*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh



Lần sau đừng làm như vậy.

Phản ứng đầu tiên của Đường Hành là, "Như vậy" ở đây có nghĩa? Là không cần thay anh ra mặt? Không cần lo chuyện của anh? Hay là...... đừng để người khác biết quan hệ giữa anh và cậu? Không, bác cậu và trưởng khoa Trương vốn không biết mối quan hệ của họ, cậu vì anh mà lên tiếng thì cùng lắm họ chỉ cho rằng là bạn bè với nhau, như là bạn thân mà thôi.

Nếu đổi Lý Nguyệt Trì thành Tưởng Á hoặc An Vân, Đường Hành nghĩ, cậu cũng sẽ làm như vậy.

Vậy nên, cậu rốt cuộc đã sai chỗ nào?

"Đường Hành?"

"Ừ, em nghe đây," Đường Hành vội nói, "Em biết rồi, còn chuyện gì nữa không?"

Lý Nguyệt Trì dừng một chút: "Em giận à?"

"Không có."

"Tụi mình là ——" đột nhiên có một giọng phụ nữ vang lên, Đường Hành yên lặng nghe, là người trực ký túc xá hô lớn: "Khóa cửa! Mau chạy vào nhanh lên! Mấy cô cậu đi đằng sau nhanh chân lên một chút!"

Ký túc xá học kỳ này rất đông vì sinh viên sau đại học của khoa xã hội ở chung ký túc xá với sinh viên đại học, đóng cửa lúc 11 giờ 30 tối. Đối diện là ký túc xá nữ. Đường Hành từng nghe bạn học nói qua khung cảnh trước mỗi giờ khóa cổng: Các cặp tình nhân đứng giữa hai tòa lầu ký túc xá, hết cặp này tới cặp kia, một là ôm nhau, không thì tay trong tay nói chuyện, tất nhiên cũng có vài cặp hôn hít...... Tóm lại đều là những cảnh lưu luyến bịn rịn, phải tới khi người trực ký túc xuống hối mới chịu tách nhau ra.

Đường Hành không biết mình đang nghĩ gì, thấp giọng nói: "Có phải chỗ bọn anh sắp tắt đèn không?"

Lý Nguyệt Trì nói: "Đã tắt."

"Thế thôi vậy."

"Mai nói chuyện tiếp à?"

"Ừ."

Đường Hành cúp điện thoại, đưa mắt nhìn bốn phía, quả nhiên đèn ký túc xá đều đã tắt, cả khuôn viên chìm vào bóng đêm êm dịu.


Vài sợi gió thu xào xạc lướt qua; dưới chân cậu, bóng cây khẽ đung đưa.

Đường Hàng không vội vã về nhà. Cậu ngồi xuống trên ghế đá ven con đường, cảm thấy có chút mỏi mệt, nhắm mắt lại. Dường như cậu có chút hiểu được ý của Lý Nguyệt Trì —— có lẽ Lý Nguyệt Trì đang sợ. Hai người con trai yêu nhau, đúng là phải cẩn thận ở mọi nơi. Tốt hơn hết là phải thật cẩn thận, và kín đáo đến mức ngay cả tỏ ra là bạn bè cũng không được.

Đường Hành chợt có suy nghĩ, nếu Lý Nguyệt Trì là con gái thì thật tốt, hoặc cậu là con gái cũng được. Như thế họ có thể như những đôi tình nhân kia, thoải mái ôm nhau dưới lầu ký túc xá, rồi tự nhiên hôn nhau.

Một chiếc xe điện dừng lại, bảo vệ đi tới "Này anh bạn, cậu không sao chứ?"

Đường Hành gật đầu với anh ta: "Tôi không sao."

"Vậy thì mau về ký túc xá đi, đêm nay nhiệt độ xuống thấp đó."

"Vâng," Đường Hành ngồi im không nhúc nhích, "Cảm ơn."

Bảo vệ lái xe đi, Đường Hành lại ngồi thêm một lúc nữa mới đứng dậy chuẩn bị rời đi. Mùa thu ngắn ngủi ở Vũ Hán dường như đang tới, chút se lạnh len lỏi trong không khí.

Phía sau lại vọng đến tiếng xe điện, Đường Hành có chút bất mãn nghĩ, chẳng lẽ cậu bị bảo vệ cho thành đối tượng khả nghi rồi à?

"Đường Hành."

Không phải bảo vệ.

Đường Hành ngơ ngác xoay người, thấy Lý Nguyệt Trì ngồi trên xe, cặp chân dài đạp trên đất. Có vẻ như anh vội vàng chạy ra đây, áo khoác thể thao chỉ kéo khóa phân nửa để lộ chiếc áo thun trắng bên trong.

Lý Nguyệt Trì thở gấp, anh nói: "Lại đây."

Đầu óc Đường Hành trống rỗng, chân bước qua, đứng trước mặt anh.

Lý Nguyệt Trì nói: "Điện thoại anh hết tiền."

"À......" Đường Hành nhìn mặt anh chằm chằm, "Nên anh chạy ra đây?"

"Ừ."


"Ra bằng cách nào?"

"Phòng giặt đồ," Lý Nguyệt Trì đáp ngắn gọn, "Có một cái sân phơi trên lầu hai."

Đường Hành nắm tay anh, nhận thấy lòng bàn tay anh dính đầy tro bụi. Phần đầu gối của quần jeans cũng xám xịt, còn bị tước vải, chắc là quẹt vào đâu đó.

