Hươu Père David

Edit: Rea

10.10 Happy Birthday @DT0907 🎂

—————

Vị khách đó là nữ, tầm khoảng ba mươi tuổi, mỗi lần đến đều trang điểm rất tinh xảo, từ kiểu tóc cho đến quần áo đều không hề mắc lỗi, thậm chí cả mùi nước hoa trên người cũng chưa từng lặp lại. Ban đầu mấy nhân viên phục vụ đoán cô là ngôi sao lớn nào đó, còn có người lá gan lớn đi đến muốn xin chữ ký nhưng người phụ nữ đều lịch sự từ chối.

Mỗi ngày cô ta đều mưa mặc mưa, gió mặc gió mà xuất hiện trước cửa quán cà phê lúc chín giờ, ngồi trong góc ở cạnh cửa sổ đến tận nửa đêm mới rời đi.

Mà vừa hay thời gian làm việc của Đặng Lệ Lệ là từ chín giờ đến mười hai giờ.

"Cậu có chắc là cô ta chưa từng giao tiếp với bất cứ ai không?" Ngụy Hoài Minh hỏi.

Cậu phục vụ kiên định lắc đầu: "Không có. Ngoại trừ lúc gọi món ra thì một câu cũng không có nói với chúng tôi, cho nên lúc các anh vừa hỏi thiếu chút nữa là tôi không nhớ tới."

Ngụy Hoài Minh gõ vài cái lên bàn: "Đặng Lệ Lệ thì sao?"

"Lệ Lệ là lễ tân nên xem như là người duy nhất có nói chuyện với cô ta." Cậu chàng thoải mái hơn lúc đầu rất nhiều, lời nói cũng nhiều hơn, "Nhưng lúc cô ta gọi món chúng tôi cũng có ở đó, không có gì đặc biệt cả."

Dáng vẻ của người phụ nữ này rất xinh đẹp, trong điện thoại di động của vài nhân viên đều có ảnh chụp lén, còn chụp rất rõ ràng.

Tần Nghiên cầm ảnh chụp nhìn thật lâu.

Người này quả thật xinh đẹp, nhưng lớp trang điểm rất đậm. Màu mắt đậm cùng với lông mi giả dày phù hợp với dáng mũi, làm sâu thêm đường nét của cô ta lên vài phần, cả mái tóc đen vừa dài vừa thẳng mượt xõa tung xuống, thậm chí còn có chút hương vị của con lai.

Phép hóa trang trong bốn phép phù thủy lớn ở châu Á* đã khiến cho việc phá án tăng lên một độ khó mới.

(*"bốn phép phù thủy lớn ở châu Á" đề cập đến phẫu thuật chuyển đổi giới tính ở Thái Lan, phẫu thuật thẩm mỹ ở Hàn Quốc, kỹ thuật trang điểm ở Nhật Bản và kỹ thuật photoshop ở Trung Quốc. Nó trở nên phổ biến trên các diễn dàn trực tuyến lớn vào tháng 5 năm 2015)

"Buổi tối đến quán cà phê còn trang điểm trông như họa bì* như vậy, nghĩ thế nào cũng có chút rợn người. Vậy mà các cậu còn cảm thấy đẹp hả?" Sau khi Ngụy Hoài Minh lại gần nhìn thoáng qua bức ảnh thì thấy sởn cả tóc gáy, còn nhân tiện phàn nàn một chút về tính thẩm mỹ của những người trẻ đương thời.

(*vẽ da, trong "Liêu chai chí dị" kể về một con quỷ mặc bộ da người, bộ da này có thể tháo ra vẽ màu lên, ví với vẻ đẹp bên ngoài che giấu cái độc ác xấu xa bên trong)

"Cách trang điểm này đúng thật là có tác dụng họa bì." Tần Nghiên tỉ mỉ miêu tả mặt mày của người phụ nữ, hắn thấy ngũ quan cô ta đều có loại cảm giác quái dị. Giống như là bị sửa đổi một cách có chủ ý, hoàn toàn che khuất đi dung mạo ban đầu.

"Cô ta không muốn bị người khác nhận ra mình."  Đây chính là vấn đề.

Mặc dù đã sớm nghe cậu phục vụ này nói từ khi Đặng Lệ Lệ từ chức thì người phụ nữ này đã không còn tới nữa nhưng bọn họ vẫn quyết định thủ ở đây một đêm.

