Edit: Nhật Nguyệt Nhi

Beta: Phi Phi

“Ông nội, ông nói chuyện với ai vậy? Cháu cũng muốn nhìn”

Một cô bé xinh đẹp chạy về phía Đổng Hướng Dương, ôm lấy thắt lưng ông, một bộ dáng vô cùng thân thiết.

Đổng Hướng Dương nhanh tay tắt màn hình, ông không muốn đứa bé này nhìn thấy những hình ảnh vừa nãy, đồng thời còn trừng mắt nhìn trợ lý, làm sao lại mang đứa nhỏ này vào?

“Do những người khác đều đã ra ngoài, tôi nghĩ hội nghị đã xong rồi, mới để cho Tuyết Luân vào” Trợ lý kích động giải thích.

Đổng Hướng Dương thu hồi gương mặt giận dữ, vòng tay ôm lấy cháu gái.

“Hôm nay sao con đếnđây sớm thế ? Ông nội không phải đã nói chờ ông làm việc xong sẽ đến rước con rồi sao?” Giọng điệu này vô cùng thân thiết hòa ái, hoàn toàn khác nhau một trời một vực với vị Đổng Hướng Dương nghiêm túc lúc nãy.

“Bà nội nói ông sẽ dẫn con đi chơi”

“Tuyết Luân, lần sau đến công ty con tuyệt đối không được chạy loạn. Nơi này là chỗ ông làm việc, biết không?” Đổng Hoài Sướng đang ở Đài Loan, nếu Tuyết Luân đột nhiên xông vào như vậy thì…

“Dạ” Tuyết Luân ngọt ngào nghe lời ông nội nói.

“Ông lo lắng cái gì? Hoài Sướng vẫn còn đang ở đầu bên kia của thái bình dương, nó có thể làm gì được ông cơ chứ?” Ngoài cửa, bà Đổng nhìn chồng mình, nói tiếp “Con bé là tôi đưa đến, ông không cần phải nhát gan như vậy. Ông ở đây nên tôi mới đưa Tuyết Luân đến, nếu Hoài Sướng ở đây, có mời tôi cũng không đưa con bé đến”

“Tôi cũng chỉ là nói như vậy thôi…” Đổng Hướng Bương bất đắc dĩ trả lời, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn cháu gái bảo bối.

“Tuyết Luân, ông nội không có mắng con”

“Dạ, ông nội yêu Tuyết Luân nhất mà” Cô bé đem hai gò má phúng phính dụi vào ngực ông nội, bộ dáng làm nũng khiến người lớn cũng phải yêu thương.

“Bà nội không yêu Tuyết Luân sao?” Bà Đổng vội vàng phải tranh giành tình cảm của cháu gái “Ông nội với bà nội, con yêu ai hơn?”

“Tuyết Luân đều yêu hai người”

“Ha ha ha…” Hai vợ chồng vui vẻ cười ra tiếng.

Nếu hắn cứ rời khỏi phòng làm việc như vậy, sau đó trèo lên giường ngủ một nhất, có lẽ Đổng Hoài Sướng sẽ không nghe được một đoạn đối thoại này.

Thế nhưng hắn không có… Sau khi cha hắn ngắt máy, hắn chỉ lười biếng ngồi trên ghế, sau đó nghe cuộc nói chuyện bên kia truyền đến từ máy tính.

Hắn muốn thuyết phục bản thân rằng những gì mình nghe được đều là giả, nhưng vẫn không được!

Từ khi rời khỏi nước Mỹ, hắn chưa từng gặp mặt cha mẹ, mà cơ hội gặp họ cũng không nhiều. Hắn đều quy về một nguyên nhân chính là cha mẹ xem hắn như một đứa trẻ bốc đồng khi tự ý quyết định chuyện kết hôn rồi lại ly hôn, mà hắn cũng không muốn giải thích. Hình tượng từ nhỏ của hắn đã bị hỏng, nhưng hắn không phải là hoàn toàn không thay đổi!

