Câu hỏi này thật lại làm khó tôi.

“Không rõ a … Có điều vẻ mặt bác trai bác gái có vẻ là lạ. Tần Chinh, anh cũng không nói cho em biết quan hệ giữa anh và Vệ Dực cũng không phải bình thường nhá!” Tôi nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của ba người, thấp thỏm hỏi một câu, “Nhà anh nợ tiền nhà cậu ta sao?”

Trong đầu tôi nghĩ, chắc là ba Tần mua lục hợp thái (*), tìm tới nhà Vệ Dực vay nặng lãi một khoản tiền lớn, kết quả là bị Vệ Dực tìm tới cửa, cho nên vẻ mặt ba Tần xấu hổ, nụ cười của mẹ Tần cứng ngắc ... Như vậy hình như cũng tìm được lý do cho việc Tần Chinh cố gắng kiếm tiền , lại còn quan hệ không tốt giữa Tần Chinh và Vệ Dực, với cả nguyên nhân tại sao Tần Chinh không muốn tôi và Vệ Dực quá thân thiết …

(*) một hình thức cờ bạc.

Tần Chinh im lặng một lát, khẽ thở dài, “Tiểu Kỳ, đừng suy nghĩ lung tung nhiều như thế, chuyện này không liên quan tới em, cứ chịu khó ở nhà đi, anh sắp về rồi.”

Tôi rầu rĩ đáp lời: “Uhm”

“Còn nữa, nhớ kỹ, không được qua lại với Vệ Dực!” Giọng Tần Chinh nghe có vẻ vô cùng nghiêm túc, tôi phải thể hiện thái độ quyết tâm vững chí, còn nghiêm túc hơn cả khi tuyên thệ gia nhập đội thiếu niên tiền phong nữa.

Có điều nói đi thì cũng nói lại, tôi với Vệ Dực không thân, qua lại với cậu ta làm cái gì? Lần trước, trên xe cậu ta nói mấy lời đó có lẽ là vô tâm thôi, dù sao tôi không những là gái đã có chồng mà bụng còn lớn thế này rồi. Ai lại cảm thấy có hứng thú với một phụ nữ đã lớn bụng lại không phải là mang con của mình?

Tôi chỉ có thể nói, Tần Chinh là vì tự thấy tôi tốt, coi tôi như một cái bánh thơm ngon, cứ tưởng người khác ai cũng thèm rỏ dãi tôi giống như anh – thở dài, làm người quả nhiên không thể quá xuất sắc!

Nhìn thấy mấy người lớn bên ngoài nói chuyện cũng sắp xong rồi, tôi căn đúng thời gian hỏi Tần Chinh một vấn đề cuối cùng: “Tần Chinh, anh có để ý chuyện sinh con trai hay con gái không?”

Tần Chinh sững người một chút, “Em để ý à?”

“Bây giờ đang kế hoạch hóa gia đình mà, anh lại là con một, ba mẹ anh có yêu cầu nhất định phải sinh con trai ..." Giọng tôi càng ngày càng nhỏ. Không phải tôi suy nghĩ nhiều, mà là đã gặp nhiều rồi, mấy bạn gái mang thai vừa đến tháng thứ 3 một cái là đi siêu âm, kết quả là con gái liền trực tiếp phá thai luôn. Nếu như nhà Tần Chinh cũng đòi hỏi như vậy …

Tần Chinh cười cười, “Chuyện như thế này làm sao có thể đòi hỏi được? Con trai con gái đều như nhau, ba mẹ anh không phải người phong kiến như vậy.”

Lời này cuối cùng cũng khiến tôi thở phào một hơi, may mắn cuộc đời Chu Tiểu Kỳ tôi sẽ không bởi thế mà biến thành phiên bản của người mẹ trong Đường Sơn đại địa chấn - bà mẹ trọng nam khinh nữ vứt bỏ đứa con gái gần chết của mình; trong ngực lại thấy ấm áp lan tỏa …

Buổi tối tôi vốn không định theo ba mẹ về Nhà Trắng, Chu Duy Cẩn không biết đã đưa Thẩm Phong thăm thú nơi nào về, trực tiếp đưa nó về tiểu khu, tôi với Thẩm Phong, hai người cùng nghỉ lại ở căn phòng trong tiểu khu.

