*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh



Đêm nay, Đường Hành lên cơn sốt. 12 giờ đêm, nhiệt độ cơ thể đã lên đến gần 39 độ.

Đúng lúc vị bác sĩ gia đình đi Hồ Nam thăm người thân, nên chỉ có thể liên hệ bác sĩ khác đến giúp họ trong đêm. Đã từ rất lâu rồi Đường Hành không nhìn thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của Phó Lệ Linh trước mặt nhiều người như thế. Cô cố gắng đè lại tiếng nức nở của mình, la lên với người bác sĩ kia "Ngày nào không đi anh lại đi trúng ngày hôm nay vậy! Tôi không muốn nghe anh giải thích —— giờ tôi phải xem bệnh tình con tôi đã! Anh phải tìm người đến đây cho tôi! Ngay bây giờ!"

Tưởng Á ngồi ở mép giường, cúi đầu, nói nhỏ với Đường Hành: "Cô cũng hơi quá kích động rồi, làm như cậu bị trúng gió không bằng......"

Đường Hành híp mắt, không còn hơi sức quan tâm tới cậu ta.

"Cô," Phó Lệ Linh cúp điện thoại rồi đi vào, Tưởng Á cẩn thận nói, "Nếu không chúng ta đưa cậu ấy đến bệnh viện cho khám cấp cứu, được không cô? Cô đừng lo quá, con mang cậu ấy đi được."

"Cảm ơn con tiểu Tưởng," Phó Lệ Linh siết chặt lấy tay Đường Hành, "Bệnh viện không sạch sẽ, chỗ nào cũng đầy vi khuẩn. Cô sợ thằng bé đến đó thì bệnh lại càng nặng hơn."

Tưởng Á ấp úng nói: "Cũng phải... với lại cậu ấy vừa uống thuốc hạ sốt rồi......"

Thuốc hạ sốt trong nhà đã hết hạn từ lâu, dù sao thì lần cuối cùng Đường Hành lên cơn sốt là lúc cậu học cấp 2. Họ đã mượn thuốc của bà cụ nhà hàng xóm, và Đường Hành vừa mới uống 10 phút trước.

Thật ra chỉ là cảm cúm thôi mà, chờ thuốc hạ sốt có tác dụng là sẽ đỡ hơn thôi.

"Mẹ," Đường Hành khàn giọng nói, "Mẹ ngồi một lúc đi, con không sao mà."

"Con bị vậy sao mẹ ngồi yên được?" Phó Lệ Linh lau nước mắt, "Hứa với mẹ từ nay về sau không bao giờ tham gia mấy cái cuộc thi đó nữa, đừng làm mấy trò nhảm nhí đó nữa, sao lại bắt con người ta mặc áo tay ngắn vào mùa đông vậy?!"

Đường Hành không có gì để nói, Tưởng Á nhìn cậu đầy ẩn ý, vẻ mặt đều là kiểu "Cậu mà cũng có ngày hôm nay".


"Còn tiểu Tưởng," Phó Lệ Linh bỗng nhiên nói, "Ba đứa bọn con biểu diễn cùng nhau sao lại chỉ có thằng bé là mặc áo tay ngắn?"

"À, là," Tưởng Á sửng sốt, "Là vì......vì cậu ấy là hát chính mà."

"Hát chính nên phải mặc áo tay ngắn?"

"Vâng, hát chính quan trọng lắm cô, để mang lại một màn trình diễn ấn tượng......" Tưởng Á ra hiệu bằng mắt với Đường Hành.

Đường Hành dứt khoát nhắm mắt.

"Ẩu tả, quá ẩu." Phó Lệ Linh thấp giọng nói.

"Thì cũng là, do bọn con đòi Đường Hành làm vậy!"

Thật ra thì Đường Hành cũng không cảm thấy quá khó chịu. Có lẽ là vì lâu lắm rồi cậu không bị sốt nên cậu cảm giác như mình đang có một trải nghiệm khá mới mẻ. Phó Lệ Linh bọc thân lên cậu ba lớp chăn, da thịt thì lại nóng bừng bừng, cậu không hề thấy lạnh chút nào. Chỉ cần không lạnh là tốt rồi, đêm đông đã đủ giá rét mà lại còn bị nước mưa tưới lên người như thế chả khác gì khổ hình.

