Chương 71:
Hôm nay cũng lại bị Tần tiên sinh làm cho ngọt đến cả ngày.
Sở Nghĩa ôm đầu gối thiếu chút nữa lại ngây ngô cười ra tiếng.
Điện thoại của Tần Dĩ Hằng còn chưa cúp, Sở Nghĩa lại click mở hình ảnh trên WeChat, nghiêm túc nhìn thời gian ở trên.
Hắn hỏi: "Buổi chiều ngày mai 5 giờ đến sân bay a, em có thể đi đón anh không?"
Tần Dĩ Hằng: "Không cần, ngoại trừ tôi cùng Hứa Kính còn có những người khác, xuống máy bay chúng ta phải dự một bữa tiệc, bữa tiệc kết thúc rồi lại trở về công ty mở họp, mở xong sẽ lại về nhà."
Sở Nghĩa: "Được thôi," Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Vậy ngày mai không cần Tiểu Trần tới nơi này, hắn mấy ngày nay cũng chỉ là đưa em đi làm và đưa về lúc tan tầm mà thôi, ngày mai để hắn đi sân bay đón anh, anh phải đi nơi này đến chỗ đó, có xe tương đối thuận tiện, em ngày mai đi xe của mình đến phòng làm việc."
Tần Dĩ Hằng: "Được."
Cúp điện thoại, Sở Nghĩa không tự kìm được lại bật cười ngây ngô.
Nói sẽ không vượt quá năm ngày, thế nhưng ba ngày đã có thể trở về, này đối với Sở Nghĩa mà nói, cũng đã xem như là một kinh hỉ nho nhỏ.
Nghĩ buổi tối ngày mai là có thể nhìn thấy Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa liền cao hứng đến không chịu được.
Cho nên rất hiểm có, bởi hắn hôm nay mất ngủ.
Có lẽ là trước khi ngủ, hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Rất nhiều chuyện về hắn cùng Tần Dĩ Hằng.
Mấy ngày nay mỗi ngày vào buổi tối trước khi ngủ đều ăn không ngồi rồi, bên cạnh lại không có người bồi, chỉ có thể miên man suy nghĩ.
Tuy rằng chỉ kết hôn mới hai tháng, nhưng giữa bọn họ đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Từ một màn bắt đầu ở cửa phòng làm việc nhìn thấy Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa từng chút từng chút xem lại chuyện của hai người cho đến bây giờ.
Thái độ của hắn đã đổi khác, tình cảm của hắn cũng đổi khác.
Tương đồng, hắn cũng rõ ràng cảm nhận được thay đổi của Tần Dĩ Hằng.
Nếu không phải hiện tại đã đến rạng sáng hai giờ, Sở Nghĩa rất muốn gọi điện thoại cho Chương Khải.
Hiện tại tế bào toàn thân hắn đều đang phấn khởi, kêu gào hắn muốn thổ lộ với Tần Dĩ Hằng, hắn muốn nói cho Tần Dĩ Hằng hắn đã sớm động tâm.
Như vậy, anh thì sao?
Tần Dĩ Hằng hẳn là thích hắn đi?
Tần Dĩ Hằng là thích hắn đi?
Tần Dĩ Hằng là thích hắn.
Tần Dĩ Hằng là thích hắn!
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ lại trở mình, cũng khuyên chính mình phải bình tĩnh một chút.
Hiện tại việc hắn nên làm đó là ngủ cái đã.
Nhưng khuyên thì khuyên, hình ảnh trong đầu lại quay lại trên người Tần Dĩ Hằng.
Hơn nữa, thậm chí, thế nhưng, lại bắt đầu hiện lên những hình ảnh không thể nói ra.
Sở Nghĩa thật vất vả về thời gian bình thường đi làm mấy ngày, ngày hôm sau lại bởi vì tỉnh muộn, mà đến muộn.
Hơn nữa hôm nay trời mưa, nhiệt độ không khí giảm xuống, Sở Nghĩa cọ tới cọ lui, lúc tới phòng làm việc, thời gian trên đồng hồ đã dịch qua 11 giờ.
Mở cửa, hắn liền nghe được Dung Dung cười một tiếng.
Dung Dung trêu chọc: "Lão đại vẫn là lão đại trước kia, chuyện thứ nhất khi tới phòng làm việc......"
