*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh



Đi ra khỏi tòa nhà của khoa, hai người buông tay nhau ra. Khuôn viên đại học Sư phạm nhỏ hơn rất nhiều so với khuôn viên đại học Hán Dương. Đâu đâu cũng có cây lớn cao chót vót, khi đêm xuống, sân trường cực kỳ yên tĩnh. Hai người, một trước một sau, đi ngang qua một đài phun nước yên ắng và đi vào một con đường mòn thơm nồng mùi hoa quế. Đèn đường kéo bóng hai người dài ra, Đường Hành cúi đầu nhìn mặt đường, thấy chiếc bóng của Lý Nguyệt Trì ở ngay dưới chân mình. Nó lắc lư theo chuyển động cúa anh, giống như một con cá đang bơi, không bắt được.

"Lý Nguyệt Trì." Đường Hành không nhịn được gọi anh.

Lý Nguyệt Trì quay đầu lại: "Sao vậy?"

"...... Chẳng sao cả," Đường Hành đi tới hai bước bắt kịp anh, "Đi thôi."

Chẳng bao lâu họ đã đi đến cuối con đường hoa quế. Trước mắt trông giống như một cái quảng trưởng, nhưng lại có rất nhiều cây, chúng đen sì, nhìn hết một lượt cũng chỉ thấy có hai ngọn đèn đường.

"Cẩn thận, có bậc thang." Lý Nguyệt Trì nói.

"Đây là nơi nào?"

"Rạp chiếu phim," Lý Nguyệt Trì chỉ về một bước tường xi măng trắng ở một hướng khác, "Tối thứ sáu và thứ bảy hằng tuần trường sẽ chiếu phim ở đây, miễn phí."

Đường Hành đi theo anh xuống phía dưới, nhận ra mỗi bậc thang đều rất rộng, giống như bậc thang trong hội trường vậy. Chỗ này đúng là rất phù hợp để coi phim —— nhưng mà cứ ngồi lộ thiên như vậy à? Loài muỗi hoa của ở phương nam có thể cắn xuyên quần jeans.

Lý Nguyệt Trì dừng bước, đứng bên cạnh một thân cây dương cao lớn: "Anh hay ngồi chỗ này."

"Ở đây á?" Đường Hành đi tới, nhìn thấy rễ cây đâm lên làm mặt đất bị lồi lên lổm chổm, mà chỗ này cũng hơi lệch chứ không đối diện bước tường xi măng kia.

"Ở đây không có mấy cặp yêu nhau ngồi." Lý Nguyệt Trì nói.

"À ——" cũng đúng, chỗ này tối om, chiếu phim tình cảm lãng mạn thì lại hợp cho mấy đôi yêu đương thích rúc vào với nhau.


"Anh có dẫn Ngô Tự tới đây chưa?"

Lý Nguyệt Trì cười cười "Em ghen à?"

"Không...... tiện nên hỏi thôi." Đường Hành hối hận nghĩ, mắc gì lại hỏi câu chán ngắt như vậy? Có phải não của cậu có vấn đề gì rồi không?

"Không có, không hề dẫn cô ấy tới đây."

"Ừ."

Lý Nguyệt Trì ngồi xuống đất, cặp chân dài hơi tách ra, duỗi thẳng, người hơi ngửa ra sau, hai tay chống trên đất. Dáng vẻ này làm anh giống như một học sinh cấp ba nổi loạn bướng bĩnh, trốn học đi xem phim, nhưng lại phát hiện rạp chiếu phim không mở cửa.

"Anh chỉ mới vào rạp chiếu phim được một lần," Lý Nguyệt Trì lẳng lặng nhìn Đường Hành, "Năm cấp ba, trường tổ chức cho bọn anh xem phim về đề tài yêu nước."

Đường Hành ngồi xuống bên cạnh anh, cảm thấy mặt đất lạnh băng: "Phim gì?"

"Quên rồi, mà cũng chẳng hay," Lý Nguyệt Trì lấy gói thuốc từ trong túi quần, bật hộp quẹt châm thuốc rồi ngậm vào miệng, "Chỉ nhớ là ghế ngồi mềm lắm, học sinh đi xem nhiều lắm, còn có người phải ngồi ở lối đi để xem...."

"Lý Nguyệt Trì," Đường Hành nói, "Anh muốn xem phim à?"

"Ở rạp chiếu phim?"

"Ờ."

"Chờ chút nữa đi."

"Em có vé xem phim miễn phí, là...... được thành phố sáng tạo nó tặng."


"Anh biết," Lý Nguyệt Trì hiểu ý, cười nói, "Không vội."

Anh ngồi bên cạnh Đường Hành, nhìn về bức tường trắng bằng ánh mắt trống rỗng, như có điều suy tư lại chỉ như đang ngẩn ngơ. Bất chợt, Đường Hành như nhìn thấy dáng vẻ Lý Nguyệt Trì lúc ấy hiện ra trước mắt mình. Những đêm đó tối đen như đêm hôm nay, những cặp tình nhân thân mật ngồi trò chuyện vui vẻ bên nhau, trong khi đó, Lý Nguyệt Trì ngồi một mình dưới gốc cây này, chăm chú nhìn hình ảnh chiếu trên bức tường trắng, vô vàn sắc màu rọi lên gương mặt sạch sẽ của anh.

Lý Nguyệt Trì phả ra một hơi khói, thản nhiên nói: "Anh thích ngôi trường này 80% nguyên nhân là vì chỗ chiếu phim này."

"Phim hay lắm à?"

"Phim gì cũng có," Lý Nguyệt Trì chớp mắt, "Mà chủ yếu là dựa vào hên xui"

"Thứ sáu này tụi mình tới xem phim đi."

