Đợi đến khi Đệ Nhất Thu hoàn toàn ngủ say, Hoàng Nhưỡng đứng dậy.

“Giám chính không sao chứ?” Lý Lộc rón rén đến xem xét.

Cầu Thánh Bạch nhìn Đệ Nhất Thu, lại nhìn Hoàng Nhưỡng, mãi mới nói: “Như này là cô phải hạ miệng rồi!”

Nói gì vậy? Lý Lộc lập tức phản đối: “Giám chính bọn ta tốt tính, dù có trở thành thế này, cũng còn có mấy phần coi được mà.”

Cầu Thánh Bạch liếc anh, lười để ý đến anh.

Lý Lộc quay sang Hoàng Nhưỡng cười làm lành: “Nhưỡng cô nương chớ trách, Giám chính bọn tôi không uống rượu, nên tửu lượng kém chút.”

—— đừng chém gió nữa, cơ bản là Giám chính mấy người chả có tửu lượng gì sất.

Hoàng Nhưỡng đi đến một góc gian tù, chỗ đó đặt cây Song Xà quả, con sâu róm đang nằm vắt vẻo trên cây.

Trong chậu bên cạnh, đám cỏ đuôi chó nhìn rất tươi tốt.

Hoàng Nhưỡng tiện tay mân mê nó, sửa sang mớ lông xù xù êm êm nó một chút. Lý Lộc lập tức trợn mắt há mồm: “Cái này cái này —— “

“Tạo chút ngạc nhiên vui vẻ nhỏ cho Giám chính đại nhân ấy mà.” Hoàng Nhưỡng vỗ sạch lông trên tay, đứng dậy. Nàng đang xoay người định đi, Cầu Thánh Bạch nói: “Chờ chút!”

Dứt lời, không đợi Hoàng Nhưỡng hỏi, ông móc ra một viên thuốc đưa tới: “Giải độc Hủy Xà.”

Ừm. Hoàng Nhưỡng nhận lấy bỏ vào miệng.

Bên cạnh, Lý Lộc ân cần: “Ta đưa Nhưỡng cô nương.”

Hoàng Nhưỡng ừ đáp, đi mấy bước lại quay đầu. Trong giường hình trong góc gian tù nhỏ hẹp, Đệ Nhất Thu lặng yên ngủ say.

Nàng đối với người này, gần gũi mà thương tiếc, cũng chưa tính là tình sâu.

Nhưng ngẫm lại cả đời này, hình như không còn ai để nàng lòng không tạp niệm tiếp cận.

Hoàng Nhưỡng đi ra tháp Viên Dung, sắc trời bên ngoài sáng sủa.

Trong gió trộn lẫn vài sợi nắng vàng nhạt, khuấy động vạn vật nhân gian. Trên những chạc cây không an phận, chồi lá đâm nẩy, ẩn hiện mang theo chút màu xanh tươi mới.

Ngày xuân sắp tới.

Tầng đáy tháp Viên Dung, khi Đệ Nhất Thu tỉnh lại, trong gian tù chỉ còn một mình y.

Y không biết đã là giờ nào, rượu làm tê dại tri giác. Y gượng người cố đứng dậy. Trước mặt là ánh nến mờ nhạt, một phòng quạnh quẽ.

Nếu không phải mùi rượu còn chưa tan, người kia giống như thật sự chưa từng đến.

Uống với nhau xong, chỉ còn lại một mình. Một thứ cô tịch nhanh chóng bao phủ y.

Đệ Nhất Thu chậm rãi đi đến cửa gian tù, đã đến cuối sợi xích, không thể đi tiếp. Y cúi đầu, nhìn góc tường, chợt sửng sốt.

Góc tường đặt hai chậu cây, một chậu là Song Xà quả, sâu róm đang ngủ trên phiến lá.

Còn chậu kia, là hạt giống lần trước Hoàng Nhưỡng tặng. Hạt lớn vô cùng, mỗi ngày y đều chăm chỉ tưới nước, thậm chí còn bắt Cầu Thánh Bạch đem ra ngoài phơi nắng.

Đợi đến khi hạt nảy mầm, y mới phát hiện là một chậu cỏ đuôi chó.

Cỏ lớn rất nhanh, giờ đã đến đầu gối y.

