Cuốn truyện [Không phụ] này vốn tên gọi [Ngày xuân cũ], nguyên nhân rất đơn giản, có một lần vô tình tôi đọc Giang Thành tử của Tần Quan thấy “Xuân quang hoàn thị cựu xuân quang. Đào hoa hương. Lý hoa hương. Thiển bạch thâm hồng, —— đấu tân trang. Trù trướng tích hoa nhân bất kiến, ca nhất khuyết, lệ thiên hành.”* Bấy giờ, bỗng bị cảm động, rõ ràng chỉ là câu cảm thán cảnh còn người mất bình thường thôi, song ba chữ [Ngày xuân cũ], thật sự đập vào lòng tôi.

*Xuân nay vẫn là xuân như cũ. Hoa đào tỏa, hoa mận thơm. Nõn trắng, sậm hồng, điểm phấn hương. Rầu rầu tiếc hoa người khuất bóng, ca vừa đoạn, lệ ngàn hàng. (Số đâu có số lạ lùng, Tần Quan trên Thivien có mấy chục bài được dịch, cái bài cần thì không thấy đâu:v. Đọc cho vui thôi các bạn, (chắc là) vừa không đúng lại còn ngang vần:__:.)

Lập tức tôi bèn nghĩ ra hai hình tượng, một là mận đào thơm ngát mà dưới tàng cây người ấy mỉm cười ngắm hoa, một là cảnh đẹp vẫn như xưa, nhưng người ngắm hoa cũng đã tan biến. Hoa tàn hoa nở người không biết, mà người mất rồi, hoa cũng chẳng hay.

Thế là bèn có mở đầu câu chuyện, A Chiêu lẻ loi trơ trọi một mình ngồi trong sân phơi nắng, thỉnh thoảng cúi đầu, nhìn móng tay mình đã trắng bệch, giống như từng chút xíu sinh mệnh đang biến mất của cô ấy.

Một cô gái vì tình tổn thương, đương nhiên nên có một chàng trai tổn thương cô ấy, thế là Chung Trần cũng ra sân, mang theo sự lãnh khốc trời sinh là đế vương, thảng như không mang hoài niệm với quá khứ, tuỳ tiện làm tổn thương A Chiêu.

Thật ra nếu như theo mở đầu phát triển tiếp, đây sẽ chỉ là một câu chuyện nam cặn bã nữ ti tiện bình thường thôi, có lẽ A Chiêu sẽ ôm hận mà kết thúc bằng một kết cục bi thương, có lẽ Chung Trần sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ rồi hai người sẽ gương vỡ lại lành trong kết cục vui vẻ, có lẽ A Chiêu chết rồi sẽ trùng sinh, bước lên một con đường báo thù đau khổ...

Nhưng có lẽ là tôi không thể tiếp nhận, tôi luôn tin rằng, tình yêu mặc dù ngắn ngủi, nhưng cũng lâu dài.

Tình yêu nóng bỏng nhất chỉ có một chút xíu thời gian ấy, nhưng thời gian còn lại, bèn xem như nước chảy thành dòng, cũng là yêu, nếu như đã từng yêu nhau như vậy, sao có thể càng về sau càng tổn thương lẫn nhau như thế chứ.

Cho nên anh ấy có nỗi khổ tâm, cô ấy cũng có nỗi khổ tâm.

Hình tượng Chung Trần trọn vẹn là bắt đầu từ nhỏ, lúc viết ra anh ấy, trong đầu bèn xuất hiện một tay nhóc rõ ràng tuổi không lớn lắm, nhưng xụ mặt, ra vẻ trưởng thành, lắm khi bị hành vi A Chiêu đả động đến khó chịu. Mà đồng thời, sư huynh cũng xuất hiện, anh ôn hòa quan tâm, khi còn bé ngại ngùng, lớn lên cũng vẫn không giỏi ăn nói, rất nhiều chuyện chôn trong lòng, anh có thể vì A Chiêu mà tuỳ tiện trả giá sinh mệnh của mình, lại không nói một lời nào. Dù xảy ra chuyện gì, anh đều chỉ sẽ cười sờ sờ đầu A Chiêu, nói, không sao đâu.

Ngoài sư phụ vừa là thầy vừa là cha, sư huynh và Chung Trần không cần nghi ngờ là hai người trọng yếu nhất trong đời A Chiêu, họ yêu cô ấy, cô ấy cũng thương họ, chỉ là hai kiểu tình yêu, hoàn toàn khác biệt.

