Vị Hành nghe vậy cũng không nói gì, nếu sư huynh của hắn nói vậy thì chỉ có thể theo như hắn nói mà làm, hết thảy đều là do duyên phận, đến nỗi ai muốn tranh thì đi lên mà tranh, việc này hắn không thể quản.
Mười hai vị Nguyên Anh chân quân đang ngồi ở đó tuy rằng nghĩ thầm muốn nói lý lẽ, nhưng lại ý thức rằng Thiện Đức chân quân đích xác không có đệ tử, cũng liền không tốt mà nhiều lời nữa, sôi nổi thu lại tâm tư, chỉ đổ thừa cho mình là xuống tay quá chậm.
Hàn Mục Vi trơ mắt mà nhìn các vị chân quân vừa mới còn vì có thể được một vị đồ đệ cưng mà tranh đến mặt đỏ tai hồng, nháy mắt liền tắt hỏa, trái tim nhỏ của nàng có điểm chịu không nổi.

Cãi lên đi, đại gia cùng nhau tranh đi, nhiệt tình lúc trước đi đâu mất rồi? Ở đây còn có một đứa trẻ non nớt đang chờ các ngươi tới cứu vớt đây này, mau nhìn xem đôi mắt ngập nước của nàng đang tràn ngập bất lực đây nè.
Lúc này Phá Quân chân quân vẫn luôn bàng quan bỗng dưng lên tiếng: "Lần này thời gian mà Thiện Đức sư huynh rời đi tông so với quá khứ có chút lâu thì phải".
Đúng đúng, mới vừa rời tông liền biến mất vài thập niên còn như thế nào có thể dạy dỗ đồ đệ, nàng chỉ là một cái tiểu oa nhi mới vừa đủ năm tuổi, không có đại nhân ở một bên trông nom thực dễ dàng học hư, lại nói tư chất của nàng tốt như vậy, vạn nhất thay đổi tính tình, trong tương lai khẳng định sẽ trở thành một người làm hại cả Tu Tiên giới rồi sao.


Cho nên vì sự mỹ lệ cùng hài hòa của Tu Tiên giới ngày sau, nàng vẫn là yêu cầu một vị sư phụ vĩ đại chân chính.
"Đúng vậy, đúng là so với dĩ vãng lâu hơn bảy, tám năm" - Thiện Đức chân quân vươn tay phải đeo năm con nhẫn trữ vật, vuốt trên môi một mạt ria mép, ngẫm lại thu hoạch của lần này, tâm tình liền tốt hơn vài phần: "Lần này gặp phải mấy cái đối thủ quá gian xảo" - Đều là một đám không thấy quan tài không đổ lệ, nếu không phải hắn đem bảo vật áp đáy hòm đều móc ra tới, những người đó còn không có chuẩn bị mà cùng hắn xé rách da mặt đâu.
Ha hả, hắn là đại gia, lão tử vào năm sáu tuổi liền ra tới giang hồ làm mưa làm gió, cái gì cẩu đồ vật chưa thấy qua đâu, còn tưởng lừa gạt hắn, nằm mơ đi thôi.

Hắn không đem bọn họ đều bóc lột hết đều nhờ phân lượng từ xuất thân của mình là danh môn chính phái.


