"Gia Nghê, thật xin lỗi…" Đoạn Minh biết rõ mình đã không có lời nào để nói, chỉ có nói xin lỗi.

"Tôi không cần lời xin lỗi của anh!" Đường Gia Nghê bịt lỗ tai, "Tại sao... Tôi đối với anh tốt như vậy, tại sao... "

"Gia Nghê, chúng ta thực sự không hợp... "

"Nếu không hợp, ba tháng trước, nên nói cho tôi biết! Anh biết không, suốt thời gian qua, tôi lo lắng biết bao, khó khăn biết bao... Bất kể anh chọn ai, tôi tôn trọng anh, nhưng anh không nên phản bội tôi, cái loại mùi vị này rất khó chịu... " Đường Gia Nghê khóc không thành tiếng.

Một đầu là tiểu y tá không ngừng lau nước mắt, một đầu khác là cặp cánh tay của một đôi tình nhân, thu hút người đi đường xung quanh ghé mắt.

"Gia nghê, có thể đổi nơi nói chuyện hay không, không nên ở chỗ này... "

"Tôi cũng không để ý, anh còn muốn như thế nào nữa? Nếu như anh không thích tôi thì nói thẳng, lén lén lút lút như thế coi là cái gì? Song, tôi không quan tâm!" Đường Gia Nghê cố kiềm chế bản thân, muốn lập tức rời đi, nhưng lại cảm thấy hai chân giống như đổ chì, mỗi bước khó khăn.

"Gia Nghê, em hãy nghe anh nói... " Đoạn Minh vươn tay muốn đi giữ chặt Đường Gia Nghê, Đường Gia Nghê bất lực lui về phía sau hai bước, lúc này, một bóng dáng che ở giữa hai người.

Ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Doãn Trạch Vũ, đang gắt gao nhìn chằm chằm Đoạn Minh, mà cánh tay kia của anh ta, lại nắm giữ cổ tay của Đường Gia Nghê.

"Anh phải cho cô ấy một câu trả lời rõ ràng thỏa đáng cùng một tiếng trịnh trọng nói xin lỗi.

"Anh là ai?" Đoạn Minh nhìn người đàn ông khí chất bất phàm trước mặt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Đường Gia Nghê.

"Anh không cần hỏi tôi là ai, anh chỉ cần cho cô ấy một câu trả lời thỏa đáng." Doãn Trạch Vũ nở một nụ cười lạnh trên khóe môi, "Đương nhiên, anh có thể từ chối, nhưng tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, thì không phải là anh hay là tôi có thể đoán được."

"Chuyện của tôi và cô ấy mắc mớ gì tới anh?" Trong lúc điện quang hỏa thạch(*), mùi thuốc súng ở giữa hai người càng nồng đậm hơn.

(*) Điện quang hỏa thạch: một khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, tựa như chớp điện, tựa như tia lửa phát ra từ đá đánh lửa.

"Chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi!" Doãn Trạch Vũ vươn tay kéo Đường Gia Nghê vào trong ngực, cánh tay cường tráng ôm chặt eo của cô, mặc dù chống gậy, nhưng không thua chút khí thế nào.

Cả người Đường Gia Nghê yếu ớt tựa vào trong lòng anh, có tia ấm áp, có tia nương nhờ, không còn cảm giác bất lực của một người cô độc.

"Được, Đường Gia Nghê, cô bắt cá hai tay trước trái lại là kẻ xấu cáo trạng trước!" Đoạn Minh nhìn một màn mập mờ trước mắt cực kỳ tức giận, lại vô liêm sỉ chỉ trích.

"Tôi không có..." Đường Gia Nghê muốn làm sáng tỏ sự thực, mà đầu ngón tay của Doãn Trạch Vũ đặt nhẹ ở trên làn môi của cô, cô từ từ ngưỡng mặt lên để nhìn anh, ánh mắt dịu dàng của anh ngăn cô tiếp tục giải thích.

"Nếu như anh không cần cô ấy, tôi đây cần, nhưng hiện tại cô ấy rất đau lòng, tôi muốn anh nhận lỗi với cô ấy." Doãn Trạch Vũ ngẩng đầu, ngông cuồng nói.