Vốn tưởng rằng chỉ là trò đùa của Hoàng Nhưỡng, y cười xì một tiếng, không thèm để ý. Mà lúc này, trước khi đi Hoàng Nhưỡng còn sửa sang chậu cỏ đuôi chó.

Đám lá quanh co uốn lượn, quấn quýt bọc vào nhau, cuối cùng biến thành một chữ.

——là một chữ “Thu”.

Đầu ngón tay Đệ Nhất Thu vuốt ve chữ kia, một chút ngạc nhiên thú vị nho nhỏ có thể giúp người tỉnh rượu giảm một nửa nỗi quạnh quẽ trong gian thất.

Ngọc Hồ Tiên Tông. Hoàng Nhưỡng vẫn khắc khổ tu luyện.

Trong phương diện tập võ đạo, tư chất nàng không tính là kỳ tài gì. Nhưng cần cù có thể bổ sung vụng về cũng là lời chí lý.

Tu vi Hoàng Nhưỡng, dần dần vượt qua đám đệ tử cùng hàng, bắt đầu lộ tài hoa trên đỉnh Điểm Thúy.

Mà chuyện dưỡng giống, quả nhiên nàng cũng không bỏ bê.

Một mặt là yêu thích, một mặt là do hiếu kì với bộ ba Hà Tích Kim, Vũ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu.

Ba vị chưởng môn cứ mỗi tháng gửi đến nàng một khoản tiền. Chưa từng hỏi bạc tiêu vào đâu.

Hoàng Nhưỡng vì họ mà gầy dưỡng nhiều loại giống tốt.

Nàng âm thầm ghi chép giá của mớ giống này trên thị trường, biết nó cũng là một khoản tiền khổng lồ.

Ba vị nhân vật lớn này, đến cùng dùng chúng làm gì nhỉ?

Nàng không hỏi. Chỉ gửi một số lượng lớn hạt giống về cho họ.

Cho đi vô hạn, có thể hủy hại một người thế nào, Hoàng Nhưỡng rất chờ mong.

Tạ Hồng Trần thấy tiến độ tu luyện của Hoàng Nhưỡng hài lòng lạ thường, quyển pháp của Hoàng Nhưỡng đã dần dần cùng cấp độ với Nhiếp Thanh Lam, Tạ Lạp.

Trong tiên môn dần dần bắt đầu lấy nàng làm gương. Vô số sư trưởng lấy nàng làm gương để dạy dỗ đệ tử.

Đệ tử khác bị cuốn vào trong không ngừng than khổ.

—— cô nhóc này điên rồi. Cổ căn bản không nghỉ ngơi luôn sao ấy!

Còn tháp Viên Dung, cơ thể Đệ Nhất Thu ngày càng chuyển biến tốt đẹp.

Y không còn chống đối chuyện uống thuốc, thậm chí còn chủ động thảo luận với Cầu Thánh Bạch về đơn thuốc. Y bắt đầu thử vận động thân thể. Cầu Thánh Bạch thậm chí còn mở xích cho phép y đi lại trong tháp Viên Dung.

Đệ Nhất Thu tự mình hái lá cây chuẩn bị thức ăn cho sâu róm. Tự mình ôm chậu cỏ đuôi chó đi phơi nắng. Tự mình nghiền ngẫm cây Song Xà quả.

Cuối cùng, y bảo muốn về lại Ti Thiên giám.

Cầu Thánh Bạch nhíu mày, hỏi: “Ngài nói gì?”

Đệ Nhất Thu lặp lại: “Ta muốn về Ti Thiên giám ở. Yên tâm, ta sẽ đến thay máu đúng hẹn.”

Cầu Thánh Bạch hít sâu một hơi, chậm rãi thở hắt, dường như đang tự hỏi.

Đệ Nhất Thu nói: “Ti Thiên giám cũng sẽ có người đúng giờ đến nhận thuốc.”

Cầu Thánh Bạch rốt cục hỏi: “Cơ thể ngài hiện giờ… dị thường, không sợ bị người thấy à?”

Đây vốn là chuyện mà thiếu niên quan tâm nhất. Song Đệ Nhất Thu lại nói: “Không sao. Ta không màng.”

À, đương nhiên ngài không màng rồi. Bởi người ngài để ý cũng đâu ghét bỏ đâu.