Thẩm Phong thở dài nói: “Thứ dân hèn mọn như tao đây, ở cái Nhà Trắng nguy nga lộng lẫy nhà mày kia thật là áp lực, vẫn là ở nhà dân là có cảm giác quen thuộc thôi …”

Tôi và nó nằm song song ở trên giường, bỗng nhiên thấy hoài niệm thời ở ký túc xá trong đại học, bốn người một phòng, bên trên là giường, bên dưới là bàn học và tủ quần áo, mỗi bên hai cái giường, ở giữa là lối đi. Vừa qua học kỳ đầu năm nhất, tôi và Thẩm Phong cùng đạt tới trình độ lão làng, từ thuở đầu là thỉnh thoảng mới trốn học cho tới sau là thỉnh thoảng mới không trốn học, mỗi ngày thi nhau xem ai thức dậy muộn hơn, ước chừng khoảng 12h trưa là hé mắt ra một tí nhìn sang phía đối diện, trước sau kiên trì địch bất động ta bất động, nghe nói tỏa ra đại khí phách như ngủ một mạch đến ngày tận thế, trời hoang đất tàn. Oanh liệt nhất là một lần ngủ thẳng cẳng tới tận 7h tối, hai đứa đói đến nỗi ngực dán vào lưng dìu nhau tới canteen ăn cơm, kết quả là canteen dọn bàn, chỉ có thể đi ra ngoài trường kiếm ăn, ăn một hơi ba cái bánh rán Sơn Đông, một nồi lớn lẩu cay, sau đó kễnh bụng dìu nhau về ký túc xá.

Tôi vẫn cho rằng, loại như chúng tôi đây sống như một đống bùn nhão, chết rồi thì cũng chỉ là bùn tiện dân mà thôi, đại diện cho phẩm chất tiêu biểu của quảng đại quần chúng.

“Phong Phong bé nhỏ, hôm nay tao gặp Vệ Dực.”

“Thế à.” Bộ dạng Thẩm Phong cực kỳ mệt mỏi, nhắm mắt lại uể oải đáp lại tôi một câu, lúc lâu sau, mở to mắt, nghi hoặc kêu một tiếng, “A?"

“Gặp cậu ta ở nhà Tần Chinh. Mày có vẻ nhanh nhạy các loại buôn chuyện trong trường, có biết quan hệ giữa Vệ Dực và Tần Chinh không?” Tần Chinh bảo tôi đừng suy nghĩ linh tinh, tôi sẽ không suy nghĩ linh tinh, Đảng đã nói rồi, mạnh dạn suy đoán, cẩn thận chứng thực, tôi đã suy đoán xong rồi, bây giờ là giai đoạn chứng thực.

Thẩm Phong từ trên giường xoay người ngồi dậy, cúi đầu suy nghĩ chốc lát, cau mày nói: “Chưa từng nghe nói … Vệ Dực cũng không cùng một tỉnh với bọn mày. Tao vốn chỉ nghe thấy quan hệ giữa hai người không được tốt, mối quan hệ với những người xung quanh của Vệ Dực tốt hơn Tần Chinh, chủ yếu là vì tính cách cậu ta khá hiền hòa, xử sự khéo léo; Tần Chinh khiến người ta có cảm giác thanh cao cậy tài khinh người, hai người này chướng mắt nhau, mà hết lần này tới lần khác bị phân tới ở cùng một phòng. Nếu mà xem xét nghiêm túc, tranh chấp lớn nhất giữa hai người đó chính là mày." Thẩm Phong liếc xéo tôi, nhìn ngang liếc dọc một hồi mới nói, "Tuy rằng cái thứ để tranh chấp này nhìn qua chẳng có tí sức thuyết phục nào. Đúng rồi, khi đó Tần Chinh biết gia thế của mày rồi đi?”

“Biết.” Cho nên vẻ mặt anh mới chán ghét như thế, cái vẻ đó không phải chỉ là như nhìn một cục phân chuột làm hỏng nồi cháo mà quả thực giống như là nhìn thấy cả một nồi phân chuột...

“Biết mà anh ta còn lạnh nhạt với mày như vậy á?” Thẩm Phong sửng sốt, “Anh ta vẫn thật thanh cao a? Vậy Vệ Dực biết không?”

“Chắc là không biết …” Cậu ta là người tỉnh ngoài, chả có lý gì mà cũng biết đại danh của ba tôi như sấm đánh bên tai, mặc dù có nghe rồi, cũng không nhiều khả năng biết Chu Dịch có con gái tên là Chu Tiểu Kỳ, dù có biết Chu Tiểu Kỳ, chắc là cũng không tưởng tượng được tôi chính là Chu Tiểu Kỳ đó đi.

“Tao còn tưởng là, Vệ Dực vì biết mày là con gái nhà giàu, cho nên theo đuổi muốn tóm được mày, lừa tài lừa sắc để đỡ phải phấn đấu thêm 20 năm."

