Hứa Kiều nói xong liền hạ tay xuống, nhặt chai rượu rỗng rớt dưới đất, ôm vào trong lòng, yên lặng nhìn mặt hồ.
Nước mắt còn sót lại trên má rất nhanh đã bị gió thổi khô, vừa lạnh vừa nhớp nháp, rất khó chịu.
Cô cúi đầu lục túi tìm khăn giấy, nhưng tìm hồi lâu vẫn không thấy gì.
Đang muốn bỏ cuộc, một tờ khăn giấy đột nhiên xuất hiện trước mặt cô như từ trên trời rơi xuống.
"Cảm ơn." Hứa Kiều vươn tay nhận lấy, nhẹ giọng nói.
Thật lâu Trần Khoáng vẫn chưa hồi thần lại, thậm chí việc đưa khăn giấy cũng trong vô thức.
Anh lại hỏi: "Sao cậu biết không phải tôi chụp?"
Lúc này Hứa Kiều không nói gì, lau mặt xong rồi ôm chai rượu vào lòng.
Xem ra là say thật rồi.
Trần Khoáng cởi áo khoác lên vai cô, gió lạnh thấu xương dội thẳng vào người, anh đứng yên, ngược lại phải cảm ơn vì sự lạnh lẽo này làm anh tỉnh táo.

Trước mặt là mặt hồ lấp lánh, sau lưng là cánh đồng bát ngát.
Dường như cuối cùng anh đã tìm được nơi để trở về trong không gian rộng lớn vô ngần này.
Hai người cũng không ở ngoài quá lâu, vì các đồng nghiệp đều đề nghị vào lều hát.
Mọi người chọn cái lều rộng nhất, trải thảm rồi ngồi thành vòng tròn.


Vài người có mang theo nhạc cụ, đang điều chỉnh âm thanh.
Dù đã uống rượu nhưng dũng khí của họ không những không tăng mà còn giảm đi, hỏi một lượt cũng không có ai xung phong hát.
Hứa Kiều vẫn luôn gục đầu xuống, ngước mắt lên thấy tình hình hiện tại, mơ hồ hỏi: "Không có ai hát sao?"
Không đợi người khác trả lời lại, cô lại nói: "Để tôi hát."
Người ngạc nhiên nhất là Trần Khoáng.

Trong ấn tượng của anh, Hứa Kiều không phải kiểu người sẽ thể hiện bản thân mình ở nơi đông người thế này, ít nhất là ở trường trung học, cô luôn thu mình lại, lúc nào cũng lặng lẽ.
Nhưng hiện giờ, không biết do men rượu hay trong mấy năm qua tính cách đã thay đổi, cô không hề tỏ ra rụt rè, siết chặt ống tay áo nói tên bài hát.
Là bài dân ca ở nơi đây.
Nhạc nhẹ nhàng vang lên, ánh mắt Hứa Kiều không có tiêu cự nhìn về phía trước, định mở miệng lại bắt gặp ánh mắt của Trần Khoáng.
Toàn bộ bài hát đều là ngôn ngữ địa phương của Khúc Hương, Trần Khoáng không hiểu hết được nội dung.

Nhưng trong từng câu chữ, có thể cảm nhận được chút tình cảm tưởng chừng như rất ít nhưng thật ra đã thấm sâu vào tận xương tủy.
Sâu thẳm trong tim, tảng băng bị phong ấn bấy lâu đang dần tan chảy, Trần Khoáng đưa tay chạm vào tim mình, như thể lần đầu cảm nhận được hơi ấm.
Tâm trạng hỗn loạn ban đầu đột nhiên trở nên rõ ràng vào lúc này.
Giọng Hứa Kiều mềm mại, hoàn toàn phù hợp với bài dân ca này, thính giả xung quanh cũng dần chìm đắm trong đó.
Tuy nhiên, khi họ đang la ó, yêu cầu cô hát thêm một bài nữa, Hứa Kiều lại xua tay, năn nỉ thế nào cũng không chịu.

Cô ngáp nhẹ một cái, mặc áo khoác của Trần Khoáng vào, người nghiêng qua nghiêng lại, như sắp ngã đến nơi.
Lúc đầu Trần Khoáng ngồi đối diện với cô, sau lại có người muốn tác hợp hai người, nên để cô ngồi cạnh anh.
Có Hứa Kiều mở màn, bầu không khí đột nhiên trở nên sôi nổi hẳn, tiếng hát và nhạc không ngừng vang lên.
Ngồi ngẩn người một lúc lâu, Trần Khoáng đột nhiên cảm thấy khát nước nên cầm ly rượu trái cây trên bàn lên uống một ngụm.

Ngay khi đang định đặt lại lên bàn, vai phải đột nhiên chùng xuống.
Tim anh bất giác đập nhanh, nghiêng đầu nhìn lại, Hứa Kiều đang vững vàng dựa vào người anh.
Vị ngọt tương tự như rượu trái cây phả vào mặt.
Trần Khoáng trấn định nhịp tim đập ngày càng hỗn loạn của mình, lặng lẽ điều chỉnh tư thế ngồi để cô dựa thoải mái hơn.
"Trần Khoáng." Bên cạnh có người gọi anh.
Thấy không được đáp lại, người đàn ông kiên nhẫn gọi lần nữa.
"Trần Khoáng."