Tiểu Triển tiếp lời Dung Dung nói: "Hỏi giữa trưa ăn cái gì."
Sở Nghĩa cười rộ lên, thập phần phối hợp: "Giữa trưa ăn cái gì?"
Tuy rằng nói như vậy, nhưng kỳ thật giờ ăn cơm còn sớm.
Đại khái là vừa lúc đụng tới thời giạn Dung Dung nghỉ ngơi, Sở Nghĩa mới đi vào, Dung Dung liền trượt ghế sang, ngăn Sở Nghĩa lại, nàng cuộn giấy a4 trong tay lại, tương đương với micro đưa tới trước mặt Sở Nghĩa: "Xin hỏi Sở thiết kế của chúng ta một chút, là cái gì đã làm anh hai ngày trước có thể đi làm trước thời gian bình thường, hôm nay lại đến muộn như vậy chứ?"
Sở Nghĩa không cần suy nghĩ: "Là yêu."
Dung Dung cười rộ lên: "Vậy xin hỏi cái gì là yêu đây?"
Sở Nghĩa cúi đầu nhìn Dung Dung: "Đây chính là em một hai phải hỏi anh."
Dung Dung cảnh giác: "Em không hỏi."
Mắt thấy Dung Dung liền thu micro giấy lại, Sở Nghĩa lập tức đoạt nó lại, nói nhanh chóng: "Bình thường làm việc và nghỉ ngơi liền có thể cùng lão công cùng nhau rời giường."
Dung Dung: "A a a a a a lão đại! Em không nghe! Em rất tức!"
Tiểu Triển ở bên kia khóc đến buồn bực: "Cậu tức cái gì, cậu là người đã có bạn trai, tớ mới tức," Tiểu Triển học ngữ khí Dung Dung: "A a a a em rất tức."
Sở Nghĩa bị chọc thật sự vui vẻ.
Dung Dung dùng sức mà than một tiếng: "Lão đại thay đổi, lúc lão đại độc thân không phải cái dạng này."
Sở Nghĩa đáp lời: "Lão đại của em về sau sẽ vẫn luôn ở cái dạng này."
Nếu nhắc tới Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa đơn giản liền kéo ghế dựa ngồi ở bên cạnh Dung Dung.
Dung Dung bị dọa nhảy dựng: "Làm gì? Không phải muốn xử phạt em đi?"
Sở Nghĩa cười cười: "Không lộn xộn, nghiêm túc, có việc nhờ em."
Dung Dung: "Anh thì có chuyện gì?"
Sở Nghĩa: "Anh ấy hôm nay đi công tác trở về, anh muốn mua một bó hoa cho anh ấy ."
Dung Dung a một tiếng thật dài, điên cuồng nhướng mày với Sở Nghĩa.
Vui đùa là vui đùa, trêu chọc là trêu chọc, nhưng ở đáy lòng Dung Dung vẫn là chúc phúc.
Nếu Sở Nghĩa nghiêm túc hỏi, Dung Dung liền hỗ trợ suy nghĩ một chút: "Đưa bình thường thôi sao anh? Hay vẫn có tiết mục gì?"
Sở Nghĩa suy nghĩ một chút: "Xem như bình thường đi, chỉ cần nói hai câu, không còn cái khác."
Dung Dung gật đầu nghĩ nghĩ: "Nói như vậy không cần bó hoa quá lớn, lão công anh khi nào trở về?"
Sở Nghĩa: "Buổi chiều 5 giờ đến thành phố A, bất quá anh buổi tối về nhà mới đưa hoa."
Dung Dung gật đầu: "Còn có thời gian, để em hỏi mẹ em một chút, nàng tương đối có kinh nghiệm."
Sở Nghĩa: "Được."
Nói xong Dung Dung liền gửi tin nhắn qua cho mẹ mình: "Mẹ em sẽ không trả lời nhanh như vậy, trong chốc lát có tin nhắn thì em vào văn phòng tìm anh."
Sở Nghĩa gật đầu: "Được," vì báo đáp Dung Dung, Sở Nghĩa nói xong lại bỏ thêm câu: "Bán quý một chút cho anh."
Dung Dung cười rộ lên: "Không cần phải như vậy."
Sở Nghĩa mang theo tâm tình sung sướng về tới văn phòng.
Hắn bắt đầu tính toán thời gian.
