*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh



Sáng sớm hôm sau, Đường Hành và Lý Nguyệt Trì rời thôn Bán Khê. Trưởng thôn vốn định lái xe chở họ đi nhưng bị Lý Nguyệt Trì từ chối. Anh tìm hai người dân trong thôn có xe gắn máy cũng tiện đường đi lên huyện nhờ họ cho quá giang tới huyện Thạch Giang.

Đường Hành tới thôn quậy một trận như thế tất nhiên người dân đều rất tò mò có chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ cảm thấy Đường Hành không mang dánh vẻ hách dịch của người có quyền, hai thôn dân chào hỏi cậu, trước khi xuất phát còn hỏi thăm "Lãnh đạo, công việc của thầy xong hết rồi sao?"

"Xong hết rồi......" Đường Hành nói.

"Vậy thầy và tiểu Lý đi đâu vậy?"

"Đi Vũ Hán......"

"À, đúng rồi, tiểu Lý cũng từng học ở Vũ Hán mà......" Người đó dừng lại một chút, vẻ mặt càng thêm vẻ tỏ mò, "Nghe nói thầy và tiểu Lý rất thân nhau...."

"Cháu và lãnh đạo là bạn học đại học......" Lý Nguyệt Trì đi tới, nhàn nhạt nói, "Chúng ta xuất phát được chưa chú Lâm?"

Xe máy chạy băng băng. Dọc đường đi, gió núi thổi vù vù bên tai, không ai nói chuyện. Chiếc xe máy Lý Nguyệt Trì đang ngồi chạy còn nhanh hơn cho nên Đường Hành chỉ có thể thấy bóng lưng anh, từ thôn Bán Khê đến huyện Thạch Giang mất gần hai tiếng chạy xe, anh đều không quay đầu lại.

Đường Hành hiểu, trước mặt người ngoài, cậu và Lý Nguyệt Trì chỉ là "Bạn đại học", một mối quan hệ không có gì đáng nói. Tối hôm qua cậu muốn làm, nhưng cuối cùng Lý Nguyệt Trì vẫn từ chối, có lẽ vì anh không muốn mối quan hệ giữa cả hai trở nên quá mập mờ.

Rốt cuộc quan hệ giữa họ bây giờ chỉ là "Bạn đại học".

Hơn 8 giờ, xe chạy đến huyện Thạch Giang. Cảm ơn hai người thôn dân, Đường Hành đi đến khách sạn Suối nước nóng lấy hành lý. Sau sự việc tối hôm ấy, toàn bộ nhân viên phục vụ của khách sạn đều nhận ra Đường Hành, cô gái ở quầy lễ tân nơm nớp lo sợ nói: "Tư trang đồ đạc của thầy đều đã được thu dọn đầy đủ. Thầy có muốn mở ra kiểm tra không ạ?" Đường Hành nói: "Không cần......" Tạm dừng một lát rồi nói tiếp, "Vị giám đốc kia của các cô còn ở đây không?"

"Anh...... Anh ấy nghỉ phép...... Thầy tìm anh ấy có việc gì không ạ?"

Đường Hành lắc đầu nói: "Không có gì......"

Những người khác đã quay về Macao, không còn âm thanh ríu rít sôi nổi của nhóm sinh viên, một khách sạn to lớn như vậy lại vô cùng vắng vẻ. Lúc bọn họ đến đây, không ai ngờ chỉ trong có mấy ngày ngắn ngủi sẽ xảy ra nhiều biến cố như vậy, kể cả Đường Hành.

Đường Hành đi ra khỏi khách sạn, thấy Lý Nguyệt Trì khoác một túi vải dù, thân hình đứng thẳng tắp ở trước cửa. Ánh mắt hai người gặp nhau, Lý Nguyệt Trì tiến lên vài bước, kéo vali của Đường Hành: "Chúng ta phải đi xe đến nội thành."

"À......" Đường Hành nói, "Vậy đi thôi......"

"Từ từ......"

Từ túi áo khác màu xám, Lý Nguyệt Trì lấy ra một gói miếng dán chống say xe: "Em dán cái này lên trước......"

"Cảm ơn, em quên mất."

Lý Nguyệt Trì nhìn Đường Hành dán miếng chống say xe ở sau tai, thấp giọng nói: "Không có gì......" Anh xoay người đi về phía chiếc xe taxi đang đậu ven đường, Đường Hành hơi bất ngờ, hỏi: "Tụi mình không đi xe khách hả?" Trước khi đi cậu đã hỏi qua cán bộ thôn, mỗi ngày đều có vài chuyến xe khách chạy từ Thạch Giang đến thành phố Đồng Nhân.