Trong khoảng thời gian này, điện thoại của Triệu Chính reo lên không biết bao nhiêu lần, đều là Tôn Giai Thần quỷ khóc sói gào, lải nhải không ngừng mà trách móc một trận cái loại hành vi "ngủ xong rồi cắt đứt quan hệ" của Triệu Chính. Anh ta còn nói gọi cho cậu không được, hại anh ta đến trường học gần đó tìm mấy tiếng cũng không tìm thấy người, thậm chí còn mượn loa của trường hét to vài lần, chắc chắn là Triệu Chính không nghe được nhưng lại bị bảo vệ nghe được, vì thế Tôn đại thiếu cả đời không có gợn sóng lần đầu tiên nhận được đãi ngộ bị người ta ném ra khỏi cổng trường.

Triệu Chính nghe anh ta lải nhải tới lui, gảy gảy lỗ tai (1) sau đó trực tiếp cúp điện thoại rồi tắt tiếng.

"Coi cái mặt đỏ như mông khỉ kìa." Ngụy Hoài Minh nhìn Triệu Chính xuy một tiếng, "Tôn Giai Thần gọi à? Tiền đồ đâu?"

"Tôi không..." Di động tắt tiếng thì cuộc gọi video lại truyền tới. Trong lòng Triệu Chính thở dài vô số lần, cậu vẫn bất chấp mà tiếp nhận nhưng lại đưa máy đến trước mặt Ngụy Hoài Minh.

Tôn Giai Thần thấy video được kết nối, vừa định tiếp tục đuổi không bỏ thì bất thình lình nhìn thấy mặt Ngụy Hoài Minh được phóng đại gấp mấy lần khiến anh ta thật sự bị sặc nước miếng.

Sau khi hòa hoãn lại thì anh ta liền thay đổi thành vẻ mặt chân chó nói: "Aigoo, anh Minh! Chính Chính với anh đang ở đâu vậy?"

Lông mày Ngụy Hoài Minh thật vi diệu mà nhíu lại, mà bản thân "Chính Chính" đã xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.

"Cảm tình này của hai người là tình một đêm à?" Ngụy Hoài Minh cầm điện thoại nhưng tầm mắt lại đặt trên người Triệu Chính ---- đương sự đã biến thành một con tôm luộc.

Tôn Giai Thần nói không kinh người chết thì không thôi (2): "Có thể coi là vậy đi. Đó là một đêm tình tương đối dài, sau đêm đó em vẫn luôn nhớ mãi không quên." Nói xong còn bồi thêm một câu, "Anh đang ở đâu? Em qua đó với mọi người nha?"

Tôn Giai Thần bên kia còn có tiếng gió. Anh ta trang bị võ trang đầy đủ đứng trên đường, những chiếc đèn màu nhỏ đầy màu sắc ở phía sau cùng với tiếng "Jingle Bells" xung quanh nhắc nhở Ngụy Hoài Minh rằng hôm nay là đêm Bình An.

Ăn táo vào đêm Bình An.

Ngụy Hoài Minh vốn là một người không có cảm xúc với mấy nghi thức, anh cũng đặc biệt không thích lễ hội phương Tây, nhưng hôm nay sau khi được Tần Nghiên giảng giải vài câu thì đột nhiên có chút cảm giác lễ nghi, trước khi cúp máy còn không quên dặn dò Tôn Giai Thần mang mấy quả táo tới.

Nửa tiếng sau, Tôn Giai Thần mang theo một thân khí lạnh chen vào giữa Tần Nghiên và Triệu Chính, đối phương trao đổi ánh mắt với hắn một cái nên hắn đành phải qua ngồi ở phía đối diện.

Ngụy Hoài Minh cảm nhận được bên cạnh sô pha lõm xuống một độ cung, trong lòng lại đột nhiên căng thẳng lên.

Mấy ngày nay anh giống như bị bệnh thần kinh vậy, ngoại trừ lúc phá án có thể tập trung tinh thần không suy nghĩ ra thì bình thường chỉ cần là thứ liên quan đến Tần Nghiên đều khiến anh căng thẳng vô cớ, ngay cả chính anh cũng không biết mình đang căng thẳng cái gì.

Lần đầu tiên anh gặp Tần Nghiên cũng có cảm giác khẩn trương, lúc ấy anh có một loại ý nghĩ sợ mình bị nhìn thấu, nhưng sau khi ở chung mấy ngày thì tâm tình này lại thay đổi ---- sợ hắn nhìn không thấu suy nghĩ của mình.