"Không cần đợi tới thứ sáu."

"Sao?"

Lý Nguyệt Trì đứng dậy, có vẻ đắc ý nói: "Anh rất hay tới đây xem nên cũng quen biết với mấy anh em ở đây."

Dứt lời, anh xoay người chạy tới phòng chiếu phim. Thật ra nó chỉ là một căn phòng trắng rất nhỏ, nằm ngay đối diện đằng sau bức tường trắng. Anh leo lên cầu thang treo bằng sắt, lấy chìa khóa mở cửa, vài phút sau, có chút ánh sáng từ cửa sổ căn phòng đó hắt ra.

Là một bộ phim điện ảnh Đài Loan, không hiện tên phim nhưng tên đạo diễn thì đã từng nghe qua, Thái Minh Lượng.

Cũng không có tiếng.

Lý Nguyệt Trì chạy xuống, đi tới thở hổn hển giải thích: "Không bật tiếng, sợ bảo vệ nghe thấy."

Đường Hành ngơ ngác gật đầu, hoàn toàn không ngờ đến việc này.


"Chỉ có thể được xem một chút," anh nói, "Năm phút."

"Ừ......" Không biết là nên xem phim hay là xem Lý Nguyệt Trì nữa.

Đường Hành đã quen nhìn màn hình điện tử nên cảm thấy hình ảnh chiếu trên bức tường trắng kia không được rõ lắm, giống như hồi bé, ba cậu dùng VCD để mở phim hài Sác-lô cho cậu xem. Không tiếng nên chả khác gì đang xem phim câm. Trong lòng Đường Hành dâng lên một cảm giác hư ảo, thời khắc này như một giấc chiêm bao trong một giấc ngủ trưa dài.

Lý Nguyệt Trì ấn tắt điếu thuốc, bỗng nhiên đưa tay về phía Đường Hành, xung quanh yên lặng như tờ, hình ảnh phim lập lòe, Đường Hành hơi bất ngờ, sau đó nắm lấy tay anh.

Lý Nguyệt Trì nhẹ giọng nói: "Em xem phim thiệt đó hả."

Đường Hành mơ mơ màng màng ôm lấy eo anh: "Vậy chứ anh mở phim làm gì?"

Lý Nguyệt Trì cười cười không nói gì, chợt cùi người sát xuống, hôn lên môi Đường Hành. Lúc này cậu không còn gì thấy gì được nữa, anh giống như một trận bão tuyết choáng ngợp đất trời, che phủ vạn vật.

Anh nói nhỏ: "Anh thật sự không biết yêu đương như thế nào...... Nhưng những người khác đều làm như vậy nên anh cũng muốn làm thế với em."

Đường Hành biết mặt mình lúc này chắc chắn sắp bốc lửa tới nơi, nhưng nhìn không thấy, may mà xung quanh đều tối om.

"Anh, anh chiếu phim gì vậy?" Đường Hành cà lăm hỏi.

"Chọn đại."

"Sao?"

"Tên hay hay thì anh lấy," anh ghé sát vào bên tai Đường Hành, dùng giọng hơi nói, "《Tình yêu ngàn năm 》."

Phim chiếu đúng năm phút.

Chỉ có năm phút mà Đường Hành lại cảm giác như miệng mình sưng lên, băn khoăn không biết ngày mai có đi tập luyện được hay không...... Không, không đúng, này không phải là điểm mấu chốt.

Lý Nguyệt Trì khóa phòng chiếu phim, đi xuống cầu thang, thấp giọng nói: "Về chưa?"


"Lý Nguyệt Trì," Đường Hành mím môi hỏi anh, "Tối nay anh có bận gì không?"

"Có vài bài tập cần xem qua."

"Ngày mai xem được không?"

"Đường Hành ——"

"Em có mang theo chứng minh," Đường Hành không biết mình đang nghĩ gì nữa, nói vậy thấy còn chưa đủ, cậu còn lấy bóp tiền từ trong túi ra, rút ra tấm thẻ ngân hàng, "Tụi mình...... tụi mình có thể... ở bên ngoài."

Lý Nguyệt Trì im lặng hai giây, nói: "Chờ anh thêm mấy ngày nữa."

"Vì sao?"

"Chờ anh nhận lương."

"Hả?" Đường Hành sửng sốt, ngay sau đó mới nhận ra —— nhận lương? Lý Nguyệt Trì không có tiền à? Nhưng mà làm cái đó thì tốn bao nhiêu đồng cơ chứ? Thuê phòng, mua bao, có lẽ còn mua thêm một chai bôi trơn...... Vậy mà không có sao?

"Em, em có tiền," vì quá xấu hổ, Đường Hành rũ đầu xuống, không dám nhìn Lý Nguyệt Trì, "Nhưng mà em chưa mau mấy thứ đó...... bây giờ tụi mình có thể đi......"

Lý Nguyệt Trì lại nói: "Không phải như vậy."

"Chứ như thế nào?"

Anh không trả lời, thay vào đó vươn tay ra phía sau, xoa xoa lưng Đường Hành, giống như đang an ủi. Đường Hành biết không nhịn được đã có phản ứng, cứng lên khi đang hôn nhau. Màn đêm tựa sương mù bao bọc lấy họ, một vùng tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng lá cây trong gió.

Lý Nguyệt Trì nói: "Thật ra anh có ý định riêng."

"......"

"Ngày nhận lương là ngày sinh nhật anh," giọng anh trở nên khàn khàn, có lẽ cũng do đang chịu đựng, "Như thế thì mỗi lần đón sinh nhật, anh đều nhớ về nó."

--------HẾT-------