Hôm nay đơn đặt hàng không nhiều lắm, Tần Dĩ Hằng nếu là 5 giờ đến sân bay, lại đi ăn cơm, lại mở họp, như thế nào cũng đến sau 9 giờ mới có thể về nhà, vậy hắn tan tầm lúc 8 giờ đi.
Trước đem hoa giấu ở phòng khách.
Giấu trong tủ giày cũng được, chờ buổi tối Tần Dĩ Hằng trở về, cửa có động tĩnh, hắn lập tức liền chạy tới, đưa hoa qua.
Đương nhiên, đưa hoa không phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn phải nói như thế nào.
"Hoan nghênh về nhà Tần Dĩ Hằng, em yêu anh."
Sở Nghĩa nghĩ xong liền phá lên cười.
Đây là cái lời nói ngu ngốc gì.
Có tật xấu sao.
Trước tiên phải bình thường một chút, nói câu, Tần Dĩ Hằng, anh đã về.
Tần Dĩ Hằng sẽ trả lời hắn một câu, ân.
Sau đó hắn lui về phía sau một chút, nhường đường cho Tần Dĩ Hằng.
Chờ Tần Dĩ Hằng thay xong giày, hắn lập tức lấy bó hoa ra, đặt ở trước mặt Tần Dĩ Hằng.
Tần Dĩ Hằng nhất định sẽ nghi hoặc.
Sau đó hắn liền nhân cơ hội nói......
A! Nói như thế nào a? Nói cái gì a?
Thật khó.
"Cộc cộc." Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị gõ hai cái, tiếp theo Dung Dung đẩy cửa ra dò đầu vào xem xét.
Sở Nghĩa: "Tiến vào."
Dung Dung hắc một tiếng, cầm di động, tiến vào rồi đóng cửa lại.
Dung Dung: "Mẹ em có gửi mấy hình ảnh, lão đại anh nhìn xem, thích cái nào mẹ em hiện tại liền bọc cho anh, tí nữa liền có một em gái đưa đến đây."
Sở Nghĩa kéo ghế dựa cho Dung Dung, Dung Dung mở ảnh trên điện thọai ra: "Mẹ em gửi đến 9 đóa, ngụ ý lâu dài rất tốt, bọc lên cũng rất đẹp, không lớn không nhỏ rất thích hợp, bên này là phối hợp cùng bao hoa giấy, xem xem anh thích cái nào."
Dung Dung vừa nói vừa lướt hình ảnh, Sở Nghĩa liền nhìn một chút, tuy rằng mỗi cái thoạt nhìn đều không giống nhau, nhưng ở trong mắt Sở Nghĩa, không có gì khác nhau.
"Lấy cái này đi." Sở Nghĩa chọn cái có mắt duyên.
Dung Dung gật đầu: "Được."
Dung Dung gửi tin nhắn cho mẹ, đứng lên muốn rời đi, nhưng lại bị Sở Nghĩa giữ chặt.
Sở Nghĩa lại ấn nàng xuống ghế.
Dung Dung: "Làm sao vậy? Còn có việc sao?"
Sở Nghĩa liếm liếm môi: "Em cùng bạn trai em, là ai thổ lộ trước?"
Dung Dung mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn là nói: "Bạn trai em."
Sở Nghĩa a thanh: "Cậu ra nói như thế nào?"
Dung Dung cười một chút: "Lão đại anh hỏi cái này để làm gì?"
Sở Nghĩa: "Tò mò."
Dung Dung: "Em không tin, anh làm sao sẽ tò mò loại sự tình này."
Sở Nghĩa gật đầu thật mạnh: "Thật là tò mò."
Dung Dung vẫn là cực kì không tin mà nhìn Sở Nghĩa, tiếp theo chậm rãi nói: "Sau khi xem phim xong, anh ấy đưa em đến dưới nhà rồi nói ."
Sở Nghĩa cực kì tò mò: "Nói như thế nào?"
Dung Dung: "Nói thích em, hỏi em có nguyện ý cùng ảnh ở bên nhau hay không."
Sở Nghĩa a một tiếng: "Tốt."
Dung Dung nghi hoặc: "Làm sao vậy?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không có việc gì, em có thể đi ra ngoài làm việc."
Dung Dung hừ một tiếng: "Gọi thì tới đuổi thì đi."
