực kỳ yên tĩnh, liền thận trọng hỏi.

Thấy không ai lên tiếng, cô rón rén đi ra chỗ bồn rửa tay, trong đầu khắc họa lại hành vi của đôi nam nữ vừa rồi, vẻ mặt khinh bỉ, mở vòi nước, “Người nào chứ! Ở đây làm loạn, cái nơi xa xỉ này cũng dám đến mà không có tiền thuê phòng hay sao? Chẳng lẽ cảm thấy chơi như vậy rất kích thích? Cũng không biết ngại là gì?”

"Muốn thử một chút sao!" Vừa mới dứt lời, một giọng nói khàn khàn đầy đủ từ tính truyền vào trong tai cô.

"Anh…….Anh…….Anh làm gì thế? Đây là nhà vệ sinh nữ!" Thấy một người đàn ông bất ngờ đi tới, ngón tay đang kẹp điếu thuốc lá, khói thuốc bay bay từ trong miệng ra, rất giống một tên lưu manh.

"Nhà vệ sinh nữ thì thế nào?" Đôi môi mỏng của anh một lần nữa hướng về phía cô phả ra luồng khói trắng.

Tô Lạp vẫn chưa hết kinh ngạc, một mùi nước hoa dễ chịu ập đến, hòa vào hơi thở của cô, trong tích tắc liền bị đè lên bồn rửa tay như người phụ nữ vừa rồi.

Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn người đàn ông đột nhiên ôm chầm lấy mình, đôi mắt anh rất đẹp, sâu hoắm như vực thẳm, nhìn vào liền không thấy đáy. Đôi môi mỏng nhếch lên đầy thu hút, cơ thể cường tráng này cô chưa từng thấy qua ngoại trừ Lâm Khả Phàm! Không phải! So với Lâm Khả Phàm còn hấp dẫn, mạnh mẽ hơn nhiều.

Cách ăn mặc nhìn cũng rất đặc biệt, làm cho người ta cảm thấy đẹp mắt, rất biết cách phối hợp quần áo với dáng người.

Chiếc quần tây trắng bên dưới ôm trọn hai chân thon dài, một chân đang co lên. Mà lúc này, cơ thể Tô Lạp có cảm giác, một chân anh đang trụ vững trên đất, còn chân kia…..là đang nhấc chân của cô lên! Hiện tại đem cô nhốt vào trong ngực là có ý gì? Cái tư thế này là muốn làm gì?

"Cô gái! Nhìn cái gì chứ?" Anh mở miệng, từ giữa kẽ răng nặn ra vài chữ, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ của cô, hít hít.