Ngọc Hồ Tiên Tông.

Kỳ Lộ Đài. Tạ Tửu Nhi đang giặt quần áo. Hoàng Nhưỡng đặc biệt nhiều quần áo, hơn nữa kiểu dáng còn rất phức tạp, nàng ta giặt vô cùng tốn sức. Nhiều y phục như vậy, hơn nửa khắc rồi nhưng căn bản nàng ta vẫn chưa giặt xong.

Tạ Tửu Nhi muốn khóc, nàng ta biết Hoàng Nhưỡng là đang bắt nạt mình.

Trong lòng nàng ta tràn ngập oán khí, nhưng không có cách nào. Tạ Hồng Trần nhìn thì như sủng nàng ta, nhưng nếu nàng ta bất kính với tôn trưởng thì vẫn bị hắn răn dạy như thường. Tạ Tửu Nhi có thể bất hòa với Hoàng Nhưỡng, nhưng không dám không tuân theo lời của nàng.

Tạ Tửu Nhi giặt y phục hai canh giờ liền, đương nhiên cũng thấy vô cùng nghi ngờ.

– – Hoàng Nhưỡng còn chưa trở về. Vừa rồi mới thấy nàng mang theo hộp đựng thức ăn, lại không đi về phía Điểm Thúy Phong. Nàng đưa đồ ăn cho ai, sao lại lâu như vậy?



Bên ngoài, trong cửa hiệu kinh doanh.

Lúc Tạ Nguyên Thư tỉnh dậy, liếc mắt liền nhìn thấy Hoàng Nhưỡng ngồi bên mép giường.

Hắn ta khẽ ngồi dậy, lúc này rượu đã tỉnh được kha khá. Vì thế dũng khí lúc trước cũng tan biến không còn thừa được mấy. Hắn ta bối rối với lấy xiêm y phủ lên người, hơn nửa ngày trời mới xấu hổ cười nói: “Đệ muội, ta… Ta thật sự đã uống say, ta thật sự đáng chết.”

Hắn ta dùng tay đấm vào đầu mình, nước mắt Hoàng Nhưỡng nói đến là đến, một giọt như trân châu đứt đoạt vương trên mi mắt, ánh sáng lấp lánh bắn ra bốn phía, trời thấy còn thương. Nàng đứng dậy, chỉnh trang lại xiêm y, nói: “Ta cũng có chỗ sai, ta biết rõ đại ca sao có thể… sao có thể.”

Lời sau đó, nàng không nói hết. Nàng đi đến bên cạnh bàn, nhấc hộp đựng thức ăn lên, đang định rời đi, đột nhiên lại nói một câu: “Chỗ Hồng Trần nơi đó, ta sẽ khuyên hắn thêm. Dù sao nữ tử kia cũng đã chết, không cần thiết phải kéo đại ca vào.”

Trong lòng Hoàng Nhưỡng lạnh như băng, nhưng giọng nói lại mang theo âm mũi, từng câu từng chữ lưu luyến như hoa lê sau mưa: “Nhưng mà với tính tình của hắn, mấy ngày nay chỉ e là chưa chắc đã đồng ý với ý kiến của ta. Đại ca tự giải quyết cho tốt đi. Ta ở lại nơi này của đại ca quá lâu, dù sao người đông phức tạp, vẫn xin đại ca xử trí thích đáng. Nếu không, để chuyện này truyền tới tai hắn, ta với đại ca… Chỉ sợ đều không còn đường sống.”

Nói xong, nàng cúi đầu, chậm rãi đi ra cửa.

Tạ Nguyên Thư cũng đi ra, muốn gọi nàng lại, nhưng cuối cùng vẫn không làm.

Hắn ta vốn không phải là người có dũng khí, tuy trong lòng kìm nén rất lâu, nhưng chuyện hắn ta thật muốn làm lại là một chuyện khác.

Mà ngày hôm nay chính hắn ta lại dám nhúng chàm Hoàng Nhưỡng, sau khi lòng háo sắc mất đi, đã vô cùng hối hận. Tạ Hồng Trần này, tuy đối nhân xử thế ôn hòa công chính, nhưng nếu chỉ vậy mà cho rằng hắn dễ trêu chọc, ấy là vô cùng sai lầm.

Chẳng may để hắn biết được chuyện này…

Tạ Nguyên Thư quả thật không dám nghĩ tiếp.

