*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh



Đường Hành ngồi trong Starbucks bật máy tính lên, truyền file ghi âm từ điện thoại vào máy tính.

Sau đó, cậu click vào mục cơ sở dữ liệu điện tử vào tìm với từ khóa "Đường Quốc Mộc Bào Lỗi".

Kết quả đúng như dự đoán, từ năm 2011 đến nay, Đường Quốc Mộc và Bào Lỗi đã cùng nhau phát hành 9 bài báo nghiên cứu khoa học. Bài gần đây nhất được phát hành vào tháng 12 năm ngoái. Vẻ mặt Đường Hành vô cảm bấm tải xuống bài báo kia, thấy phần ký tên là Bào Lỗi – Khoa xã hội học – Trường Khoa học Hán Dương.

Nếu năm đó Đường Quốc Mộc thật sự làm việc chính nghĩa là đuổi tên đó ra khỏi nhóm đề án khiến hắn ta mất hết mặt mũi.

—— vậy sao những năm gần đây hắn ta còn tiếp tục hợp tác với Đường Quốc Mộc?

Đường Hành đóng máy tính lại, hít một hơi thật sau, nói với Lý Nguyệt Trì: "Chúng ta tới đường Khẩu đi."

Lý Nguyệt Trì im lặng một lát: "Đi thôi......"

Trường Khoa học Hán Dương nằm trong làng đại học Hồng Sơn, đi tàu điện ngầm đến đường Khẩu sau đó, đi bộ hai mươi phút là đến. Tối qua, hai người đến Vũ Hán đã ở phố Hàn. Sáng hôm nay đi tìm Long Quyên, dọc đường không hề đi ngang qua làng đại học. Lẽ ra làng đại học Hồng Sơn là nơi Đường Hành quen thuộc nhất, thậm chí căn nhà cậu sống còn ở trong khuôn viên của Hán đại. Tuy nhiên, cậu đi hết con đường Lạc Du nhưng vẫn không biết cảnh phố xá hai bên đường còn giống như trước kia nữa hay không. Thung lũng Quang học vẫn còn là một đống đổ nát như trong trí nhớ của cậu, đi qua Đại học thể dục thể thao Hán Dương, băng qua bệnh viện 627, đi qua phố máy tính Quảng Phụ Đồn lộn xộn là cổng bắc và cổng nam của đại học Sư phạm; tiếp tục đi về phía tây, quảng trường Đàn Quang lúc về đêm rực rỡ muôn vàn ánh đèn, đến trạm dừng tiếp theo, lại qua chùa Bảo Thông.

Cậu và Lý Nguyệt Trì từng đứng hôn nhau trong tháp chùa Bảo Thông, rồi sau đó quyết định yêu nhau.

Từ ga Hổ Tuyền đến đường Trung Nam, tuyến tàu số 2 ngắn ngủn với 5 trạm dừng. Nơi nơi đều đầy ắp những kỷ niệm, kỷ niệm dày đặc.

Nhiều đến mức mà cả cậu và Lý Nguyệt Trì đều tự ngầm hiểu với nhau và không ai nhắc lại.

Khi ra khỏi Starbucks, Đường Hành rất muốn nắm tay Lý Nguyệt Trì.

Nhưng Lý Nguyệt Trì đang đứng im, nắm chặt điện thoại trong tay, hai giây sau bỗng nhiên nói: "Phải tìm em không?" Điện thoại đang đổ chuông, trên màn hình là một dãy số lạ, mã vùng Vũ Hán.

"Em không biết......" Đường Hành tự nhiên hoảng lên, "Là Đường Quốc Mộc à —— ông ấy đổi số sao?!"

Lý Nguyệt Trì vươn một tay ra nắm lấy tay Đường Hành, sau đó bấm nhận cuộc gọi, bật loa ngoài.

"Alo......" Một giọng nam trẻ tuổi vang lên, la làng từ đầu dây bên kia, "Là Lý Nguyệt Trì phải không? Mấy người đang ở đâu vậy? Mình về Vũ Hán rồi!"

Cả hai cùng sửng sốt.

"Alo?!"

"Mình đây..." Đường Hành khó tin nói, "Tưởng Á —— cậu về Vũ Hán à?"

"Má nó, mình dám không về sao hả đại ca. Điện thoại cậu bị làm sao vậy! Gọi cho cậu mãi không được!"