Tình huống bất đồng, không có biện pháp tham khảo, Sở Nghĩa vẫn là chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Vì thế hắn nghĩ tới Chương Khải.
Khéo chính là, hắn bên này mới cầm lấy di động, Chương Khải bên kia liền gọi điện thoại lại đây.
Sở Nghĩa tiếp lên, cười nói: "Cậu quả thật rất khéo, tớ đang muốn gọi điện thoại cho cậu."
Chương Khải ai thanh, hỏi: "Cậu cũng phải tìm tớ?"
"Đúng vậy," Sở Nghĩa trước tiên lui một bước: "Cậu nói trước."
Chương Khải: "Là như thế này, người bạn ở bệnh viện tới nói, hôm nay ba cậu không có ở bệnh viện."
Sở Nghĩa nhíu nhíu mày: "Cái gì? Cả nhà kia buông tha ông ta?"
Chương Khải: "Bạn tớ nói không phải, hắn nói thái độ của cả nhà kia thoạt nhìn không giống như là muốn buông tha lão, cho nên tớ mới gọi điện thoại cho cậu, kêu câu để ý một chút."
Sở Nghĩa: "Được."
Hai bên an tĩnh vài giây, Chương Khải mới lại hỏi: "Ông ta gần đây có tìm cậu không?"
"Không có," Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, lại nói: "Không biết có hay không, lúc mấy dãy số lạ đến đều bị tới bỏ vào danh sách đen."
"Làm được đấy!" Chương Khải nói xong hỏi: "Việc này cậu có nói cho lão công cậu không?"
Sở Nghĩa: "Còn chưa có, anh ấy đang đi công tác cũng làm không được cái gì, tớ chờ anh ấy ngày mai trở về lại nói."
Chương Khải buông tiếng thở dài: "Thật là phiền nhau a."
Sở Nghĩa cười một chút: "Phiền cậu rồi."
Chương Khải cũng cười một chút: "Tớ cũng không có làm cái gì," Chương Khải hỏi: "Cậu thì sao? Cậu có chuyện gì?"
Sở Nghĩa dừng một chút.
Chuyện làm người không vui cực kì cùng chuyện là người vui cực kì cứ va vào nhau, đủ khó chịu.
Đang nói cũng không nói được, Sở Nghĩa bồi hồi vài giây, vẫn là quyết định nói cho Chương Khải.
Hắn lúc trước đã nói với Tần Dĩ Hằng, hắn không muốn nhắc tới Trần Kiến Thế, là bởi vì không muốn đem chuyện cũ kia làm như của hắn.
Một khi đã như vậy, hắn cảm thấy mình vậy nhưng không cần thiết bởi vì Trần Kiến Thế mà để ý quá nhiều, còn quấy rầy đến nguyên bản sinh hoạt của hắn.
Sở Nghĩa: "Tần Dĩ Hằng không phải buổi tối trở về sao, tớ muốn mua bó hoa."
Sở Nghĩa còn chưa nói xong, Chương Khải ở đầu bên kia lập tức oa nga một tiếng: "Sở Tiểu Nghĩa muốn thổ lộ với lão công nga."
Sở Nghĩa cười rộ lên: "Đúng vậy."
Chương Khải hỏi: "Như thế nào? Muốn hỏi tới nên nói như thế nào sao?"
Sở Nghĩa: "Đúng vậy."
Chương Khải mừng rỡ không chịu được: "Kỳ thật loại chuyện này đều là kế hoạch không đuổi kịp, để tớ nói cho cậu, chờ cảm xúc buổi tối của các cậu tới rồi, cậu tự nhiên cái gì cũng đều nói, tớ hiện tại kiến nghị kế hoạch gì đó cho cậu, đến lúc đó khẳng định sẽ không hoàn toàn dùng lấy, thậm chí cậu buổi tối còn sẽ bởi vì vẫn luôn nghĩ đến kiến nghị của tớ, sẽ quấy rầy cậu khi cậu đang làm nên chuyện."
Sở Nghĩa a thanh: "Đúng không."
Chương Khải: "Đúng vậy, không phải một câu em thích anh suốt một buổi tối đâu, cậu nói yêu khi nào chả được, đều có thể làm cậu cực kì thẹn, Tần Dĩ Hằng nhất định không chịu được thích chết cậu."