Nhìn trên tay mấy cái nhẫn trữ vật, vòng trữ vật này, hắn lại lần nữa từ đáy lòng mà cảm tạ sư phụ của hắn, nếu không phải lão nhân gia đem hắn đưa tới Tu Tiên giới, hắn sao có thể nhẹ nhàng như vậy, đầy người không mang theo trói buộc mà làm hắn yêu nhất sự đây?
"Không biết lần này sư huynh có thể tìm ra bảo vật gì?" - Phá Quân chân quân cố ý không đi xem tiểu béo oa đang đứng ở bên chân của Thiện Đức sư huynh, không phải hắn không đành lòng, mà tiểu béo oa này không hỗ là hậu đại dòng chính của Hàn Hiển, đều có thể diễn trò, nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của nàng, nếu mà không rõ nguyên nhân bên trong, người khác thật đúng là cho rằng đứng ở bên cạnh nàng chính là một kẻ bắt cóc.
Thiện Đức chân quân biết hắn muốn hỏi cái gì, tiểu phá hài Mộc Nghiêu kia hắn cũng là nhìn hắn lớn lên, năm đó tiểu phá hài kia xảy ra chuyện thì hắn chính là đang bế quan, bằng không Thiên Nhất sư bá đi Thi Ma Môn khẳng định muốn mang theo hắn nữa, hắn không đem Thi Ma Môn trên dưới tẩy rửa đến sạch sẽ thì không gọi là Thiện Đức: "Lần này vận khí tốt, đồ vật mà ngươi muốn ta có hai loại, nhưng đều không phải là vật kia".
"Có thì tốt" - Phá Quân chân quân là chú ruột của Mộc Nghiêu, huynh trưởng từ lúc đột phá Nguyên Anh thì đã tạm thời về Trung Châu để tọa trấn gia tộc, cháu trai xảy ra chuyện, Mộc gia bọn họ tuy rõ ràng nguyên nhân trong đó, nhưng không có tìm được chứng cứ rõ ràng, mặt ngoài cũng chỉ có thể lấy Thi Ma Môn mà xuống tay, bất quá khẩu khí này sớm hay muộn cũng phải ra, bút trướng này Mộc gia bọn họ sớm muộn gì cũng phải cùng Vô Cực Tông tính rõ ràng: "Không biết sư huynh thiếu cái gì?" - Mặc kệ như thế nào, việc hàng đầu trước mắt vẫn là giữ được mệnh của cháu trai, phụ thân hao hết trăm năm tu vi đóng băng Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan, cũng chỉ có thể đảm bảo trăm năm sinh cơ của hắn, hiện tại đã qua đi hai mươi năm rồi.
"Ta mới vừa thu một cái tiểu đồ đệ" – Túi đồ vật của Thiện Đức chân quân nguyên bản chính là phải cho Mộc Nghiêu, cho nên cũng không khó xử Phá Quân chân quân: "Ngươi liền ra điểm tâm tư phong ấn ba đạo kiếm khí ở trong cơ thể nàng đi, ngày sau nàng hành tẩu Tu Tiên giới thì ta làm sư phụ cũng có thể an tâm một chút" - Mộc gia muốn đồ vật đang ngồi ở đây ai cũng đều biết, cũng không cần thiết phải tránh né người khác.
Nói đến Mộc Nghiêu, Thiện Đức chân quân vẫn là có chút tiếc nuối, bàn về tâm trí hay thực lực thì Mộc Nghiêu tuyệt đối là truyền nhân của y bát nhà hắn, chỉ tiếc một cái là ở bản mặt của hắn, không có việc gì thì ăn nhiều hai chén cơm không phải khá tốt sao, một hai phải lớn lên gây chú ý như vậy, điểm này thì không phù hợp bản chất điệu thấp của Tiêu Dao Phong của hắn.

"Được" - Sự tình nói ổn thỏa, Phá Quân chân quân mới nhìn về phía vẻ mặt ủ rũ của tiểu béo oa, mỉm cười nói: "Vẫn là sư huynh ánh mắt tốt, đứa bé này làm đệ tử truyền nhân của ngươi quá thích hợp" - Hai người đều có khuôn mặt để lừa gạt người khác, hắn hiện tại đều có thể tưởng tượng đến hai thầy trò này bày trò, quỷ dị phong cách của một tổ hai người này sẽ nổi danh Tu Tiên giới.
Vị đại thúc này không cứu thì thôi, làm gì còn muốn bỏ đá xuống giếng, đối với tiểu oa nhi như nàng nói những lời như vậy lương tâm sẽ không đau sao? Hàn Mục Vi hiện tại đã từ bỏ giãy giụa, sư phụ này của nàng vẫn là rất đáng tin cậy, tuy rằng còn không có tu luyện, nhưng nàng cũng rõ ràng ba đạo kiếm khí của kiếm tu Nguyên Anh kia chính là đồ vật vào thời điểm mấu chốt còn có thể bảo vệ một cái mệnh.