Hoàng Nhưỡng một đường trở lại Kỳ Lộ Đài, Tạ Tửu Nhi vẫn đang giặt y phục cho nàng.

Thấy nàng trở về, Tạ Tửu Nhi tỏ vẻ kỳ lạ, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói với nàng: “Nghĩa mẫu, vì sao hôm nay trở về muộn như vậy? Người là đi đâu?”

Nàng ta cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, Hoàng Nhưỡng cũng không để ý đến nàng ta, ngược lại ngáp một cái, nói: “Tiểu hài tử đừng quản chuyện của người lớn. Ta mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước một lúc đây. Ngươi giặt xong y phục thì cứ đi đi.”

Nói thì nói như vậy, nhưng lúc đi, nàng vẫn vô ý làm rơi một miếng ngọc bội.

Tạ Tửu Nhi thấy nàng mệt mỏi, trong lòng vốn đã thấy nghi – – Hoàng Nhưỡng ở bên ngoài những hai canh giờ có hơn.

Nàng mang theo hộp đựng thức ăn, nếu là chia thức ăn cho các đệ tử khác thì không cần đi lâu như vậy. Thế nàng đi nơi nào? Trong lòng nàng ta đang không ngừng suy nghĩ, chỉ thấy Hoàng Nhưỡng làm rơi một vật. Tạ Tửu Nhi vốn lòng mang ý khác, nên đương nhiên cũng không gọi nàng lại.

Vẫn đợi cho đến khi Hoàng Nhưỡng trở về phòng, nàng ta mới tiến lên vài bước, nhặt vật kia lên, quan sát kỹ càng, nhất thời hoảng sợ.

– – Đó là một miếng ngọc bội.

Người ở Ngọc Hồ Tiên Tông được người người tôn sùng ngọc, cho nên đương nhiên ai ai cũng đeo ngọc. Mà mặt trên miếng ngọc bội này, có khắc một chữ ‘Thư’.

Đúng là ngọc bội thường dùng của nhi tử Tạ Bích Linh, Tạ Nguyên Thư.

Trong lòng Tạ Tửu Nhi nhảy loạn, vật riêng của Tạ Nguyên Thư, làm sao có thể xuất hiện trên người Hoàng Nhưỡng? Hơn nữa, hôm nay cử chỉ hành động của Hoàng Nhưỡng quá mức quái dị. Muốn nàng ta không nghĩ sâu xa cũng không được.

Nghĩa phụ không thích nghĩa mẫu, nàng ta đương nhiên biết. Nếu như mình báo chuyện này cho nghĩa phụ, liệu có thể chiếm được một chút sủng ái quan tâm từ hắn không?

Tạ Tửu Nhi bỗng nảy ra một ý nghĩ nho nhỏ trong lòng.

Nàng ta giặt y phục xong, sau đó gói miếng ngọc bội kia lại, một đường đi thẳng tới Điểm Thúy Phong.

Đệ tử đích truyền của Tạ Hồng Trần đều sống ở nơi này, mà chính Tạ Hồng Trần cũng đang ở trên Duệ Vân Điện ở đỉnh núi này. Tạ Tửu Nhi tiến thẳng vào trong điện, đại điện được phủ rèm che, lúc này gió thổi khiến rèm che tung bay, bên trong bày biện đơn giản, có thể thấy được trong lòng người sống ở đây trong trẻo lạnh lùng không mang tạp niệm.

“Nghĩa phụ!” Tạ Tửu Nhi quỳ ở trong điện, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

Phòng trong được ngăn cách với bên ngoài bằng một chiếc mành đơn giản, giọng nói của Tạ Hồng Trần vang lên: “Xảy ra chuyện gì?”

Tạ Tửu Nhi dập đầu trên mặt đất phát ra một tiếng ‘cộp’, nói: “Vừa rồi Tửu Nhi đến Kỳ Lộ Đài, thay nghĩa mẫu giặt xiêm y thì phát hiện, phát hiện…”

Trong giọng nói của Tạ Hồng Trần đã mang theo vài phần không vui, hắn trầm giọng nói: “Nói.”

Tạ Tửu Nhi vội nói: “Phát hiện nghĩa mẫu ra ngoài, ba canh giờ sau mới về nhà. Nàng, nàng không chỉ có búi tóc tán loạn, mà còn…” Nàng ta thêm mắm dặm muối, muốn dẫn tới sự chú ý của Tạ Hồng Trần.

