Nhưng mà Hàn Mục Vi còn chưa nghĩ ra thì đã có khách tới chơi.
Hàn Mục Kỳ vẫn là đầu tiên tới động phủ của Hàn Mục Vi, sau khi tiến vào vẫn chưa sử dụng thần thức mà là từng bước chậm rãi đi một vòng cả trong lẫn ngoài, cuối cùng nghỉ chân ở nhà đá của luyện võ trường ở bên ngoài, ngưng thần nhìn Vô Phong Nhai ở đối diện.
Hàn Mục Vi đại khái có thể đoán được lý do tại sao hôm nay Lục tỷ lại đến, bất quá tỷ ấy không lên tiếng thì nàng cũng sẽ không chủ động hỏi.

Hẻm núi của Phá Vân Phong trời quang lạc tuyết nàng cũng có nghe nói qua, xem ra Kim Đan của Hoằng Yên chân nhân đã vỡ: "Muội nơi này không có trà ngon cũng chỉ có nước suối lạnh, còn thỉnh Lục tỷ không cần ghét bỏ".
"Sư phụ ta diệt sát tình trí, tự hủy đạo thống" - Nàng xoay người nhìn Hàn Mục Vi, hai mắt rưng rưng, môi run rẩy, thanh âm khàn khàn: "Nàng sửa tu Vô tình đạo, Tiểu Thập Tam, muội nói ta nên vui vì nàng rốt cuộc buông xuống tình, hay là nên.." - Nói đến đây nàng không cấm hít sâu một hơi, hoãn một chút mới ngạnh thanh nói: "Nên thế nàng cảm thấy không đáng giá?" - Trên đời này nam nhân tốt có hàng ngàn hàng vạn, vì cái gì sư phụ đối với người nọ khăng khăng một mực như vậy? Tự hủy đạo thống, băng ti Kim Đan đều đã vỡ, hết thảy những điều này thật sự đáng giá sao?
"Tỷ nên thế nàng cao hứng" - Hàn Mục Vi thu hồi vẻ cười trên mặt, đem cái ly để ở trên bàn, đi đến bên cạnh Hàn Mục Kỳ: "Từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ vì tình mà khổ nữa" - Sau than nhẹ một tiếng, nhoẻn miệng cười: "Tuy rằng Kim Đan đã vỡ nhưng Hoằng Yên chân nhân có thiên tư hơn người, huống hồ không có tình trí, tu hành vô tình đạo chỉ có làm ít nhưng công to".
Bắt lấy tay của Hàn Mục Kỳ, Hàn Mục Vi nhìn về phía nàng, an ủi: "Yên tâm đi, Hoằng Yên chân nhân không có yếu ớt như vậy, nói không chừng qua mấy năm thì Thiên Diễn Tông chúng ta lại có thêm một vị Nguyên Anh chân quân" - Hoằng Yên chân nhân bị nhốt ở Kim Đan hậu kỳ trăm năm, tích lũy đã sớm đủ rồi, tuy hiện tại Kim Đan đã vỡ, nhưng muốn trùng tu trở về thì cũng không khó, sắp thành Nguyên Anh thì cũng không phải chỉ là lời chót lưỡi đầu môi.

"Nếu đúng là như vậy thì ta đây nên thay sư phụ cao hứng" - Hàn Mục Kỳ trở tay nắm lấy tay của Hàn Mục Vi, hôm nay trong lòng nàng bị đè nén rất nhiều: "Tiểu Thập Tam, muội nói ta luyện thể được không?" – Mỗi vòng thi đấu của Tiểu Thập Tam nàng đều nhìn, xem đến nàng tự biết xấu hổ lại nhiệt huyết sôi trào, không cấm nắm chặt bàn tay trong tay, sau lại lập tức buông ra, tuy thanh âm run run nhưng lại cực kỳ kiên định: "Ta muốn trở nên cường đại".
"Không gì không được" - Lục tỷ muốn luyện thể, Hàn Mục Vi thật ra một chút đều không ngoài ý muốn, phương pháp kéo duỗi phụ trợ rèn thể nàng đã thế nàng chuẩn bị: "Tuy rằng công pháp rèn thể ta không có, công pháp mà muội tu tập thì một lời khó nói hết" - Nàng ngượng ngùng nói, ngẫm lại một ngàn khối thượng phẩm linh thạch kia, vẻ cười trên mặt đều có chút gượng ép: "Bất quá muội có một bộ phương pháp kéo duỗi, sau khi rèn thể thì tỷ có thể theo đó mà luyện, quá trình tuy rằng rất thống khổ nhưng hiệu quả thì nhìn muội là biết".
"Ta đây không cùng muội khách khí" - Hàn Mục Kỳ lanh lẹ nhận lấy, sau cũng lấy ra một khối ngọc giản: "Đây là tình huống của năm mươi người cao nhất của tông môn, muội có thể nhìn một chút" – Vỗ vỗ tiểu muội muội bả vai: "Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng".
"Còn có thứ này" - Hàn Mục Vi cũng không hỏi vật ấy từ đâu mà ra, nàng lấy lại đây dùng thần thức mơ hồ quét một chút, trên mặt tràn đầy hoài nghi, thấu cái mũi muốn xác nhận một chút: "Muôi đứng thứ hai mươi tám ư?" - Nàng cho rằng nàng có thể đứng thứ tám.
Nhìn biểu tình của nàng, Hàn Mục Kỳ không cấm cười khẽ, duỗi tay quát cái mũi của nàng một chút: "Thực bình thường, năm trận đầu của vòng đào thải muội đều dùng tay không, trận thứ hai, thứ ba thì vì có thực lực cách xa nên muội cũng chưa dùng pháp khí trực tiếp đấu pháp, hai trận cuối cũng chỉ dùng phi kiếm do tông môn phát.

