Mạc Tử Tuyền gào xong, bên trong lại im phăng phắc, hồ như có thể nghe thấy tiếng động lưu chuyển của đám bụi mờ.

Thời gian ậm ạch lướt đều, mãi lâu sau, Mục Táp mới nghe âm thanh giọng nói Tống Vực, anh thờ ơ ‘hừ’ một tiếng.

Thái độ bàng quan của anh chọc điên Mạc Tử Tuyền. Chị ta buông thõng hai tay, xăm xăm tới gần anh, cất giọng the thé:“Anh cũng khinh miệt em hả? Nghĩ em là kẻ thấy người sang thì bắt quàng làm họ, thậm chí trơ tráo dấm dúi qua lại với hai anh em nhà anh, mất hẳn liêm sỉ tự trọng sao? Anh thật sự đánh giá em là loại người thế ư?”

“Đâu ai nguyện lòng quan tâm em, cũng chẳng người nào chịu đứng trên lập trường của em mà suy xét. Với Mạc gia, em chẳng qua là công cụ giúp họ trao đổi lợi ích. Họ vẽ vời, thêm thắt cho em bề ngoài cao sang, chói lọi, nhưng thực chất bên trong trống rỗng. Khi xưa anh gặp chuyện không may, em sống trong hoảng loạn sợ hãi, nào có dũng khí đương đầu với bao khó khăn, thử thách. Lúc ấy, bên em chỉ còn Tống Hạo. Anh ấy nguyện ý che chở, bảo vệ em….Tống Vực, bất kì ai ở vào hoàn cảnh của em, đều không có sự lựa chọn thứ hai.”

Ngoài cửa, Mục Táp cúi gằm mặt, nhìn lom lom sàn nhà lát hoa văn tinh tế, cổ họng đặc nghẽn.

“Huống chi, anh ít nhiều cũng có lỗi lầm” Giọng nói Mạc Tử Tuyền gần như nức nở, chị ta bắt buộc tạm dừng nói, vài giây sau mới tiếp tục: “Trước kia, đã bao giờ anh cố gắng phấn đấu vì tương lai chúng ta chưa? Hay ngay từ đầu, chỉ mình em ráng níu kéo, gìn giữ mối quan hệ này. Tuy anh luôn đối tốt với em, nhưng không bao giờ trao em lời hứa hẹn chắc chắn. Ở bên anh, em vừa lo vừa sợ, vì tương lai phía trước luôn là ẩn số vô định?”

Khóe mắt chị ta đỏ hoe: “Anh trách em phản bội anh, quay lưng đi theo Tống Hạo, khiến anh nhục nhã. Vậy nên, giờ đây anh định đáp trả cả vốn lẫn lời, quẳng cho em sự nhục nhã gấp bội? Anh ích kỉ khoái chí mình anh, không hề băn khoăn cảm thụ của em ư? Khi em bất lực trơ mắt nhìn anh sóng đôi cùng người phụ nữ khác, nhìn cô ta quang minh chính đại ở cạnh anh, ruột em đau như cắt, nước mắt chảy ngược vào tim, anh biết không? Nếu trả thù là mục đích của anh, vậy em xin chúc mừng, anh thành công lắm đấy.”

Tống Vực dửng dưng xem chị ta tự biên tự diễn trò.

Mạc Tử Tuyền không chịu nổi bộ dạng điềm nhiên như không của anh, bèn nghiến răng nghiến lợi hỏi:“Anh thích cô ta sao? Thật sự thích rồi hả?”

“Chị dâu, tôi không có nhiệm vụ khai báo tình cảm của mình cho chị biết.” Ngữ điệu anh trầm thấp, không biểu lộ bất kì cảm xúc nào, như thể tảng băng chìm nghỉm giữa đáy hồ, dần dần tỏa hơi lạnh giá.

“Thế nên em mới nói, anh luôn tự lừa mình dối người.” Mạc Tử Tuyền hồ hởi, sấn sổ áp sát anh, đôi mắt lúng la lúng liếng,“Nếu anh hoàn toàn quên em, hà cớ gì không trực tiếp nói với em, anh thích cô ta, và trong mắt anh, em chẳng còn tí tẹo phân lượng.” Nói đoạn, bàn tay chị ta ngứa ngáy, liền sỗ sàng trên vai anh, ánh mắt lai láng tia say mê,“Anh còn nhớ vào một đêm lãng mạn, chỉ có chúng ta cùng cát vàng biển trắng. Hôm ấy, dưới sự chứng giám của muôn nghìn vì sao lấp lánh, anh trịnh trọng tuyên bố, anh nguyện ý hái sao dâng tặng em, còn hứa sẽ bảo vệ em suốt đời. Tống Vực, trí nhớ anh nổi tiếng siêu phàm, ắt hẳn vẫn chưa quên, đúng không? Hoặc là, anh không dám nhớ?!”

