CHƯƠNG 28: SƠ KIẾN


Edit: Thiên Địa hội


___


Cảnh tượng này đúng là vừa quái đản vừa đáng sợ, Lâm Bán Hạ thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải Quý Lạc Thuỷ đang đùa dai với mình không. Thế nhưng sau khi quan sát, cậu chắc chắn Quý Lạc Thuỷ không hề giỡn, vì vậy sau một chốc lưỡng lự bèn đắn đo hỏi: "Lạc Thuỷ, vật đang bám sau lưng cậu là gì vậy?"


Quý Lạc Thuỷ: "Hả?"


Lâm Bán Hạ: "Là cái thứ đang dán lên lưng cậu ấy..."


"A, ý cậu là Tiểu Quật." Quý Lạc Thuỷ biết Lâm Bán Hạ đang nói gì, anh bèn lấy bộ xương khô nho nhỏ từ trên lưng mình xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nó, cả thái độ lẫn động tác đều vô cùng dịu dàng: "Mấy ngày cậu đi, đều là nó chăm sóc tớ đấy."


Vẻ mặt Lâm Bán Hạ càng trở nên kì quái. Cậu vươn tay sờ trán Quý Lạc Thuỷ mới biết hoá ra anh không bị sốt: "Cậu thật sự... không sao chứ?"


Quý Lạc Thuỷ không hiểu: "Cậu lạ thế, đi du lịch một chuyến thôi mà đã quên Tiểu Quật luôn rồi? Không phải nó đã ở cùng chúng ta rất lâu rồi sao."


Lâm Bán Hạ: "..." Được rồi, cậu khẳng định chắc chắn Quý Lạc Thuỷ không được bình thường.


Cậu không nói gì nữa mà ra ngoài tìm Tống Khinh La.


Tống Khinh La vẫn đang thu dọn hành lí thì thấy Lâm Bán Hạ vẻ mặt nghiêm túc vào phòng. Cậu nói: "Tống Khinh La, hình như Quý Lạc Thuỷ bên kia đã xảy ra chuyện."


Tống Khinh La cũng không quay đầu lại: "Sao vậy?"


Lâm Bán Hạ nói: "Cậu ấy cõng một bộ xương, còn nói bộ xương là bạn tốt của cậu ấy..."


Động tác tay của Tống Khinh La ngừng lại.


Lâm Bán Hạ tiếp: "Còn nói là đã quen bộ xương đó rất lâu rồi... cậu ấy không sao chứ?"


Tống Khinh La thẳng người, nhìn Lâm Bán Hạ nói: "Không giống như không sao, qua xem một chút đi."


Lâm Bán Hạ gật đầu nói được.


Vì vậy hai người sang phòng bên cạnh, vừa vào nhà đã thấy Quý Lạc Thuỷ nói chuyện phiếm ở ghế xô pha với bộ xương kia. Vẻ mặt anh tươi cười, như thể nghe được câu chuyện vui nào đó mà cười khanh khách. Lâm Bán Hạ quan sát Quý Lạc Thuỷ vài giây, chợt nhớ ra gì đó mà vỗ tay một cái: "Đệt! Thảo nào tôi cứ thấy là lạ chỗ nào, nhà anh đâu có tivi đâu? Mấy ngày nay cậu ấy xem cái gì?"


Tống Khinh La tỉnh táo nói: "Không sao, chuyện nhỏ thôi." Hắn bảo mình ra ngoài một chút, lát sau quay lại đã cầm theo đôi găng tay màu đen nọ.


Quý Lạc Thuỷ vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra mà tiếp tục nói chuyện cùng bộ xương nhỏ, mãi đến khi Tống Khinh La đến trước mặt anh rồi xách bộ xương kia lên...


"Ấy ấy? Lão đại, anh muốn làm gì?" Quý Lạc Thuỷ sửng sốt.


Tống Khinh La nhìn anh một cái, không nói gì.


Quý Lạc Thuỷ lập tức trở nên nóng nảy nhưng lại không dám cãi nhau với Tống Khinh La, do vậy vọt tới trước mặt Lâm Bán Hạ, ấm ức muốn chết: "Bán Hạ Bán Hạ, cậu mau mau ngăn lão đại lại đi, anh ta muốn làm gì Tiểu Quật?!"


Lâm Bán Hạ vẻ mặt phức tạp nhìn anh: "Cậu thấy thứ này ở đâu vậy?"


Quý Lạc Thuỷ suýt nữa bật khóc: "Cậu quên rồi sao? Quên vì sao chúng ta nhặt được nó, quên mất chúng ta đã cùng nó trải qua nhiều chuyện như vậy... nó còn cứu mạng chúng ta... sao cậu lại có thể quên được chứ hả..."


