Sau khi lớn lên hương vị năm tháng trong tim dần phai nhạt, Tết Nguyên đán âm thầm đến gần, Bạch Chỉ bình tĩnh lại đã là hai mươi chín Tết, buổi tối Trần Lưu lái xe đưa cô trở về, cô mới nhìn đến câu đối xuân ở cửa nhà cũng không biết dán lên lúc nào.

Ngày trước đều là cô giúp đỡ dán băng dính, chỉ đạo chính giữa vẫn nghiêng lệch.

Mở cửa đi vào nhà, ba mẹ ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn bữa cơm tất niên ngày mai, Bạch Chỉ tháo túi nhỏ ra đi xem, mẹ Bạch thấy cô liền nói: “9 giờ ngày mai Yến đến, con đi với chúng ta ra sân bay đón.

”Bạch Chỉ nhíu mày, “Con có việc.

”Mẹ Bạch để dao xuống, “30 Tết con còn muốn đi đâu?”Cả kỳ nghỉ gần như mỗi ngày Bạch Chỉ đều ra cửa, ba mẹ Bạch tuy rằng không quản nhiều như vậy, nhưng trong lòng cũng có bất mãn.

Bạch Chỉ bĩu miệng, vê một khối nấm hương ăn vụng, mơ hồ nói: “Ngày mai con không dậy được.

”“Dậy không được cũng phải dậy.


” Mẹ Bạch quyết định nói.

Sáng sớm, quả nhiên cô bị mẹ túm dậy, trên đường đi sân bay, Trần Lưu có lẽ vừa tỉnh, phát bao lì xì cho cô, giọng điệu người lớn chúc cô nhanh cao lớn.

Bạch Chỉ bị anh chọc cười, trả lời một câu:【Có phải lớn lên thì sẽ bị sói xám ăn luôn không? Vậy em không muốn lớn lên.

】Trần Lưu trả lời:【Muộn rồi, đã ăn luôn rồi.

】【Sói lớn xấu xa này không phúc hậu lắm, sao có thể như vậy.

】【Là cô gái nhỏ em học hư.

】【Đúng vậy, cũng không nhìn xem ai dạy.

】Giọng điệu đắc ý.

…*Khi chờ ở cửa ra, hội tụ với chú dì Từ gia, người hai nhà cùng nhau chờ Từ Yến.

Chuyến bay không đến quá trễ, đợi không bao lâu Từ Yến đẩy xe đẩy hành lí ra sân bay, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Bạch Chỉ liền dời đi, lộ ra ý cười nhẹ vẫy tay với ba mẹ hai nhà.

Bạch Chỉ không có vấn đề gì.

Hai người tựa như không quen biết nhau không trao đổi ánh mắt với nhau, đều đi đường riêng, cũng không nói một câu, nhưng đều được thực hiện một cách tự nhiên không lưu lại dấu vết, hơn nữa người lớn hai nhà nhìn thấy anh cũng quá kích động vui mừng, vẫn luôn hỏi hắn các loại, cho nên trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa phát hiện.

Cơm tất niên năm ngoái là ăn ở Từ gia, năm nay liền quyết định ở Bạch gia.


Về đến nhà, Bạch Chỉ đi theo mẹ và dì Từ vào phòng bếp giúp đỡ, kỳ thật cũng không phải làm gì, đã chuẩn bị gần hết, cho nên không bao lâu đã được mang ra, cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm, đột nhiên mẹ Bạch đề cập đến đi ra ngoài dạo chợ hoa, thuận tiện giải quyết bữa trưa ở bên ngoài.

Người lớn hai nhà liên tục đáp được, đứng dậy ra cửa.

Bạch Chỉ từ chối có lẽ rất buồn ngủ, sau khi được sự đồng ý trở về phòng nghỉ ngơi.

Buổi chiều người hai nhà trở về, thành quả chồng chất.

Ba Từ, ba Bạch đều mua một chậu hoa lan, hai mẹ đi siêu thị mua sắm rất nhiều quần áo cho chồng con, Từ Yến thành công cụ xách túi.

Ăn cơm tất niên xong, người lớn ở phòng khách chờ xem Gala Lễ hội mùa xuân (*), Bạch Chỉ ở phòng bếp rửa chén, không lâu sau tiếng đẩy cửa phòng vang lên, cô quay đầu lại, nhìn thấy Từ Yến đi vào, thuận tay đóng cửa lại.

(*) 春晚: Gala Lễ hội mùa xuân của Đài Phát thanh và Truyền hình Trung ương (CCTV Spring Festival Gala Evening), được gọi là Lễ hội mùa xuân CCTV hoặc Lễ hội mùa xuân trong đêm giao thừa hàng năm để chào mừng năm mới và bắt đầu một chương trình tạp kỹ toàn diện.

Cô cho rằng hắn sẽ nói gì đó, im lặng chờ, nhưng đến lúc rửa xong bát, vẫn không nói chuyện.


Bạch Chỉ cầm một chiếc bát nhỏ giọt nước cuối cùng, bỏ vào tủ bát xoay người muốn đi, cổ tay lại bị nắm lại.

Cô nhìn tay, ánh mắt di chuyển hướng lên trên, đối diện hai mắt hắn.

Khuôn mặt thiếu niên vẫn luôn vô cảm lúc này khóe môi mới lộ ra một tia chế nhạo lạnh lẽo, “Như vậy em mới bằng lòng liếc mắt nhìn anh một cái đúng không?"Cô hỏi lại: “Vậy anh còn muốn tôi làm thế nào?”Hắn đang cười: “Em thật sự hận anh?”Bạch Chỉ không nói.

Ý cười của Từ Yến lớn hơn nữa, “Vậy vừa vặn, anh cũng hận em, Bạch Chỉ.

” Hắn nói xong câu này thì buông tay cô ra, mở cửa đi ra ngoài.

TV phòng khách bên ngoài truyền ra tiếng người dẫn chương trình cao giọng nói lời chúc mừng và nhạc nền vui vẻ, ngày cả nhà đoàn viên vui vẻ như vậy, hốc mắt Bạch Chỉ ửng hồng.

.