Đổng Hoài Sướng nghĩ rằng mình nên nhịn một bước, dù sao hắn cũng đã trở lại nước Mĩ, đứng ra quản lý công ty nhà mình. Công việc của hắn cũng không ít hơn người khác, hắn cũng không ỷ lại vào việc mình là con ông chủ liền ‘đục nước béo cò’ (1), hắn thậm chí còn tăng ca nhiều hơn nhân viên. Kết quả thì sao? Hắn vẫn không chiếm được sự tha thứ của cha mẹ.

(1) “Đục nước béo cò”: Hay có nghĩa là “Thừa nước đục thả câu”, lợi dụng trường hợp khó khăn của người khác hoặc thuận lợi của minh mà làm những chuyện không tốt.

Cũng không phải hắn sống phóng túng thì họ sẽ đối đãi với hắn như vậy? Bạn gái của hắn, cha mẹ đều không thích. Kết hôn cha mẹ cũng không đồng ý mà ly hôn thì bọn họ lại cũng không vui sướng. Rốt cuộc muốn hắn làm như thế nào thì mới vừa lòng bọn họ đây?

Đổng Hoài Sướng không ngờ bọn họ lại lén nuôi con của mình như vậy, mà đứa bé kia đều đã lớn đến nỗi có thể nói chuyện, hắn lại chưa từng nhìn thấy con bé.

Phát hiện này dường như khiến cho Đổng Hoài Sướng mất ngủ cả một đêm. Hắn nhớ tới La Thanh Nhạc, cô chắc có thể nói rõ mọi chuyện với hắn. Cho dù cô có không vui như thế nào đi nữa thì cũng có thể nói một chút chuyện, vấn đề quan trọng như vậy, cô lại chưa từng nói ra, còn dùng thái độ đó để đối phó với hắn.

Thật vất vả tới lúc đi làm, lúc này tâm tình Đổng Hoài Sướng đã hoàn toàn không giống với lúc trước, hắn càng thêm phẫn nộ lại càng thêm tích cực. Hắn có thể hỏi rõ ràng mọi chuyện không? Cô sinh đứa bé kia lúc nào? Quá trình mang thai đó cô sẽ nói cho hắn sao?

Huống chi bọn họ mới vừa gặp nhau, cô rõ ràng có cơ hội nói chuyện với hắn chứ không phải để tự hắn phát hiện ra chuyện này.

Sáng sớm, Đổng Hoài Sướng đến thẳng công ty của La Thanh Nhạc. Bảo vệ nơi đây cũng không có gì đáng nói, dù hắn có xông vào thì họ cũng không có cách ngăn được hắn.

Huống chi lúc hắn quay về Đài Loan đã từng tiếp xúc với không ít giới truyền thông, có không ít người có thể nhận ra, cũng không cần phải nói tên, chỉ dựa vào khuôn mặt kia cũng đủ để được nhận ra hắn chính là người tiếp quản công ty Á Thái gần đây – CEO Đổng Hoài Sướng (2).

(2) CEO: Chief Executive Officer; Giám đốc điều hành, người giữ trách nhiệm thực hiện những chính sách của hội đồng quản trị.

“Ngài Đổng! Ngài không thể đi vào, phó tổng giám đốc đang làm việc!”

Một bên, thư ký tuy rằng có ngơ ngác ngây ngốc nhìn hắn một lúc lâu, nhưng sau khi phát hiện hắn xông vào văn phòng làm việc của La Thanh Nhạc liền kinh hoảng ngăn cản. Lấy Đổng Hoài Sướng ra so sánh, thì cô thư ký vẫn e ngại La Thanh Nhạc nhiều hơn.

“Ngài Đổng, ngài như vậy sẽ khiến tôi bị mắng đó, mong ngài…” Cô thư ký đi theo phía sau Đổng Hoài Sướng như con ruồi lôi kéo hắn, chỉ có miệng là không ngừng cầu xin.

Văn phòng của La Thanh Nhạc cũng không lớn, chỉ là một không gian nhỏ có thể độc lập làm việc mà thôi. Cô đang ngồi sau chiếc bàn, xem ra đã nghe thấy tiếng nói ầm ĩ của thư ký. Biểu hiện của cô không giống như bị hắn quấy nhiễu, cô chỉ ngẩng đầu, một bộ dáng dù trời có sập xuống cũng không sợ.

