Đối với công ty tương đối nhỏ như Phong Thần, mang theo mấy người đi đấu thầu là hợp lí.

Nếu mang theo nhiều người đi, lại có vẻ quá trịnh trọng, lo lắng, quá ít thì lại không thể hiện sự coi trọng.

Vì vậy Lâm Mạc Thần mang theo ba người đi.

Tôn Chí quản lí công ty bất động sản là đi làm việc, Antony là để trang trí thêm cho bề ngoài, còn Mộc Hàn Hạ ư? Cô là người phụ nữ của anh, tất nhiên phải mang đi rồi.
Hơn tám giờ sáng, trên đường vẫn còn hơi đông đúc, ước chừng phải đến chín rưỡi mới thong thả được.
Mộc Hàn Hạ ngồi ở ghế sau với Lâm Mạc Thần.
"Anh nói xem Lão Phương có điều chỉnh thứ tự đấu thầu không?" Cô hỏi.
"Có." Anh đáp.
Anh nói chắc chắn như vậy, Mộc Hàn Hạ cũng yên lòng.
Anh đột nhiên lên tiếng:"Sau khi buổi đấu thầu hôm nay kết thúc, em đi theo anh xem mảnh đất kia."
Mộc Hàn Hạ nở nụ cười, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được:"Anh chắc chắn có thể giành được mảnh đất kia như vậy sao?"
"Chắc chắn." Lâm Mạc Thần nhìn cô, ánh mắt sâu sắc.
Mộc Hàn Hạ im lặng.
"Nhớ kĩ, sau khi kết thúc đi theo anh, không được chạy linh tinh." Anh khẽ nói.
"Vâng." Mộc Hàn Hạ hàm hồ đáp, không hiểu sao trong lòng hơi hốt hoảng.
Đúng lúc này, Tôn Chí đang lái xe bỗng nhiên nói:"Jason, chiếc xe bên cạnh kia hơi kì lạ, không ngừng chèn ép chúng ta."

Tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn khoảng cách rất gần của chiếc xe bên phải, là một chiếc xe con màu đen.

Đúng như lời anh ta nói, chiếc xe kia chạy không nhanh không chậm, luôn đi theo bọn họ, còn thường xuyên tới gần, dẫn tới bên họ buộc phải đi sát vào bên trái, tránh xảy ra va chạm.
Antony tưởng tượng hơi phong phú, giật mình hỏi:"Jason, không phải có người phái người xử lí chúng ta đấy chứ?"
Lâm Mạc Thần không đáp lại.

Sao có thể chứ? Cạnh tranh thương mại ở Trung Quốc còn chưa xảy ra chuyện trái pháp luật như vậy, nhưng đối phương quả thật có rắp tâm.

Anh thấp giọng dặn dò Tôn Chí:"Để ý, có thể bỏ lại bọn họ hay không?"
Tôn Chí cũng không phải là lái xe chuyên nghiệp, anh ta hơi căng thẳng đáp:"Tôi sẽ cố gắng." Tăng tốc độ được một đoạn vẫn bị đối phương bám sát, hơn nữa lúc này rất đông xe cộ, nên không thể tăng tốc quá cao.
Mộc Hàn Hạ cũng bắt đầu căng thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen ngoài cửa sổ, tay đặt trên ghế bỗng nhiên được Lâm Mạc Thần nhẹ nhàng cầm, anh khẽ nói:"Đừng sợ."
Phía trước có một con đường, lượng xe lưu thông cũng dần ít hơn, chiếc xe màu đen bên cạnh đột nhiên giảm tốc độ.
Lâm Mạc Thần bỗng nhiên khẽ quát một tiếng:"Cẩn thận!"
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chiếc xe đen kia như tạm dừng sau đó đột nhiên tăng tốc, đi chệch về phía bọn họ.

Lái xe sợ tới mức đánh tay lái, hồn vía bay lên mây mới tránh được đầu xe bọn họ.
Đúng lúc này, một chiếc xe bánh mì vọt ra từ con đường bên trái, đã không còn tránh kịp, Tôn Chí hít một ngụm khí, Antony cũng choáng váng, Mộc Hàn Hạ nhìn chằm chằm cửa kính xe, đã thấy đầu chiếc xe bánh mì màu xám giống như quái thú, nháy mắt tới gần, đụng vào bọn họ.
Lâm Mạc Thần cách nó càng ngày càng gần, ôm cổ Mộc Hàn Hạ, để cô nằm rạp xuống.

Theo bản năng Mộc Hàn Hạ cũng ôm chặt lấy thắt lưng anh.

Gió lạnh thổi qua tai, tiếng ầm ầm vang lên rất gần lại giống như rất xa.

Tay anh gần như đã tiến vào trong cơ thể cô, trong lòng Mộc Hàn Hạ cảm thấy yên lặng kì quái.
Xe vội dừng lại, bốn người đều ngẩng đầu, kính bên cạnh xe đã vỡ tan, không cần nghĩ cũng biết chiếc xe đã bị đâm rất nghiêm trọng, cũng may mọi người không xảy ra chuyện gì, nhưng kính rơi đầy xuống người Lâm Mạc Thần và Tôn Chí ngồi ở bên trái xe.