Cầu Thánh Bạch thở dài, nói: “Được thôi. Song nếu ngài không tuân theo lời dặn của thầy thuốc là lão phu, lúc nào cũng vẫn sẽ bắt ngài về tháp Viên Dung.”

Thế là, Đệ Nhất Thu tay trái ôm Song Xà quả, tay phải ôm chậu cỏ đuôi chó, trên lá còn bạn sâu róm nằm khểnh, một mạch xuất cung về Ti Thiên giám.

Như lời của Cầu Thánh Bạch, cơ thể y vẫn khác thường, nhìn đầy đáng sợ.

Những ánh mắt khác thường từ bốn phương tám hướng tạt đến, thỉnh thoảng vụng trộm dò xét.

Đệ Nhất Thu cũng chỉ thản nhiên.

Trong đám hoàng tử hoàng nữ, y là người đầu tiên rời tháp Viên Dung.

Cầu Thánh Bạch tiễn y đi, Phúc công công bên cạnh hỏi: “Y chính cứ thế thả ngài ấy về nhà, không lo lắng sao?”

“Ngài sẽ quay về đúng hẹn mà.” Cầu Thánh Bạch nhẹ nói, “Vì ngài ấy còn muốn sống.”

Bởi vì ngài ấy rất muốn rất muốn còn sống thật tốt.

Khi Đệ Nhất Thu về Ti Thiên giám, cảnh đầu tiên nhìn thấy là đám phụ nữ vây quanh cửa.

Mọi người thấy y mặc bộ bào đen, mũ trùm che nửa gương mặt, dáng vẻ thật âm trầm cổ quái, không khỏi rối rít lùi lại nhường đường. Đệ Nhất Thu đi vào cổng chính Huyền Vũ ti, đảo mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Uầy… Thủ vệ đầy khó xử giải thích cho y nguyên nhân mấy cô đang chờ ở đây.

Giám chính đại nhân nhìn mấy cô, lại cúi đầu nhìn hông mình.

Hình như y đã hiểu nguyên nhân trong tháp Viên Dung, Hoàng Nhưỡng sờ soạng hông mình.

Giám chính đại nhân muốn nói lại thôi, thần sắc một lời khó tả hết.

Dù không có “bảo bối quấn hông”, song Giám chính đại nhân hết sức phối hợp với Cầu Thánh Bạch.

Y đúng hẹn quay lại tháp Viên Dung tìm Cầu Thánh Bạch bắt mạch, toàn bộ thuốc Cầu Thánh Bạch cho người đưa tới y đều uống đúng giờ đúng liều lượng.

Dẫu mỗi một lần thay máu đều đau đớn không thôi, song y đã có chuyển biến tốt, cuối cùng thì tất cả cũng đã chuyển biến tốt.

Thời gian như nước, vội vàng trôi.

Hôm nay, tiên môn mở cuộc thi tài diễn võ thử nghệ cho đám đệ tử tân tú.

Đây là cơ hội tốt cho đệ tử tân tú lộ tài hoa.

Vì để bá tánh bình dân cũng có thể lĩnh hội phong thái tiên môn, võ trường được dựng ở thành Khám Nguyệt.

Thành Khám Nguyệt là một tòa thành nhỏ nằm giữa Ngọc Hồ Tiên Tông và thành Thượng Kinh, có thể nói thông tứ bề.

Nghiêm chỉnh mà nói, đây là địa phận triều đình quản lý.

Song triều đình cũng không phản đối.

Lấy địa vị của tiên môn trong lòng dân hiện giờ, triều đình có phản đối e cũng vô dụng.

Vì thế, Sư Vấn Ngư đối với hành động này của đối phương là ngầm thừa nhận.

Thế là, một thành Khám Nguyệt nho nhỏ, chật ních người đến đây xem thi đấu.

Đám người này tam giáo cửu lưu, ngư long hỗn tạp. Nhưng chuyện cả đám bàn tán nói chung đều nhất trí —— năm nay đệ tử tân tú nào có thể đạt danh đứng đầu sân diễn võ, hái được vòng nguyệt quế?

Ti Thiên giám, Huyền Vũ ti, thư phòng Đệ Nhất Thu.

Cây cỏ đuôi chó được đặt ở góc tường, trông nó phát triển cao lớn, một bụi lông êm êm xù xù, nhưng thủy chung vẫn là một chữ “Thu” bừng bừng sức sống.