Sư phụ này nàng nhận cũng không thiệt.
Hàn Mục Khiêm đi đến bên người của Hoàn Trận Phong - Chấn Nguyên chân quân ngồi xuống, cùng tiểu thịt tảng Hàn Mục Tiêu giống nhau, đều trước làm đệ tử ký danh, nhưng đây đã là cơ duyên cực tốt, bọn họ nằm mơ cũng không dám mơ như vậy.

Kỳ thật hết thảy cái này đều phải quy công đối với tổ tiên Hàn Hiển của bọn họ, bởi vì sư phụ của Hàn Hiển là Thiên Trúc lão nhân, đã ở bên ngoài rèn luyện ngàn năm, nay đã trở lại.
Sau khi Hàn Mục Khiêm đi đến bên người của Chấn Nguyên chân quân, Thiện Đức chân quân mới cúi đầu mở miệng hỏi: "Tiểu đồ đệ, linh căn của ngươi là gì?" – Nam oa kia chính là Kim - Thủy linh căn, vậy nên tư chất linh căn của tiểu đồ nhi nhà hắn hẳn là cùng oa oa kia không kém bao nhiêu.


Tuy rằng bản thân hắn không phải thực để ý tư chất thứ này, nhưng làm đệ tử của hắn nhất định phải có thực lực cường đại, bằng không như thế nào có thể dụ địch thâm nhập, như thế nào nhảy vào ổ cướp, như thế nào đem sự nghiệp đánh cướp của nhà hắn kiên trì đến cùng, phát huy đến cùng cực?
"Thổ linh căn" – Tâm tình của Hàn Mục Vi thực bình tĩnh, ngưỡng đầu đem đôi mắt trừng lớn xem sư phụ nàng: "Linh căn giá trị cũng còn được, có chín mươi lăm thôi" – Nhìn đến phong cách thổ hào của sư phụ này của nàng, nàng liền biết đạo hào cùng hành sự của hắn khẳng định là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Nghĩ đến diện mạo của chính mình, Hàn Mục Vi trong lòng có một chút suy đoán, nàng lau cái mũi nhỏ một phen, cười tủm tỉm hỏi: "Sư phụ, trước tiên chúng ta có phải hay không nên thu lễ gặp mặt?"
"Đúng đúng đúng" - Thiện Đức chân quân không nghĩ tới chính mình trong lúc vô ý thế nhưng đoạt được một cái hạt giống tốt, trong lúc nhất thời có chút đắc ý: "Là nên thu lễ gặp mặt" - Ô ô, đồ đệ này chính là vì hắn mà sinh, quá hợp tâm ý của hắn, nhiều năm như vậy, sư huynh sư đệ của hắn thay nhau thu đồ đệ, hắn cũng không biết cho đi nhiều ít phân lễ, lúc này rốt cuộc đến phiên hắn thu đồ đệ: "Nhanh lên nhanh lên, đem nhẫn trữ vật, vòng trữ vật đều lấy ra tới".
Hàn Mục Vi nguyên bản chỉ là muốn mấy vị sư thúc sư bá thấy chết mà không cứu này ra một chút huyết, không nghĩ tới thế nhưng đụng tới bệnh nghề nghiệp của sư phụ nàng, nhìn bộ dạng của sư phụ nàng như tặc, như trộm, lại nhìn một cái chưởng môn đã đen mặt, Hàn Mục Vi hổ thẹn mà cúi đầu xuống, này thật sự không phải ý của nàng mà..