Lâm Bán Hạ sợ đến ngây người. Cậu vượt qua Quý Lạc Thuỷ, nhìn về phía Tống Khinh La ý muốn hỏi giải thích.


Động tác Tống Khinh La vẫn chậm rãi như vậy, hắn ưu nhã xách bộ xương nhỏ lên, ưu nhã đi tới góc phòng, ưu nhã nhét nó vào một cái rương da màu đen bị vứt trong góc, dù nghe thấy tiếng khóc thút thít và lời kể lể của Quý Lạc Thuỷ hắn cũng không quay đầu lại: "Sai lầm nhỏ."


Lâm Bán Hạ phát điên: "Đây chỉ là sai lầm nhỏ?!"


Tống Khinh La nói: "Không sao, nó không nguy hiểm lắm."


Lâm Bán Hạ nói: "Vậy đây rốt cuộc là cái gì?"


"Số 73920, một vật đã được niêm phong cất vào kho, phát hiện trong một viện bảo tàng đã phá sản." Tống Khinh La cài chốt rương rồi xoay mật mã, như thể đang làm lại mật mã mới: "Bình thường trạng thái của nó vô cùng ổn định, rất cẩn thận khi tiếp xúc với sinh vật chung quanh, nhưng nếu sinh vật ấy biểu lộ sự sợ hãi cực độ khi nhìn thấy nó, nó sẽ tạo ra một kí ức giả để hợp lí hoá sự tồn tại của mình. Nói cách khác, cậu sẽ cho rằng nó là bạn tốt nhất của mình, đại loại vậy. Để nó làm bạn bên người cũng không có gì nguy hiểm, khi ở bên nó sẽ cảm thấy vô cùng thư thái, cả người được thả lỏng, đôi khi còn gặp phải ảo giác khiến cho người ta vui vẻ. Nói chung, so với những vật dị đoan khác nó là một vật phẩm rất ngoan, không hại người, thậm chí còn có tác dụng trợ giúp người có bệnh về tinh thần, khuyết điểm duy nhất là..."


Hắn nói đến đây thì ngừng lại một chút: "Chính là lúc chia tay thì sẽ khiến cho người ta bị tổn thương." Sau đó lại liếc nhìn Quý Lạc Thuỷ đã bi thương đến mức sắp rơi lệ.


Lâm Bán Hạ: "..."


Quý Lạc Thuỷ khóc ròng: "Không phải! Tôi không tin! Rõ ràng Tiểu Quật đã sống cùng tôi biết bao năm, Bán Hạ, Bán Hạ..."


Lâm Bán Hạ: "..." Con mẹ nó, lúc chia tay bạn gái cũng đâu thấy cậu như thế này.


Tống Khinh La nói: "Có thể là Quý Lạc Thuỷ huých phải cái rương nên không cẩn thận để nó ra ngoài, mật mã chắc nên làm phức tạp hơn. Ảnh hưởng của biển số nhà nhà cậu với Quý Lạc Thuỷ đã giảm bớt, cậu bảo cậu ta dọn ra ngoài sớm đi..."


Quý Lạc Thuỷ ấm ức khóc ra tiếng, bày ra vẻ mặt như thể chuẩn bị vĩnh biệt bạn tốt nhất của mình. Lâm Bán Hạ nhìn anh khóc cũng thấy thương nên không khỏi nhìn về phía Tống Khinh La, uyển chuyển thương lượng: "Này... nếu không có ảnh hưởng xấu, hay là... để nó lại bầu bạn với Quý Lạc Thuỷ?"


Tống Khinh La nghe vậy thì biểu tình có chút vi diệu, khiến Lâm Bán Hạ cho rằng mình đã đưa ra yêu cầu gì quá đáng. Hắn chần chờ nói: "Cậu không thấy một bộ xương như vậy rất đáng sợ sao?"


Lâm Bán Hạ: "Ổn mà, nho nhỏ đáng yêu."


Tống Khinh La trầm mặc.


Quý Lạc Thuỷ tiếp tục gào khan: "Huhuhuhu Tiểu Quật của tôi, Tiểu Quật của tôi..."


Cuối cùng Lâm Bán Hạ phát điên: "Đừng kêu nữa đừng kêu nữa, hộp tro cốt bên cạnh cũng bị cậu kêu đến mức bật dậy luôn rồi! Chúng ta ra ngoài ăn lẩu, ăn xong lẩu thì nói chuyện của Tiểu Quật tiếp được không?"