Lúc này Trần Khoáng mới phản ứng lại, thấp giọng hỏi: "Có gì không?".
Người nọ không muốn nhắc lại chủ đề vừa rồi, cùng mọi người xung quanh nở nụ cười đầy thâm ý, thần bí nói: "Cố lên.".
-
Nháy mắt đã đến giao thừa, sau khi bàn bạc, các đồng nghiệp quyết định cùng nhau lên thành phố chơi.
Lần trước say rượu, Hứa Kiều ở nhà nghỉ ngơi vài ngày mới hồi phục.

Lại nghĩ để không làm hỏng cuộc vui, cô từ chối lời mời, dự định ở nhà đón Tết.
Trần Khoáng cũng từ chối, vì vậy cả hai thuận theo tự nhiên ở cùng nhau đến hôm nay.

Vài ngày trước, Trần Khoáng vừa nhận xe, nhân tiện mua chút đồ dùng cho năm mới, hiện tại tất cả đều được chuyển đến nhà Hứa Kiều.

"Tôi quên mua câu đối Tết rồi." Anh kiểm tra xong, buồn rầu nói.
Hứa Kiều cười, nói: "Không sao, tự mình viết cũng được mà."
Cô có khả năng thực hành tốt, vừa nói đã bắt tay vào làm, lập tức lấy giấy bút ra trải lên thềm.
Trần Khoáng cũng không rảnh rỗi, tranh thủ thời gian vẽ vài bức tranh ngày Tết.
"Hôm đó tôi uống say có làm chuyện gì khác thường sao?" Hứa Kiều đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Sau khi tỉnh rượu, tựa hồ trong nháy mắt kí ức đêm qua mất sạch, dù cố nhớ lại cũng không thể.
"Có." Trần Khoáng trả lời.
Bàn tay cầm bút của Hứa Kiều vô thức run lên.
"Cậu giành hát." Trần Khoáng cười nửa miệng nhìn cô: "Nghe rất êm tai."
Dứt lời, Hứa Kiều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhúng bút vào mực.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, hai người vào phòng bếp, chuẩn bị cơm giao thừa.
Cơ bản đều là những món cơm nhà, nên không quá khó để nấu.
"Cậu có món gì đặc biệt muốn ăn không?" Trần Khoáng lấy thức ăn trong tay Hứa Kiều, hỏi.
Hứa Kiều nhìn mấy món ăn đầy màu sắc, thật lâu sau mới trả lời: "Trước đây mỗi đêm giao thừa, bà ngoại đều làm cho tôi một bát rượu cất bánh trôi."
Nghĩ kỹ thì cũng đã mấy năm rồi chưa ăn.
Nhắc đến bà ngoại, Hứa Kiều không khỏi thấy buồn.

Lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Trần Khoáng, cô quay lưng lại, lấy dao gọt khoai tây.
Có lẽ cảm nhận được tâm trạng của cô sa sút, Trần Khoáng chỉ trả lời lại rồi không nói gì nữa.

Sau khi sơ chế xong tất cả nguyên liệu, Trần Khoáng cởi tạp dề đang đeo bên hông, nhìn ra ngoài, sau đó mặc áo khoác vào nói với Hứa Kiều: "Tôi ra ngoài một lát."
Vừa lúc thấy mặt trời đang lặn về phía tây, nơi xa xa sương mù mờ mịt, phía chân trời tỏa ra một vệt sáng.
Hứa Kiều gật đầu, không xen vào chuyện của anh, lúc anh ra cửa chỉ nhẹ giọng nói: "Cẩn thận."
Sau khi Trần Khoáng rời đi, trong nhà lập tức yên ắng trở lại.
Hứa Kiều quay lại nhà bếp, nấu từ món dễ đến món khó.
Thật ra thì vẫn có chút lơ đãng, cách một lúc cô sẽ xem giờ một lần, nhận tiện nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Trần Khoáng đi rất lâu, Hứa Kiều làm xong đồ ăn thì ngồi trước cửa đợi anh về.

Sau đó lại nghĩ hành động như vậy quá lộ liễu, vậy nên chỉ đành kiềm nén lo lắng, đi vào nhà.
Nhưng không bao lâu, lại quay lại ngồi trước cửa đợi anh.
Cứ thế, lặp đi lặp lại vài lần, rốt cuộc cũng đợi được người.
Xác định được người bên ngoài là Trần Khoáng, Hứa Kiều vờ bình tĩnh bước đến mở cửa.

Trần Khoáng đi rất vội, trước khi bước vào nhà, anh đưa tay ra, nói: "Cho cậu."
Hứa Kiều nhìn theo, thấy rõ là gì thì sửng sốt.
Trên tay anh cầm một bát rượu cất bánh trôi.
Những suy nghĩ rối rắm ùa về, Hứa Kiều hơi ngẩng đầu lên, bắt gặp một ánh mắt nóng rực.
Nửa người Trần Khoáng ẩn trong bóng tối, ánh mắt anh xen lẫn sáng tối, vẻ mặt không cần nói cũng biết anh đang rất phấn khích.

Như một vị anh hùng toàn năng, tay không ra đi và mang thắng lợi trở về, thỏa ước nguyện vọng không hề xa xỉ của cô.
Dường như vận mệnh đã sắp đặt tất cả.
Trần Khoáng tuổi 18 năm ấy, Hứa Kiều vì anh đi hết nửa Nam Hoài để chọn quà sinh nhật thật ưng ý cho anh.
Giờ đây, Trần Khoáng 23 tuổi, đi hết Khúc Hương mua cho cô một bát rượu cất bánh trôi.
17/01/2023 - 1593 từ.