Quả nhiên, Tạ Hồng Trần hỏi: “Mà còn cái gì?”

Tạ Tửu Nhi vội vàng trình ngọc bội lên, nói: “Nghĩa mẫu còn không cẩn thận đánh rơi một vật, nữ nhi vốn muốn nhặt lên trả lại, nhưng vừa thấy vật này, lại thật sự không dám quyết định, đành phải tới tìm nghĩa phụ xin định đoạt!”

Nàng ta cúi đầu, hai tay dâng ngọc bội lên.

Chợt thấy trong tay nhẹ bẫng, miếng ngọc bội kia đã đến trên tay Tạ Hồng Trần.

Thật lâu sau Tạ Hồng Trần vẫn không nói gì, sau đó hắn mở lời: “Đại ca xưa nay thô kệch, ngay cả vật mang theo bên mình làm rơi cũng không hay biết gì. Chắc là nghĩa mẫu ngươi nhặt được, chưa kịp trả lại. Ngươi mang xuống đi.”

Tạ Tửu Nhi nhíu mày – – không phải nghĩa phụ ghét nghĩa mẫu lắm sao, sao lúc bắt được sai lầm của nàng, dáng vẻ hắn lại không được cao hứng thế. Nhưng nàng ta cũng không dám cãi mệnh lệnh của Tạ Hồng Trần, vì thế nói: “Vâng.”

Nàng ta xoay người, đương lúc sắp sửa lui ra, Tạ Hồng Trần ở trong phòng lại nói: “Ngọc bội này vi phụ sẽ trả lại cho đại bá ngươi, việc này đến đây là thôi. Tiểu hài tử thì nên chuyên tâm tu luyện, đừng để những việc khác làm phân tâm.”

Tạ Tửu Nhi đã hiểu ý hắn nói, hắn là cảnh cáo mình không nên ăn nói lung tung. Nàng ta vội đáp: “Tửu Nhi biết rồi.”

Trong phòng, sau khi Tạ Tửu Nhi rời đi, lúc này Tạ Hồng Trần mới cẩn thận xem miếng ngọc bội trong tay.

Quả thật là vật của Tạ Nguyên Thư không sai.

Nhưng hiện giờ Tạ Nguyên Thư đang ở ngoại môn, bình thường không thể nào bước vào nội môn. Làm sao Hoàng Nhưỡng có thể nhặt được ngọc bội bên người hắn? Nếu như nói hai người có tư tình, Tạ Hồng Trần cũng không tin. Tuy tính tình Hoàng Nhưỡng không tốt, nhưng nàng không ngu ngốc.

Hiện giờ nàng đã là Tông chủ phu nhân, hơn nữa hắn lại tuyệt đối không có ý nạp thêm thiếp. Địa vị của nàng được củng cố, không nên sinh ra những suy nghĩ loạn lạc, làm sao có thể dây dưa với Tạ Nguyên Thư? Tính tình Tạ Nguyên Thư vô liêm sỉ, phẩm hạnh không tốt, lại háo sắc thành tính. Hắn ta có thể cho Hoàng Nhưỡng cái gì?

Hoàng Nhưỡng là người biết suy nghĩ, lợi hại thế nào tự tính được rõ ràng.

Nhưng nếu Tạ Nguyên Thư thèm muốn Hoàng Nhưỡng thì sao, khả năng có thể.

Hoàng Nhưỡng xinh đẹp, người đời đều biết. Nhưng tới cùng thì nàng đẹp thế nào, chỉ sợ chỉ có Tạ Hồng Trần biết. Tạ Nguyên Thư vốn háo sắc, nếu lòng hắn ta không tạp niệm, trái lại mới là chuyện nực cười.

Nghĩ đến đây, Tạ Hồng Trần nói ngay: “Người đâu, truyền Tạ Nguyên Thư vào điện gặp ta.”



Ngoại môn Ngọc Hồ Tiên Tông, trong cửa tiệm kinh doanh.

Lúc này đã vào đêm.

Tạ Nguyên Thư đang lo sợ bất an. Nếu như chuyện hại chết Trân Nhi để Tạ Bích Linh nghe đến tai, Tạ Bích Linh chắc chắn sẽ đánh hắn ta thừa sống thiếu chết. Nhưng nếu việc nhúng chàm Hoàng Nhưỡng bị truyền ra, đừng nói Tạ Hồng Trần không tha cho hắn ta, đến Tạ Bích Linh cũng chắc chắn lột da hắn ta.

