Lận Tử Nghệ mở gói giấy dầu, cầm một cây xiên lên, que nướng dùng trúc chẻ thành, bên trong có thịt và rau, tỏa ra mùi thơm từ thì là và xiên.Các miếng thịt được cắt đều, màu sắc sáng bóng, rắc một lớp ớt bột mỏng lên trên nhìn hấp dẫn.Hắn thử hé miệng cắn một ngụm, nước thịt vừa vào miệng đã nổ tung, mùi thơm của thịt và gia vị tràn ngập trong khoang mũi, mùi cay và thì là trộn lẫn nhau xông lên.


Lận Tử Nghệ hai mắt sáng lên!"Những que nướng này ngươi mua ở đâu?" Lận Tử Nghệ cố gắng hết sức để đè nén giọng nói của mình, nhưng vẫn là nghe ra vài tia kích động, hắn đã thật lâu rồi không có loại cảm giác này, trong cái chớp mắt kia, có một luồng nhiệt nóng ập vào người đánh sâu vào vị giác, làm cho vị giác bị phong bế của hắn quay trở lại!Mộ Cổ thấy tướng quân ăn, mũi đỏ lên như sắp khóc!Đây là thức ăn duy nhất mà tướng quân ăn ngoài thuốc trong một tháng nay!Một tháng trước, bọn họ đang đánh nhau trong sa mạc, quân tiếp viện lâu ngày không đến, lương thảo cũng nhanh chóng cạn kiệt, Kỵ phó tướng vì không để mọi người đều chết đói liền mang theo binh mã đi đoạt lấy lương thảo của quân Kim.Thời điểm trở về, trên người ông đầy máu, trên tay cầm nửa miếng bánh khô, run rẩy đưa cho tướng quân rồi chết.Sau đó, họ đã đánh bại kẻ thù và đại thắng trở về, nhưng tướng quân lại rầu rĩ không vui, sau đó mắc bệnh kén ăn.Vừa mới đầu chỉ là ăn cái gì cũng đều không có hương vị, sau liền toàn bộ nôn mửa ra, sau đó dứt khoát cái gì cũng không ăn, chỉ dựa vào thuốc viên để sống.Lão thái quân gấp đến độ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, lúc rời kinh cũng không quên dặn Mộ Cổ chiếu cố nhiều một chút, khuyên hắn ăn chút gì.Trời xanh không phụ người có lòng, hiện tại tướng quân rốt cuộc chịu ăn chút gì đó!“Trong một tiệm cơm nhỏ ở Vọng Khê, a đúng rồi, Hạ cô nương đang làm việc ở đó.” Mộ Cổ đáp.“Nàng?” Lận Tử Nghệ như suy tư gì đó.“Chủ tử có muốn qua nhìn xem hay không?” Mộ Cổ hỏi.“Trước giải quyết nạn thổ phỉ đã, rồi quay lại sau.”Lần này bọn họ phái quân đi trấn áp thổ phỉ ở núi Cửu Lê, đồng thời điều tra một việc rất quan trọng, nếu chậm trễ sợ xảy ra vấn đề, đành phải nhanh chóng chạy tới đó.Cả đội lên đến đỉnh núi, đến khu vực có thổ phỉ hoành hành, đột nhiên có một tiếng nổ! Một luồng lửa bắn lên trời.Ở phía bên kia, trong sơn trại của thổ phỉ.Hạ Cẩn thổi lửa trong lòng bàn tay, sau đó ngồi xuống chiếc ghế da hổ lớn! Trước mặt nàng, một đám ‘trứng kho’ chỉnh chỉnh tề tề quỳ, không dám thở mạnh.Nàng và Đại Ngưu đến trấn Cửu Lê để hái hạt tiêu, trên đường gặp phải đám thổ phỉ này đang cướp bóc họ?Để tam vị chân hỏa giáo dục bọn chúng một chút!“Các ngươi nhìn các người đi? Muốn thân thủ có thân thủ, muốn sức lực có sức lực, lại không sợ chết, có tay có chân làm gì không tốt, cố tình lại muốn làm thổ phỉ? Không có việc gì thì đi kéo xe, giúp đỡ vận chuyển hàng hóa, thật sự không được thì mở tiêu cục cũng được!”Thổ phỉ dẫn đầu vẻ mặt đưa đám: “Chúng ta không được a!”“Chúng ta từ trước đến nay chỉ cướp người giàu có, cũng không làm nhiều chuyện xấu, chưa từng giết người, chỉ là dọa người để kiếm sống.


