Nói xong lời này, Khương Tuyết Ninh cũng không muốn để ý thần sắc nàng, quay người rời đi. Nhiều khi nàng không cách nào phân biệt tình cảm của mình đối với Uyển nương là thế nào. Nhưng bi kịch kiếp trước của nàng, tính cho cùng, đều có liên quan tới Uyển nương. Theo lý thuyết, nàng nên hận Uyển Nương. Nhưng vừa nghĩ đến nữ nhi nàng tâm tâm niệm niệm ghi nhớ, mà chưa từng hỏi về nàng một câu, lại cảm thấy Uyển nương vừa đáng hận vừa đáng thương.

Kiếp trước, Khương Tuyết Ninh đoạt cơ hội của Khương Tuyết Huệ, cũng đoạt nhân duyên của nàng, tranh nhau vào cung làm thư đồng cho Thẩm Chỉ Y; đời này, nàng thấy hoàng cung đã tránh không kịp, chuyện mọi người tranh nhau không được lại rơi xuống đầu nàng, kể cả chuyện nhập cung làm thư đồng này, tên nàng dù không trình lên lại có trong danh sách được chọn, hoàn toàn là bị người sau lưng đẩy vào cung. Hết thảy tựa hồ không khác kiếp trước bao nhiêu. Điều này khiến nàng nhịn không được suy nghĩ: Trùng sinh trở về đời này, nàng thật có thể thay đổi gì sao? Hay lại dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.

*

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Khương Tuyết Ninh đã bị bọn nha hoàn hầu hạ tỉnh dậy, rửa mặt trang điểm sau đó đi từ biệt phụ mẫu, mang một chút hành lý, liền lên xe ngựa. Đám đại thần ra vào cung từ Ngọ môn; nữ quyến trong cung hoặc như các nàng vào cung làm thư đồng thì đều vào Trinh Thuận Môn đông bắc hoàng cung. Một nhóm trúng tuyển thư đồng, tuổi đều từ mười bảy đến hai mươi, đều ở khoảng thời gian đẹp nhất của thiếu nữ. *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Lúc Khương Tuyết Ninh đến, ở đó đã có vài người. Nàng rất ít lộ diện ở các yến tiệc quý nữ thế gia tụ hội, nên không quen biết các nàng, nhưng các nàng lại quen biết nhau cả, đang đứng gần cửa cung thấp giọng trò chuyện. Xe ngựa Khương phủ vừa đến, tiếng nghị luận liền ngừng lại. Tất cả mọi người xoay đầu nhìn nàng. Trong ánh mắt đều lộ ra nhiều ít hiếu kì hoặc kiêng kị: Khương phủ ngay từ đầu trình lên là Khương Tuyết Huệ, nhưng được tuyển vào cung làm thư đồng lại là Khương Tuyết Ninh. Chuyện này không riêng Khương phủ biết, bên ngoài cũng đã sớm truyền ra. Những cô nương thế gia ai mà không chú ý những chuyện này? Người ngoài đoạt bể đầu cũng không giành được. Khương Tuyết Ninh này thì ngược lại, ngồi trong nhà, cái gì cũng không làm, bánh cứ thế từ trên trời rơi xuống. Thật làm cho lòng người không chấp nhận nổi.

Khương Tuyết Ninh mới từ trên xe ngựa xuống, liếc mắt đã nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc: đều là những người như kiếp trước.

Thanh Viễn bá phủ Vưu Nguyệt trùng dương yến ngày đó Khương Tuyết Ninh có phần không nể mặt nàng, xem như kết thù hận. Lúc này nàng mặc cung trang xinh đẹp, bộ dáng đoan trang hiền thục, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại không che giấu địch ý chút nào, thậm chí ẩn ẩn mấy phần cay nghiệt. Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ nàng tuyệt đối đừng đến trước mặt mình gây sự, nếu không dù đời này tình thế vào cung nhẹ nhàng hơn kiếp trước, nhưng lỡ như nàng không cẩn thận bóp chết nàng ta, chuyện truyền ra cũng không dễ nghe lắm.