Quý Lạc Thuỷ bi thương nói: "Cậu đừng lừa tớ, trong lòng tớ không ai có thể quan trọng hơn Tiểu Quật."


Lâm Bán Hạ: "Đúng vậy, dù sao nó cũng là một bộ xương khô."


Quý Lạc Thuỷ cả giận: "Cậu đang kì thị giống loài!"


Lâm Bán Hạ nghĩ thầm, cậu im được rồi đấy.


Cuối cùng Lâm Bán Hạ thương lượng với Tống Khinh La, ăn lẩu trước, tối về bàn chuyện Tiểu Quật sau.


Nửa giờ sau, Quý Lạc Thuỷ kết thúc công cuộc khóc than của mình, bị Lâm Bán Hạ kéo đi ăn lẩu. Ba người ăn lẩu cay, Quý Lạc Thuỷ vẫn rầu rĩ không thôi, nói mình muốn mượn rượu tiêu sầu. Lâm Bán Hạ hỏi bộ dạng này của Quý Lạc Thuỷ phải kéo dài bao lâu nữa, Quý Lạc Thuỷ nói còn phải xem bao giờ thì Tiểu Quật trở về.


Vì vậy Lâm Bán Hạ uống một hơn cạn sạch cốc bia trước mặt, nói lúc trước Quý Lạc Thuỷ chia tay bạn gái cũng chỉ đau khổ có hai tiếng mà thôi.


Quý Lạc Thuỷ buông tay, nói tớ với cô ấy là quan hệ đơn thuần, nhưng với Tiểu Quật lại là tri tri kỉ kỉ.


Lâm Bán Hạ quyết định bỏ qua việc tiếp tục nói về Tiểu Quật với Quý Lạc Thuỷ.


Rượu qua ba tuần, Quý Lạc Thuỷ đúng hẹn gục xuống rồi được Lâm Bán Hạ dìu về nhà. Nhưng dù thế đi nữa anh cũng không quên Tiểu Quật trong lòng mình, kêu khóc cầu xin Lâm Bán Hạ trả Tiểu Quật cho anh, khiến Lâm Bán Hạ như biến thành một bà mẹ chồng ác độc chia uyên rẽ thuý. Lâm Bán Hạ hết cách, chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Tống Khinh La.


Lúc đầu Tống Khinh La vờ như không biết, nhưng về sau cũng không nhịn được, nói cậu cứ nuông chiều cậu ta như vậy thì sẽ xảy ra chuyện.


Lâm Bán Hạ nói: "Vậy à, thế... lần sau tôi bảo cậu ấy đi tìm anh mà khóc?"


Tống Khinh La cân nhắc lợi hại trong vòng hai phút rồi quyết định từ bỏ trị liệu với Quý Lạc Thuỷ. Hắn lại thận trọng lấy xương khô nhỏ kia từ trong rương ra ngoài. Lâm Bán Hạ đứng bên cạnh, nhìn bộ xương khô nho nhỏ này từ khoảng cách gần. Đây tựa hồ là khung xương của một đứa trẻ, rất nhỏ nhắn, đầu khớp xương trơn nhẵn êm dịu, nhìn thì là khớp xương nhưng lại giống ngọc thạch hơn. Tống Khinh La cẩn thận cầm trong tay, động tác vô cùng mềm nhẹ, như thế đang cầm một vật dễ vỡ nào đó.


"Có thể sờ không?" Lâm Bán Hạ hiếu kì hỏi.


"Có thể." Tống Khinh La nói: "Chỉ là nếu cậu sờ nó..."


Lâm Bán Hạ: "Sẽ thế nào?"


Tống Khinh La thở dài: "Cậu cũng sẽ không cam lòng để tôi nhét nó vào trong rương." Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn đưa bộ xương nhỏ ấy đến trước mặt Lâm Bán Hạ.


Lâm Bán Hạ hiếu kỳ nhận lấy, chỉ cảm thấy xúc cảm lạnh như băng. Khoảnh khắc da thịt cậu và bộ xương tiếp xúc, vật tưởng như đã chết trong ngực cậu đột nhiên sống lại. Cậu thấy khung xương xinh xắn đúng là vừa chớp cặp mắt to đen ngòm của nó, thận trọng nhìn cậu.


Một bộ xương khô thì sao có thể nháy mắt? Lâm Bán Hạ vừa nghĩ vậy đã bị động tác của bộ xương nhỏ hấp dẫn sự chú ý: nó dùng bàn tay xương nho nhỏ của mình nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lâm Bán Hạ, sau đó chỉ vào Quý Lạc Thuỷ vẫn đang kêu "Tiểu Quật, Tiểu Quật".