Lý Nguyệt Trì không nói gì, khom người xuống, nói gì đó cùng với tài xế taxi. Rất nhanh, cốp xe taxi bật mở ra, anh cầm vali Đường Hành đặt vào trong đó rồi đi tới nói: "Xe khách ở mấy vùng này rất dơ, đi cái này sạch hơn."

Đường Hành ngồi vào trong xe, hỏi tài xế: "Đến ga Đông Nhân bao nhiêu tiền vậy anh?"

"Để tôi dùng đồng hồ tính cước......" Tài xế nghe giọng cậu không phải là người địa phương, vội vàng nói, "Tôi không tính ăn gian, cước này là dựa trên quãng đường thực tế, tính ra nhiều tiền thì là nhiều tiền thật!"

"Khoảng bảo nhiêu?"

"600!"

"Tôi trả trước cho anh......"

"Không cần......" Lý Nguyệt Trì ngăn lại, "Tới đó rồi tính......"

Đường Hành nhỏ giọng nói: "Để em trả đi...."

Lý Nguyệt Trì khựng lại, giống như ngây ngẩn cả người.

Mà Đường Hành nói xong lời này cũng đơ ra.

Bởi vì cái này cảnh tượng thật sự vừa vô cùng quen thuộc mà cũng quá mức xa lạ —— 6 năm trước cũng hay giống thế này. Đường Hành biết trong túi Lý Nguyệt Trì không có nhiều tiền cho nên dù là ăn uống bên ngoài hay xem biểu diễn ca nhạc cũng phải cố gắng để anh xài tiền ít nhất có thể. Mà Lý Nguyệt Trì lại là một người có lòng tự trọng cao, vậy nên Đường Hành phải tìm mọi cách, kiếm đủ cái cớ để mình là người mời, chẳng hạn như hôm nay em thi xong giữa học kỳ rồi, hôm nay em mới mua cây ghi ta mới, hôm nay tâm trạng em vô cùng hoan hỉ...... Cậu thậm chí còn vì muốn mời Lý Nguyệt Trì đến xem biểu diễn mà bao toàn bộ quán bar tổ chức sự kiện nam sinh mặc sơ mi trắng được vào cửa miễn phí.

Tưởng Á cười nhạo Đường Hành, nói: "Chưa thấy cậu đổi cách xài tiền như này bao giờ, cua gái còn chưa cực thân như thế, có mệt quá không vậy?"

Khi đó Đường Hành cảm thấy rất hài lòng, trả lời: "Tiền mình, mình vui là được."

Lý Nguyệt Trì nói với tài xế: "Lái xe đi anh......"

Tài xế nhìn hai người với ánh mắt kỳ lạ rồi khởi động xe. Trong lòng Đường Hành rối ren trăm bề, lúc này cậu mới nhận ra, quan hệ hiện tại giữa họ không cho phép cậu thoải mái trả tiền cho anh như trước nữa.

Tài xế bật radio trên xe, đang phát thanh một tiết mục âm nhạc, giọng ca của Vương Phi cất lên du dương trong xe.

Lý Nguyệt Trì bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Chút tiền như vậy thì anh vẫn có."

Đường Hành gật đầu.

Hơn hai tiếng sau, xe taxi tới ga tàu cao tốc. Lý Nguyệt Trì thanh toán tiền.

"Em đói không?" Lý Nguyệt Trì vẫn kéo vali cho Đường Hành, "Còn hơn một tiếng nữa mới đến đó."

"Ừ. Em đói quá." Sáng thức dậy quá sớm, lại chưa ăn sáng.

"Đi cao tốc em có bị chóng mặt không?"


"Không......"

"Vậy ăn mì thịt dê đi......" Lý Nguyệt Trì đi tới trước vài bước, đưa lưng về phía Đường Hành nói, "Sợ em say xe nên sáng nay không nấu cơm."

"À......"

"Chứ không phải cố ý để em đói."

"Đã biết......" Đường Hành bước nhanh hơn để đuổi kịp anh, "Em còn chưa ăn mì thịt dê bao giờ."

Hình như Lý Nguyệt Trì cười một chút "Ngon lắm......"

Cho đến khi đi qua cửa kiểm tra an ninh và vào nhà ga, Đường Hành mới chợt nhận ra một điều:

Cậu và Lý Nguyệt Trì ngồi khác chỗ, là ngồi xa nhau.