“Thô bỉ, quá thô bỉ!” Tôi khinh bỉ liếc nó một cái, “Tiền có thể so với tất cả sao? Mày có hiểu được cái gì gọi là tình yêu không?”

“Tình yêu giống như ma quỷ ấy, người nói về nó thì nhiều, người gặp được thì ít.” Thẩm Phong không biết trộm được danh ngôn của vị ẩm ương nào.

“Bạn thân mến à, chúc mày sớm ngày gặp quỷ nhá!”

Tôi chúc nó ngủ ngon bằng câu này.

Sóng điện não của hai đứa chúng tôi mãi mãi không cùng một kênh được, tôi nói đầu óc nó là bị tiêm nhiễm các thể loại chuyện máu chó của "cổ sự hội", "tri âm" (*) mà thành, nó nói đầu óc tôi tràn ngập các câu chuyện êm ái của cổ tích Grimm, cổ tích Andersen …

(*) có lẽ là hai web này:

http://www.zhiyin.cn/

http://www.storychina.cn/

Tôi vẫn cảm thấy vẻ mặt ba mẹ Tần Chinh nhìn qua thật giống như không trả được nợ bị người ta đe dọa hắt nước sơn. Vẻ mặt như này rất quen thuộc, hồi tôi còn bé đã từng thấy trên mặt ba tôi, đến sau thì là người khác ...

Nhưng ngẫm lại thái độ của Tần Chinh với Vệ Dực, nếu như Vệ Dực là chủ nợ của Tần gia, vậy thì người mượn tiền như Tần Chinh đây cũng quá là khệnh khạng rồi!

Aizz ….

Có lẽ Tần Chinh và Thẩm Phong nói đúng: Chu Tiểu Kỳ, mày không thích hợp với việc suy xét. Tuy rằng trực giác của mày thường là đúng, nhưng kết quả suy xét thường là sai.

Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, trên cả chân lý đã được kiểm nghiệm.

Tuy rằng Tần Chinh lại thêm một lần dặn tôi không được qua lại với Vệ Dực, nhưng mà bạn học cũ gặp nạn, tôi dù sao cũng không đến mức thấy chết mà không cứu.

Đó là vài ngày sau, tôi nhận được một tin nhắn mà cả hình thức lẫn nội dung đều rất giống tin nhắn lừa đảo --- tớ đụng trúng người ở giữa đường Hòa Bình, bây giờ đang ở cục XX, phiền cậu mang theo 5000 tới hòa giải.

Ngoại trừ kí tên là Vệ Dực ra.

Lúc ấy tôi đưa cho Thẩm Phong xem, phản ứng của Thẩm Phong là: “Aha? Tên lừa đảo này cũng tên là Vệ Dực ư?”

Thẩm Phong nói như vậy là có nguyên nhân, dựa vào thu nhập của Vệ Dực, không đến mức không thể chi ra 5000 NDT đi. Có điều nếu như là kẻ lừa đảo, cũng tuyệt đối không dám để tôi tới cục cảnh sát.

Cuối cùng Thẩm Phong đi cùng với tôi. Thực ra tôi không sợ, tôi bên trên có người, Lưu đại gia làm 30 năm trong phân cục XX kia và tôi khá thân quen.

Lúc tới phân cục, Vệ Dực cao quý kia đang mệt mỏi tựa lưng trên ghế hút thuốc, bên cạnh là bà bác vừa dắt tay một đứa bé vừa gào khóc đến nỗi trần nhà cũng sắp lật tung lên rồi, đứa bé thì đang liếm kẹo que, bà bác khàn họng nói: “Các vị lúc ấy không nhìn thấy a! Anh ta chạy xe nhanh cỡ nào, nếu không phải con tôi tránh kịp, thì sớm đã mất mạnh rồi, còn có thể tới đây ăn kẹo que sao? Ôi chao, mày đừng cố ăn nữa, khóc hai tiếng xem nào!”

“Oa oa oa oa …” Đứa bé rất là hợp thời gào lên hai tiếng.

Vệ Dực rủ mí mắt, vẻ mặt muốn chết.

Thẩm Phong thán phục không thôi trước kỹ xảo biểu diễn đến là chuyên nghiệp của hai mẹ con nghiệp dư này, chẳng qua nét mặt của khán giả chả có vẻ gì là bị thuyết phục, tình huống như này gặp nhiều rồi, còn không thú vị bằng xem giả ngã.

“Vệ Dực!” Tôi đi đến trước mặt cậu ta gọi một tiếng, cậu ta mới phát hiện ra, dụi thuốc lá, cố nặn ra vẻ mặt tươi cười. Cậu ta có vẻ như ngủ không đủ, cằm râu mọc lởm chởm, quầng mắt thâm đen, mắt đỏ au, bộ dạng như sắp đổ gục tới nơi.