Bên cạnh Vưu Nguyệt là khôi thủ thơ hôm trùng dương yến, tiểu thư nhà Lễ bộ Phàn thượng thư Phàn Nghi Lan, là người ăn mặc mộc mạc nhất trong đám người, đến hoa tai cũng không đeo, mi tâm có một cỗ khí chất đạm bạc mờ mịt. Đối với nàng ấy, chuyện vào cung này không không có gì đáng kích động. Ánh mắt người khác nhìn Khương Tuyết Ninh có bao nhiêu phức tạp, nhưng Phàn Nghi Lan chỉ là nhàn nhạt nhìn, không có hiếu kì, cũng không có ghen ghét. Khương Tuyết Ninh biết, đây là người duy nhất trong mười hai người vào cung làm thư đồng lần này không có tham vọng vinh hoa phú quý, đồng thời cũng không ở lại làm thư đồng.

Tiếp theo là tam cô nương của Định Viễn hầu Chu Bảo Anh, nhỏ tuổi nhất, cũng là hòn ngọc quý trên tay Định Viễn hầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút ngây thơ của hài tử, tròn vo, một đôi mắt to đen nhánh, đơn thuần. Nàng đứng trước cửa cung hết nhìn đông tới nhìn tây, nửa điểm đều không sợ. Tay trắng trắng múp múp đang cầm một bao giấy dầu, không ngừng lấy mứt hoa quả ra ăn, hai má khẽ động theo cử động nhai, lại nhìn chằm chằm Khương Tuyết Ninh. Đó là cô nương chỉ cần cho đồ ăn liền có thể thu phục. Ước chừng là do nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, hoàn toàn không theo nguyên tắc quy củ.

Còn lại mấy người theo thứ tự là Diêu Dung Dung, Phương Diệu, cùng bốn người khác. Bốn người kia Khương Tuyết Ninh không có ấn tượng. Bởi vì các nàng hình như đều bởi vì tư chất học thức lễ nghi không tốt, trong lần tiến cung học quy củ bị nữ quan khuyên lui. Hai người phía trước vẫn còn nhớ kỹ một chút. *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Một Diêu Dung Dung, là người xuất thân thấp nhất trong lần tiến cung này, là nữ nhi của Hàn Lâm viện thị giảng Diêu Đô Bình, tiểu gia Bích Ngọc, ăn mặc so với mấy vị cô nương khác, khó tránh khỏi có chút keo kiệt. Nhìn người cũng là ngoan ngãn nghe lời. Lúc nàng đến, vừa chạm tới ánh mắt Khương Tuyết Ninh, liền thu tầm mắt mình lại, không dám liếc nhìn nàng thêm nữa. Khương Tuyết Ninh nhớ được Diêu Dung Dung, là bởi vì nàng kiếp trước ngốc nhất, học chậm nhất.

“Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê các”

Cuối cùng chính là Phương Diệu. Gương mặt thanh tú, sạch sẽ; đôi mắt linh động, lại có chút quá linh hoạt. Trên đầu lông mày có một nốt ruồi son nho nhỏ, khiến nàng nhìn qua có chút xinh xắn.

Nếu quan sát tỉ mỉ, sẽ phát hiện nàng hôm nay một thân quần áo màu xanh nước biển. Bởi vì tháng chín trong ngũ hành thuộc kim, thiếu âm ôn nhuận lưu trạch, tương sinh với nước. Không sai, Phương Diệu là nữ nhi độc nhất của Khâm Thiên giám giám chính. Từ nhỏ mưa dầm thấm đất, học phụ thân nàng quan sát thiên tượng, đắm chìm học ngũ hành bát quái suy tính tiết khí, còn biết xem tướng. Đến cùng có đúng hay không, Khương Tuyết Ninh không biết. Dù sao kiếp trước, Phương Diệu bởi vì phương diện này nên rất được những người khác thích, buổi tối động một chút lại tính nhân duyên họa phúc, giao lưu như cá gặp nước.