“La Thanh Nhạc, anh có lời muốn nói với em”

La Thanh Nhạc chỉ cúi đầu tiếp tục nhìn giấy tờ trên tay, ngay cả giọng nói cũng không có phập phồng. Thế nhưng lòng của cô cũng đã chấn động, từ biểu hiện của Đổng Hoài Sướng, cô nhìn ra được hắn đã phát hiện ra một bí mật lớn.

“Tôi không có gì muốn nói với anh”

“Em ngồi đó nghe anh nói!” Dù sao hôm nay hắn nhất định phải làm rõ ràng mọi chuyện, nếu hắn đã biết thì sẽ không dễ dàng quên đi.

“Tôi không rảnh”

“Em rảnh hay không cũng được, nhưng anh muốn nói với em chuyện của cô bé kia!” Đổng Hoài Sướng khẳng định, hắn nghĩ rằng nếu La Thanh Nhạc biết hắn hiểu rõ mọi chuyện, nhất định sẽ nói chuyện với hắn.

“Tôi không nghĩ rằng chuyện đó cần thiết” Phản ứng của La Thanh Nhạc vẫn như cũ, trên mặt không chút giận dữ, chỉ một dạng bề bộn công việc, vấn đề này không đáng để thảo luận.

“Không cần thiết? Tại sao anh lại không được biết chuyện này? Tại sao em lại không nói cho anh biết? Chẳng lẽ anh không nên biết sao?” Hắn thật muốn xông tới bóp chết cô. Tại sao cô có thể làm chuyện như vậy với hắn? Đây là vì muốn trả thù hắn hay sao? Hắn lại bỏ lỡ nhiều năm được làm một người cha, ai có thể không kích động trong chuyện này chứ?

Cho dù việc làm cha đối với vẫn không có sung sướng đặc biệt gì, nhưng dù sao cũng là một loại trách nhiệm, hắn có thể làm rất tốt, tại sao mọi người có thể dễ dàng đoạt đi quyền lợi của hắn một cách dễ dàng như vậy?

“Đang trong giờ làm việc của tôi, tôi không có hứng thú nói chuyện với anh về vấn đề này. Hơn nữa, anh đã tìm nhầm đối tượng rồi. Vấn đề này không phải là chuyện tôi với anh nên thảo luận, mời anh rời đi cho!” La Thanh Nhạc vẫn duy trì bộ dáng lạnh nhạt, tuyệt không sợ chuyện này bị lộ ra ngoai sẽ có ảnh hưởng gì.



Edit: Nhật Nguyệt Nhi

Beta: Phi Phi

Cô đã ly hôn, nhưng chuyện sinh con cũng không có ai hỏi qua, cũng không có ai biết. Mà qua nhiều năm Đổng Hoài Sướng mới quay đầu thẩm vấn cô chuyện này, không khỏi quá buồn cười!

Năm đó hắn đã làm cái gì? Những chuyện đó cô nghĩ lại mà vẫn kinh sợ. Chẳng lẽ hắn đều quên sạch rồi sao? Bây giờ hắn thậm chí còn mặt mũi mà quay đầu chất vấn cô sao?

Đứa bé vẫn là do người Đổng gia chăm sóc, mà cô vẫn tuân thủ lời hứa lúc trước, chẳng những chưa từng quấy rầy Đổng gia, thậm chí ngay lén đến nhìn đứa bé kia cũng không có. Cô cố giả vờ chưa từng không xảy ra chuyện này, cũng cố làm cho bản thân quên kia sinh mệnh mình từng dưỡng dục trong cơ thể, cố chặt đứt hết tất cả những thứ liên quan đến mình chặt đứt, cứ như vậy thì cô có thể bảo toàn cuộc sống của chinh mình.

Điều Đổng gia muốn cô làm, cô đều đã làm được. Kết quả thế nhưng bây giờ Đổng Hoài Sướng lại tìm đến cô hỏi tội, thật là buồn cười!