Hắn ta làm việc trái với lương tâm, trùng hợp lúc này lại gặp phải quỷ gõ cửa – – Đại chưởng quỹ chạy vào, nói: “Đại công tử, tông chủ truyền người đến Duệ Vân Điện của Điểm Thúy Phong!”

Tạ Nguyên Thư nhất thời giật thót tim!

Chẳng lẽ sự việc đã bại lộ rồi?

Đúng vậy, nhất định phải rồi!

Nếu không sao Tạ Hồng Trần có thể đêm hôm khuya khoắt truyền hắn ta tới?

Với tính tình của Tạ Hồng Trần, nếu như biết việc này xảy ra, hắn ta đến Duệ Vân Điện nhất định không sống nổi. Mặt khác, Tạ Hồng Trần sẽ nể mặt Tạ Bích Linh mà nhịn hắn ta, nhưng chuyện này…

Tạ Nguyên Thư vốn là người nhát gan, có điều đến lúc này rồi, có nhát gan đến mấy cũng dâng lên vài phần dũng khí.

Dù sao chuyện Trân Nhi cũng đã rơi vào trong tay Tạ Hồng Trần, không bằng cứ dứt khoát tiêu diệt hắn…

Giờ khắc này, câu hắn ta nói với Hoàng Nhưỡng lúc trước lại lần nữa vang lên trong đầu – – nếu ta thành Tông chủ, nàng chính là Tông chủ phu nhân!

Mỗi ngày sẽ được nếm tư vị của ôn nhu hương, Tạ Nguyên Thư vào lúc ấy đột nhiên hạ quyết tâm! Hắn ta bình tĩnh mặc quần áo, dùng pháp bảo trữ đồ thu dọn đống pháp khí và độc đan ngày thường mình hay dùng mang theo, một đường tiến thẳng vào tông môn.

Lúc này đã vào đêm, hắn ta chậm rãi đi trên đường núi vào trong tông môn, tuy đã ôm quyết tâm, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng – – chỉ bằng bản thân mình, làm sao có thể là đối thủ của Tạ Hồng Trần?

Nghĩ đến đây, hắn ta không trực tiếp đến Điểm Thúy Phong, ngược lại lặng lẽ đến Kỳ Lộ Đài.

– – Kỳ Lộ Đài hẻo lánh, trên đường hắn ta không gặp được bất cứ ai.

Vì nơi này là nơi ở của Tông chủ phu nhân, cho nên các đệ tử khác không dám tới quấy rầy nàng. Tạ Hồng Trần lại ít tới, từ khi Tạ Tửu Nhi chuyển đến Điểm Thúy Phong, Hoàng Nhưỡng hầu như đều một mình ở tại nơi đây. Tạ Nguyên Thư muốn làm chuyện lớn, đương nhiên cần đồng bọn. Mà cả tiên tông này, còn ai thích hợp hơn Hoàng Nhưỡng nữa?

Kỳ Lộ Đài quả nhiên im ắng, không tới mùa tuyết, hoa mai cũng chưa nở. Chỉ có trong tiểu đình tam giác lẻ loi một ngọn đèn.

Còn Hoàng Nhưỡng, nàng đang ngồi ở trong tiểu đình.

Y phục trên người nàng mỏng manh, thân thể quá nhỏ gầy, có một loại cảm giác yếu ớt mong manh hơn cả y phục.

Tạ Nguyên Thư nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn, chỉ cảm thấy vưu vật nhân gian như vậy, nên thuộc về mình. Hắn ta càng thêm kiên định với dũng khí của bản thân, lặng lẽ vào trong đình, gọi một tiếng: “A Nhưỡng?!”

Hoàng Nhưỡng giống như bị làm kinh ngạc, quay đầu nhìn hắn ta, hốt hoảng nói: “Đại ca? Sao ngươi lại tới đây?”

Tạ Nguyên Thư tiến lên vài bước, muốn nắm tay nàng. Nhưng Hoàng Nhưỡng vội vàng rút tay về, vì thế Tạ Nguyên Thư chỉ cầm được một đoạn ống tay áo. Ống tay áo kia lại mềm nhẹ, ráng mịn như da thịt mỹ nhân.

Tạ Nguyên Thư vì vậy mà lòng say, kiên định nói: “A Nhưỡng, hiện tại ta phải đi giết Tạ Hồng Trần! Từ nay về sau, sẽ không khiến nàng phải cô đơn lẻ bóng nữa!”