"Điện thoại mình...... Tạm thời không xài được."


"Bó tay. Cậu ở Quý Châu để lại cho mình một câu "Về Vũ Hán", sau đó bặt vô âm tín —— má nó mình phải hốt hoảng bay về, chuẩn bị sẵn sàng đọc báo!"

"Báo gì?"

"Tướng Quân giận dữ vì mỹ nhân (*), quay về làm thịt Đường Quốc Mộc!"

(*) Nguyên văn: 冲冠一怒为红颜 = "xung quân nhất nộ vi hồng nhan trong Viên Viên khúc 圆圆曲 của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp vào thời Minh mạt Thanh sơ.

"..." Đường Hành im lặng một luc rồi nói, "Trước mắt thì chưa......"

"Được rồi, không nói nữa, hai người đang ở đâu?"

40 phút sau, Đường Hành và Lý Nguyệt Trì quay về phố Hàn.

Khách sạn Tưởng Á ở ngay kế bên khách sạn của họ.

Lần đầu tiên sau khi gặp lại, Đường Hành không nhận ra cậu ta. 6 năm trước, vóc dáng của Tưởng Á rất to lớn, bởi vì chơi trống nên cơ bắp hai cánh tay vô cùng rắn chắc. Ngoài ra, với mái tóc nhuộm hồng và một thân dát đồ hiệu xa xỉ từ trên xuống dưới khiến cậu ta lúc nào cũng là người nổi bật trong đám đông. Nhưng gã đàn ông đang cuối đầu đứng hút thuốc trước cửa khách sạn lại có mái tóc đen tuyền, dáng người hơi mập và đang mặc một chiếc áo khoác thể thao màu đen chỉnh tề.

"Ối đệt —— con trai ơi!" Tưởng Á thấy Đường Hành, dập thuốc, chạy như bay tới. Đường Hành thầm nghĩ, thằng nhóc này đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

"Buông ra coi......" Cậu ta ôm cứng ngắc làm Đường Hành nói chuyện có hơi khó khăn, "Cái bụng cậu chọt mình."

"Gì vậy, vừa gặp lại đã cà khịa nhau à?" Tưởng Á sờ cái bụng bia nho nhỏ của mình, "Cái này là nhờ mỗi ngày ngồi làm thực nghiệm của mình đó...... Sao cái mặt cậu chả thấy già chút nào vậy?"

Đường Hành đang định mở miệng, cậu ta lại cứ liên miệng nói tiếp: "Mặt thì không thấy già nhưng khí chất rất khác nha, nhìn nghiêm túc ghê."

Đường Hành nhìn mặt cậu, cảm thấy có chút ngỡ ngàng.

"Ah......" Tưởng Á nhìn về Lý Nguyệt Trì, "Hai ta cũng đã lâu không gặp."

Cậu ta và Lý Nguyệt Trì ôm nhau một cái ngắn ngủi, Lý Nguyệt Trì cũng nói: "Đã lâu không gặp......"

"Muốn ăn gì không?" Tưởng Á choàng vai Đường Hành, "Mình sắp chết đói tới nơi rồi......"

Thế là ba người cùng quay lại quán bán đồ ăn sáng vừa vào sáng nay. Sắp giữa trưa, Tưởng Á chọn vài món, hỏi họ có muốn uống bia không. Đường Hành lắc đầu nói: "Hai người uống đi......"

Lý Nguyệt Trì cũng từ chối: "Chiều nay còn có việc......"

"Sao ai cũng thành người văn minh vậy hết vậy......" Tưởng Á lẩm bẩm, "Vậy mình cũng không uống."

Không có bia nên đành phải uống trà. Trà Thiết Quan Âm đắng ngắt nơi cổ họng, Tưởng Á nhìn Đường Hành rồi lại nhìn Lý Nguyệt Trì, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ hai người...... như thế nào rồi?"

"Bạn bè......" Lý Nguyệt Trì nói.

"À ——" Tưởng Á như thở phào nhẹ nhõm, "Vậy chúng ta cụng ly một cái đi, cũng 6 năm rồi mới gặp lại nhau."


Ba người cụng ly trà với nhau, một tiếng lanh lảnh vang lên. Đường Hành sững sờ tự hỏi, vì sao Lý Nguyệt Trì lại nói hai người họ là "Bạn bè"?