“Em muốn anh xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao? Em cứ như vậy mà nói anh tìm nhầm đối tượng, cứ như vậy mà muốn đuổi anh đi sao?”

“Chẳng lẽ anh lại hy vọng tôi rơi hai giọt nước mắt để thỏa mãn anh sao? Anh nghĩ nhiều rồi! Hơn nữa tôi đã nói rồi, anh tìm nhầm đối tượng, chuyện này từ lâu đã không còn liên quan gì tới tôi”

“Không liên quan gì đến em? Đứa bé kia là con của em đó!” Đổng Hoài Sướng nhịn không được mà rống to.

“Đứa bé kia không phải là của tôi” La Thanh Nhạc không lo lắng thư ký đứng ở cửa mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn mình, chỉ duy trì sự lạnh lùng của mình.

Cô tin rằng với biểu hiện bình tĩnh của mình cùng kích động của Đổng Hoài Sướng, bất luận kẻ nào cũng sẽ nghĩ rằng hắn đã lầm, mà không tin tưởng hai người thật sự cùng tạo ra một sinh mạng.

“Không phải em sinh thì là ai sinh?”

“Ngài Đổng này, tôi thấy rất phiền với việc cố tình gây sự của anh, xin suy nghĩ một chút xem thân phận của anh hiện tại là gì? Bây giờ anh có tư cách gì mà tới hỏi tôi vấn đề này?” Thái độ ngan ngạnh, La Thanh Nhạc tuyệt không nghi rằng mình vẫn cần làm nhân vật bị phản bội.

“Em tốt nhất nên suy nghĩ một chút xem, nếu em còn dùng thái độ này nói chuyện với anh, đối với em sẽ không tốt lành gì. Đứa nhỏ nằm trong tay Đổng gia, nếu như em tiếp tục giữ thái độ này thì cũng đừng nghi đến chuyện gặp lại nó một lần!” Đổng Hoài Sướng dứt khoát xuất ra chiêu này.

Mặc kệ như thế nào, người mẹ đều có lòng tham chăm sóc con của mình, nhất là La Thanh Nhạc. Cô luôn rất thích con nít, đứa nhỏ là của cô, cô không thể không muốn gặp nó. Đứa bé đó nhất định là vết thương trí mệnh của cô, chỉ cần hắn nắm chặt lá bài này, La Thanh Nhạc nhất định sẽ ngoan ngoãn cúi đầu trước hắn.

“Tốt lắm! Dù sao tôi cũng chưa nhìn thấy đứa bé đó, như vậy thì anh vừa lòng chưa?” La Thanh Nhạc nói với thứ ký vẫn đứng ngây ra như phỗng ở cửa, giọng lạnh như băng bất cần đời: “Mời ngai Đổng đây rời khỏi phòng làm việc của tôi!”

______________________

La Thanh Nhạc lại một lần nữa nhận lời mời dùng cơm của Robert, có lẽ là cô thật sự muốn tìm một người nương tựa.

Ở bên cạnh Robert, cô có thể hưởng thụ cảm giác có người chăm sóc. Robert không cần phải ôm cô vào trong lồng ngực, cũng không cần phải lời ngon tiếng ngọt nịnh nọt cô, hắn chỉ vô tình mở cửa xe cho cô, lấy đũa cho cô. Những hành động của một người tri kỉ đã đủ làm cô cảm động, dù sao trong cuộc sống của cô mấy năm nay, ít nhất cũng có một người làm những chuyện này vì cô.

Mà thứ cô cần bất quá cũng chỉ là những điều này mà thôi, nhiều hơn nữa thì La Thanh Nhạc cũng hiểu bản thân mình sẽ chịu không nổi “Có người từng nói, không cách nào tạo thành tình yêu cũng chỉ bởi vì yêu không đủ”

“Cho nên em nghi chạy trốn tình yêu sẽ dễ dàng hơn so với theo đuổi tình yêu sao?” Robert nhếch hai hàng chân mày, biểu tình như hắn đã sớm biết.