Một hồi lâu sau Đường Hành mới nói: "Em không giận thiệt mà."

"Ừ," Lý Nguyệt Trì cười cười, "Em chỉ tủi thân thôi."

"Không có."

"Thật?"

"......"

Lý Nguyệt Trì giang hai tay ra: "Ôm không?"

Đường Hành nhìn trước ngó sau, thấp thỏm nói: "Ở đây à?"

Lý Nguyệt Trì không đáp, chỉ nhìn cậu.

Họ đang ở trên một con đường nhỏ, tuy là đường nhỏ nhưng trước sau đều có đèn đường, có khi sẽ có bảo vệ đi tới. Đường Hành chần chờ một giây, sau đó giang hai tay ra ôm chầm lấy Lý Nguyệt Trì.

Tiếng cười trầm trầm của Lý Nguyệt Trì truyền đến từ trên đầu.

"Anh cười gì?"

"Không có gì."

Đường Hành vùi mặt mình vào cổ Lý Nguyệt Trì, một lát sau, rầu rĩ nói "Em ngu ngốc lắm đúng không."

"Sao lại nói vậy."


"Em cứ nghĩ là anh sẽ vui, nhưng cuối cùng giống như gây thêm phiền phức cho anh."

"Đó là hai chuyện khác nhau."

"Em sẽ không để họ phát hiện đâu."

"Đường Hành."

"Ừ?"

"Thật ra anh không muốn ai biết cả."

"......"

"Giống như nhặt được một rương kho báu ở trên đường vậy, em hiểu không," Lý Nguyệt Trì như đang nói giỡn, nhẹ nhàng nói, "Chỉ muốn giấu đi thật kỹ."

Đường Hành liền không nói nên lời, tâm trí cậu như bị người trước mắt lấp đầy, cũng không rảnh rỗi để nghĩ thêm điều gì khác. Đúng lúc này, từ đằng sau chợt vang lên một tiếp "Bíppp ——".

Đó là tiếng kèn xe điện.

Đường Hành cuống quít đứng lên nhưng lại bị Lý Nguyệt Trì ghì mạnh trở lại. Anh ôm sau gáy Đường Hành, ngón tay tháo thun buộc chỏm đuôi ngựa của Đường Hành.

Bảo vệ nói giọng Hà Nam, may mà không phải là người lúc nãy. Anh ta gọi "Này" rồi nói: "Còn chưa chịu về ký túc xá à? Mấy giờ rồi!"

Đường Hành đặt trán trên cổ Lý Nguyệt Trì, hồi hộp đến mức lưng ra đầy mồ hôi.

Lý Nguyệt Trì bất đắc dĩ nói: "Vẫn còn đang giận dỗi đây."

"Đừng quá trớn," bảo vệ dặn dò, "Cận thận chút."

"Vâng, đã biết."

"Nhất định phải đưa bạn gái về ký túc xá đó!"

"Anh yên tâm."

"Mệt mỏi mấy cô mấy cậu này......" Bảo vệ lầm bầm rồi lái xe chạy xa dần.

"Được rồi. Anh ta đi rồi."


"Má......" Đường Hành đứng dậy, thở mạnh hai cái.

"Em uống rượu?"

"Ừ."

"Có những ai?"

"Em, bác trai bác gái, và gia đình trưởng khoa Trương."

Lý Nguyệt Trì nheo mắt, ánh mắt lướt trên người Đường Hành.

Đường Hành đưa tay vuốt vuốt tóc rối, trong lòng vẫn còn thấp thỏm, hỏi: "Sao vậy?"

"Chưa bao giờ thấy em mặc như thế này."

"À." Đường Hành cúi đầu nhìn chiếc quần tây mình đang mặc, vải quần màu đen bọc lấy hai chân khiến cho đôi chân thêm thẳng tắp. Tuy rằng cậu luôn ghét những kiểu quần áo trịnh trọng này, cảm thấy chúng bó tay bó chân —— nhưng lúc này cậu phải thừa nhận rằng Phó Lệ Linh đặt may riêng cho cậu đúng là có lý do của nó.

"Em còn uống rượu với họ."

"...... À."

"Uống say không?"

"Không có."

"Kiểm tra chút."

"Hả?"

Không kịp nghĩ nhiều, Lý Nguyệt Trì kéo nhẹ vạt áo sơ mi của Đường Hành, Đường Hành đơ ra một giây, sau đó liền cúi đầu, hôn lên môi Lý Nguyệt Trì. Môi anh hơi lạnh, cũng có chút khô, chắc là do hứng gió. Đường Hành nhịn không được khẽ đưa lưỡi ra li3m li3m, hy vọng có thể làm môi anh thêm ấm hơn.

Sau đó, hai người hôn nhau say đắm, thân thể dán chặt lên nhau trở nên nóng rực, gió đêm thổi qua cũng không thấy lạnh.

Cho đến khi nụ hôn này kết thúc, hai người cùng t hở dốc, Đường Hành mới chậm chạp phát hiện ra, ôm thì cũng đã ôm, hôn thì cũng vừa hôn xong, nhưng không phải dưới lầu ký túc xá —— mà là ở ven đường, ai đi qua đều sẽ thấy được. Hình như có chút k1ch thích.

Ngoài ra, còn một chuyện khác nữa, Vũ Hán đã vào thu rồi.

--------HẾT------