Lâm Bán Hạ nhìn về phía Tống Khinh La: "Ý nó là gì?"


Tống Khinh La: "Bảo Quý Lạc Thuỷ đừng gào nữa."


Lâm Bán Hạ: "..." Quý Lạc Thuỷ, cậu bị xương nhỏ nhà cậu chê này.


Lúc này cậu mới hiểu câu kia của Tống Khinh La, không nỡ nhét nó vào rương là ý gì. Bộ xương này có thể di chuyển, có thể bày tỏ cảm xúc, không giống như khung xương vô tri mà giống với một vật nhỏ đáng yêu. Chỉ là sau khi tiếp xúc với nó trong chốc lát, sâu trong lòng Lâm Bán Hạ xuất hiện một cảm giác kháng cự mềm mại.


"Đi thôi, đi về nghỉ." Tống Khinh La nhìn đồng hồ, giờ cũng không còn sớm nữa: "Để nó lại với Quý Lạc Thuỷ."


Lâm Bán Hạ thả nó xuống đất, nó liền dạt dào sức sống chạy tới bên người Quý Lạc Thuỷ, dụi dụi mặt vào Quý Lạc Thuỷ, còn hư hư vài tiếng. Quý Lạc Thuỷ không gào nữa, mơ hồ vươn tay ôm lấy bộ xương nhỏ, trong miệng còn lẩm bẩm kêu Tiểu Quật.


Lâm Bán Hạ nhìn Quý Lạc Thuỷ một cái, xác định là anh không sao mới về nhà cùng Tống Khinh La.


Từ ngày ấy, nhà họ lại có thêm một thành viên. Mặc dù dưới sự trợ giúp của Tống Khinh La, Quý Lạc Thuỷ ý thức được rằng những kí ức anh đã trải qua với Tiểu Quật đều là giả, nhưng cũng không để ý lắm, thậm chí còn thâm tình nghĩ may mà Tiểu Quật giúp anh tạo ra những kí ức này, nếu không... khi thấy một bộ xương động đậy, có lẽ anh đã phát điên lâu rồi...


Lâm Bán Hạ chẳng biết làm sao, chỉ có thể giục anh nhanh dọn ra ngoài, rất sợ Quý Lạc Thuỷ sẽ lỡ tay mở rương của Tống Khinh La ra vật gì khác. Nhưng Quý Lạc Thuỷ lại mặt dày mày dạn bày tỏ mình tạm thời chưa có ý định đi, bây giờ anh và Tiểu Quật đang chung sống rất vui, Tiểu Quật chính là tâm can bảo bối của anh.


Lâm Bán Hạ không những trợn trắng mắt nhìn anh mà còn xỉ vả vài câu, nhưng hoàn toàn không thể khiến cho con gà hay hét chói tai này hồi tâm chuyển ý.


Nghỉ xong mười mấy ngày, kì nghỉ của Lâm Bán Hạ cũng kết thúc, theo lệ thường mà đi làm.


Đến chỗ làm cậu mới biết người mới kia làm còn chưa được một tuần đã không chịu nổi nữa mà từ chức, hiện nay vẫn phải tuyển thêm người, nhưng không tìm được ai thích hợp.


Hết cách, Lâm Bán Hạ đành làm việc cùng đội khác. Mùa xuân đã đến, thực ra cậu không thích mùa này lắm, vì mùa xuân là mùa có tỉ lệ mắc bệnh về tinh thần cao, có thể nhìn thấy đủ loại tử trạng kinh khủng vượt qua cả tầm hiểu biết của con người. Khó trách vì sao người mới kia không kiên trì nổi một tuần, Lâm Bán Hạ cũng rất cảm thông.


Công việc của Tống Khinh La cũng bận, một tháng nay cũng chỉ thấy hắn vài lần, mà dù như nhìn thấy thì đa số thời gian ở nhà hắn đều ngủ bù.


Lâm Bán Hạ hỏi thăm, hắn nói gần đây hơi nhiều việc nhưng đều là chuyện nhỏ, không cần Lâm Bán Hạ ra tay.


Lâm Bán Hạ thương nhớ mấy chữ số trong tài khoản ngân hàng của mình, quan tâm bày tỏ mình có thể đi theo hắn.


Tống Khinh La mới hỏi vậy công việc hiện tại của cậu phải làm sao.


"Đều là xử lí người chết, việc nào nhiều tiền hơn thì làm." Lâm Bán Hạ vô cùng thản nhiên.


Tống Khinh La trầm mặc. Hắn cảm thấy Lâm Bán Hạ nói rất có lý.