“Vứt bỏ sắc dục để làm bạn là anh vì em mà thỏa hiệp sao?” La Thanh Nhạc cười hỏi.

“Không sai, trước tiên anh phải học làm người thực tế, sau đó mới có thể trở thành thương nhân thành công” Robert cười cười với cô.

Hiểu biết ưu thế của mình để hòa nhập vào hoàn cảnh xấu, khi trực tiếp đối mặt có thể biết người biết ta, điều này cũng chính là lý do vì sao cô cũng không sợ hãi khi Đổng Hoài Sướng chạy tới lớn tiếng chất vấn cô, cô vẫn luôn chuẩn bị sẵn tâm lý với tinh huống xấu nhất.

Từ khi gặp lại hắn, cô nghi rằng mọi người sẽ thay đổi, nhưng thần sắc kiêu ngạo trên gương mặt của Đổng Hoài Sướng lại chưa từng thay đổi. Từ vẻ mặt của hắn, cô liền nhìn ra Đổng Hoài Sướng còn chưa biết chuyện này. Nếu như hắn biết mình có một đứa con gái thì sẽ không dùng biểu tinh như thế nhìn cô. Mặc dù cô cũng không chờ mong hắn mang vẻ mặt tốt khi gặp mình, nhưng ít ra cũng không phải là tự đại không đặt ai vào mắt như thế.

Quả nhiên giống như cô suy đoán, người Đổng gia cũng không cho hắn biết chuyện đứa nhỏ. Đây rõ ràng là chuyện tốt, nếu không đứa bé kia thật sự đi theo cha của nó, cũng không có gì tốt. Đổng Hoài Sướng chỉ biết bồi dưỡng ra một đứa trẻ có vấn đề mà thôi.

“Em đang suy nghĩ cái gì?”

Robert hỏi khiến cho hồn cô trở về, La Thanh Nhạc mỉm cười, đột nhiên hỏi: “Anh có con chưa?”

“Chưa” Robert lắc đầu, “Có lẽ là có, chắc là đang lưu lạc bên ngoài mà anh không biết. Thế nhưng anh nghĩ hẳn là không có người phụ nữ nào ngốc đến nỗi sinh cho anh một đứa nhỏ, nhất là trong tình huống không có một lời hứa hẹn nào”

“Có lẽ… sinh com cũng không cần thiết chỉ là vì một lời hứa hẹn”

“Chẳng lẽ là vì muốn uy hiếp anh? Hay là tìm sự chú ý của đối phương? Loại thủ đoạn này hẳn là có rất nhiều người thích dùng”

“Nếu như uy hiếp vì tình yêu, thì có giá trị gì?”

“Em cảm thấy sinh một đứa con thì có ích lợi gì? Nếu đối mặt một người không yêu mình, trừ phi người phụ nữ kia thích con nít, hơn nữa đã thần tượng sự tin tưởng, bằng không vì sao phải sinh con cho người không yêu mình chứ?”

“Anh không nghĩ tới còn có nhiều nguyên nhân khác sao?” La Thanh Nhạc chỉ lắc đầu. Câu trả lời của hắn đều không phải là nguyên nhân cô chọn lựa lúc trước.

“Em muốn nói cho anh biết chuyện gì?”

“Phải nói… là vì mình mà đổi lấy một tương lai tốt đẹp. Thời điểm chỉ có hai bàn tay trắng, đứa bé kia chính là cách duy nhất để tự cứu lấy mình, em không có lựa chọn nào khác, thậm chí ngay cả phá thai cũng không được. Em đanh phải bất đắc dĩ lưu lại đứa bé này, mà có người cũng hy vọng em có thể sinh ra đứa nhỏ đó. Họ đã đưa ra điều kiện cho em có thể tiếp tục đi họ, thay em trả hết chi tiêu trong cuộc sống. Bọn họ muốn chính là đứa nhỏ, mà em muốn chính là tự do. Đây là quyết định thông minh nhất khi đó”

Khi cô nói chuyện, trên mặt chỉ có thản nhiên cùng bất đắc dĩ, nhưng trong nội dung lại khiến Robert chấn kinh.