*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Khương Tuyết Ninh cũng mặc kệ các nàng dùng ánh mắt gì nhìn mình, bởi vì đời này kế hoạch của nàng hết sức rõ ràng —— Học lễ nghi? Ai đánh thức được một kẻ giả vờ ngủ, như vậy cho dù nữ quan tốt bao nhiêu cũng không dạy nổi một khi có lòng không muốn học. Nàng mới không thèm để ý những người này đâu. Cho nên sau khi xuống xe cũng không tới chỗ các nàng nói chuyện, đứng cách một khoảng không gần không xa.

Thái giám ở cửa nhìn nàng một cái, lại bấm ngón tay tính, nói: “Chín người, còn ba vị chưa tới, xin chư vị tiểu thư chờ một chút, sau đó nô gia sẽ mang các ngài vào cung.” Diêu Dung Dung sợ hãi hỏi: “Là ai còn chưa tới a?” Chu Bảo Anh cúi đầu lắc lắc mứt hoa quả trong túi giấy, bĩu môi, thuận miệng đáp: “Tới trễ nhất khẳng định là Tiêu gia tỷ tỷ a, Trần tỷ tỷ cùng Diêu tỷ tỷ gần đó, chắc hẳn sẽ cùng đi.” Những người khác nhất thời biểu cảm có chút vi diệu.

Chu Bảo Anh là đích nữ hầu phủ, trước nay cũng như Tiêu Xu luôn chờ người gần cùng đi, lại tâm tư đơn thuần, cho nên nói ra như vậy cũng không cảm thấy có gì không đúng. Nhưng những người khác dòng dõi không thể so sánh với các nàng. Bây giờ phần lớn người đều chờ, mà còn có người chưa đến. Ai nghe xong mà không nghĩ mấy người kia cố ý tới trễ để nâng cao thân phận?*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Bất quá đang lúc nói chuyện, một cỗ xe ngựa có chút hào hoa xa xỉ tới gần phía các nàng đứng bên này. Xa phu từ trên xe cầm ghế nhỏ để xuống. Thái giám nói chờ người lúc nãy vội vàng nịnh nọt chạy tới, mặt cười tươi rói, đến bên cạnh xe cúi người hành lễ: “Đại tiểu thư tới rồi.” Trong xe quả nhiên là Tiêu Xu. Nàng hôm nay mặc một thân váy lụa dài màu vàng hơi đỏ, bên hông đeo vòng đinh đang, vịn tay thái giám kia xuống xe, cười nói: “Hôm nay để Hoàng công công ra đón người, trưởng công chúa cũng không nói cho ta một tiếng.” Hoàng Nhân Lễ đi theo cũng cười: “Điện hạ biết lần này rất nhiều bạn tới chơi, rất cao hứng. Hôm nay đặc biệt sai nô gia đến xem, trở về lại nói với công chúa.”

Đám người đã hiểu, Hoàng Nhân Lễ này chính là thái giám bên người Lạc Dương trưởng công chúa, rất được trưởng công chúa tín nhiệm. Mà tên thái giám này lại đỡ Tiêu Xu xuống xe, chuyện Tiêu thị hiển hách cùng Tiêu Xu có quan hệ tốt với trưởng công chúa, từ đây có thể thấy được chút ít.

Trên xe cũng không chỉ có Tiêu Xu. Nàng xuống xe xong, lại có hai người từ trên xe bước xuống. Khương Tuyết Ninh xem xét, đuôi lông mày liền hơi nhíu. Tiểu thư nhà Nội các đại học sĩ Trần Vân Tấn, Trần Thục Nghi, mặc dù rất ít vào cung, không tính là quen biết cùng Lạc Dương trưởng công chúa, nhưng quan hệ cùng Tiêu Xu lại vô cùng tốt. Chỉ vì hai người trong kinh xuất thân tương đương. Dung mạo mặc dù không xinh đẹp như Tiêu Xu, nhưng người cũng như tên, có một cỗ khí chất đoan trang tao nhã, bên môi nhàn nhạt cười, chỉ là đôi mắt lại hơi có chút tâm tư cùng tính toán, là người tính tình nội liễm mà cẩn thận.