Trong phòng lập tức vang tiếng động. Ngoài cửa, Mục Táp trông thấy thân thể Mạc Tử Tuyền thoáng lảo đảo, đôi chân chị ta lui về sau mấy bước, nhưng lại cấp tốc tiến lên.

“Em không yêu Tống Hạo.” Mạc Tử Tuyền ghì chặt tay Tống Vực, cả người rúc trong ngực anh, giọng điệu càng lúc càng gấp gáp, ấp ủ luồn khoái cảm độc địa,“Những lúc ở cạnh Tống Hạo, em tự dùng liệu pháp thôi miên, ép mình nghĩ anh ấy là anh, chỉ có thế mới cảm thấy dễ chịu. Em biết, đời này em nợ Tống Hạo nhiều lắm, bởi em chưa bao giờ thực hiện đúng trách nhiệm của một người vợ hiền. Thậm chí, ngày anh ấy đột tử, em lại thở phào nhẽ nhõm, vì bản thân đã được giải thoát. Em chưa chia sẻ bí mật này cùng ai cả…Em nghĩ, anh ấy chết rồi, vậy em có thể an tâm chờ anh quay về. Vì thế em lựa chọn ở lại Tống gia, tình nguyện trôi qua tháng ngày cô liêu, tịch mịch.”

Giây tiếp theo, Mạc Tử Tuyền bật tiếng thét chói tai như thể lợn bị chọc tiết. Chị ta bất ngờ bị Tống Vực đẩy ngã vào tường, cái ót đụng ‘binh’ một tiếng, khung ảnh treo trên cao bị lệch một khoảng.

Chị ta chưa kịp phản ứng, Tống Vực đã duỗi cánh tay, bóp mạnh cổ chị ta, đáy mắt anh nhen nhóm hai ngọn lửa thù, căm hận nhìn chị ta:“Huênh hoang nói những lời này, dù cô không cảm thấy hổ thẹn, nhưng tai tôi ghê tởm. Cô lì mặt ở lại Tống gia với mục đích gì? Nếu vì thiếu hơi trai, tôi sẽ sắp xếp bảy, tám thằng đàn ông tráng kiện khỏe mạnh, cộng thêm kĩ thuật điêu luyện, luân phiên hầu hạ cô suốt ngày suốt đêm, bảo đảm khiến cô thỏa mãn ngút trời.”

Lồng ngực Mạc Tử Tuyền nhấp nhô, phập phồng. Chị ta há mồm, tham lam hớp từng hơi thở, khó tin trợn mắt nhìn anh.

Tống Vực thu hồi cánh tay, trượt xuống thân thể chị ta, thô bạo tốc lên tà váy dài. Mang theo ý đồ sỉ nhục đối phương, tay anh tấn công mặt trong bắp đùi chị ta, ánh mắt anh lạnh thấu xương, ngữ khí móc mỉa cực điểm,“Hoặc giả, cô muốn tôi tự mình ra tay, đem cô lột sạch, hung hăng giày xéo, chà đạp dưới thân tôi?”

Mạc Tử Tuyền run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu. Chị ta ý thức được, lí trí và cảm xúc của Tống Vực đã sắp tới cực hạn. Anh đang phát tiết theo bản năng của người đàn ông. Sự tức giận của anh đã lên đến đỉnh điểm, đi kèm với đó là sự khinh bạc chị ta tận cùng.

Hai tiếng ‘cốc, cốc’ vang lên, cửa thư phòng bị đẩy ra. Mục Táp đứng trước cửa, bình thản quan sát bọn họ: “Tống Vực”.

Tống Vực thu hồi ánh mắt sắc nhọn, đẩy mạnh Mạc Tử Tuyền, xoay người lại chỗ Mục Táp.

Mạc Tử Tuyền tự tin đứng thẳng người, bình tĩnh sửa sang quần áo, bàn tay cố ý ve vuốt tà váy bị Tống Vực làm nhàu nhĩ. Ngọn đèn sáng trưng rọi lên vết dấu tay đỏ lỏm trên chiếc cổ mảnh dẻ. Song, chị ta không ngần ngại nghênh đón ánh mắt Mục Táp.

“Tống Vực, mời anh giải thích, anh và chị dâu vừa làm gì?” Mục Táp ngẩng đầu nhìn anh, thấy rõ tia tức giận vẫn lập lòe dưới đáy mắt anh, chứng tỏ cơn thịnh nộ còn lan tràn âm ỉ trong lòng anh.