Cây Song Xà quả, được đặt trên bàn sách. Con sâu róm nằm ngủ trên lá cây Song Xà quả.

Đệ Nhất Thu ngay lúc này đang thử điêu khắc một món pháp bảo, cơ thể y hồi phục không tệ, vết sưng mất dần, đã hiện ra vẻ gầy gò.

Chỉ còn độ ổn định đôi tay vẫn chưa thể khôi phục, mà y lại có yêu cầu hà khắc với món pháp bảo này, cực kỳ bỏ tâm vào việc tạo hình.

Bên ngoài có tiếng bước chân đến gần, là Cầu Thánh Bạch.

Ông gùi theo hòm thuốc, đi vào hỏi: “Mấy hôm nay thấy sao rồi?”

Đệ Nhất Thu vươn tay, mặc cho ông bắt mạch: “Vẫn ổn. Vài ngày nữa, ta muốn rời đi Thượng Kinh một chuyến. Tầm mấy hôm sẽ về.”

“Không cho phép!” Cầu Thánh Bạch cả giận nói, “Bây giờ thể chất ngài nhìn thì như ổn định, thực ra rất nguy hiểm. Nếu bị ai khác nhìn ra manh mối, khó đảm bảo chuyện máu Huỷ Xà không bị tiết lộ. Đến chừng đó bệ hạ truy cứu…”

Đệ Nhất Thu ngắt lời, nói: “Sẽ không đâu. Chuyến này cũng không phải là công vụ, ta sẽ không lấy thân phận triều đình mà ra ngoài, chỉ…”

Cầu Thánh Bạch càng giận: “Ngài chỉ là đi thành Khám Nguyệt, gặp riêng cô nhóc kia!”

Đệ Nhất Thu không nói gì, Cầu Thánh Bạch nói tiếp: “Cô nhóc kia hiện giờ là đệ tử của Tạ Hồng Trần, còn là đệ tử thân truyền cực kỳ xuất sắc! Ngài đi gặp nàng, chả lẽ Tạ Hồng Trần mù sao? Nếu hắn xuất thủ, ngài đối phó được chăng?”

Đệ Nhất Thu trầm tư.

Đệ nhất Kiếm tiên hiện nay, với thực lực của y không thể địch cùng.

Cầu Thánh Bạch nói: “Thể chất căn cốt của Giám chính cho đến giờ thật sự không hề dễ dàng? Sao xem nhẹ mà mạo hiểm được? Lão phu nói câu phạm thượng, ngài chớ có thấy sắc mà mờ mắt!”

Nói xong, ông hậm hực đi.

Lúc đầu việc này cũng không có gì, nhưng đến đêm, Đệ Nhất Thu phát hiện một chuyện —— không thấy con sâu róm!

Bình thường nó ăn uống no đủ, không vắt vẻo ngủ trên cây Song Xà quả thì là lăn lộn trong mớ cỏ đuôi chó. Nhưng giờ, Đệ Nhất Thu tìm khắp cả thư phòng cũng không thấy bóng dáng nó.

“Người đâu!” mặt Đệ Nhất Thu lạnh tanh, thủ vệ ngoài cửa biết không tốt, rối rít chạy đến.

“Ai đã vào thư phòng bổn toạ?” Đệ Nhất Thu trầm giọng hỏi.

Mọi người nhìn nhau, mãi lâu mới có người nhỏ giọng đáp: “Hồi Giám chính, bọn tiểu nhân vẫn luôn canh giữ ở cửa, không dám rời. Không thấy ai vào.”

Vừa mới nói xong, chỉ nghe “bốp” một tiếng. Đệ Nhất Thu giận đập kỷ án, chấn động đến nắp chén trà bật lên rõ cao.

Đệ Nhất Thu hít sâu một hơi, trầm giọng: “Bản tọa không thấy một vật, bảo toàn bộ Ti Thiên giám từ trên xuống dưới, lập tức đi tìm!”

Ngay sau đó, y móc cây bút chì bên hông, vẽ lên một bức phác thảo.

Trên bức vẽ là… một con sâu?

Còn cách nào chứ?

Toàn bộ Ti Thiên giám đào sâu ba thước, bắt đầu tìm một con sâu!