Anh toang thật rồi.

Tôn Giai Thần đúng thật là có mang theo táo, nhưng anh ta nghe lời chỉ nghe có một nửa. Vốn ý của Ngụy Hoài Minh là bảo anh ta mang tới mấy quả táo, kết quả là vị thiếu gia này lại trực tiếp chở đầy cốp xe, tất cả còn được bọc giấy gói lòe loẹt ---- nhưng thật ra nó khá hợp với phẩm vị của anh ta.

Sau khi Tần Nghiên cầm lấy mấy quả táo chia cho nhân viên phục vụ rồi thì bắt đầu cùng những người khác bóc ba lớp giấy gói bên ngoài và ba lớp trong ra.

"Chú mày đốt tiền hay gì mà đi mua một đống thứ vô dụng như này đây?" Tay Ngụy Hoài Minh kéo cái nơ bướm thứ năm ra, vẻ mặt ghét bỏ phàn nàn, "Còn đều là giấy gói màu hồng nữa chứ."

Tôn Giai Thần oan ức lắm, nghĩ thầm còn không phải do anh bảo em mua sao, nhưng mà giận vậy chứ không dám nói nên đành phải nghe anh quở trách.

Sau khi bóc vài cái xong, Tần Nghiên nhìn túi táo bên chân thở dài: "Bóc mấy thứ này trước đã, có nhiều hơn nữa cũng không ăn hết. Để tôi đem đi rửa."

"Tôi đi cùng cậu." Ngụy Hoài Minh nói xong lại cảm thấy mình có hơi quá mức ân cần nên bồi thêm một câu: "Có hơi nhiều, cậu cầm không xuể."

Tần Nghiên cười gật đầu rồi ôm táo đi vào toilet, Ngụy Hoài Minh cũng theo sát phía sau hắn.

Tôn Giai Thần huýt sáo một cái vang dội, thành công thu được một ánh mắt hình viên đạn.

Tần Nghiên vốn định tiện đường đi vệ sinh luôn nên sau khi nói một câu với Ngụy Hoài Minh thì vào một gian. Thấy hắn đã vào trong thì Ngụy Hoài Minh lại tiếp tục chuyên tâm rửa táo, anh rửa sạch rồi ngẩng đầu lên soi gương xem nhan sắc của mình có phải vẫn còn online hay không.

Thức mấy ngày đêm khiến quầng thâm mắt của anh nặng hơn không ít, nhưng cũng may là không có ảnh hưởng gì lớn.

Anh đang hết sức tập trung chỉnh lại tóc của mình thì đột nhiên nghe thấy Tần Nghiên gọi.

Âm thanh phát ra từ một gian nào đó, anh theo âm thanh đó tới gõ gõ cửa hỏi hắn có chuyện gì.

"Ngụy đội, anh vào đây một chút." Giọng nói có hơi nhỏ nhưng lại giống như ném dây pháo bên tai Ngụy Hoài Minh vậy, nổ bùm bùm.

Tần Nghiên, ở trong WC, kêu anh đi vào.

Nhưng câu nói tiếp theo của Tần Nghiên nhanh chóng khiến chiếc xe đang chạy nhanh trong đầu anh phanh lại.

"Tôi tìm thấy thứ gì đó rất không bình thường."

Ngụy Hoài Minh mở cửa ra thì thấy Tần Nghiên ăn mặc chỉnh tề đang gõ lên bức tường phía sau. Âm thanh "thùng thùng thùng" vang lên vài lần, có thể dễ dàng phán đoán bức tường trống không.

Hai người liếc nhìn nhau một cái, Tần Nghiên dùng giọng nhỏ hơn nói: "Anh nghe này."

Ngụy Hoài Minh học theo hắn dán tai lên tường, ban đầu thì không nghe thấy cái gì nhưng khi ra sức dựa sát vào tường thì mới mơ hồ nghe được rất nhiều âm thanh kỳ quái. Có chút giống người, còn có chút giống một đàn gia súc, nhưng nếu nghe kỹ lại thì cảm thấy giống âm thanh của máy móc điện tử. Các loại âm thanh rất nhỏ xem lẫn vào nhau khiến da đầu người nghe tê dại.

"Là thứ gì đây?" Tần Nghiên lắc đầu, tiếp tục mò mẫm trên tường như muốn tìm ra cơ quan nào đó.