Lúc mua vé cậu không biết Lý Nguyệt Trì sẽ về Vũ Hán cùng cậu cho nên chỉ mua vé cho một mình mình, khoang đầu. Mà Lý Nguyệt Trì...... Lý Nguyệt Trì tự mua vé vào tối hôm qua.

Đường Hành tự nhiên chột dạ: "Anh ngồi ở khoang mấy?"

"Khoang 6......" Lý Nguyệt Trì hỏi, "Còn em?"

"Khoang 1......"

"Ừ......" Lý Nguyệt Trì vẫn kéo vali của Đường Hành, xoay người đi về hướng khoang số 1.

Đường Hành vội vàng nói: "Tự em kéo được mà, anh đi qua chỗ anh đi."

Lý Nguyệt Trì quay đầu, nhìn cậu một cái: "Lại đây......"

Đường Hành đành phải theo sau, hai người đi vào một khoang tàu, Lý Nguyệt Trì cất vali xong rồi tìm chỗ ngồi của Đường Hành, vừa hay là hàng ghế cuối cùng của khoang tàu.

Lý Nguyệt Trì nói: "Em ngồi đi......"

Đường Hành hỏi: "Anh ngồi ở đâu?"

"Anh ở đằng kia......" Lý Nguyệt Trì hất cằm về khu vực để hành lý chỗ nối tiếp giữa các khoang tàu, "Không ngồi......"

Đường Hành sửng sốt: "Không cần vậy đâu mà ——"

"Chân em đang bị thương......" Lý Nguyệt Trì ngắt lời, "Ngồi yên đi......"


Nói xong, không đợi Đường Hành trả lời, anh đi đến bên cạnh giá để hành lý, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường Hành nghĩ thầm, vết thương ở chân gần như sắp lành rồi. Tuy vết thương của cậu nặng nhưng bác sĩ trong thôn đã xử lý rất tận tâm, đắp thuốc và đã kết vảy, với lại Lý Nguyệt Trì còn đặt làm cho cậu một đôi giày vải mềm, thế nên đã không còn đau đớn gì nữa.

Tàu cao tốc từ từ khởi động, tiếp viên bắt đầu kiểm tra chứng minh thư và vé tàu. Khi đi đến chỗ ngồi của Đường Hành, cô gọi hai tiếng "Chào anh", Đường Hành mới hồi thần.

"Vui lòng cho xem chứng minh thư và vé tàu."

"Đây......" Đường Hành đưa cho cô, mắt vẫn nhìn Lý Nguyệt Trì.

Có lẽ là nhìn thấy ánh mắt của Đường Hành, cô tiếp viên hơi chần chờ, nói: "Người đó......"

"Anh ấy ở khoang số 6, vì...... để chăm cho tôi nên phải đứng ở khoang này."

"Hả......?" Tiếp viên nghi hoặc, nhìn nhìn Đường Hành, trên mặt đều là vẻ "Một người đàn ông tay chân lành lặn như anh thì có gì cần chăm sóc".

"Anh ấy là bạn tôi......" Đường Hành im lặng một giây, cố gắng giải thích, "Chân tôi bị thương."

"Vậy anh cẩn thận nhé, có gì cần hỗ trợ thì hãy gọi chúng tôi."

Thật ra Đường Hành muốn nói "Anh ấy là học trưởng của tôi" theo bản năng, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở xuống —— cậu đột nhiên nhận ra, cậu và Lý Nguyệt Trì đã sớm không còn ở độ tuổi sinh viên nữa, nói như vậy lại khiến cô tiếp viên này thêm nghi ngờ.

Tàu cao tốc đi thẳng một đường về phương bắc, ra khỏi Đồng Nhân rồi nhanh chóng đi vào địa phận Hồ Nam, sau đó là tới trạm Hoài Hóa. Khung cảnh ven đường đều là núi non được bao phủ bởi mây mù và mưa phùn.

Những lúc tàu chạy vào đường hầm dưới chân núi, bóng dáng Lý Nguyệt Trì chìm trong bóng tối rồi biến mất, vài giây sau ánh sáng tràn vào, anh lại xuất hiện trước mắt Đường Hành. Anh vẫn luôn đứng trước cửa sổ, cách chỗ Đường Hành ngồi vài bước, hững hờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những ngọn núi chập chùng chìm trong mây mù và mưa phùn, chỉ chừa lại một hình bóng mờ ảo. Đường Hành nhớ đến Điền Tiểu Thấm, cô ở vùng nào trong Hồ Nam nhỉ? Không nhớ nữa.