Nhưng mà theo ta biết thì muội cùng không am hiểu chơi kiếm".
"Thôi được rồi không trách bọn họ" - Hàn Mục Vi gãi gãi hàm dưới, mỉm cười nói: "Là ta giấu dốt".
"Muội hãy xem thứ này thật kỹ, ta hiện tại trở về, ngày mai chúng ta ở đại bỉ tràng gặp lại" - Hàn Mục Kỳ nhìn Vô Phong Nhai lần cuối, nhấp miệng cười vỗ vỗ vai của Hàn Mục Vi: "Lục tỷ hiện tại biết muội vì cái gì liều mạng như vậy?" - Mỗi ngày nhìn Vô Phong Nhai, áp lực thật là lớn.

Hàn Mục Vi nhìn bóng dáng mảnh khảnh lả lướt của Hàn Mục Kỳ, nhíu mày muốn kêu nàng trở về nói rõ ràng, nàng là một người thiếu nữ đầy hứa hẹn chỉ biết hướng về phía trước với tinh thần lạc quan, tranh đua chỉ vì chính mình sống tốt hơn.

Học bộ dáng của Lục tỷ lúc nãy liếc liếc Vô Phong Nhai, nàng nắm ngọc giản trong tay, trề môi nói: "Sớm hay muộn ta sẽ làm vị kia nằm sấp xuống" - Tuy rằng có chút dõng dạc nhưng là người thì phải có mộng tưởng.
Trở lại thạch ốc, Hàn Mục Vi ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, bắt đầu nghiêm túc xem ngọc giản, ngọc giản này ký lục rất đầy đủ, trừ bỏ sư thừa, tuổi tác, tu vi, điểm mạnh thì ngay cả nhân vật cũng được vẽ tương đương rất thật.
Người được xếp hạng đệ nhất vẫn là người quen, Mộc Sướng - Mộc gia ở Trung Châu.

Nói đến khi ở nửa chỉ sớn, bọn họ từng đánh qua một lần, bất quá sau lại tách ra, nàng liền lại không gặp được vị kiếm tu mặt trắng như thư sinh này nữa.


Đã hơn một năm qua đi, Mộc Sướng biến hóa không lớn, bộ mặt như cũ như sương.
Người đứng thứ hai là Đường Kỳ, là tôn nhi của Chấn Nguyên chân quân – phong chủ của Hoàn Trận Phong, Kim Hỏa linh căn, hiện hai mươi ba tuổi, Luyện Khí mười một tầng, am hiểu tác chiến trận pháp.

Diện mạo trung quy trung củ cũng không xuất sắc, nhưng chỉ từ trên bức họa thôi cũng có thể nhìn ra người này tâm thái thực ổn, giống loại dù có việc gì cũng không bị ảnh hưởng.
Đứng thư ba là Mộc Cẩn Nhiễm, nhưng "Mộc" này khác với "Mộc" kia, là con gái nhỏ nhất của Đan Vũ chân quân – phong chủ của Đan Vân Phong, Hỏa Mộc linh căn, Luyện Khí mười một tầng, tuy mới hai mươi mốt tuổi nhưng đã là tam phẩm luyện đan sư, nếu không phải tu vi không đủ thì có hy vọng đột phá tứ phẩm.
Khoé miệng của Hàn Mục Vi cong lên, vị này chính là nữ phụ thứ ba trong truyện, cùng những nữ phụ khác không giống nhau nàng lại không ái mộ nam chính, cả đời chỉ ái đan đạo.