Bận rộn như vậy đến hơn một tháng, đến đầu hạ, Lâm Bán Hạ về nhà thấy Tống Khinh La đang ngồi trên xô pha chờ mình.


"Sao thế?" Dựa vào vẻ mặt của hắn, Lâm Bán Hạ cũng đoán ra chút ít.


"Có vài thứ." Tống Khinh La đặt USB lên bàn, nhìn Lâm Bán Hạ nhẹ giọng bảo: "Xem cùng nhau?"


Lâm Bán Hạ đáp: "Ừa."


Tống Khinh La cắm USB vào máy tính xách tay, mở một tệp tài liệu ra. Màn hình đen xuống rồi lại sáng lên, Lâm Bán Hạ nhìn thấy một bầu trời sáng rỡ đầy ánh sao.


Lâm Bán Hạ đã từng nhìn thấy rất nhiều bầu trời đêm.


Bầu trời trong kí ức ấu thơ của cậu là bầu trời mà cậu nhớ nhất. Khi ấy vẫn chưa có nhiều nhà cao tầng như bây giờ, cũng chưa có nhiều đèn điện. Nhà cậu là một căn nhà cũ kĩ ở tầng trệt, có thể lên mái nhà. Ngày nào đẹp trời có thể nằm trên ấy, ngắm nhìn trời đêm.


Trên không trung là vầng trăng sáng và rất nhiều sao. Cậu không hiểu biết về các ngôi sao lắm, chỉ biết rằng trong sách viết sao Bắc Đẩu gồm có bảy ngôi sao, vì thế cậu thích nhất là việc tìm kiếm bảy vì tinh tú xếp kề nhau trên trời, sau đó cười nói với em gái, đó chính là chòm sao Bắc Đẩu. Bây giờ nghĩ lại, hầu hết khi đó cậu đều nhìn nhầm rồi.


Trời đêm trong máy tính xách tay của Tống Khinh La còn đẹp hơn cả bầu trời thời ấu thơ trong ký ức của Lâm Bán Hạ. Trong màn đêm, những ngôi sao giăng mắc không có quy luật, dải ngân hà lóng lánh nối liền chúng lại, đẹp tới mức khiến cho lòng người ngẩn ngơ. Giọng nói của Lý Tô vang lên, trong khung cảnh ấy lại tựa như đang cười, cười rất to: "Hôm nay đẹp trời, chúng ta nướng thịt dê, không biết mùi vị thế nào." Camera di chuyển, Lâm Bán Hạ thấy một bãi lửa trại, xung quanh có mấy người đang ngồi.


Những người này có đặc điểm nhân chủng khác nhau, người phương đông hay phương tây đều có cả, họ đang nướng một con dê trên lửa. Nhưng mà trong những người này, Lâm Bán Hạ không nhìn thấy Lý Nghiệp.


Hình như tâm trạng Lý Tô rất tốt, hăng say giới thiệu chung quanh, theo màn ảnh đang di động của anh ta Lâm Bán Hạ cũng thấy rõ.


Đó là một nơi sơn dã rất trống trải, không có bất kì kiến trúc gì, không có cây cao bóng cả, chỉ có bụi cây thấp lùn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy đường chân trời ở nơi xa nhất.


Gió có vẻ hơi to, lửa trại bị thổi bùng lên mấy lần, Lý Tô cười: "Tôi thích nơi này, an tĩnh, trống trải, không có người khác, muốn làm cái gì thì làm cái đó." Mọi người nghe thấy lời anh nói thì bắt đầu ồn ào.


Có người nói lưu loát tiếng Trung hỏi Lý Tô: "Lý Tô, anh thích nơi này đến vậy sao?"


Lý Tô: "Đúng thế."


Người kia lại hỏi: "Anh không lo lắng chút nào ư?"


Lý Tô: "Lo lắng cái gì?"


Người kia nói: "Đương nhiên là lo mình có chết thê thảm không."


Lý Tô vẫn cười, dường như không hề chú ý đến điều người này nói: "Thì ra anh sợ phải chết thê thảm?"


Người nọ không đáp.


Lý Tô nói: "Tôi à, hình như tôi không sợ."


Mọi người tiếp tục nói chuyện với nhau. Đột nhiên, trong đám người có người dùng vốn tiếng Trung ít ỏi của mình hỏi một câu: "Sao Ba Soa vẫn chưa về?" Tiếng nói chuyện nhỏ dần rồi biến mất, bầu không khí yên lặng dần dần bao trùm mọi người.


Có người nói: "Hay cô ấy đi vệ sinh