Sở Nghĩa cười rộ lên: "Cái ý gì đây."
Bị Chương Khải vừa nói như vậy, Sở Nghĩa đột nhiên cảm thấy chính mình thật ngu.
Sở Nghĩa: "Được rồi, không nói nữa, làm việc đây."
Chương Khải bên kia ai da một tiếng: "Cố lên nga Sở Tiểu Nghĩa."
Sở Nghĩa cười: "Cảm tạ, đều cảm ơn."
Chương Khải: "Chuyện chả có gì lớn"
Sau khi cúp điện thoại, Sở Nghĩa không lười biếng nữa, nghiêm túc bắt đầu làm việc.
Không bao lâu, Dung Dung tiến vào đưa hoa, cùng nhau đưa vào còn có ánh mắt ái muội của Dung Dung.
Bao hoa rất đặc biệt, không đến trong chốc lát, trong văn phòng đều là mùi hương nhàn nhạt từ từ bó hoa này.
Tâm tình của Sở Nghĩa tức khắc lại tốt lên, cũng bắt đầu chờ mong đến buổi tối.
Bởi vì có công việc, thời gian cũng không phải rất dày vò.
5 giờ 23 phút, hắn nhận được tin nhắn Tần Dĩ Hằng đã đến thành phố A.
Lại hơn một giờ, Dung Dung cùng Tiểu Triển sau khi làm xong việt liền tạm biệt với Sở Nghĩa, Sở Nghĩa tính thời gian không sai lắm để ở lại trong một lát.
Bên ngoài mưa còn chưa dừng, Sở Nghĩa từ trong ngăn tủ cầm một cây dù, ôm hoa chậm rãi chậm rãi khóa cửa lại.
Mưa rơi so buổi sáng còn muốn lớn hơn một chút, vì không muốn đề hoa của hắn bị xối, Sở Nghĩa vén áo khoác của mình để một nữa bó hoa vào.
Chọn đường nước mưa không quá nhiều, Sở Nghĩa không nhanh không chậm mà hướng đi đến ngõ nhỏ đậu xe.
Xung quanh đều là âm thanh phách phách bạch bạch từ nước mưa đánh lên mái hiên, hắn ngẩng đầu nhìn đường trước mắt, rồi để tầm mắt thu về chân mình.
"Tiểu tử!"
Phía trước cách đó không xa đột nhiên có một tiếng kêu to, Sở Nghĩa nghe thấy ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy người đến là ai, hắn tức khắc dừng chân lại.
"Mẹ nó, còn dám trốn tao? A?"
Sở Nghĩa lập tức nhíu mi, ông ta không có dù, mưa đã xối lên một thân Trần Kiến Thế, hắn lui về sau một bước: "Làm gì?"
"Làm gì?"
Trần Kiến Thế đi đến gần Sở Nghĩa, vừa đi như vậy ông ta nhìn thấy đồ trên tay Sở Nghĩa: "Nha, hoa a."
Sở Nghĩa lại để hoa vào bên trong áo khoác một chút: "Ông lại đi lại đây tôi sẽ báo nguy."
Trần Kiến Thế quát: "Lão tử chẳng lẽ sợ mày!"
Trần Kiến Thế nói xong đột nhiên đi nhanh lên, mắt thấy muốn đoạt lấy hoa trong tay Sở Nghĩa, Sở Nghĩa nhanh tay né ra một chút.
Trần Kiến Thế không cướp được hoa, tức muốn hộc máu mà mắng: "Mẹ nó, có tiền yêu đương, không có tiền đưa lão tử!"
Trần Kiến Thế vung nắm tay hướng qua Sở Nghĩa, Sở Nghĩa lui về sau nửa bước, trước khi nắm tay Trần Kiến Thế đến đây, hắn đã nhắc chân hung hăng đá vào ngực ông ta.
Trong ngõ nhỏ có một vũng nước lúc này đã đầy nước, Trần Kiến Thế bị Sở Nghĩa đá như vậy, lui về phía sau vài bước, thân thể không ổn định rồi không nghiêng không lệch ngã vào vũng nước.
Nước mưa văng ra khắp nơi, Trần Kiến Thế bộ mặt dữ tợn, hét lớn với Sở Nghĩa một tiếng.
"Đệt!"
Góc lảm nhảm: Toang rồi ông giáo ạ!!! Poor cho một người cha