Thực ra Mộc Hàn Hạ cũng chưa ăn cơm tối, nhưng cô đứng yên không nhúc nhích, cô không muốn ăn cơm riêng với anh ta.
"Tôi ăn rồi.

Nếu không anh ăn trước đi, ăn xong rồi bàn chuyện."
Anh nhìn cô, thản nhiên nói:"Không sao, anh là ông chủ.

Anh ăn cơm, em cũng phải ở bên cạnh bưng trà rót nước cho anh."
Mộc Hàn Hạ:"..." đành phải đi theo anh lên xe.
Trước kia khi ăn cơm cùng anh ta luôn là ở tiệc tùng, hoặc nhà ăn sa hoa, nhưng không ngờ hôm nay anh lại mang cô đi một cửa hàng nhỏ, nằm ở giữa khu dân cư, cửa hàng không lớn, trang trí cũng bình thường, bên trong tổng cộng chỉ có năm bàn.

Bọn họ tới sớm, trong cửa hàng còn chưa có khách.
Mộc Hàn Hạ hỏi:"Chừng nào thì anh tiếp đất thế này?"
Lâm Mạc Thần:"Tôi đứng cùng em đã là tiếp đất rồi.

Chẳng lẽ em quên trước kia tôi cũng là ngời thành phố Lâm sao? Khi tôi sinh ra đã có cửa hàng này rồi."
Khi hai người nói chuyện, ông chủ kiêm đầu bếp niềm nở mang thực đơn tới cho bọn họ:"Lần đều tiên thấy Lâm tiên sinh mang bạn đến đây."
Trong lòng Mộc Hàn Hạ hơi dao động, ghé vào bàn, mỉm cười với ông chủ.

Lâm Mạc Thần duỗi chân dài, tay khẽ chỉ, ngồi trong cửa hàng nhỏ cũng như ngồi trong khách sạn năm sao, dáng vẻ ung dung.

Anh vừa xem thực đơn vừa đáp:"Ừ, không phải người có quan hệ thân thiết, tôi sẽ không mang đến đây."
Ông chủ nở nụ cười, Mộc Hàn hạ giật mình, vội nói:"Đúng vậy, tôi là tâm phúc của ông chủ."

Lâm Mạc Thần liếc nhìn cô, im lặng.
Bữa cơm này ăn rất ngon miệng.

Thứ nhất tay nghề của ông chủ quả thực rất tốt, Mộc Hàn Hạ ăn rất nhiều, Lâm Mạc Thần cũng giống như trước kia, mỗi khi thấy cô ăn ngon miệng, luôn bị cuốn hút, khẩu vị cũng trở nên không tồi.

Thứ hai tâm tình của hai người không hiểu sao khá tốt, tựa như bóng đêm đen kịt mà dịu dàng bên ngoài cửa sổ kia, dưới ngọn đèn lác đác của mấy nhà, mọi thứ đều bình thường, nhưng vô cùng đẹp đẽ.
Ăn cơm xong, Mộc Hàn Hạ không nghĩ tới Lâm Mạc Thần đưa cô đến một công ty bất động sản.
Công ty này tên "Khải Gia", hai chữ được viết trên bảng hiệu.

Lâm Mạc Thần mang cô lên lầu, nhưng khi cô nhìn thấy anh ta lấy chìa khóa từ túi quần mở cửa công ty ra, vẫn hơi kinh ngạc.
"Sao anh lại có chìa khóa?"
Lâm Mạc Thần đáp:"Anh mua."
Mộc Hàn Hạ:"..."
Cô hơi sửng sốt mới hiểu ra:"Anh mua công ty này."
Dưới ánh sáng u ám ở hành lang, Lâm Mạc Thần quay đầu nở nụ cười với cô, tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô:"Đúng vậy, anh mua."
Công ty này không lớn không nhỏ, hơn 400 mét vuông, nhìn cái bàn có lẽ ngồi được khoảng 40, 50 người.

Lúc này bóng đêm đã sâu, trong công ty không có một ai, Lâm Mạc Thần đi đến bên cửa sổ, hai tay đút trong túi quần, nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Mộc Hàn Hạ cầm lấy một số giới thiệu về công ty trên bàn nhìn.
Có đầy đủ các hạng mục bất động sản của công ty, trước đó cũng triển khai một số hạng mục nhỏ, nhìn quy trình, chế độ quản lí và quy tắc, tư chất của nhân viên cũng không tồi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh:"Anh muốn đặt chân vào lĩnh vực bất động sản?"
"Đúng vậy."
Cô hiểu rõ làm bất động sản cần phải chứng minh tư chất, tự mình xin thành lập công ty quá chậm, các công ty bất động sản vừa và nhỏ ở thành phố Lâm quá nhiều, mua một công ty như vậy là thủ đoạn nhanh gọn nhất của Lâm Mạc Thần.

Có vỏ là công ty nhỏ này, anh có thể tham dự đấu thầu đất đai, nhận xây dựng công trình, hợp đồng với các bên xây dựng, hoạt động đầy đủ các hạng mục của công ty bất động sản.
"Tôi thấy công ty này phát triển không tồi, sao ông chủ lại chịu bán cho anh?"
"Tài vụ của ông ta xảy ra vấn đề, nguồn tài chính bị gián đoạn, nên phải sang nhượng."
"À."
"Lại đây." Anh nói.
Mộc Hàn Hạ đi đến bên cạnh anh, cùng nhìn ngọn đèn yên tĩnh ngoài cửa sổ.
"Jason, chơi như vậy có phải lớn quá hay không? Hiện tại không phải thị trường nhà đất đang không tốt sao? Nghe nói các chính sách đều chèn ép.