"Một người tàn phế như anh có tư cách gì quản chuyện của chúng tôi?"

Mặc dù Đoạn Minh bắt cá hai tay, nhưng nhìn Đường Gia Nghê dẫu sao vẫn còn tồn một tia lưu luyến, huống hồ ở trước mặt của anh, còn có một người đàn ông khí thế bất phàm, hiển nhiên anh muốn tranh ít khẩu khí này.

"Được! Tôi đây cũng không cần sáo với anh." Doãn Trạch Vũ cấp cho Đoạn Minh một cái ánh mắt cảnh cáo, ôm lấy Đường Gia Nghê xoay người rời đi.

Doãn Trạch Vũ dìu cô rời khỏi công ty bách hóa, đi đến trước xe.

"Cô không sao chứ?" Cuối cùng Doãn Trạch Vũ cũng buông lỏng cô ra, cô như một linh hồn xuất khiếu(*), hai mắt vô thần mà đi, cùng ngày thường tưởng như hai người.

(*) Linh hồn xuất khiếu: nghĩa là thoát hồn, linh hồn rời khỏi cơ thể.

"Tôi không sao..." Hai mắt cô nhìn anh, hơi thở như một loại nhả tơ nói, nước mắt tràn mi mà ra.

"Đồ ngốc!" Anh đột nhiên một hồi đau lòng, lại lần nữa kéo cô vào trong lòng.

"Sao anh ta có thể đối với tôi như vậy?" Cả khuôn mặt của cô chôn vùi ở trước ngực anh, uất ức mà khóc lớn, "Có phải tôi làm chưa đủ tốt... Có phải tôi luôn tăng ca, anh ta mất hứng? Hay là..."

"Đồ ngốc, không cần ôm hết trách nhiệm lên người mình, tôi nói cô rất tốt, là anh ta không xứng với cô! Đừng khổ sở, chúng ta về nhà."

Tài xế thấy thế sớm đã mở cửa xe, hầu ở một bên.

"Cô xem cô, ngày thường hi hi ha ha, cũng như không chịu để tâm, vừa khóc lên nước mắt cũng đã có thể làm cho thành phố này trở thành khu vực gặp nạn nặng nhất, cô vẫn không muốn để lại cho mọi người một con đường sống sao?" Hiếm thấy Doãn Trạch Vũ nhẫn nại mà an ủi cô.

Tài xế nhịn không được nghi hoặc nhìn Doãn Trạch Vũ lại nhìn.

"Phụt!" Cô nhịn không được nín khóc mỉm cười.

"Nhìn thế này mới tốt nha."

Đường Gia Nghê không giống như các cô gái thất tình khác, cô có thể nhanh chóng khôi phục cảm xúc của mình, sau đó toàn thân tập trung tinh thần vào công việc, chỉ là đối với Doãn Trạch Vũ, tình cảm của cô giống như là có một điều thay đổi, đối với anh có tình cảm tốt đẹp không cách nào nói rõ.

Có thể là trải qua mối tình không vui này, đúng lúc nhận được giải vây của anh, cho nên có bạn tri âm tâm ý; hay hoặc giả là, trong khoảng thời gian này sớm chiều ở chung với nhau, nảy sinh tình cảm bạn bè; hay hoặc giả là anh ra mặt cho cô, anh làm cho cô vui vẻ, làm cho cô đối với anh có một loại lòng cảm kích, tóm lại, sẽ không phải là yêu.

Đêm lạnh như nước, hai tay Đường Gia Nghê ôm đầu gối ngồi ở trên bậc thềm của biệt thự, còn có nữa tháng, là cô sẽ rời đi.

Không biết tại sao, trái lại cô có chút không bỏ được... Không biết là không bỏ được nơi này, hay là người nơi này.

"Trễ như vậy còn chưa ngủ?" Một giọng nói từ tính truyền đến.

Cô hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đến rối tinh rối mù của Doãn Trạch Vũ.