May mà lúc cậu chạy về nhà Phó Lệ Linh không có ở đây, nếu không thì làm sao cậu thể giải thích lý do bản thân lại mặc áo ngắn tay đi về nhà như thế?

Phó Lệ Linh cúi người hỏi: "Có muốn uống nước không con?"

"Uống."

"Ừ, để mẹ đi rót nước."

Cô đứng dậy đi đến phòng bếp nấu nước, Tưởng Á vươn tay cầm chiếc khăn lông đang đặt trên trán Đường Hành, lật qua mặt bên kia, thở dài: "Cậu á, các cậu,...... chậc, bị gì vậy."

Đường Hành nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Anh ấy kể cho mấy cậu à?"


"Không, anh ấy đi rồi, Điền Tiểu Thấm nói với bọn mình."

"Ừm."

"Hai cậu thật sự —— phải làm tới mức này à? Tiểu thấm bị dọa cho phát ngốc."

"Có thể đừng đề cập tới cô ấy được không."

"Ai?"

"Điền Tiểu Thấm."

"Anh hai à, người ta có biết gì về hai người cậu đâu," Tưởng Á dừng một chút, thì thào nói, "Quan hệ."

"Ý của cậu là mình đang làm chuyện ố dề?"

"Thôi thôi thôi, ngài đây đừng nóng, đừng nóng, mình không có ý này," Tưởng Á vội vàng cầm khăn lông lên, chấm lau mồ hôi trên má Đường Hành như đang cầu xin, "Ngài có tuổi rồi đừng tức giận làm chi a."

Bị mấy lớp chăn bông dày nặng đắp lên người, Đường Hành khẽ cong ngón tay lại. Giờ khắc này cậu cảm thấy mình cạn kiệt sức lực đến mức không thể nắm bàn tay lại, nhưng nhớ lại hình ảnh kia, thân thể cậu vẫn có một chút phản ứng trong vô thức —— giống như một loại bản năng phòng ngự vậy.

Thật khó chấp nhận. Giống như có ai đó đang rạch một đường trên đỉnh đầu cậu, cạy mở nó ra, và đổ đầy nước đá rét buốt vào đó. Vẻ mặt và giọng điệu của Lý Nguyệt Trì khi nói "Không thể" với cậu, lạnh lùng như thế, lại dứt khoát như thế, cứ mỗi lần cậu nhớ lại là một lần thêm đau.

Tưởng Á bỏ khăn lông vào chậu nước lạnh, gấp lại rồi đắp lại lên trán Đường Hành.

"Đừng nghĩ nhiều nữa," Tưởng Á nói, "Ngủ đi."


Sau đó nữa, Đường Hành chậm rãi ngủ thiếp đi, có lẽ là do thuốc hạ sốt đã bắt đầu có tác dụng. Cậu không biết mình chìm vào giấc ngủ khi nào, trong cơn hốt hoảng, cậu chỉ cảm thấy thân thể mình rất khó chịu, giọng nói bị ứ nghẹn như nuốt phải một thanh sắt rỉ, mũi thì như bị hỏng rồi, cậu phải mở miệng để thể, từ miệng, lưỡi đến yết hầu đều như có lửa đang thiêu đốt. Nhưng Vũ Hán lại đang lạnh như thế. Đó là ngọn lửa giá rét.

Khi tỉnh lại, cả người cậu đổ đầy mồ hôi, chăn bông vẫn đắp dầy cộm trên người. Bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt, không phân biệt được thời gian.

Phó Lệ Linh ngủ ở một bên trên sô pha, Tưởng Á thì đã đi rồi.

"Mẹ......" Đường Hành nghe thấy giọng mình khàn đến đáng sợ, chả khác gì giọng vịt đực, "Mấy giờ rồi?"

"Hửm, tỉnh rồi à?" Phó Lệ Linh quấn chăn đứng dậy, sờ trán Đường Hành, "hơn 8 giờ."

"Trời vẫn còn tối."

"Trời đầy mây, dự báo nói hôm nay sẽ có tuyết rơi."

"Dạ... Con muốn uống nước."