Anh thật sự nghĩ như vậy sao? Nhưng tối qua —— tối qua Lý Nguyệt Trì còn hôn cậu mà.

Người phục vụ mang đồ ăn lên, Tưởng Á ăn vồ vập như điên, vừa ăn vừa phẫn uất nói: "Mình thật lòng rất muốn gọi thằng cha đầu bếp nhà hàng Trung Hoa ở dưới lầu nhà mình lên nói chuyện. Má ơi, mấy món chả nấu mà xứng gọi là đồ ăn Trung Hoa à?"

Đường Hành không ăn gì, bưng ly trà nói: "Vậy cậu ăn nhiều lên......"

"Cậu không ăn hả? Minh không tin đồ ăn Macao ngon hơn ở đây. Lần trước mình tới Hong Kong họp, trời đất ơi, mấy món Quảng Đông ở đó nhạt ơi là nhạt."

"Sáng nay mình ăn nhiều rồi......" Tuy nói vậy nhưng Đường Hành vẫn gắp một ít rau trộn ngó sen, "Nhưng ở chỗ khác cũng không được ăn mấy món này."

"Đúng vậy, mình nhớ mấy món này muốn chết, nằm mơ còn thấy."

Từng là bạn bè thân thiết nhưng 6 năm không gặp sẽ cảm thấy có chút ngại ngùng với nhau.

Đường Hành đặc biệt nhận ra được, Tưởng Á rất cẩn thận tránh nói đến những chuyện cũ.

Sự ngượng ngùng này kéo dài cho đến khi họ ra khỏi quán ăn, Tưởng Á hỏi: "Giờ các cậu đi đâu?"

"Đi tìm một người, cậu mệt không?" Đường Hành nói, "Mệt thì về khách sạn nghỉ trước đi."

"Mình ổn mà, ngủ trên máy bay đủ rồi —— mình đi với các cậu."

Phản ứng đầu tiên của Đường Hành là "Không cần......" Những chuyện này quá phức tạp, cậu không muốn liên lụy đến Tưởng Á. Nhưng còn chưa lên tiếng lại nghe thấy Lý Nguyệt Trì vốn im lặng từ nãy đến giờ nói: "Cảm ơn, vậy cùng đi đi."

Trên tàu điện ngầm, Tưởng Á ôm vai Đường Hành, thở dài một tiếng: "cậu hù chết mình đó...... cứ sợ cậu xúc động lên rồi lại xảy ra chuyện gì."

Đường Hành nói: "Làm gì đến mức đó......"

"Làm gì đến mức đó? Đó là cậu...... Haizz, nói chứ, cho dù lần này xảy ra chuyện gì thì cậu phải nhịn lại cho mình, được không?"

"Yên tâm, sẽ nhịn cho cậu xem."

Tưởng Á như còn muốn nói gì nữa nhưng lại thôi, chỉ ôm vai Đường Hành một cái thật mạnh.

Đường Hành nghiêng mặt nhìn Lý Nguyệt Trì. Anh đứng cách họ vài bước, nhìn thẳng vào lan can trước mắt giống như đang thất thần.

Đường Hành không biết vì sao từ khi gặp lại Tưởng Á, Lý Nguyệt Trì không còn cử xử thân mật với cậu như trước nữa. Anh không nói chuyện cũng không hề nắm tay cậu, thậm chí còn duy trì khoảng cách hai bước chân lúc đi đường.

Tàu điện ngầm tới đường Khẩu, tiếng thông báo đến trạm dừng quen thuộc vang lên làm nhịp tim của Đường Hành tăng tốc.

Mật độ người đi đường trên đường Khẩu đông hơn trước đây rất nhiều. Lúc đi lên mặt đất, Tưởng Á bỗng nhiên "Ủa" một tiếng, vỗ cánh tay Đường Hành: "Cậu nhìn kìa, vẫn còn bán."


Đó là một bà cụ già bán hoa. Lúc này đang là mùa xuân, bà cụ đặt đòn gánh bán hoa dành dành ở lối vào trạm tàu điện ngầm. Trên đó là từng bó hoa dành dành nhỏ, cũng có hoa Hoàng Ngọc Lan được xâu thành vòng tay, hương thơm nồng nàn.