“Người bị cậu đụng phải?” Tôi chỉ chỉ vào hai mẹ con nhà kia.

Cậu ta nhắm mắt lại, ủ rũ gật đầu, “Tớ ở thành phố A không còn người bạn nào khác, chỉ có thể phiền cậu thôi.”

“Không sao, không sao, dễ giải quyết ấy mà.” Tôi liếc mắt đánh giá cậu ta một cái, "Cậu không phải là còn bị cướp giật nữa đấy chứ?"

Cậu ta thở dài, nét mặt không biết là khóc hay cười, tôi nghĩ có lẽ là dở khóc dở cười hoặc là cười khổ: "Thành phố A ấy à ... thật là kỳ diệu …”

Thẩm Phong không phúc hậu cười phụt một tiếng, lập tức quay mặt đi làm bộ nhìn nơi khác.

Cái loại tư sản chuyên cướp bóc của giai cấp vô sản như Vệ Dực đây, có ngày bị giai cấp vô sản cướp bóc lại là đáng đời!

Có điều nói một câu thiếu khoa học, bát tự của Vệ Dực và thành phố A không hợp. Cái nơi như giữa đường Hòa Bình, lính mới không dám đi, người nơi khác không dám tới, vì kẻ giả bị đụng xe còn nhiều hơn kẻ vờ ngã; nhiều kẻ vô cùng chuyên nghiệp, còn như hai kẻ nghiệp dư này còn là hiếm thấy, cũng chỉ có thể lừa bịp tống tiền cái loại công tử bột như Vệ Dực đây thôi. Ai bảo mấy thứ gắn trên người cậu ta tùy ý thôi nhìn qua cũng tính ra giá trị năm con số. Việc này rõ ràng chứng minh, bộ dạng có tài có thể là một loại hài kịch, bộ dạng có tiền thì quá nửa là bi kịch. Một kẻ lúc trước bị người ta móc ví, lúc sau lại bị giả đụng xe ăn vạ, đây là thảm kịch nhân gian đến cỡ nào a!

Hai mẹ con kia nhìn thấy chúng tôi ở bên này, lập tức mở miệng đòi tiền, chỉ vào đứa con nghe nói bị đụng đến hỏng đầu óc nói muốn 3000 đồng tiền hòa giải.

Thẩm Phong nhìn đứa trẻ miệng đầy dớt dãi cười ngây ngô, lại nhìn bà bác đanh đá, hùng hổ kia, nhíu mày nói” “Bà có chứng cớ gì chứng minh con bà là bị anh ta đụng phải đến hỏng não, mà không phải đầu óc vốn đã hỏng từ trước rồi?”

Giọng bà bác kia lại còn lớn hơn. “Được! Chúng ta tới bệnh viện kiểm tra! Tới lúc đó, có phí tổn gì các người phải trả! Các người nói xem còn có lý trời hay không a, đâm phải người ta rồi còn đòi chứng cớ!”

Nhìn nét mặt kia của Vệ Dực, nếu có sợi dây thừng, cậu ta nếu không tự treo cổ mình, thì chính là treo cổ bà bác đối diện. Cậu ta ủ rũ khoát tay nói: “Đưa cho bà ta đi …”

Tôi đưa 5000 cho Vệ Dực, bà bác kia vừa thấy tiền một cái là mắt dính chặt, đầu lưỡi nhất thời thắt lại, “Đợi, đợi chút! Ba, ba ngàn đồng là tiền chữa bệnh, còn có, có phí tổn thất tinh thần, phí nghỉ làm, phí đó, phí đó ..."

Tôi cười cười. “Bác gái, bạn cháu là người tỉnh ngoài, nhưng cháu là người địa phương. Tính tình cậu ấy tốt, chứ tính cháu thì chẳng tốt chút nào. Người trong giới các bác nói kẻ chân trần không sợ người đi giầy, kẻ không cần mặt mũi sợ kẻ không muốn sống nữa, nhưng mà cháu nói cho bác, người trong cục cảnh sát này cháu quen thân đến nửa, bạn cháu coi như tiền đi trừ họa, chứ cháu thì muốn tống cổ ôn thần, bác nếu thật muốn xài công phu sư tử ngoạm, thì để bạn cháu đi trước, cháu chơi cùng bác! Bác xem cháu vỗ tay một cái có bao nhiêu người hưởng ứng! Bác nếu thật không muốn sống, thì để cháu giúp bác! Khuất phục trước kẻ ác không phải tính cách của cháu, cháu chưa náo loạn giang hồ nhiều năm rồi, bác đừng ép cháu ra tay a!"

