" Hay chúng ta...!"
Đúng lúc đã suy nghĩ xong thì cả hai đồng thanh nói, Lạc An ngạc nhiên quay mặt về hướng Hạ Giai, cả hai cùng nở nụ cười vui vẻ.
______
Cốc Cốc Cốc
" Tôi đem đồ thay đến cho hai người "
Tiếng của Tống Nhân truyền vào qua cánh cửa, Lạc An lúc này còn đang tắm rửa bên trong nên Hạ Giai đứng dậy dựa theo tiếng nói mà tiến đến, chậm chạp mở ra cánh cửa trước mặt.

Hạ Giai cũng cố gắng không để bản thân ngã xuống nhưng thật sự không dễ dàng, y bị vấp cánh cửa rồi ngã người về phía trước, thuận lợi nằm trọn trong vòng tay của ai kia.
" Tôi xin lỗi, tôi kh...không cố ý đâu "
Hạ Giai định thần lại bản thân rồi đứng dậy theo hướng người mà xin lỗi, y cúi đầu nhưng lại được một bàn tay đỡ lại.

Tống Nhân nhìn cô gái trước mặt vì hốt hoảng mà đỏ mặt, hắn có chút ngơ ngác.

Xinh đẹp thật đấy!
Lúc này trong đầu hắn chỉ xoay quanh gương mặt phóng đại ngay trước mắt này, không thể làm gì khác nên đành đem tay đỡ người cứ thế đứng đấy, cả hai bất động cùng người kia đối mặt không chuyển động nữa, cho đến khi Lạc An tắm xong gọi Hạ Giai đem đồ vào giùm mình thì cả hai mới tách ra.

" Cảm ơn vì bộ đồ, Tống Nhân "
Lên tiếng cảm ơn với hắn rồi Hạ Giai lùi vào trong, lúc này Tống Nhân cũng thu hồi ánh mắt " háo sắc " của mình mà đóng lại cánh cửa rồi rời đi.
" Ai vậy? "
Lạc An lau người mặc đồ rồi bước ra, thấy Hạ Giai ngồi thẫn thờ trên giường thì lên tiếng hỏi, cô nghe thấy giọng đàn ông, như thế nào bọn họ không nhờ một cô gái đến đây đưa đồ mà lại để đàn ông con trai tự mình đem đến? Chính Lạc An cũng sẽ biết ngại đấy nhé, đã nhờ ơn họ cứu mình mà giờ còn phiền họ lại đây một chuyến như vậy, huống hồ cô cùng Hạ Giai đều là con gái, cũng có chút không quen!
Không phải là nghi ngờ nhân phẩm của đại nam chủ cùng Tống Nhân có vấn đề, là cô cũng có suy nghĩ riêng thôi, dù sao Lưu Hạo trong tiểu thuyết kia đem Hạ Giai đến bên cạnh mình liền cùng y kết hôn, một năm sau đã để y hoài thai hai hài tử, nói thẳng ra thì cũng rất cầm thú đi...
__________
Hắt xì
Lưu Hạo vừa tắm rửa xong đi ra liền ngứa mũi, chính anh cũng nghi ngờ bản thân liệu có bệnh hay không, như thế nào lại hắt xì rồi.
" Lưu ca, anh bị cảm sao? "
Tống Nhân vốn đang nằm trên sofa chờ báo cáo với vị đại nam chủ này thì nghe tiếng người hắt xì rõ vang, à thì ra Lưu ca của hắn cũng có thể bị bệnh!
" Không có, cậu đến đây làm gì? "
Lưu Hạo lau nốt nửa thân trên rồi ném khăn cho hắn, không để ý người nọ có trả lời mình hay không mà tiến vào phòng thay đồ đem chiếc khăn trên hông gỡ xuống rồi đóng cửa, cứ thế để lại cho Tống Nhân một tấm lưng nam tính mà để hắn ngồi chờ ở đó.
" Em muốn trở về thủ đô, ở đây không có gì vui cả "
Lúc này khi Lưu Hạo đã thay đồ xong rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn liền giở giọng được voi đòi tiên mà lên tiếng với anh, Tống Nhân là thành viên trong đội trinh sát đồng thời cũng là em họ của anh nên hắn có thể có được đặc quyền nêu ý kiến như này.

Còn kẻ khác thì không khéo đã được tặng vé rời đi ngay từ đầu rồi, không có khả năng được Lưu Hạo dùng ánh mắt "kiên nhẫn" nhìn như thế này.
" Thu xếp một chút, ngày mai liền trở về "
Tống Nhân vui vẻ cười cười như một con khuyển trung thành, đem Lưu Hạo ôm một cái rồi phủi mông bỏ đi, cũng quên mất phải báo cáo chuyện gì cho anh.
" À còn chuyện này, cậu bảo hai cô ấy cũng chuẩn bị đi, ngày mai đem người trả về nhà luôn "
" Em đã rõ, Lưu ca ngủ ngon "
Khi cánh cửa đóng lại Lưu Hạo cũng rời bỏ ghế mà lên nằm trên chiếc giường êm ái kia, anh quá mệt mỏi.