"Ánh trăng đêm nay đẹp quá, tôi ra đây xem một chút."

So với khuôn mặt này của anh, ánh trăng cũng lu mờ, nhưng, trăng có tròn khuyết, người cũng là như thế, cuối cùng ngày nào đó cũng sẽ có ly biệt, nghĩ như vậy, cô không khỏi thương cảm.

"Màu bạc ánh trăng, đích thực rất đẹp." Doãn Trạch Vũ ngồi xuống ở bên cạnh cô, nhìn vầng trăng sáng nơi xa kia khẽ nói.

"Trạch Vũ, nếu có một ngày, tôi rời đi... Anh phải hứa với tôi, chăm sóc bản thân thật tốt được không?" Đường Gia Nghê ngước mắt nhìn anh, trong mắt là ánh sáng sáng ngời.

"Cô gái à, nếu như tôi nói muốn cô luôn luôn chăm sóc tôi?" Doãn Trạch Vũ nháy nháy mắt với cô.

"A, làm sao có thể, phải biết rằng, có bao nhiêu bệnh nhân cần sự giúp đỡ của tôi đấy."

"Tôi cũng là bệnh nhân cần sự giúp đỡ." Doãn Trạch Vũ nổ lực đấu tranh cho quyền lợi của mình.

"Anh là một bệnh nhân sẽ hồi phục rất nhanh." Ngón tay Đường Gia Nghê chọc vào trong ngực của anh, một bộ nghiêm trang nói.

Trong lòng hai người, mỗi bên cất dấu tâm sự, bỗng chốc rơi vào im lặng.

"Nếu có một ngày, tôi không có ở đây, không có ai cùng anh, anh sẽ cô đơn chứ?" Đường Gia Nghê không dám nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm trên đất, trên mặt mang theo một chút đau buồn.

Cô thực sự nghiêm túc biểu đạt quan tâm của mình, biệt thự rộng lớn lạnh tanh, chung quy một người là rất cô đơn, cô không muốn anh một mình ở lại một nơi thế này, cô đau lòng cho anh, nhưng cô không có lý do gì để ở lại, có lẽ quan tâm hỏi han một câu, cũng mang theo vài phần thận trọng dò xét thôi.

"Cô gái à, không cần lo lắng, chờ tôi thương lành, tôi sẽ để cho công việc làm bạn tôi, sứt đầu mẻ trán, sẽ không cô đơn." Doãn Trạch Vũ cười cười, vươn tay ra xoa tóc Đường Gia Nghê, sợi tóc mềm mại ở dưới bàn tay của anh, tản ra nhàn nhạt mùi thơm dầu gội đầu.

Không phải là Doãn Trạch Vũ không biết, cô đối với anh tràn đầy quan tâm nhưng không dám thể hiện, không phải là anh không muốn giữ cô lại, nhưng kéo cô vào thế giới của anh, sẽ chỉ làm cho cuộc sống của cô trở nên không tốt đẹp, cho nên anh không chút để ý cho cô một câu trả lời nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Ừ,cũng tốt, vậy tôi cũng không cần lo lắng, trở về ngủ đi." Đường Gia Nghê nhẹ nhõm muốn đứng dậy, lại bị Doãn Trạch Vũ nắm kéo vào trong ngực.

Doãn Trạch Vũ cho rằng mình như thế thực sự không sao cả, nhưng ở khoảnh khắc cô chuẩn bị đứng lên, anh mới biết được trong lòng của mình thực sự rất quan tâm cô, đôi tay ôm chặt lấy cô.

Anh để mặt sát vào mặt cô, luồng hơi thở phất qua bên má cô, bàn tay to đặt ở trên lồng ngực của cô cách bởi lớp áo ngủ mỏng manh, cảm nhận được trái tim của cô như một con nai con nhảy loạn, bộ ngực mềm mại cao thẳng ở trong bàn tay của anh đầy một nắm tay.

Chết tiệt! Cô không có mặc áo lót!

Mặc dù thân thể bị anh kẹp chặt, nhưng trong tiềm thức Đường Gia Nghê lại muốn cùng anh giữ một khoảng cách.