Tôi vỗ vỗ tay, lập tức có bảy người buông bài poker, di động, máy chơi game, tiểu thuyết trong tay xuống, đứng dậy.

Bà bác kia vừa nhìn thấy, lập tức đờ người.

Thẩm Phong và Vệ Dực đều quay đầu đến trợn mắt nhìn tôi, vẻ mặt rất là khiếp hãi.

“Vậy … Vậy 3000.” Bà bác nói xong liền vươn tay muốn giật tiền, tôi lại rút lại tiền từ trong tay Vệ Dực, cười tủm tỉm nói, “Bây giờ thì không phải giá đấy nữa!”

Tôi từ từ rút ra ba tờ 100, đưa lại cho bà ta. “300 đồng, bác trả lại cho cháu 50 đồng. 250 đồng, coi như là phí diễn xuất của bác.”

Thẩm Phong co vai lại.

Lưu đại gia trong cục trực tiếp lấy ra 250 đồng từ ván bài đang đánh dở trên bàn. “Tiểu Kỳ, có lẽ bà ta không có tiền lẻ, lấy ở đây đi.”

Khóe mắt và khóe miệng Vệ Dực cùng giật giật.

Cuối cùng bà bác kia dẫn con cầm 250 đồng chạy té khói.

Cho nên nói so với lớn tiếng mà vô dụng, càng nhiều người sức mạnh càng lớn, đoàn kết chính là sức mạnh.

Tôi cùng chào hỏi mấy người bạn trong cục cảnh sát, lấy 15 tờ trong xấp 5000 đưa cho mọi người mua trà nước, cười nói vài câu liền dẫn Vệ Dực đi khỏi.

May mà cậu ta không phải điều khiển xe sau khi uống rượu, nếu không sẽ không dễ giải quyết như vậy.

“Chu Tiểu Kỳ… Kỹ xảo biểu diễn của mày còn lão luyện hơn bà bác kia nữa …” Thẩm Phong thán phục vỗ vỗ vai tôi, “có thế lực mạnh như vậy, lúc đầu sao còn để Vệ Dực coi 3000 kia như rác làm gì?”

“chuyện này mày không biết phép tắc rồi, bà bác kia muốn phí diễn xuất, bạn bè tao làm diễn viên quần chúng chả nhẽ không cần a? phép tắc trong giới là một phần, để bọn họ nhúng tay cũng không tốt lắm. Dù sao Vệ Dực nhiều tiền như vậy, tao coi như cướp của người giàu chia cho người nghèo.” Tôi trước sau vẫn coi Vệ Dực là kẻ cho vay nặng lãi. Những người này thật ra cũng biết ba tôi là Chu Dịch, chẳng qua “ ba tôi là Chu Dịch” xem ra còn không bằng “trong tay tôi có nhân dân tệ”, cho dù bọn họ bằng lòng làm diễn viên khách mời vì tình nghĩa, tôi cũng ngại để cho bọn họ làm không công. Bảy người vừa đứng lên trong đó là mất 1500, lại vừa đưa 250 nữa, thật không rẻ nha!

Thẩm Phong phụt một tiếng, “Đồ hèn”

Tôi đưa chỗ tiền còn lại cho Vệ Dực, xe cậu ta đỗ ở bên ngoài, nhìn qua không có vấn đề gì. “Hay là cậu tìm một khách sạn nghỉ một giấc trước đã? Tỉnh táo lại chút rồi tính tiếp.”

Tôi đoán cả đời Vệ Dực cũng chưa từng khốn khổ như vậy.

Vệ Dực gật gật đầu, cười cười với tôi. “Mấy hôm sau sẽ gọi cho cậu, tiền khi khác tớ sẽ trả.”

“Không vội không vội, hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được." Tôi cười tủm tỉm nói. Lúc này tôi cũng ngại hỏi cậu ta sao không tìm ba Tần giúp đỡ.

=========================================================================

"Hà phương ngâm khiếu thả từ hành" (何妨吟嘯且徐行) là một câu thơ trong bài Định phong ba của Tô Thức, có nghĩa là vừa ngâm nga vừa cất bước (lên hỏi trên HĐT, may mắn được ss Schan dịch giúp, chân thành cám ơn ss :D)

Có thể đọc cả bài thơ và phần dịch tại đây

Nhưng 吟 (ngâm) và 淫 (dâm) đồng âm, cho nên bạn tác giả lại chế ra câu: 何妨淫啸且徐行--> Hà phương dâm khiếu thả từ hành, hiểu câu này như thế nào tùy theo suy luận của mỗi người thôi