Lòng người tựa như bóng núi xa xăm và trĩu nặng.

Tàu cao tốc chạy qua Hoài Hóa, tiến vào Thiệu Dương, trạm dừng tiếp theo là Tương Đàm. Mưa bay lất phát ngoài cửa sổ, trong tàu vô cùng yên ắng, đa phần hành khách đều đang ngủ.

Tiếng điện thoại đổ chuông, Đường Hành hơi mất kiên nhẫn nghĩ, trưởng khoa Từ lại gọi điện hối cậu về Macao nữa sao?

Trên màn hình hiện hai chữ: Bác trai

Như có hai cây đinh đóng vào mắt cậu, tay Đường Hành run lên, suýt chút nữa là ném điện thoại đi. Đúng rồi, cậu ở Quý Châu gây ra chuyện lớn như vậy chắc chắn trưởng khoa Từ đã đánh tiếng với Đường Quốc Mộc —— tiếng điện thoại lúc này như tiếng đồng hồ đặt bom đếm ngược, Đường Hành muốn tắt nhưng lại cảm thấy mình hẳn là nên nhận cuộc gọi này.

Trở về Vũ Hán cũng là để gặp Đường Quốc Mộc, chạy trời không khỏi nắng.

Tim đập liên hồi, Đường Hành siết chặt lấy điện thoại, những đầu ngón tay trắng bệt đi. Cậu muốn bản thân phải thật bình tĩnh lại để nghĩ cách đối phó Đường Quốc Mộc —— nhưng não cậu đặc quánh như hồ, rối như tơ vò.

Điền Tiểu Thấm bị Đường Quốc Mộc hại chết?

Suy nghĩ này khiến hơi thở cậu run lên.

Có người ấn vai cậu xuống, nhẹ giọng nói: "Đưa anh......" Đường Hành ngẩng đầu, thấy chiếc áo khoác màu xám, sau đó là gương mặt của Lý Nguyệt Trì.

Đường Hành buông lỏng tay, Lý Nguyệt Trì cầm lấy điện thoại của cậu rồi ngắt máy.


"Muốn uống nước không?" Lý Nguyệt Trì nhỏ giọng nói, "Anh đi lấy nước ấm cho em uống."

"Vâng.... uống."

"Ngồi đây đợi anh, đừng nghĩ gì hết."

"Vâng...."

Lý Nguyệt Trì nhét điện thoại của cậu vào trong túi, xoay người đi. Bác gái ngồi bên cạnh ngái ngủ hỏi: "Chàng trai, cậu dừng ở ga nào vậy?"

Đường Hành không được tự nhiên, nói: "Vũ Hán......"

"Ồ, tôi cũng đến Vũ Hán đây!" bác gái có vẻ rất muốn tán dóc, "Cậu đến Vũ Hán làm việc à?"

"Không phải......"

"Vậy cậu đến Vũ Hán làm gì?"

"Về Vũ Hán có việc......" Đường Hành ý thức được, thì ra nói ba chữ "về Vũ Hán" với người ngoài cũng đã là chuyện khó khăn với cậu đến thế.

6 năm rồi cậu chưa về Vũ Hán.

"Haizzz, trên đường cứ mưa mãi! Chồng tôi bảo ở Vũ Hán cũng đang mưa!"

"Vậy à......"

Lý Nguyệt Trì quay lại, đưa nước cho Đường Hành: "Uống từ từ thôi......"

Cái bình này là của anh, một bình giữ nhiệt màu bạc cậu chưa thấy bao giờ.

Bác gái lại mở lời: "Hai ngươi đi chung à?"

Lý Nguyệt Trì nói: "Đúng vậy......" Anh chăm chú nhìn Đường Hành uống nước xong, nhận lại bình, cũng uống hai hớp.

Có lẽ do thái độ của Lý Nguyệt Trì quá lạnh nhạt, bác gái có chút xấu hổ cầm ipad lên, không bắt chuyện nữa.

"Khá hơn chút nào không?" Lý Nguyệt Trì thấp giọng hỏi.

"Em không sao...... anh giữ điện thoại em đi."

"Ừ......"

Lý Nguyệt Trì đứng bên cạnh Đường Hành, không nhúc nhích.

Đường Hành đang định nói "Anh muốn ngồi một lúc không, để em đứng cho", thì thấy anh đưa tay vào trong túi rồi lấy ra một gói...... kẹo trái cây mềm.

"Mới mua......" Anh nói, "Ăn một miếng đi, học đệ."

- ------ HẾT ------