Mộc Hàn Hạ nhìn thấy vết máu ở gò má trái Lâm Mạc Thần, không hề nghĩ ngợi, khẽ nhấc tay lau cho anh.

Anh ở khoảng cách quá gần nhìn thấy cô, đôi mắt tối tăm mà dịu dàng.
Chiếc xe bánh mì đâm vào họ đã có năm sáu người đàn ông hùng hổ đi xuống, còn chiếc xe con làm chuyện xấu đã sớm nghênh ngang rời đi.
Lâm Mạc Thần liếc mắt với Tôn Chí, anh ta nói:"Lâm tổng, chúng ta không có thời gian dây dưa với bọn họ, còn 40 phút nữa bắt đầu đấu thầu rồi."
Antony trợn tròn mắt:"Ý của anh là bọn họ có ý đâm xe làm muộn thời gian đấu thầu của chúng ta.

Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"

Sắc mặt người bên ngoài đã không tốt gõ cửa kính xe.
Lâm Mạc Thần nói với Tôn Chí:"Anh ở lại."
Tôn Chí nhìn thấy người đông nghịt bên ngoài hơi sợ, nhưng vẫn dứt khoát gật đầu.

Lúc này Mộc Hàn Hạ lên tiếng:"Tôi cũng ở lại với anh ấy, một mình anh ấy chỉ sợ không đối phó được với nhiều người như vậy.

Jason, anh đi với Antony đi."
Lâm Mạc Thần nhìn cô.
Mộc Hàn Hạ:"Anh đi đi.

Yên tâm, tôi có thể ứng phó được với chuyện này.

Anh phải đi đấu thầu, nếu không đi không còn kịp lấy được mảnh đất kia."
Antony nhìn hai người, im lặng, Tôn Chí cũng lên tiếng:"Đúng vậy, Lâm tổng, hai người đi đi, tôi và quản lí Mộc chắc chắn ứng phó được.

Giữa ban ngày ban mặt, lại ở trên đường lớn, cảnh sát sẽ lập tức đến, bọn họ không dám làm gì đâu?"
"Ừ." Lâm Mạc Thần khẽ lên tiếng, bỗng nhiên ôm lấy Mộc Hàn Hạ vào lòng.

Tôn Chí và Antony im lặng nhìn, Lâm Mạc Thần nghiêng đầu hôn lên mặt cô:"Giải quyết xong lập tức đến nơi đấu thầu.

Bảo vệ tốt chính mình."
Mộc Hàn Hạ hơi run sợ, chỗ anh hôn kia nháy mắt nóng như lửa.
Anh buông cô ra.
Mộc Hàn Hạ và Tôn Chí xuống xe trước.


Anh ta là người thành phố Lâm, lăn lộn nhiều năm trong ngành bất động sản, cũng nhìn quen bọn đầu trâu mặt ngựa, không hề nhát gan rống to với đối phương:"Mẹ nó lái xe không biết nhìn đường à, rẽ mà không nhường đường cho người đi thẳng- mẹ nó không ai dạy mày à!" Mộc Hàn Hạ cũng lạnh lùng đi qua.
Đối phương cũng mắng lại, tiếng mắng chửi không ngớt.
Lúc này Lâm Mạc Thần và Antony mới xuống xe, không dừng lại, đi sang bên cạnh gọi một chiếc taxi.

Bên phía đám người kia có kẻ tinh mắt phát hiện, muốn đuổi theo, nhưng Mộc Hàn Hạ duỗi tay ra ngắn lại, trừng mắt không cho qua.

Cô là con gái, lại xinh đẹp, khí thế mạnh mẽ, người kia cũng không dám ra tay với cô.
Tất cả hỗn loạn đã bị bỏ lại phía sau.
Lâm Mạc Thần ngồi im như núi, ánh mắt âm trầm, Antony không ngừng quay đầu lại, quan tâm lo lắng.

Mắt thấy cũng sắp không còn nhìn thấy hai người kia, anh ta bỗng than thở:"Jason, cậu đúng là tàn nhẫn.

Nếu là tớ, cho dù có phải từ bỏ đấu thầu, cũng sẽ không để cho người phụ nữ của mình ở trong hoàn cảnh như vậy.

Cậu hôn cô ấy một chút có lợi ích gì chứ?"
Lâm Mạc Thần ngước mắt nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo dọa người, trong nháy mắt Antony không dám góp ý nữa, đành tiếp tục oán thầm trong lòng: đồ tư bản máu lạnh, yêu giang sơn không yêu mỹ nhân!
Lâm Mạc Thần nhìn cảnh vật xẹt qua ngoài cửa sổ, vào đa số thời gian, anh ta đều là người không quay đầu lại, nhưng trong nháy mắt khi chiếc xe di chuyển, anh không thể nào kiềm chế được quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy phía cuối đường, một đám người vây quanh, căn bản không phân biệt được bóng dáng của cô ở trong đó..