"Đây, uống từ từ thôi." Phó Lệ Linh mở nắp ly giữ nhiệt rồi đưa đến bên môi cậu.

Dòng nước ấm áp chảy vào yết hầu, Đường Hành cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Dù mũi cậu vẫn còn đang nghẹt cứng nhưng ít ra là đã hết đau đầu.

Cho dù có nhớ đến Lý Nguyệt Trì cũng không thấy đau nữa.

"Con như vậy làm sao mẹ yên tâm cho con đi nước ngoài được hả?" Phó Lệ Linh đặt nước xuống, thở dài một tiếng, "Con lên cơn sốt thì ai đưa con đi bệnh viện, ai chăm bệnh cho con, ai cho con uống nước uống thuốc... Làm sao mà mẹ yên tâm được chứ."

Đường Hành im lặng, trong đầu chỉ đang nghĩ đến vấn đề khác.

Đó là, quan hệ giữa cậu và Lý Nguyệt Trì bây giờ, phải làm sao đây?

Cậu thật sự không có chút kinh nghiệm cãi nhau với người yêu, đừng nói là người yêu, ngay cả bạn bè cũng chưa cãi nhau như thế bao giờ. Nhưng cậu lại cảm thấy họ không chỉ đơn giản là "Cãi nhau" mà thôi, không phải là kiểu mà hai bên không vui, tranh cãi vài câu cho hả dạ rồi sau đó làm lành một cách tự nhiên —— không phải là kiểu đó.


Lý Nguyệt Trì vì Điền Tiểu Thấm mà nói dối cậu, và đương nhiên, cậu cũng nói dối lại để thử lòng Lý Nguyệt Trì.

Tới giờ cậu vẫn không biết vì sao Lý Nguyệt Trì lại không tới nghe cậu hát, chả lẽ Điền Tiểu Thấm rất cần có anh ở bên an ủi sao?

Mà điều quan trọng hơn chính là, hiện tại, cậu và Lý Nguyệt Trì, có còn được coi là đang yêu nhau nữa không?

Họ sẽ không...... cứ thế mà chia tay, đúng không.

Suy nghĩ này lập tức làm Đường Hành cuống cuồng, căng thẳng đến mức muốn cầm ngay điện thoại lên gọi cho Lý Nguyệt Trì. Chia tay? Không thể nào. Cậu tuyệt đối, tuyệt đối không chấp nhận. Cậu thà rằng cúi đầu xin lỗi, thà rằng để cho chuyện này cứ thế trôi qua, chứ nhất quyết không muốn chia tay.

Đường Hành bò ra khỏi ổ chăn, trên người chỉ mặc một chiếc quần piyama ngắn. Lập tức, da gà cậu nổi lên khắp người, lạnh quá. Đường Hành rút dây sạc điện thoại, vội vàng chui vào trong chăn.

Có tin nhắn của Tưởng Á gửi đến từ nửa tiếng trước, nói sẽ đi cùng An Vân đến thăm cậu.

An Vân cũng nhắn tin cùng lúc với Tưởng Á, hỏi cậu hạ sốt chưa.

Trước đó nữa, là buổi tối hôm qua sau khi cuộc thi kết thúc, Lâm Lãng nhắn tin tới lúc 1 giờ sáng, bảy tiếng trước.

Tuy là tin nhắn nhưng vẫn thấy rõ tâm trạng phấn khích của cô ấy trên màn hình điện thoại:

Các cậu quá tuyệt!!! Hạng nhất rồi!!!

Hào hứng như vậy sao? Nếu là tối qua sau khi thi đấu xong mà nghe được tin này, chắc hẳn cậu sẽ vô cùng hào hứng đúng không. Nhưng mà lúc này là đã bảy tiếng sau, hình như cũng chẳng còn cảm xúc gì. Đường Hành không thấy vui vẻ hay bất ngờ gì nữa.

Cậu chán nản buông điện thoại xuống, chỉ có một suy nghĩ: Lý Nguyệt Trì không liên lạc gì với cậu.

Một cuộc gọi nhỡ, một dòng tin nhắn, đều không có.

Làm sao anh có thể nhịn được như thế?

- -------- HẾT---------