还在梳极简汉服发型?几个步骤学会“单螺髻”,变身气质大家闺秀_时尚_爱...

*Thiền ốc kế

Người còn lại rất có ý tứ. Mắt hạnh mày ngài, chải thiền ốc kế, tai đeo khuyên tai bạch ngọc như trăng non, cổ còn đeo khóa ngọc tinh xảo. Vẻ ngoài đẹp, nhìn cách ăn mặc cũng biết xuất thân không bình thường. Chỉ là lúc từ trên xe bước xuống, lông mày vị quan gia tiểu thư này nhíu lại, ẩn ẩn có chút bực bội, thậm chí có mấy phần âm trầm, như gặp phải chuyện khó giải quyết hay chuyện không thích.

Khương Tuyết Ninh ấn tượng sâu sắc về nàng. Nữ nhi nhà Lại bộ thượng thư Diêu thái phó Diêu Tích —— Kém chút đã gả cho Trương Già làm vợ, chỉ là chuyện hôn sự vừa làm được một nửa thì hối hận sống chết không chịu gả, còn sai người đem tin Trương Già “Khắc vợ” đồn khắp kinh thành, để phụ thân nàng trong triều một phen chèn ép, khiến mẫu thân Trương Già là Phùng thị đã cao tuổi tức giận bệnh nặng một trận. Kết quả ngàn chọn vạn tuyển, nàng lại gả cho Chu Dần Chi. Từ đó để nhà ngoại mình trợ giúp Chu Dần Chi một đường thăng quan tiến chức. Không ngờ, vẻn vẹn ba năm sau, chết vì “Khó sinh” ở phủ đệ Chu Dần Chi thê thiếp thành đàn kia.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn*

Lúc này, hẳn Diêu Tích đang cùng Trương Già nghị thân, chắc nàng phiền não chuyện này a? Dù sao Trương Già mới đấu với Cẩm Y vệ một phen, nhìn sao cũng không thấy tiền đồ tốt đẹp. Khương Tuyết Ninh cũng không biết sao, mặc dù mình kiếp trước cũng không phải người tốt, nhưng thủ đoạn bỉ ổi so ra kém vị này mấy con phố. Nàng nhìn trên nhìn dưới, xem trái xem phải, đều thấy Diêu Tích không vui vẻ gì.

Bỏ Trương Già, chọn Chu Dần Chi... Thật sự là một đôi mắt chó xinh đẹp lại bị mù!

Ánh mắt của nàng bình tĩnh mà ẩn chứa thâm ý, chăm chú nhìn Diêu Tích. Diêu Tích mới xuống xe, giương mắt dò xét những người khác, lại đụng phải ánh mắt Khương Tuyết Ninh, ánh mắt dừng lại, lập tức khẽ giật mình. Khương Tuyết Ninh lại kéo khóe môi, đứng bên cạnh đám người, nhìn nàng mỉm cười rực rỡ, giấu đi bén nhọn cùng mỉa mai, dường như rất có hảo cảm với nàng, mười phần thân mật, còn nhẹ gật đầu thăm hỏi. Diêu Tích không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng Khương Tuyết Ninh đẹp như vậy lại nhìn nàng cười, tới nữ tử cũng chịu không nổi, nàng dù không hiểu lắm, cũng không khỏi vô thức cười đáp lại một tiếng.

Khương Tuyết Ninh trên mặt thuần lương, đáy lòng lại cười lạnh: Đời này chớ trổ ra yêu ma chước quỷ, nếu không bản cung nhất định sẽ tử tế dạy ngươi làm người!