Trước kia, khi cậu và Lý Nguyệt Trì ở bên nhau, vào những thời khắc cuối xuân đầu hạ, Lý Nguyệt Trì thỉnh thoảng sẽ mua một bó dành dành đặt trong phòng trọ của họ. Khi đó, một bó dành dành có giá 3 tệ, không biết hiện tại là bao nhiêu.

"Đi thôi......" Lý Nguyệt Trì nói giọng nhàn nhạt.

Đường Hành lấy lại tinh thần: "À, được."

Ba người đi vào Trường Khoa học Hán Dương. Đây là trường cao đẳng, đại học tư thục nên sân trường rất nhỏ, vì thế, không tốn bao nhiêu công sức họ đã tìm được văn phòng của khoa Xã hội học. Theo bàn bạc trước đó, Lý Nguyệt Trì đưa điện thoại cho Đường Hành, thấp giọng nói: "Anh ở bên kia sân thể dục chờ bọn em."

Tưởng Á khẩn trương nói: "Mình đi cùng được không? Mình không quen biết người đó...... chắc sẽ không bị phát hiện đâu?"

"Cậu đi theo mình, đứng chờ ngoài cửa."

"À...... được."

"Đường Hành......" Lý Nguyệt Trì dừng một chút, lại nói, "Có thể Đường Quốc Mộc đã đánh tiếng trước với anh ta, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Đường Hành: "Em hiểu......"

Đường Hành bật chức năng ghi âm, sau đó cất điện thoại vào trong túi. Tưởng Á đứng ở chỗ ngoặt trên hành lang, lúc này, chỉ còn một mình Đường Hành

Anh đứng trước cửa văn phòng Bào Lỗi, xoa nhẹ vũng giữa chân mày, cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh.

Gõ cửa, giọng của Bào Lỗi truyền ra tới: "Mời vào......"

Đường Hành đẩy cửa vào, mặt vô cảm nhìn về người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc: "Chào đàn anh, anh còn nhớ tôi không?"

"Cậu —— A, đàn em!" Bào Lỗi chợt đứng dậy, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, "Sao cậu lại tới đây? Không phải cậu đang ở Macao sao?"

Hắn vẫn chưa biết, Đường Hành nghĩ. Cũng đúng, chuyện xảy ra quá bất ngờ, có lẽ Đường Quốc Mộc vẫn chưa kịp liên hệ Bào Lỗi.

"Tôi tới tìm đàn anh có chút việc......" thần sắc Đường Hành nghiêm túc, "Về thầy Đường......"

"thầy Đường —— thầy Đường có chuyện gì sao? Cậu ngồi xuống đi rồi nói."

Đường Hành đứng im không nhúc nhích: "Anh có đang tiện để nói chuyện không?"

"Tiện, tiện mà." Bào Lỗi vội vàng đóng chặt cửa văn phòng.

"Có một vài phóng viên đang điều tra lại vụ Điền Tiểu Thấm nhảy lầu năm đó, Lý Nguyệt Trì, anh còn nhớ người này không? Anh ta đã ra tù......"

"Cái gì?" Bào Lỗi nhíu mày, "Là Lý Nguyệt Trì tìm phóng viên?"

"Đúng vậy, hơn nữa còn là mấy phóng viên, nhà báo tự do trên mạng xã hội, có sức ảnh hưởng rất lớn."

"Vậy —— vậy phải làm bây giờ?" Bào Lỗi nói xong rồi như nhớ tới gì đó, lắc đầu, "Không, để anh nói đàn em nghe, năm đó trường đã công bố báo cáo điều tra rất rõ ràng về sự việc Điền Tiểu Thấm! Không thể để mấy người phóng viên này muốn nói gì thì nói!"

"Báo cáo của trường có bao nhiêu là sự thật không phải anh hiểu rõ nhất sao?"

"Nhưng......"


"Những người phóng viên kia cũng không làm gì được bác tôi, cùng lắm là đăng vài tin rồi ầm ĩ một phen mà thôi. Nhưng anh cũng biết, năm đó Điền Tiểu Thấm nhảy lầu có rất nhiều điểm đáng ngờ, ví dụ như thi thể của cô ấy được hỏa táng trong cùng ngày nhảy lầu mà không có sự đồng ý của người nhà; hoặc như quan hệ giữa cô ấy và bác tôi, hoặc là với —— anh."

"Liên quan gì tới anh?!" Bào Lỗi biến sắc, "Lúc cô ấy nhảy lầu anh có ở trường đâu!"