Nhưng số phận của nàng cũng thật đáng buồn, ở đan đạo vẫn luôn bị Liễu Vân Yên đè nặng, năm rộng tháng dài Liễu Vân Yên thế nhưng thành tâm ma mà nàng không bức ra được, cuối cùng nàng chết ở Hoàng Vân bí cảnh.
Bí địa sau núi là động phủ của Thiên Nhất đạo quân, Hoằng Yên chân nhân một đầu tóc bạc cúi đầu quỳ gối trước mặt Thiên Nhất đạo quân, đứng ở một bên còn có sư phụ Phá Quân chân quân của nàng: "Đệ tử Thượng Quan Băng Nhan hổ thẹn sư tổ, sư phụ dạy dỗ" - Sau cúi đầu trên mặt đất: "Còn thỉnh sư tổ, sư phụ trách phạt".
Phá Quân chân quân chỉ thâm than một tiếng liền xoay người bối tay mà đứng, Thiên Nhất đạo quân cũng trầm ngưng một hồi lâu mới mở miệng: "Con đã tự xưng là Thượng Quan Băng Nhan, vậy hãy để những chuyện hồng trần đó theo gió qua đi, đạo hào Hoằng Yên này là lúc trước sau khi kết đan sư phụ lấy cho con, hiện giờ Kim Đan đã vỡ, vậy đạo hào này cũng không cần dùng lại".

Đồ tôn này hắn cũng thập phần xem trọng, ai có thể nghĩ hài tử này sẽ có sự như vậy: "Tình trí đã diệt, lý trí thượng tồn, ngô vọng con có thể đạp vỡ hồng trần đuổi theo mặt trời mới mọc, không lo lắng không sợ hãi, giữ vững bản tâm, từ nay về sau Minh Nhan là đạo hào của con".
"Đa tạ sư tổ, đa tạ sư phụ."
Hoằng Yên, không, hiện tại đã là Minh Nhan, nàng đi rồi, Phá Quân chân quân mới xoay người lại, nhìn Thiên Nhất đạo quân, nhíu mày lên án mạnh mẽ, rất có một loại phẫn nộ hận sắt không thành thép: "Bị tình làm khó một trăm năm, con còn tưởng rằng nàng muốn chết ở chữ tính này rồi" - Già vẫn tráng kiện, là sư phụ này quá dễ với nàng rồi.
"Này cũng không thể hoàn toàn trách Minh Nhan" - Thiên Nhất đạo quân nhưng thật ra có thể lý giải: "Hạ Từ Minh sớm có hậu tay, hắn không buông tha Minh Nhan, Minh Nhan muốn phá được chữ tình nói dễ hơn làm?" - Năm đó Hạ Từ Minh ám hạ dùng tinh huyết của Minh Nhan chăn nuôi nỗi lòng cổ, sau ở Thái Ất sơn lại mượn cơ hội lấy đi tâm đầu huyết của nàng hợp với tình cổ kia, sau đem thứ này dưỡng ở tình bên trong khiếu của hắn, ngày ngày dùng tình tẩm bổ, chỉ cần hắn một ngày không quên Minh Nhan, Minh Nhan một ngày không thể đoạn tình với hắn.
"Hừ" - Hạ Từ Minh dám hạ tình cổ lên người Minh Nhan, nhưng lại không dám đem nỗi lòng cổ kia dưỡng ở trên người nàng, còn không phải sợ Thiên Diễn Tông lão tổ sẽ ra tay nhổ ư, Minh Nhan từng là đệ tử hắn nhất đắc ý, thiếu chút nữa liền bị hủy như vậy: "Vô Cực Tông thật đúng là hảo tính kế".
"Đương nhiên hảo tính kế, cái chết của Hàn Hiển đến nay không minh bạch, Thiên Trúc sư bá của con truy tra gần hai trăm năm cũng không có thể điều tra rõ chân tướng sự thật, sau cuối cùng phải đi phàm trần rèn luyện".
Tay của Thiên Nhất đạo quân đặt ở trên đầu gối nhẹ nhàng vê động: "Năm đó Minh Nhan ra tông rèn luyện, lại khi trở về thì đã đối với Hạ Từ Minh rễ tình đâm sâu, đại gia tuy rằng đối với mục đích của Hạ Từ Minh tiếp cận Minh Nhan có suy đoán nhưng hắn diễn quá tốt, chúng ta cũng không thể tự xuống tay ngăn trở" - Đây đều là kiếp, ai đều không trốn được.
"Hiện tại Minh Nhan tình trí đã diệt, Hạ Từ Minh cũng sẽ không tốt quá, này hết thảy đều không vượt qua được nhân quả luân hồi" - Bị tình cổ phản phệ cũng không phải dễ dàng khỏi hẳn, ngày ngày chịu trùy tâm chi khổ luôn là khó trốn.
"Đây là hắn gieo gió gặt bão" - Loại nghiệt nhân đến nghiệt quả, hắn đại khái cũng không có dự đoán được sẽ đối với Minh Nhan đ ộng tình, Phá Quân chân quân cười lạnh: "Đào mồ chôn mình" - Vô Vọng cùng Vô Úy là cá mè một lứa, lại như thế nào sẽ dễ dàng để Hạ Từ Minh thoát khỏi khống chế?.