Khi anh lấn tới gần cô, thì mọi cảm xúc đã trở nên êm đềm như mặt hồ tĩnh lặng.

“Táp Táp, anh không làm chuyện có lỗi với em.” Tống Vực đặt tay trên bờ vai cô, dịu dàng thỏ thẻ ,“Chúng ta về nhà hẵng nói, được không?”

Mục Táp nghiêng người, hất mạnh tay anh, nhìn anh bằng ánh mắt tràn trề thất vọng:“Những gì anh vừa nói, tôi đều nghe thấy hết, anh không cần giảo biện nữa. Tôi đã sớm biết, giữa hai người nhất định có điều che giấu. Tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội, nhưng anh không hề hé miệng lên tiếng. Anh thật sự xem tôi là người sẽ cùng anh đi hết cuộc đời ư? Tống Vực, tôi vẫn luôn tín nhiệm anh. Nếu không tận mắt chứng kiến, thì dù có bị đánh chết, tôi cũng nhất quyết không tin, anh sẽ có hành động đấy.”

“Anh biết anh sai rồi.” Tống Vực hạ giọng thừa nhận sai trái, sốt ruột trấn an cô,“Nhưng em hãy cho anh cơ hội thanh minh.”

“Thanh minh chi nữa.” Mục Táp nhếch miệng cười cay đắng, trái tim cô như thể rơi tọt xuống đáy cốc, vỡ tan tành. Dù muốn, cô cũng không cách nào tìm được lí do để biện hộ hành vi sai trái của bọn họ,“Tôi chỉ tin tưởng những gì mắt mình nhìn thấy.”

Cô tạm dừng, tầm mắt lướt qua bả vai Tống Vực, đọng trên khuôn mặt Mạc Tử Tuyền,“Anh luôn dung túng hành vi của chị ta, ngầm ưng thuận cho chị ta nhúng tay vào mối quan hệ của tôi và anh, đúng không? Hay anh hi vọng tôi sẽ nhẫn nhịn, mắt nhắm mắt mở để mặc hai người vấn vương tình cũ, bịn rịn ôn lại những kỉ niệm ngọt ngào? Tống Vực, anh làm thế không đẹp chút nào đâu.”

Dứt lời, cô phẫn nộ xoay gót, phăm phăm rời đi. Tống Vực áp tới, ghì chặt cổ tay cô, nôn nóng nói: “Em có thể xả giận lên người anh, đừng làm điều dại dột, tổn hại bản thân mình. Để anh đưa em về nhé.”

“Anh buông ra.” Hỏa khí bộc phát, cô mất đi kiểm soát, gắt gỏng: “Nếu anh còn tôn trọng tôi, thì để tôi một mình tỉnh táo lại, đừng dối gạt tôi bằng những lời thêu hoa dệt gấm nữa. Tống Vực, tôi bây giờ không muốn nhìn thấy mặt anh, làm ơn đừng dồn ép tôi.”

Anh trầm mặc, qua một lúc lâu mới nới lỏng tay. Cô giựt phắt tay lại, quấn khăn quàng cổ, hít sâu vài hơi điều tiết cảm xúc, đoạn rảo bước thật nhanh, không buồn ngoảnh đầu.

Tống Vực vội vàng móc di động, gọi tài xế, kêu ông ta đợi trước cửa Tống gia, chở Mục Táp về.

Mục Táp lẩn thẩn bước đi. Cô vừa ra khỏi sân trước, chiếc xe đã lù lù xuất hiện. Bác tài bước xuống mở cửa, mỉm cười mời cô lên xe. Cô thoáng do dự, cuối cùng nói:“Bác chở cháu đi dạo quanh đây nhé, cháu chưa muốn về nhà.”

Bác tài xế nhìn cô khó hiểu, song vẫn gật đầu đồng ý.

Ngồi trên xe, Mục Táp lấy ra cái máy nghe nhạc MP3, nhét tai nghe vô lỗ tai. Cô muốn nhờ những giai điệu lắng đọng để xua đi sự khó chịu trong lòng. Hành vi hôm nay của Tống Vực khiến cô chới với, đồng thời phá tan tín nhiệm của cô. Quan trọng nhất, cô thương tâm khi thấy anh dung dưỡng những hành vi đáng chê trách của Mạc Tử Tuyền.