"Anh từng theo đuổi cô ấy, theo đuổi rất...... nhiệt tình. Lý Nguyệt Trì cũng biết chuyện này mà, đúng không?"

"Đó là ý của thầy Đường!"

"Bác tôi muốn anh giúp ông ấy một chuyện, ông ấy ngại mở miệng nên nhờ tôi mở lời."

"Giúp cái gì?"

"Thời điểm anh theo đuổi Điền Tiểu Thấm vẫn còn là sinh viên, so với thầy giáo quấy rối sinh viên thì sinh viên quấy rối nhau sẽ không được coi là nghiêm trọng...... "

"Là sao..." Bào Lỗi nở nụ cười cứng đờ, "Thầy Đường muốn tôi đổ vỏ giúp sao?"

"Anh đừng sợ, cũng chưa chắc là nhà trường sẽ điều tra lại vụ này, chẳng qua, anh cũng biết đấy, năm ngoái có hiệu trưởng mới......"

"Đàn em à, thầy Đường cũng, cũng hơi không biết điều rồi......" Tất nhiên là Bào Lỗi đang rất tức tối, "Thầy ấy đang đối mặt với chuyện gì chúng ta điều hiểu rõ, mà tôi cũng chả phải là người đầu tiên giúp thầy. Trước Điền Tiểu Thấm còn một nữ tiến sĩ khác nữa.... Dựa vào đâu đòi tôi đỡ đạn? Vì tôi không có chỗ dựa sao?"

"Dù sao đó cũng là chuyện từ rất lâu rồi."

"Tôi đã giúp thầy ấy bao nhiêu lần rồi? Những việc thầy ấy không muốn làm tôi đều ra mặt giúp hết! Chính buổi tối hôm ấy —— cái ngày mà thầy và Điền Tiểu Thấm đến khách sạn ấy, cũng là tôi dùng chứng minh thư của mình để đặt phòng!"

"Cho nên mới muốn nhờ anh đã giúp thì giúp cho trót."

"Cái này tôi không biết đâu......" Bào Lỗi nói giọng nôn nóng, "Thật sự là tôi không có gan để làm nữa! Bây giờ tôi đã là giảng viên rồi, nếu đỡ đạn cho thầy ấy lần nữa thì coi như tôi xong đời!"

Đường Hành im lặng một lát, nói: "Vậy thôi, đàn anh quên đi vậy. Anh không muốn làm thì tôi cũng không thể ép anh được."

Bào Lỗi nắm lấy tay phải Đường Hành: "Không phải tôi không muốn, giờ tôi có lòng thì cũng không còn sức mà giúp nữa đàn em à. Cậu giúp tôi giải thích với thầy Đường một tiếng được không? Mà thôi, để tự tôi giải thích, tôi sẽ gọi điện cho thầy bây giờ ——"

"Đừng, mấy ngày nay thầy đang bận, sức khỏe cũng không được tốt."

"Vậy......"

"Tôi sẽ nói để thầy hiểu......" Đường Hành đứng dậy, "Tôi đi trước......"

"Đàn em!" Bào Lỗi vội vàng ngăn cậu lại, "Cậu...... cho tôi xin số điện thoại đi!"

Đường Hành gắng sức chịu đựng, thấp giọng đọc một dãy số.

Có thể Bào Lỗi đã bị dọa cho ngây ngẩn cả người, Đường Hành ra khỏi văn phòng mà hắn ta cũng không đi theo tiễn. Tưởng Á thò đầu ra chỗ ngã rẽ, hỏi nhỏ: "Sao rồi?"

Đường Hành lưu file ghi âm, đưa điện thoại cho cậu ta: "Đã xong......" Sau đó lập tức chạy vào phòng vệ sinh, bật vòi nước ở mức lớn nhất.

Cậu chà mạnh lên bàn tay phải bị Bào Lỗi nắm, ngẩng đầu thấy sắc mặc trắng bệch của mình ở trong gương, mồ hôi làm ướt tóc hai bên thái dương, sau lưng lấm tấm mồ hôi lạnh.

"Đường Hành......" Tưởng Á đi theo vào, ôm vai cậu, "Cậu không sao chứ?"

"Không sao......" Đường Hành khàn khàn nói. "Đi nhanh thôi......"

- ------HẾT-------