Hoàng Nhưỡng nhìn kỹ hắn ta, rất lâu sau, thấy vẻ mặt hắn ta kiên định như vậy, trong đôi mắt sáng ngời của nàng lại phủ một tầng sương mỏng: “Đại ca…”

Tạ Nguyên Thư nói: “Gọi ta là Thư lang!”

Hoàng Nhưỡng hơi nức nở, sau cùng nói: “Nếu như Thư lang đã hạ quyết tâm, A Nhưỡng bằng lòng vì Thư lang mà chết.”

Tạ Nguyên Thư che miệng nàng lại, nói: “Ta sẽ không để nàng chết. Ta muốn nàng vui vẻ làm tông chủ phu nhân của ta. Hiện tại ta sẽ đến Vân Phong Điện! Nhưng ta chỉ có một mình, dù sao sức lực cũng có hạn, A Nhưỡng, dầu gì nàng cũng theo hắn được trăm năm, hiểu hắn quá rõ. Nàng có cách nào giúp ta không?”

Hoàng Nhưỡng cụp mắt, lông mi dài che đi đôi mắt, run run như cánh buớm: “Chỉ cần vì Thư lang, bất luận có là chuyện gì A Nhưỡng cũng sẽ làm. Nhưng ta chỉ là một Thổ Yêu nho nhỏ, cũng không có tu vi gì. Không thể giúp được Thư lang. Mà Kỳ Lộ Đài lại không có pháp bảo độc dược…”

Mỗi câu nàng nói đều rất điềm đạm đáng yêu, giữa những hàng chữ lại mang theo ý nhắc nhở.

Kỳ Lộ Đài đương nhiên không có độc dược gì- – dù sao nàng cũng là Tông chủ phu nhân dịu dàng đoan trang lại tốt bụng, sao có thể động đến những thứ này?

Nhưng mà, Tạ Nguyên Thư chưởng quản tất cả các cửa hiệu của Ngọc Hồ Tiên Tông. Hắn ta muốn độc dược gì, chuyện này không hề khó nhằn. Quả nhiên, trong đầu Tạ Nguyên Thư bỗng lóe lên tia sáng, hắn ta nắm tay Hoàng Nhưỡng, nói: “Nàng thật thông minh, nhờ có nàng nhắc nhở ta mới nhớ tới nơi này của ta có vài thứ. Nàng làm một bát canh cho hắn uống, bỏ thêm đồ vào trong đó. Chỉ cần hắn uống vào, cho dù chỉ là một ngụm, ta cũng có biện pháp bắt hắn!”

Hoàng Nhưỡng lo sợ, nói: “Chuyện này… chuyện này…” Trải qua một hồi do dự, nàng cắn môi nói: “Ta nghe theo Thư lang.”

Bởi vì biết người này quá ngu xuẩn, cho nên nàng lại phải nhắc nhở: “Nhưng mà… dù sao tu vi của hắn cũng thâm hậu, độc đan bình thường chỉ sợ không cách nào tổn thương đến hắn. Lại nói, hắn hiểu rõ đan dược của Ngọc Hồ Tiên Tông như lòng bàn tay. Thư lang, chúng ta sẽ thành công sao?”

Trong đôi mắt Tạ Nguyên Thư lộ ra sự độc ác: “Ta quản lý nhiều cửa hiệu … bao năm qua, chẳng lẽ không có chút giấu diếm nào sao? A Nhưỡng yên tâm, chỉ cần hắn ăn vào đan này, ta nhất định có thể lấy được tính mệnh của hắn!”



Điểm Thúy Phong, Duệ Vân Điện.

Ngọn đèn dầu vươn lên cao, lại yên lặng không tiếng động.

Tạ Hồng Trần ngồi ở bên cạnh kỷ án, lật xem một bản điển tịch, bên cạnh đặt ngọc bội của Tạ Nguyên Thư. Ánh mắt hắn thoáng đảo qua, cảm thấy rất chói mắt. Thân là một nam nhân, có rộng lượng khoan dung đến mấy thì cũng có vảy ngược.

Hôm nay, hắn muốn cho Tạ Nguyên Thư biết, kết cục của việc chạm tới điểm giới hạn của hắn, khiến cho hắn ta từ nay về sau không còn dám lỗ mãng nữa.