Khi yêu một người, chúng ta dường như sẽ trải qua một giai đoạn, mang tên là ngây thơ. Đa số chúng ta đều ngây thơ mơ tưởng, bản thân sẽ chiếm lĩnh toàn bộ quá khứ, hiện tại và tương lai của người mình yêu, ích kỉ không muốn chia sẻ với bất kì ai khác. Hiện tại, Mục Táp thừa nhận, cô đang ‘lội bì bõm’ trong giai đoạn ấy. Cô hoang tưởng Tống Vực chỉ yêu thương, đối tốt với mình cô, huyễn hoặc anh là người đàn ông của riêng cô. Sau khi kết hôn, chính sự chung sống vui vẻ, hòa hợp đã vô tình tạo cho cô ảo giác, giữa hai người không tồn tại khoảng cách tình cảm, anh thuộc về cô một cách trọn vẹn nhất.

Giờ đây, cô dần ý thức được, những thăng trầm chìm nổi, những quang vinh thất bại, cũng như tình cảm quá khứ…. Những thứ ấy đã trở thành máu thịt trong sinh mệnh của anh. Hơn nữa, giữa cô và chúng triệt để bị anh tách biệt. Cô chua chát chấp nhận sự thật, dĩ vãng anh đã đi qua, cô vô pháp can dự. Anh cố tình khóa chặt cánh cửa nơi sâu thẳm tâm hồn, dẫu cô cố gắng rất nhiều, thì cũng như dã tràng xe cát biển Đông, nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì.

Cô vốn tưởng ở cùng anh không khó, chỉ cần cô đừng quá tham lam, cứ lờ đi quá khứ, thỏa mãn với hiện tại là ổn. Song, khoảnh khắc nhìn thấy anh tốc váy Mạc Tử Tuyền, cô chợt phát hiện, đó là nhiệm vụ bất khả thi.

Cô càng yêu càng chìm đắm, trong tiềm thức, cô luôn khao khát anh đáp lại tình cảm của mình – một tình cảm đơn thuần, không pha lẫn chút tạp chất.

Nhưng hiện giờ, cô chân chính nếm mùi thất vọng.

Cô đã sớm phán đoán, chuyện những tấm ảnh có dính líu đến Mạc Tử Tuyền. Sở dĩ cô không truy vấn, vì cô tin tưởng câu nói: anh sẽ phái người đi điều tra, em đừng lo lắng quá. Bởi tín nhiệm anh, nên cô an tâm phó thác mọi việc cho anh. Nào ngờ……

Tài xế chở cô tới bờ hồ. Cô xuống xe, đến ngồi ghế đá, vừa ngắm cảnh sông nước mênh mông vừa run run siết chặt dây túi xách.

Vài ngày trước, khi ánh nắng ban trưa sưởi ấm mùa đông, cô còn cảm thấy vô vàn hạnh phúc, vì mùa đông năm nay có anh bên cạnh. Nhờ anh, cô biết được vị ngọt của tình yêu. Ai dè, chỉ qua chớp mắt ngắn ngủi, vị ngọt tình yêu lặn mất tăm mất tích. Hóa ra, cảm xúc con người thất thường hơn cả thời tiết thiên nhiên.

Cô cong lưng, nhặt hòn đá nhỏ, ném mạnh xuống hồ. Hồ nước vẫn thâm sâu, không một tia sóng gợn, phớt lờ động thái của cô.

Đã lâu, tinh thần cô chưa sa sút đến mức này. Trái tim cô như bị bàn tay vô hình bóp chặt, đau điếng hồn!

Ngay tại giây phút này, cô hận anh biết mấy. Hận đến độ không muốn gặp lại anh, không muốn cùng anh nói chuyện. Cô nghĩ, cô và anh cứ thế chia tay đi, vĩnh viễn đừng trùng phùng.

Tâm trạng cô hệt như trước đây. Tan học, cô lang thang khắp mọi nẻo phố phường, tận đến khi trời sụp tối, cô mới đón chuyến xe buýt cuối cùng, đi về nhà với tâm trạng vô cùng bất đắc dĩ.

Gó thổi ào ào, táp vào khuôn mặt, cô cúi đầu tránh những cơn gió lạnh, vẫn bần thần ngồi đấy, cả người phờ phạc đối diện cảnh hồ.

Dòng người tấp nập qua lại như mắc cửi, đa phần đều lơ đễnh liếc nhìn cô một cái. Cô tựa hồ đóng băng trên ghế, mặc kệ bên tai lãng đãng tiếng gió thổi, văng vẳng tiếng còi xe, lao xao tiếng cười, tiếng chuyện trò hưng phấn……

Đương lẻ loi giữa dòng người vội vã, cô chợt nhận ra, quanh cô, thế giới vẫn vận hành như cũ. Dẫu tâm trạng cô có tệ hại đến đâu, thì thế giới vẫn quay, mọi người vẫn tiếp tục với cuộc sống riêng của họ. Chỉ mình cô, ngu ngốc ngồi bất động, đơn độc khổ sở.