Tình yêu của sư huynh, không mang chút chiếm hữu, không có bất kỳ tạp niệm gì, anh che chở cô ấy, như là che chở một ngọn cỏ nhỏ trong núi vừa mới mọc ra. Mà tình yêu của Chung Trần khác biệt, anh ấy muốn A Chiêu mãi mãi ở bên cạnh anh ấy, anh ấy không cho phép A Chiêu vì những quá khứ kia mà rời khỏi anh ấy, dù là vậy sẽ khiến A Chiêu hận anh ấy, anh ấy cũng sẽ không tiếc.

Xen vào giữa hai bên, thì là Long Thần.

Anh ta với A Chiêu tràn ngập địch ý, vốn cũng nên theo đó mà ghét Trụy Nhi, nhưng Trụy Nhi và A Chiêu cũng là hai người hoàn toàn khác biệt. A Chiêu nói rồi, Trụy Nhi giống như là mình thuở ban đầu, trong lòng chưa từng có tình yêu, cũng không có nỗi hận chấp nhất, cô ấy thuần chân, thẳng thắn, lúc đối mặt với Long Thần, lại có tí ngang ngược. Long Thần không thể nào chống cự một Trụy Nhi như thế, trong hoàng cung phong vân quỷ quyệt, giữa A Chiêu và Chung Trần nghi kỵ yêu hận lẫn nhau, Long Thần nhìn thấy Trụy Nhi, như là nhìn thấy trên đất cằn, nở một đóa hoa nho nhỏ.

Nên anh ta giống một con chó lớn đần độn, canh giữ ở bên cạnh hoa nhỏ, nhưng anh ta còn có việc anh ta cần làm, mà hoa nhỏ cũng bởi vậy mà khô héo. Long Thần từ đầu đến cuối đều bất lực, anh ta muốn bảo vệ, muốn giữ gìn, nhưng cuối cùng lại phí công.

Cuối cùng muốn nói, là Khúc Mị, đặc biệt viết cho cô ấy một ngoại truyện rất dài rất dài, một mặt là để giải thích một chút nỗi băn khoăn, một mặt khác cũng là lòng riêng của chính tôi.

Khúc Mị không thể nghi ngờ là một nhân vật không gặp may, nhất là trong chính văn, cô ấy giả vờ vô tội, bày mưu kế, cướp đoạt lòng yêu mến của Chung Trần, xem ra chính một con giáp thứ mười ba làm người ta ghét—— ngoài đời cũng vậy.

Nhưng thực ra, cô ấy không chiếm được bất cứ điều gì, từ đầu tới đuôi cô ấy cũng biết mình không chiếm được gì.

Cô ấy làm việc thay Chung Trần, thay đổi dung nhan, tự phế võ công, cắt lưỡi, quả thực là đáng sợ đến vô cùng. Nếu như cô ấy muốn quyền lực, Chung Trần có thể cho; cô ấy muốn tiền bạc, Chung Trần cũng có thể cho, nhưng thứ cô ấy muốn, cứ mãi là tình yêu Chung Trần không cho nổi.

Tất cả tình cảm của Chung Trần, đều đã cho A Chiêu, không có một tơ một hào nào để có thể cho cô ấy, thậm chí anh không muốn nhìn cô ấy nhiều thêm một chút.

Cho nên cuối cùng Khúc Mị lựa chọn hủy diệt.

Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, có lẽ chính là nói Khúc Mị, nếu như cô ấy không yêu người không nên yêu, đi theo sư phụ, làm Phương Tiểu Tiểu, tốt biết bao.

Phương Tiểu Tiểu nhất định vui hơn Khúc Mị một ngàn lần.

Đáng tiếc, cuối cùng, cô ấy là Khúc Mị.

Câu chuyện kết cục dừng lại khi A Chiêu và Trụy Nhi chết, ngày xuân của Vũ quốc rốt cục đến, thật ra thế này vốn hẳn là kết cục tốt nhất, nhưng bởi vì tôi là mẹ ruột, nên vẫn thêm một ngoại truyện về rất nhiều năm về sau, một mặt cũng là thông báo một vài chuyện sau đó —— mỗi người sống cuộc đời của riêng, có người nhớ lại quá khứ, có người giờ đang sống rất tốt, có người chờ mong tương lai.

Dù như thế nào, đều là dáng vẻ rất tốt rất tốt.

Về phần Ngải Trác Ninh Chiêu rốt cuộc có phải Hứa Bích Chiêu hay không, tôi cũng không biết, nhưng mà tôi tin rằng, người nên biết, nhất định biết.

- Xong toàn văn-