Hơn nữa lĩnh vực bất động sản quá rộng lớn."
Chữ "rộng lớn" này nhằm vào chính là ngành sản xuất trang phục.

Vốn đầu tư vào bất động sản, chu kỳ và sản xuất, với mở đại lí trang phục không cùng một cấp độ.
Lâm Mạc Thần đương nhiên hiểu ý của cô, cười nói:"Anh nói rồi, anh làm việc trong nước chính là nhìn xu thế ngành sản xuất, quan tâm đến lợi nhuận.


Lợi ích ở chỗ nào lớn, anh sẽ đi nơi đó.

Anh cũng đã nói chuyện với rất nhiều người bạn, cho dù hiện tại thần hồn nát thần tính, chỗ nào cũng không có lợi, nhưng anh đoán mùa xuân của bất động sản sắp tới rồi.

Summer, anh không quan tâm người khác làm như thế nào.

Anh chỉ quan tâm cái gì tốt với mình, phải làm như thế nào thôi."
Mộc Hàn Hạ nghe xong hơi rung động, bị cuốn hút vì loại cảm giác anh mang lại.

Vì thế cô gật đầu:"Được rồi, tôi biết rồi."
Cô nghiêng đầu, nhìn tấm bản đồ lớn dán cạnh tường, đó là bản đồ khai phá thị trường bất động sản thành phố Lâm.

Cô đến gần, nhìn các mảnh đất đã bị các công ty bất động sản lớn chiếm giữ, nghĩ đến Lâm Mạc Thần sắp rút kiếm bước vào, không biết sẽ lại xuất hiện một màn mưa gió máu tanh như thế nào đây.
Cô đang lặng lẽ xuất thần, Lâm Mạc Thần từ phía sau tiến tới gần.

Một tay anh đặt trên bản đồ, Mộc Hàn Hạ cảm nhận được độ ấm trong ngực anh, mặt anh dường như đang dán vào gáy cô.
"Phát ngốc gì vậy?" Anh khẽ nói.
Cả người cô dường như bị anh ôm trọn, ánh đèn thành phố ở phía sau, chiếu vào bản đồ bất động sản.
Trời đất rộng lớn, chỉ có hai người bọn họ.
Trong đầu Mộc Hàn Hạ trống rỗng mơ màng, thiếu chút nữa đã sa vào bên trong sự rung động này.

Cô bỗng nhiên cười, chui ra khỏi cánh tay anh, trốn sang bên cạnh nói:"Ông chủ, xin lỗi, tôi che mất tầm nhìn của anh."
Lâm Mạc Thần im lặng, buông tay đút vào túi quần.
Mộc Hàn Hạ lập tức nhìn vào hai bên nói với anh:"Công ty bất động sản lớn nhất thành phố Lâm là tập đoàn Dung Duyệt.

Bọn họ cũng là bá chủ thương mại ở khu Tây Nam rộng lớn.

Ngành kinh doanh trang phục của chúng ta vốn đã tập kích bọn họ, hiện tại nếu đầu tư vào bất động sản, lại phải cạnh tranh với bọn họ.


Bọn họ lớn như vậy, áp lực của chúng ta cũng sẽ rất lớn."
Lời của cô đã chỉ ra điểm quan trọng, nhưng Lâm Mạc Thần chỉ cười:"Cho dù là nhược điểm của bất cứ kẻ nào, không thể giấu ở nơi khác, mà giấu ở trong ưu thế của bọn họ."
Mộc Hàn Hạ ngẩn ra.
"Lớn là ưu thế của Dung Duyệt, nó cũng là nhược điểm.

Bọn họ có thể lấy được càng nhiều đất, phô trương thanh thế lớn hơn nữa, nhưng cũng là bọn họ rút dây động rừng, trước sau đều gặp khó khăn.

Hơn nữa, quân số quá phân tán, ở mỗi một điểm cũng không thấy được là một đối thủ xuất sắc.

Hiểu rõ chưa?"
Mộc Hàn Hạ loáng thoáng hiểu, nhưng đối với sự tính toán cụ thể của anh, cô vẫn còn chưa nghĩ ra được.
Hai người đều yên tĩnh một lát, cô hỏi:"Vậy còn anh? Nhược điểm của anh là gì?"
Lâm Mạc Thần hơi đăm chiêu nhìn cô.
Mộc Hàn Hạ nghĩ: ưu điểm của anh là tự tin, thông minh, tàn nhẫn.

Như vậy khuyết điểm của anh có phải cũng che giấu tỏng đó không? Quá tự phụ? Làm việc không để lại đường sống?
Không nghĩ đến anh thản nhiên nở nụ cười:"Trung Quốc có câu ngạn ngữ, anh hùng khó qua ải mĩ nhân.

Khi tôi yêu thương một người con gái, có lẽ cô ấy sẽ trở thành uy hiếp của tôi."
Tim Mộc Hàn Hạ đập thình thịch, ngoài miệng lại đáp:"Jason, anh cũng thật biết nói đùa, anh cũng không phải là người có tính cách như vậy.".