Hắn đương nhiên nghe hiểu lời nói của La Thanh Nhạc, hơn nữa hắn biết La Thanh Nhạc là được người Đổng gia đưa ra nước ngoài học tập, còn chuyện xảy ra khi đó cô cũng không nói, chẳng lẽ…

“Đổng Hoài Sướng biết không?” Nếu hắn biết, ngày đó gặp nhau ở nhà hàng sao lại không nhắc tới?

“Hắn mới biết thôi”

“Bây giờ em muốn làm gì?”

“Em không cần làm gì bây giờ hết, người nhà của hắn đương nhiên sẽ tự xử lý. Điều em có thể làm chính là như bình thường, tiếp tục cuộc sống của em, cũng tuân thủ những gì lúc trước đã hứa. Từ lúc đứa bé kia thoát ra khỏi cơ thể em thì cũng đã không còn liên quan gì đến em nữa”



Edit: Nhật Nguyệt Nhi

Beta: Phi Phi

Đổng Hoài Sướng bay trở về Mĩ, không kinh động tới bất cứ ai, không báo trước tới nhà cha mẹ.

Căn nhà này từ lúc hắn ly hôn cũng chưa từng trở về. Giữa cha con bọn họ lúc đó có mối quan hệ bất hòa, ngoại trừ đi làm bên ngoài, ngày thường gặp mặt thì cũng chỉ lên tiếng gọi mà thôi. Hắn không ngờ cha mẹ mình lại đối xử với hắn như vậy.

Lúc quản gia nhận ra hắn, trên mặt kinh hoảng. Hắn biết tất cả mọi người đều biết chuyện, chì ngoại trừ một mình hắn.

“Con bé đang ở đâu?”

“Cậu chủ, cậu… cậu sao lại về?” Đã ở Đổng gia vài chục năm, ông quản gia thấy sự tình đã bị phơi ra ngoài ánh sáng, vội vàng muốn giữ chặt hắn, thử kéo dài thời gian.

“Buông tay! Tôi muốn đi vào” Đổng Hoài Sướng dùng sức rút ra khỏi cánh tay đang giữ chặt mình, đi thẳng vào trong nhà. Trong phòng khách không có ai, mơ hồ nghe thấy tiếng cười truyền đến từ vườn hoa sân sau.

Đi tới bên cửa sổ, hắn quả nhiên nhìn thấy. Đổng Hướng Dương cùng vợ mình đều ngồi ở vườn hoa. Bên trong căn chòi nghỉ mát màu trắng có dãy hoa bám quanh, vợ chồng hai người ngồi một bên uống trà chiều. Mà trong vườn, một cô bé mặc chiếc váy hồng nhạt đang chạy tới chạy lui… là con gái của hắn!

“Tuyết Luân, mau tới đây, bà nội chụp cho con một tấm hình!” Bà Đổng cầm một chiếc máy chụp hình trong tay, cố gắng bắt giữ mỗi một lúm đồng tiền của cháu gái.

“Thật đáng yêu… thật đáng yêu!” Đổng Hướng Dương tấm tắc vỗ tay bên cạnh, chỉ cần nhìn cháu gái ông ta liền có một bộ dáng thỏa mãn.

“Xem ra các người thật rất vui vẻ!”

Một thanh âm lạnh lùng đột nhiên xuất hiện, không khí vui vẻ ngay lập tức bị đông cứng.

Đổng Hoài Sướng xuất hiện khiến cho vợ chồng hai người sửng sốt, ngoại trừ đứa bé đáng yêu ra thì giờ phút này, không ai nói câu nào.

Đổng Tuyết Luân mở to đôi mắt to trơn nhìn người trước mắt, như là nhìn thấu cái gì, từng bước đến gần bà nội, nhỏ giọng hỏi: “Bà nội, đó là cha con sao?”

Từ nhỏ, Tuyết Luân chỉ nhìn thấy cha mình thông qua những bức ảnh, mà con bé nhìn thấy trong ảnh cùng ngoai đời thật khác nhau. Người đàn ông cao lớn trước mắt con bé cùng với những tấm hình trong nhà khiến cho Tuyết Luân có chút nghi ngờ.