Ngụy Hoài Minh chạy sang gian khác nghe thì phát hiện cũng có thể nghe thấy, vậy nên anh bắt đầu mò mẫm bứ tường phía sau của mỗi gian. Nhưng sau khi sờ đến kẽ hở trên tường của gian thứ ba thì tay anh đột nhiên bị kẹt lại một chút.

Đó là một cái kẽ rất nhỏ (3), nếu không cẩn thận thì căn bản là không cảm giác được. Nhưng hiện tại Ngụy Hoài Minh xốc lên tới 120 điểm tinh thần nên muốn không chú ý đến cũng khó.

Tay anh quét qua kẽ hở trên tường mấy lần, cuối cùng cũng xác định được nó từ đâu ra.

Một cái nút màu kem nhỏ hơn cúc áo sơ mi. Nó hòa lẫn cùng với màu sắc của bức tường nên thành công được ẩn đi.

Những thứ bị giấu đi đều có quỷ.

Ngụy Hoài Minh không dám tùy tiện ấn cái nút mà gọi Tần Nghiên đến xem, nhưng anh lại không ngờ sau khi Tần Nghiên chạm vào liền ấn xuống không chút do dự.

Âm thanh sau bức tường biến mất như thủy triều xuống, cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy gì thì mặt tường mới chậm rãi mở ra.

Đó là một cánh cửa.

Ngụy Hoài minh bỗng nhiên nhớ tới một chủ đề mà trước đó anh đã xem qua trên mạng, nó nói là "Bạn đã từng gặp qua thiết kế thiểu năng trí tuệ nào khiến người ta phải đập bàn tán thưởng chưa?", lúc đó anh còn buồn cười không chịu nổi, nhưng hiện tại anh lại cảm thấy so với thiết kế này thì những thứ xem được trên mạng kia đều quá kém.

Bạn đã từng thấy quán bar nào có cửa là bức tường sau nhà vệ sinh của quán cà phê nhỏ chưa?

Phía sau bức tường đúng thật là có một quán bar. Ngụy Hoài Minh nhớ lại những năm anh còn là tên phá gia chi tử, anh khẳng định là mình chưa từng  thấy qua nơi này.

Quy mô quán bar không nhỏ, nhưng ánh sáng không được đầy đủ cho lắm, ngoại trừ một vài chỗ có ánh đèn yếu ớt ra thì còn lại đều là một màu đen. Hai người họ bước vào từ trong góc, theo lý thuyết thì hẳn là không có ai thấy được, nhưng lại có một người phục vụ đã sớm đợi sẵn ở trước cửa.

"Hai vị uống rượu hay là chơi trò chơi?"

Trực giác của Tần Nghiên mách bảo không nên chọn loại trả lời tiêu chuẩn là "Uống rượu", vậy nên hắn trực tiếp đáp "Trò chơi".

Người phục vụ dường như đã sớm đoán được hắn sẽ trả lời như vậy nên khi giọng Tần Nghiên còn chưa rơi xuống thì cậu ta đã hỏi tiếp: "Tiên sinh muốn chơi trò nào ạ?"

"Hôm nay là đêm Bình An." Tần Nghiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn người phục vụ mặc kimono, trong mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn.

"Vâng, mời đi bên này."

Ngụy Hoài Minh mù mịt mà đi theo hai người xuống tầng hầm ngầm. Sau khi được đưa vào phòng riêng thì anh vờ như vô tình đến gần Tần Nghiên, nói nhỏ: "Đêm Bình An có trò gì vậy?"

"Tôi cũng không biết." Tần Nghiên nghịch ngón tay của mình, "Nhưng thường thì các thương gia đều sẽ tham gia hoạt động vào đêm Bình An mà phải không?"

Logic rõ ràng, không thể chê vào đâu được.

Không cho hai người nhiều thời gian để ở riêng, cửa phòng một lần nữa được mở ra.

Có bảy tám người bị đẩy vào trong.

"Kế hoạch đặc biệt cho đêm Bình An ---- hươu Père David*."

(*Hươu Père David (Elaphurus davidianus) là một loài động vật có vú trong họ Hươu nai, bộ Guốc chẵn. Loài này được Milne-Edwards mô tả năm 1866)

Bắt đầu.

Hết chương 15.

—————-

(1) tui chém đó, từ gốc là 茧子.

(2) 语不惊人死不休, đoạn này tui không hiểu nghĩa nên bê QT vào luôn.

(3) 很 细微 一个 卡 顿, chém tiếp.

À tui có tra baike rồi nhưng vẫn không rõ nghĩa 🥲