Mấy ngày gần đây vừa phải lưu tâm để ý đến bọn buôn người mà đêm đến cũng mất ngủ nên Lưu Hạo mang trên mặt sự mệt mỏi thấy rõ, anh cũng chỉ là một con người bình thường thôi, lúc này đã thật sự kiệt sức mà nằm đấy rồi.

Cứ thế chìm vào giấc ngủ, Lưu Hạo lúc này có chút dịu dàng mà chưa ai có thể thấy được, mi tâm nhẹ nhàng giãn ra rồi cũng lại nhăn chặt.


Anh lại mơ rồi, một giấc mơ mà lặp đi lặp lại nhiều đêm liền, mỗi lần như thế đều khiến Lưu Hạo giật mình mà tỉnh dậy, thành công thức trắng nguyên một đêm.
Lúc này khi đã không thể ngủ thêm nữa thì Lưu Hạo liền rời phòng tiến vào bếp định làm một chút gì đó để ăn, anh cần phải bình tĩnh lại sau cơn mơ kia, nó khiến tay chân Lưu Hạo lạnh ngắt không thể nào hiểu được.

Đây chính là cảm giác mà anh ghét nhất, sợ hãi! Thật sự là sợ hãi...
________
" Ngày mai sao? "
" Đúng vậy, hai người nghỉ ngơi sớm đi ngày mai cùng chúng tôi trở về nhà, không để người nhà lo lắng thêm nữa "
Tống Nhân theo lời Lưu Hạo mà truyền đạt lại cho Hạ Giai và Lạc An, Lạc An có chút ngạc nhiên, về lúc này thì Hạ Giai chắc chắn sẽ phải gả đi, người nhà y có lẽ cũng phát giác việc y chạy trốn rồi nên hiện tại bọn họ không thể về được.

Mà cô cùng Hạ Giai cũng có ý định đến thủ đô, hay là xin bọn họ đi nhờ một chuyến?
" Tôi có một chuyện, hơi khó nói một chút nhưng mà hai người có thể nào để chúng tôi theo đến thủ đô hay không? "
Hạ Giai lúc này mới lên tiếng, y dùng vẻ mặt mười phần xinh đẹp pha chút đáng thương của mình nhìn Tống Nhân, mà chỉ có Lạc An biết Tống Nhân cũng dễ nói chuyện nhưng căn bản hắn không thể quyết định được, mọi chuyện đều phải nói với vị nam chủ kia.

Mà anh ấy liệu có dễ dàng chấp thuận hay không thì chính Lạc An cũng không rõ...
" Tôi không quyết định được đâu, để trở về nói với Lưu ca đã.

Thật xin lỗi...!"
Như Lạc An nghĩ, cái tên này sợ vị Lưu ca kia của hắn vô cùng, dễ gì cùng y đồng ý được.
" Hạ Giai, hay là chúng ta đến nói chuyện cùng Lưu ca đi "

Lúc này Lạc An lên tiếng phá vỡ không khí ngượng ngùng của cả hai, đem Hạ Giai còn đang ngơ ngác làm cho tỉnh.

Y không dám cùng người kia nêu yêu cầu đâu, không biết làm sao nhưng Hạ Giai có chút sợ Lưu Hạo, anh mang trên mình khí tức không dễ trêu chọc cùng giọng nói lạnh đến vô tình.

Hạ Giai chậm chạp không đồng ý, Lạc An biết là y sợ anh nhưng mà trong lòng đã gào thét rồi, vị nữ chủ của tôi ơi người duy nhất cùng hắn nói chuyện được chỉ có cô thôi đấy .
" Lạc An, hay là cô nói đi "
Tống Nhân nhìn một màn này mà không biết phải làm sao, não liền tự động phát sáng mà lên tiếng, nếu hắn nhớ không nhầm thì Lưu ca đối với Lạc An dịu dàng hơn hắn nghĩ.

Mới đây khi cứu cô cùng Hạ Giai khỏi tên buôn người kia cũng là Lưu Hạo xông vào ôm Lạc An mà nhẹ giọng nói "không sao rồi", hắn nghe thấy cũng có chút nổi da gà, Lưu ca của hắn thật sự có thể nói ra câu đó thì chắc chắn là có điềm...
" Tôi? "
Lạc An nghi ngờ chỉ vào mình rồi nhìn Tống Nhân thiếu điều đem cái đầu gật đến hỏng, Hạ Giai cũng hướng đôi mắt vô hồn nhìn đến Lạc An, y không dám lên tiếng nhờ vả dù sao cũng vì mình mà Lạc An mới không thể trở về nhà, Hạ Giai sợ phiền đến cô nên chỉ im lặng đứng đấy.
" Có thể...thử một chút "
Lạc An xác định cả ba người chỉ có cô là dám nói chuyện với đại nam chủ kia thì có chút không cam tâm trả lời, cô có thể? Thật sự có thể à...
Nữ chủ à, cô thật sự đẩy vị nam chính kia cho tôi xử lí sao? .