Cô khao khát nụ hôn của anh, nhưng lại sợ nụ hôn của anh hạ xuống, vừa mới thoát khỏi giai đoạn thất vọng từ trong tình yêu, vết thương còn chưa có hồi phục, trái tim của cô còn chưa có chuẩn bị tốt để đi yêu người kế tiếp, nếu như tình yêu của cô là không hoàn chỉnh, cuối cùng cũng chỉ kết thúc trong bi kịch, cô cần thời gian, nhưng cũng sợ thời gian.

Doãn Trạch Vũ nhẹ tay nắm giữ vật hình tròn mềm mại này của cô, môi mỏng manh cơ hồ có thể che phủ đến môi phiếm mật đào sáng bóng của cô, nhưng ở trong nháy mắt đó cô ra sức uốn tách bàn tay to của anh ra, anh đọc được trong mắt cô quét qua sợ hãi.

Cô còn chưa có chuẩn bị tốt để yêu anh...

"Hiện tại cô chính là『danh hoa vô chủ』rồi, tôi có thể chứ?" Anh cười thần bí.

Đường Gia Nghê trợn mắt nhìn anh, cô không cho phép mình xấu hổ như vậy, cố tình giữ khoảng cách, vẫn đang tràn ngập nguy cơ.

Mà Doãn Trạch Vũ rất khó có được một trò đùa quái đản tức cười cười một tiếng, buông lỏng cô ra.

Chân tình lộ ra, là vì che dấu mà trở nên hài hước, mập mờ bốn phía trong không khí bỗng chốc thu hẹp, chung quanh trở nên mát rượi như nước, hai người cũng tỉnh táo rất nhiều.

"Gia Nghê, có thể nói chuyện với tôi một chút không?" Doãn Trạch Vũ ôm đầu gối ngồi ở trên bậc thềm, ánh trăng tỏa chiếu xuống một bóng râm ở trên mặt anh, che phủ biểu cảm khuôn mặt của anh.

Theo bản năng Đường Gia Nghê giữ một khoảng cách an toàn với anh, kéo váy của mình, lấy tay nhẹ nhàng chế trụ, "Anh nói đi."

"Tuổi thơ của cô, là trải qua như thế nào?"

"Tuổi thơ của tôi... Ừm, có thể nói là rất hạnh phúc, rất vui vẻ, mặc dù về vật chất không có được đầy đủ, nhưng, có một tuổi thơ tương đối vui vẻ, có rất nhiều bạn bè thân thiết."

"Nghe có vẻ khá hấp dẫn người." Doãn Trạch Vũ nhàn nhạt cười một tiếng, để Đường Gia Nghê bắt được một cái quay mặt rất đẹp mắt.

"Giấc mộng làm y tá của tôi, chính là bắt đầu từ tuổi thơ." Trên mặt của cô vẫn là nụ cười đắc ý, nhưng nhiều hơn một chút đối với hoài tưởng ngày xưa.

"Kể với tôi." Doãn Trạch Vũ nhiều hứng thú nhìn cô.

"Lúc nhỏ, tôi thích nhất vào lúc tan trường, chào hỏi với chó mèo lang thang trong ngỏ nhỏ, có đôi khi gặp phải động vật nhỏ bị thương, sẽ băng bó vết thương cho chúng nó, khi đó liền nghĩ, sau khi lớn lên, nhất định phải trở thành một nhân viên hộ lý xuất sắc, để bệnh nhân giảm bớt đau đớn, nhận được giúp đỡ và chăm sóc."

"Tôi không có nghĩ tới bất cứ gì khác, chính là cảm thấy động vật nhỏ cũng như con người, cũng cần được chăm sóc, chẳng qua là không nghĩ tới sau khi lớn lên, thực sự đi con đường này... Tôi nói xong rồi." Đường Gia Nghê mỉm cười gật gật đầu, sau đó nhìn anh, hai mắt sáng lấp lánh.

