Sau khi lôi Tống Nhân rời đi, Lưu Hạo để hắn tự mình đi kiểm tra một lượt kho vũ khí rồi mới được về phòng ngủ, vốn dĩ việc này là của Thương Hàn nhưng anh vẫn cứ thế đưa cho một Tống Nhân vốn dĩ vừa mới làm việc nguyên một ngày dài và đang rất mệt mỏi, hắn đành chịu thôi ai bảo chính mình khi không chọc giận vị ca ca này.
" Không kiểm tra xong mà cậu đi ngủ thì ngày mai cũng đừng hòng trở về thủ đô nữa "
Lưu Hạo dùng ánh mắt vạn phần ghét bỏ nhìn lấy hắn, Tống Nhân im lặng mím môi gật đầu, hắn thật sự đáng thương mà!
Lưu Hạo không tiếp tục gây khó dễ nữa liền trở về phòng của mình, chính anh cũng không biết tại sao mình tức giận, trước giờ tuy Lưu Hạo đối với các thành viên rất nghiêm khắc nhưng với tên Tống Nhân này thì anh vô cùng tốt với hắn, không mấy khi trách phạt hay nặng lời.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ, ngay từ giây phút hắn đem bàn tay đó đánh vào mặt Lạc An thì Lưu Hạo đã nghĩ sẽ đem tên này ra hành như thế nào rồi, không biết tốt xấu.
Tống Nhân nghe theo Lưu Hạo đi đến kho để kiểm tra vũ khí, đến nơi thì thấy Thương Hàn cũng vừa mới đi ra từ đó, y vừa mới kiểm tra xong đang chuẩn bị khoá cửa thì thấy Tống Nhân đi tới liền cất tiếng hỏi.
" Có chuyện gì sao? "
Thương Hàn năm nay hai mươi hai tuổi, là một trong những thành viên xếp loại giỏi của tổ chức.Y mang trên mình một khuôn mặt góc cạnh tinh xảo, làn da từ trong bụng mẹ đã rất trắng, dù trải qua bao nhiêu năm vất vả vẫn không đen đi nhiều.


Được mệnh danh là mỹ nhân của tổ chức, trước khi được Lưu Hạo chọn làm thành viên chính thức thì rất nhiều người cảm thấy Thương Hàn không thể làm tốt bất cứ nhiệm vụ nào cả, vì trông y rất giống một công tử bột được cưng chiều mà lớn lên.

Nhưng lại chính vào lúc ấy, trong muôn vàn lời chỉ trích thì Lưu Hạo vẫn cho y cơ hội, từ đó thì Thương Hàn luôn đối với Lưu Hạo rất kính trọng và nghe lời.

Dần dà liền trở thành người được anh tín nhiệm, cùng với Tống Nhân trở thành hai thành viên có tiếng nói nhất trong tổ chức sau Lưu Hạo.
" Lưu ca bảo anh phải kiểm tra kho vũ khí "
Tống Nhân xua tay rồi nói, cũng từ khuôn mặt mệt mỏi của hắn mà khiến Thương Hàn cười khổ, lại chọc giận đến Lưu ca rồi.
" Vậy anh cứ trở về đi thôi, em vừa mới kiểm tra xong rồi.

Chi tiết ở đây, đem về báo cáo với Lưu ca là được "
Thương Hàn đem cuốn sổ vạn năng chuyên dùng để viết chi tiết từng ngày kiểm tra kho vũ khí cho Tống Nhân, hắn nhận lấy trên miệng còn vương ý cười cứ như một thằng ngốc mà nói tiếng cảm ơn rồi chạy vội đi.

Thương Hàn quá quen với cái tính lúc nắng lúc mưa của tên này thành ra y cũng lười nói nhiều nên cũng trở về phòng của mình, hôm nay vậy là quá mệt mỏi rồi.
Sáng hôm sau, ngay khi tiếng gà gáy không biết từ nơi nào vọng lại đến từng ngóc ngách trong căn cứ, tất cả thành viên cứ thế theo đồng hồ sinh học mà tỉnh giấc bắt đầu huấn luyện cho ngày mới.

Lưu Hạo cùng Tống Nhân vốn hoạt động ở phía Bắc nhiều hơn nên hôm nay cũng định trở về thủ đô, còn những thành viên còn lại sẽ tiếp tục ở đây đợi nhiệm vụ tiếp theo.
Lưu Hạo đúng giờ trở mình thức dậy, đem chăn gối gấp gọn rồi vào tắm rửa vệ sinh cá nhân, tiếng nước róc rách chảy xuống, từng giọt lướt qua đỉnh đầu rồi lăn xuống cơ thể anh.


Lưu Hạo quanh năm đều tiếp nhận những đợt huấn luyện gắt gao của chính anh đưa ra, làm gương cho những người khác đến quen nên anh đã có thói quen tập thể hình thường xuyên, cơ bắp trông mạnh mẽ nhưng lại cân đối.

Đặt trên cơ thể anh lại càng trở nên hoàn hảo, bởi Lưu Hạo mang trên mình gương mặt rất ưa nhìn, nói thẳng ra là rất đẹp, trước kia từng được nhiều người theo đuổi tất nhiên hiện tại cũng vậy, chỉ là Lưu Hạo không có hứng thú với cái chuyện tình cảm nam nữ.

Chính anh cũng chưa từng tự mình tìm người yêu nên những kẻ theo đuổi anh cũng chưa có ai thành công cả, lão nam nhân này căn bản không hứng thú với nữ nhi tình trường.
" Gọi hai cô ấy thức dậy đi "
Lưu Hạo gọi cho Tống Nhân thúc giục hắn đến gọi Lạc An và Hạ Giai, Tống Nhân lúc này cũng đang đi đến phòng của hai cô nên tắt điện thoại liền đến gõ cửa phòng.

" Chúng ta phải đi rồi "
Hạ Giai vụng về mở cửa, thấy gương mặt y có chút lo lắng Tống Nhân liền hỏi.
" Có chuyện gì sao? "
" Cô ấy hình như sốt rồi, cứ mơ màng nói gì đó, người cũng rất nóng "
Hạ Giai quay mặt vào phòng rồi nói với Tống Nhân, ánh mắt vô hồn chính xác hướng đến Lạc An đang nằm trên giường, trên trán cô từng lớp mồ hôi đang rỉ ra trông thật sự rất khổ sở.


Tống Nhân không nghĩ nhiều liền bước vào xem xét, thấy cả người cô nóng ran thì mới hốt hoảng trở ra ngoài, nói với Hạ Giai một tiếng đừng lo lắng rồi liền rời đi.
" Lưu ca "
Lưu Hạo nghe tiếng gõ cửa thì đi đến mở, gương mặt vô cảm liếc nhìn Tống Nhân ở ngoài rồi quay lưng định bước vào phòng thì nghe hắn lên tiếng.
" Lạc An sốt rồi "
Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến Lưu Hạo tràn đầy mệt mỏi tức khắc liền đủ sức chạy vọt đi, thậm chí Tống Nhân còn chưa kịp nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh thì anh đã chạy vụt qua hắn rồi, Lưu ca của hắn cũng thật sự biết cách gây bất ngờ cho người khác.
•••••••••
Lạc An đang ngủ cũng giật mình tỉnh giấc:
" Cốt truyện chắc chắn có vấn đề, nam chủ vậy mà có thể lo lắng cho tôi!.