Bà Đổng nhìn chồng, hai người chần chờ trong chốc lát, vẫn không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào. Cuối cùng, Đổng Hướng Dương quyết định lên tiếng trước:

“Hoài Sướng, không phải con đang ở Đài Loan sao? Làm sao lại đột nhiên về đây? Còn công việc bên đó…”

Thế nhưng Đổng Hoài Sướng vẫn không để ý gì tới lời của ôn, chỉ nhìn chằm chằm đứa bé mang nửa giọt máu của cùng cùng La Thanh Nhạc. Hai cha con nhìn nhau thật lâu, cho đến khi hắn tìm về năng lực nói chuyện.

“Đúng, chú là cha của con” Hắn không được tự nhiên vương tay về phai con bé.

Chỉ thấy Tuyết Luân bất an nhìn bà nội cùng ông nội, nhưng phép lịch sự khiến con bé không thể vô lễ với người lớn, cho nên con bé vẫn đi đến gần Đổng Hoài Sướng.

Nhìn từng bước đi về phai mình, Đổng Hoài Sướng chỉ cảm thấy khó thở. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghi mình có một đứa con, mà cô bé trước mắt… lại chính là con gái của hắn.

Hít sâu vài cái, hắn ngồi xổm xuống, thử nói chuyện cùng Tuyết Luân “Con… Con thật đáng yêu”

“Bà nội nói con đáng yêu hơn cha lúc nhỏ” Trên mặt con bé có chút đắc ý, nhưng khi mỉm cười lại có thêm chút e lệ… Vẻ mặt kia giống với La Thanh Nhạc như đúc.

“Bởi vì con là con gái” Đổng Hoài Sướng thuận miệng tìm một lý do, khô khốc nói.

“Cha không giống với trong ảnh” Con bé nói ra cảm nhận của chính mình khi lần đầu tiên nhìn thấy cha.

“Nhưng con vẫn là nhận ra cha”

“Đúng vậy, bởi vì con đã nhìn rất nhiều lần”

Đổng Hoài Sướng nhìn Tuyết Luân dường như không thể tin, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện như thế này? Con gái của hắn… Hắn thế nhưng cho tới hôm nay mới phát hiện mình có một đứa con gái!

“Các người rốt cuộc xem tôi là cái gì vậy hả?” Đổng Hoài Sướng nhìn cha mẹ mình, nhìn bộ dáng chân tay luống cuống của bọn họ.

“Triệu quản gia, ông đưa Tuyết Luân vào nhà trước đi” Bà Đổngnói.

Nhìn biểu tình khó hiểu của cháu gái, Đổng Hướng Dương liền giải thích: “Tuyết Luân ngoan, ông nội cùng bà nội có chuyện muốn nói với cha con, con vào nhà kêu Triệu quản gia lấy kem cho con ăn nhé, một lát sau ông bà sẽ vào chơi với con”

Thấy Triệu quản gia đã đưa con gái đi, Đổng Hoài Sướngđứng lên, biểu cảm cũng thay đổi. Hắn nói một cách lạnh lùng: “Tối nhất là các người cho tôi một câu trả lời thuyết phục, nếu không chuyện này đừng mong sẽ trôi qua dễ dàng như vậy!”

Lần đầu tiên La Thanh Nhạc nhìn thấy mẹ của Đổng Hoài Sướng, đối phương tỏ thái độ không ủng hộ giống như các bộ phim trên tivi.Bà Đổng cao quý không nguyện ý liếc mắt nhìn cô một cái, toàn bộ đều là do người đàn ông mặc Âu phục bên cạnh nói.

Mà bà Đổng đưa ra điều kiện rất đơn giản, chỉ cần La Thanh Nhạc rời khỏi Đổng Hoài Sướng, bà sẽ cấp cho La thanh Nhạc một số tiền.