Cô nãi nãi xin thương xót, bằng không, ngài thu lưu chúng ta đi!”.Hạ Cẩn vuốt cằm, nàng hiện tại thật ra yêu cầu cần dưỡng một ít thế lực, bằng không dựa vào chính mình, thế lực đơn mỏng cũng làm không được việc lớn.Hơn nữa, nếu có "công ty chuyển phát nhanh" thì việc mua hạt tiêu, hạt thì là sẽ không quá rắc rối, chi phí cho nguyên liệu nấu ăn cũng có thể giảm bớt.Nhưng mà tùy tiện thu lưu một đám thổ phỉ như vậy, quá qua loa, tốt xấu cũng nên khảo nghiệm một chút, Hạ Cẩn nghĩ nghĩ nói:“Nếu muốn đi theo ta, trước tiên các ngươi phải làm một việc!”“Chỉ cần người nguyện ý thu lưu chúng ta, bảo chúng ta làm gì cũng được!” Nam tử dẫn đầu nói.Hắn hẳn là trại chủ nơi này, nhìn rất trẻ, chỉ là bị đốt thành trứng kho, mặt cũng đen như mực thấy không rõ dung mạo, thanh âm thật ra cũng dễ nghe.Giọng nói của hắn có chút trẻ nhưng lại có chút kiên quyết, rất giống giọng nam chính trong phim truyền hình, Hạ Cẩn nhìn hắn thêm mấy lần, nhìn không ra xấu đẹp tới, liền tiếp tục nói:"Các ngươi chặn đường ở đây, tuy không làm hại ai nhưng lại đang hù dọa những bá tánh vô tội.

Hiện tại đều xuống núi đi, giúp đỡ các hương thân cày ruộng, cày cho đến lúc mọi người đều vừa lòng, các ngươi liền tới tìm ta!”"Nếu...!Ngươi muốn giở trò gì đó hoặc làm một số thủ đoạn tổn hại đồng hương...!ngọn lửa của ta sẽ hầu hạ các ngươi!" Hạ Cẩn búng ngón tay, ngọn lửa giữa các ngón tay khiến nửa khuôn mặt của nàng đỏ bừng.Đầu bọn thổ phỉ lắc như trống bỏi, không nói gì, tìm kiếm nông cụ khắp nơi, chạy xuống núi như được tiêm máu gà.Bây giờ là mùa xuân, mùa cày cấy, dân làng làm việc chỉ nhìn thấy một nhóm người đầu trọc, không nói một lời, bọn họ chộp lấy cái cày và bắt đầu cày đất, thậm chí không dùng đến bò mà chỉ khiêng nó chạy.Con bò già nhà Vương lão hán nhìn bọn họ như muốn hô to nó sắp phải thất nghiệp rồi à!Một mẩu chuyện này, nghe nói lưu truyền thật lâu thật lâu về sau, 20 năm sau còn được người tán dương, tiên sinh kể chuyện còn viết thành chuyện xưa.Đương nhiên đây là nói sau, mà hiện tại, Hạ Cẩn tiếp tục theo bọn Đại Ngưu đi thu mua hồ tiêu.Chân trước nàng chân vừa mới rời đi, Lận Tử Nghệ liền mang theo binh mã tới.“Kỳ quái, chẳng lẽ là biết tướng quân muốn tới, cho nên bọn chúng trốn trước rồi?” Mộ Cổ nghi hoặc nói.Lận Tử Nghệ trầm ngâm nhìn quần áo cháy trên mặt đất, mới vừa rồi đứng trên ngọn cây hắn mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang đứng trong ánh lửa.“Tướng quân, những tên thổ phỉ này đã bị tiêu diệt như thế này, chúng ta làm sao bây giờ?” Mộ Cổ hỏi.“Dựng trại ở đây, nếu bọn cướp quay lại, chúng ta sẽ giết bọn chúng!"!” Lận Tử Nghệ nói xoay người đang muốn rời đi.Mộ Cổ theo đi lên, hỏi: "Tướng quân, chúng ta đi đâu vậy?"“Liễu Cư.”Khi mặt trời lặn về hướng tây, Hạ Cẩn mang theo một túi hồ tiêu nhỏ chạy về phía Liễu Cư, không ngờ trong nhà Đại Ngưu lại thực sự có hồ tiêu!Dân làng ở đó hình như không biết ăn tiêu, chỉ nghe nói ở kinh đô có người mua giá cao nên mua về trồng, trong làng không dưới mười hộ trồng tiêu, Hạ Cẩn đã mua tất cả!Bao hạt tiêu này đã được sấy khô và nghiền thành bột từ lâu, Hạ Cẩn vui vẻ nghĩ, nghe nói ở Tây thôn có một hán tử săn được con bò rừng, sớm mai mua về, món chính của ngày mai sẽ là bò bít tết hồ tiêu!Sắp đến Liễu Cư, xa xa nhìn lại, bên trong là ánh lửa lập lòe.Trương ma ma là người tiết kiệm, thường không muốn thắp đèn dầu, trong nhà sẽ không bao giờ sáng như vậy.Chẳng lẽ có khách nhân tới? Hạ Cẩn nghĩ!Đứng ngoài cửa nhìn vào trong, đã thấy những con ngựa đang bị trói trong chuồng.Không phải là kim chủ đại nhân tới đó chứ!“Nếu đã trở lại, vì sao vẫn luôn đứng ở ngoài cửa.” Giọng trầm trầm đầy từ tính của nam nhân từ trong phòng truyền đến.Hạ Cẩn trong lòng nhảy dựng, bỗng dưng trở nên khẩn trương!“Tướng quân, người đã tới a……”Nàng kéo kéo khóe miệng, mỉm cười, thoạt nhìn rất phúc hậu và vô hại..