Lục lão phu nhân trên mặt nhận Phó Chi, trong lòng lại nghẹn muốn chết.

Bà nhìn nhìn Lục Sơ Uyển, lại nhìn Phó Chi, tuy nói đều là cháu gái, nhưng hai đứa nhỏ ở một chỗ, nói là khác nhau một trời một vực đều không quá.

"Uyển Uyển, thân thể bà nội không thoải mái, muốn đi trên lầu nghỉ ngơi, con thay bà nội tiếp gia đình chú hai đi.

" Lão phu nhân tìm một cái cớ, giơ tay ý bảo thím Lưu đỡ bà, không thèm nhìn về phía gia đình con trai thứ, liền đi trên lầu nghỉ ngơi.

Hứa Vi nhìn chằm chằm bóng dáng lão phu nhân tập tễnh một lát, đám người đi xa, lúc này mới tràn đầy phiền muộn nói: "Thân thể của mẹ sao không thấy tốt hơn nhỉ? Mỗi lần vừa nhìn thấy em không phải đau đầu chính là phát sốt, mẹ cứ như vậy em thực không yên tâm a.

"
"! "
Lục Cảnh Thanh một lời khó nói hết nhìn mắt vợ mình, đối mặt với đôi mắt hạnh trắng đen trong veo của vợ, trong lòng nghẹn một cái, mơ hồ nói: "Chắc do mẹ đã lớn tuổi, dễ bị bệnh.


"
Lời nói của Lục Cảnh Thanh nói cực kỳ thẳng thắn, Hứa Vi thở dài: "Có thời gian thì tìm một bác sĩ tới xem cho mẹ đi.

" Tuy nói lão phu nhân khinh thường cô với Chi Chi, nhưng đối với đứa con trai là Lục Cảnh Thanh vẫn là không tồi, Hứa Vi cũng không phải đứa con dâu bụng dạ hẹp hòi, cô vẫn sẵn sàng phóng đại điểm tốt của người khác.

Lục Cảnh Thanh: "! "
Ngược lại cũng không cần tìm bác sĩ.

Bọn họ ít lui tới nhà cũ hai lần, giữ cho lão phu nhân sống khỏe, không chừng có thể thọ đến trăm tuổi.

Nhưng lời này Lục Cảnh Thanh có thể nói sao?
Lục Cảnh Thanh gật đầu: "Anh sẽ sắp xếp.

"
Hứa Vi lúc này mới an tâm, kéo Phó Chi một bên đứng dậy.

Lục Sơ Uyển thấy Lục Cảnh Thanh muốn đưa cả nhà quay về, liền cùng Bạch Dao đi trước họ để tiễn.

"Chi Chi, chị vừa chuẩn bị cho em một ít đồ áo, lát nữa thím Lưu sẽ giúp em chuyển đồ lên xe nhé?" Vừa ra khỏi sân, tầm mắt Lục Sơ Uyển liền dừng ở trên người Phó Chi.

Giữa trời hè nóng bức, cô gái nhỏ chỉ mặc một cái áo cộc tay màu trắng với quần jean ống rộng, không có logo của nhãn hàng xa xỉ, lại không phải kiểu dáng lưu hành hiện tại, vừa nhìn đã biết không phải đồ dì hai làm, giống như đồ 49,9 được bán trong Taobao.

Lục Sơ Uyển dùng ánh mắt cực kì mù mịt nhìn Phó Chi từ trên xuống: "Em ngày mai không phải muốn đi Nhất Trung đi học sao? Có thể chọn một bộ quần áo mình thích để tới trường.

"
Bạch Dao bên cạnh cũng chen vào nói nói: "Chị họ rất thương con, đồ được sắp xếp cho con đều là những quần áo xa xỉ cấp thấp mà chị con chưa mặc qua, trong lòng con cũng nên nghĩ tốt cho chị con.


"
"Mẹ, đều là người một nhà, con chiếu cố Chi Chi cũng là điều nên làm.

"
Hai mẹ con mỗi người một câu, có Bạch Dao phụ trợ, Lục Sơ Uyển nhanh chóng được thổi phồng lên đỉnh cao của sự bao dung.

Hứa Vi đi trước Phó Chi trước một bước mở miệng: "Không cần đưa quần áo cho Chi Chi, ta đã đặt quần áo mùa mới ở Cẩn Mặc cho con bé rồi, buổi chiều thương gia sẽ đem quần áo mới đưa đến trong nhà.

"
"Quần áo của Uyển Uyển cứ giữ lại để mặc đi, không cần lo lắng cho Chi Chi của chúng ta.

"
Lời vừa nói ra, Bạch Dao cùng Lục Sơ Uyển đồng thời nhìn về phía cô, con ngươi có vài phần kinh ngạc.

Hứa Vi vừa ra tay chính là một quý quần áo xa xỉ, điều này cũng nằm ngoài dự kiến của Lục Sơ Uyển.

Đem ra so sánh thì ngược lại là mẫu quần áo đã hết mùa trên tay cô không xứng tầm để mang ra.


"Vâng.

"
Lục Sơ Uyển cười mất tự nhiên, gật đầu, nhìn Lục Cảnh Thanh mở cửa xe, che cho vợ và con gái ngồi vào, hướng bọn họ chào hỏi rồi lái xe đi.

Land Rover rẽ vào một khúc cua ở ngã tư phía trước và nhanh chóng khuất dạng.

Bạch Dao nhìn theo đám người Lục Cảnh Thanh rời đivừa quay đầu đã hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Cô hai của con có phải nhiều tiền quá nên muốn đốt? Phó Chi chỉ là một đứa quê mùa từ nông thôn đến, vừa mới đến lại muốn đuổi theo và vượt mặt Đại tiểu thư đường đường chính chính của Lục gia là con sao!"
Lục Sơ Uyển không có gì biểu tình nói: "Cô hai mong có một đứa con gái nhiều năm như vậy, Phó Chi vừa tới Lục gia liền đối tốt với con bé là chuyện bình thường.

"
"Nhưng cũng không thể thiên vị một bên!" Bạch Dao trợn mắt nhìn ra phía xa: "Một nhà chú hai con chính là bị yêu ma mê hoặc, sớm muộn gì sẽ có một ngày bọn họ sẽ hối hận!".