Thế nhưng La Thanh Nhạc lại cự tuyệt … Giống như những cô gái nhà nghèo gặp gỡ anh chàng công tử nhà giàu, khác biệt duy nhất chính là cô không có tôn nghiêm, thứ cô có duy nhất là tình yêu. Cô không phải bị tiềntài vũ nhục mà cự tuyệt bà Đổng, mà là…

“Cháu thương anh ấy, cháu thật sự thương anh ấy!” Cô nói ra tình yêu của mình, trên mặt đầy đủ chua xót cùng ngọt ngào.

Nhưng lần thứ hai bà Đổng gặp cô, trên mặt cô chỉ còn lạitan nát cõi lòng.

“Các người đưa anh trở lại thế giới của anh đi!”

Bà Đổng không kinh ngạc với những gì con mình đã làm. Từ nhỏ bọn họ đã cưng chìu con mình, cái gì tốt nhất cũng cho nó, nào biết cuối cùng lại cưng chìu ra một đứa nhỏ cố chấp.

Đổng Hoài Sướng không phải thật sự hư, hắn chỉ làkhông có định hướng với bất cứ chuyện gì. Tuổi trẻ vốn như thế, đã tốt nghiệp đại học nhưng hắn vẫn một lòng muốn vui chơi, cuối cùng chạy tới Đài Loan. Hắn dường như cố ý đối nghịch với cha me bằng cách lỗ mãng kết hôn, thậm chí còn làm lớn bụng con gái người ta…

Điều cha mẹ có thể làm ngoại trừ giải quyết hậu quả thì còn có thể như thế nào đây?

Bà nhìn ra trên người La Thanh Nhạc, ngay cả một đồng tiền cũng không có. Bà càng biết cô vì kết hôn với Đổng Hoài Sướng phải cắt đứt quan hệ với gia đình mình. Tình yêu của cô giống như một trò hề, tình yêu này dễ dàng hủy diệt đi một cô gái.

Mà trong bụng cô gái này có con cháu của Đổng gia.

Chính vì như thế, bà Đổng đã đưa ra điều kiện, chọ cô sang Mỹ, để cô sinh đứa nhỏ ra, chi trả toàn bộ chi phí ở Mĩ cho cô, chu cấp học phí đại học, lấy được bằng cấp, dùng tất cả những thứ đó để trao đổi đứa bé trong bụng cô.

Sinh ra đứa nhỏ, La Thanh Nhạc cũng cất bước ra đi. Cô không gặp lại đứa bé, cũng không có ý định liên lạc với nó. Bà Đổng cảm thấy cô là người biết giữ lời hứa, dù sao tình yêu cũng không thể làm cơm ăn, hiểu cách tìm kiếm cơ hội mới là một người thành công.

“Cho nên cô ấy chưa từng gặp Tuyết Luân?” Đổng Hoài Sướng không ngờ mọi chuyện chính là như vậy.

Khó trách La Thanh Nhạc tuyệt không để ý đến sự uy hiếp của hắn, bởi vì từ ngay từ đầu cô đã quyết định bỏ đi tư cách làm mẹ.

“Đúng vậy…” Bà Đổng có chút bất an nói “Cha mẹ vốn nghĩ như vậy là tốt, một mình cô ấy vốn dĩ không thể tự sinh con, thậm chí trên người ngay cả một đồng tiền cũng không có, cho dù muốn đem đứa nhỏ rời đi, nó cũng không có tiền nhập viện. Đã như vậy, điều kiện chúng ta đưa ra là cực kỳ tốt. Hơn nữa hoàn cảnh lúc đó của nó tốt lắm sao? Nếu như không có sự hỗ trợ của mẹ năm đó, bây giờ nó có thể kiếm được công việc sao?”

“Mẹ thật sự cảm thấy tùy tiện cướp đi quyền làm mẹ của người khác là chuyện tốt à?” Đổng Hoài Sướng nhìn mẹ mình, trong mắt đều là không đồng ý.

Quay mắt về phía đứa con đang tức giận, bà Đổng nhịn không được, nói: “Vậy còn con? Nếu không phải con là một đứa không biết chịu trách nhiệm như vậy, hôm naysẽ xảy ra chuyện này sao?”