"Tuổi thơ thực làm cho người ta hâm mộ." Doãn Trạch Vũ có thể tưởng tượng ra, một cô bé buột tết bím tóc đáng yêu, mang theo một túi sách nhỏ, ở dưới hoàng hôn tuyệt đẹp, vẫy tay với mèo con, chó con.

"Chẳng lẽ anh không như thế sao?" Đường Gia Nghê cho rằng, gia cảnh sung túc của Doãn Trạch Vũ hẳn là có một tuổi thơ hạnh phúc hơn, có đủ mọi thứ hơn so với mình.

"Tôi có lẽ... Chỉ có phần hâm mộ thôi."

Ánh mắt ảm đạm của Doãn Trạch Vũ đột nhiên khiến Đường Gia Nghê hoàn toàn thất vọng, ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy anh cười nhạt.

"Nhưng thực sự, chưa từng có một người nào giống như cô vậy, thôi thúc khiến tôi rất muốn biết quá khứ của cô."

"Tôi thực sự hy vọng quá khứ của cô, tôi có thể tham gia, bởi vì nụ cười của cô, lạc quan của cô, không nhiễm bất kỳ tạp chất gì, toàn tâm toàn ý đối tốt với người chung quanh, cho dù bị phụ lòng, bị phản bội cũng sẽ không có bất cứ lời oán thán nào, chỉ biết tìm nguyên nhân từ trên người mình... Rất ngốc, rất khờ. Sau khi bị tổn thương vẫn có thể có một nụ cười ngây thơ, có lẽ là tâm hồn tốt đẹp nhất trên thế giới này!"

"Vậy tuổi thơ của anh thì sao, Trạch Vũ?"

"Rất tối tăm, rất ảm đạm, có rất nhiều khát vọng nhưng lại bị bóp chết, sau đó trở nên không phải vì bản thân mà sống, lúc còn rất nhỏ, đã được truyền thụ tư tưởng tranh giành quyền lợi, trở nên không từ một thủ đoạn nào, tính cách thô bạo, có đôi khi làm ra một chuyện thủ đoạn độc ác, nhưng có thể không chút động lòng, cũng cho rằng đối phương xứng đáng."

"Tôi cũng muốn một chút tình bạn, muốn chia sẻ niềm vui, đoàn kết giúp đỡ nhau vinh quang, nhưng cha của tôi không cho phép, ông không cho phép tôi có chút nhân từ nào, có tình đều là mệt mỏi, ngay cả mẹ của tôi là ai tôi cũng không biết."

"Tôi cùng với cha, trong đầu nghĩ đến được chỉ có tin tức thương nghiệp, tranh chấp quyền lợi, niềm vui của cuộc sống là ở chỗ tiêu diệt đối thủ cạnh tranh, sau đó để cho đoàn đội mình đi tuốt đằng trước, rất buồn cười! Chúng tôi cũng có đoàn đội, nhưng là vì lợi ích đoàn đội mà sống, mỗi người run như cầy sấy mà muốn giữ vững bát cơm của mình, không tiếc chen lách lật đổ đối phương, chỉ vì quy luật cạnh tranh công ty khôn sống mống chết."

"Thật phức tạp... Vậy anh... Sau này cũng sẽ yêu một người, muốn cùng cô ấy gần nhau chứ?" Đường Gia Nghê cẩn thận đặt câu hỏi.

"Trừ phi người đó... Là cô!" Ánh mắt của Doãn Trạch Vũ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, làm cho tim cô đập thình thịch.

"Không có ai biết được quá khứ của tôi, nhưng tôi cảm thấy tối hôm nay tôi đã nói quá nhiều." Anh thu lại tình cảm của mình, mở ra hai tay.

"Có vẻ anh rất biết khống chế cảm xúc của mình." Cô phun ra một câu mang tính chất suy đoán.

"Tôi sẽ không để cho cảm xúc của mình phóng ra ngoài, Gia Nghê, tôi rất muốn quý trọng cô, đồng thời tôi biết cô cũng có cảm giác với tôi, nhưng, rất xin lỗi chính là, cho dù sẽ thích, cô cũng chỉ có thể làm tình nhân của tôi."