Nhưng việc nói thì dễ đó?

Qua hai ngày, bốn Ti Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ loay hoay người ngã ngựa đổ. Bắt về vô số con sâu róm, song chả con nào là con sâu làm vật tin định tình của Giám chính đại nhân hết!

Lý Lộc Bảo Võ không ngừng kêu khổ, ngày đêm không ngớt, bốn phía tìm sâu.

Hoàng cung, tháp Viên Dung.

Cầu Thánh Bạch đang nghiêm túc điền y án. Đệ Nhất Thu là người sớm nhất rời đi song vẫn còn mấy hoàng tử hoàng nữ khác, không được khinh nhờn.

Ngày ngày ông hối hả, đêm ngủ cũng phải mở một mắt. Chỉ lo bệnh tình đám quý nhân lại có biến.

Lúc này đêm đã khuya, Cầu Thánh Bạch thật vất vả viết xong y án ngày hôm nay, đột nhiên mắt cá chân đau đớn một hồi!

“A ——” ông đau đớn kêu lên, cúi đầu xem xét, phát hiện trên mắt cá chân mình, không biết có con sâu bò lên ấy tự bao giờ!

Cầu Thánh Bạch bốc con sâu lên, mãi đến khi gần ngay trước mắt, Y chính đại nhân vẫn không dám tin vào cặp mắt mình.

Con này, con này lại là con sâu róm của Đệ Nhất Thu!!!

Y chính đại nhân đấu mắt với hai con mắt hạt đậu của sâu kia, dù nuôi dưỡng tốt cũng nhịn không nhịn chửi đổng: “Ngươi, cái đồ ngốc ngươi! Không phải đã theo cha ngươi về Ti Thiên giám sao?!”

Ai dám tin, đồ ngốc đáng chết lại từ Ti Thiên giám leo về tháp Viên Dung, lại nấp vô người ông?

“Lão phu không cho cha ngươi ra ngoài, là vì ai? Cái tên ngốc nhà ngươi còn lấy oán trả ơn! Ngươi đừng tưởng ngươi là sâu, lão phu không so đo với ngươi nha! Hôm nay cha ngươi không bồi thường tổn thất tinh thần của lão phu thì lão phu không giẫm chết ngươi không được!” Bao năm lao tâm lao lực của Y chính đại nhân cuối cùng cũng đến lúc phá kén.

Ông nghiến răng nghiến lợi, đến cả cơn đau mắt cá chân mãnh liệt cũng không màng, vừa nghĩ linh tinh, vừa dẫn nó đi Ti Thiên giám, tìm người nào đó tính sổ.

Hành động tìm sâu kéo dài ba hôm của Ti Thiên giám, trong cơn căm giận ngút trời của Y chính đại nhân kết thúc.

Cái giá là Giám chính đại nhân bồi thường nửa tháng lương bổng.



Trong lúc ấy, thành Khám Nguyệt.

Hội tỉ thí của đệ tử tân tú Tiên môn sắp đến. Tạ Hồng Trần đưa bốn đệ tử tân tú của Ngọc Hồ Tiên Tông vào thành.

Mọi âm thanh trong thành đều bởi vì sự xuất hiện của hắn mà chợt ngừng. Ánh mắt đám người đang nhao nhao bị hấp dẫn bởi vị Tông chủ Đệ nhất tông tiên môn.

Tạ Hồng Trần vẫn là áo trắng như tuyết, ngọc bội bên hông. Như uyên đình nhạc trì côn ngọc thu sương*.

(*) uyên đình nhạc trì: phẩm chất âm trầm như vực sâu, như núi cao; côn ngọc thu sương: nhân phẩm cao khiết, kiên trinh.

Hoàng Nhưỡng theo sát sau hắn, nhìn đám người từ đường từ hẻm đón lấy, lập tức vô cùng cảm khái.

—— Năm Thành Nguyên thứ mười hai ngoài đời, nàng đã từng cùng Tạ Hồng Trần đến đây xem tỉ thí. Chẳng qua lúc đó nàng là Tông chủ phu nhân, chỉ cần trang điểm đẹp có mặt là được.

Mà Tạ Hồng Trần bận xã giao, cũng sẽ không bầu bạn với nàng.

Bây giờ năm Thành Nguyên thứ mười hai trong mơ, nàng trang phục một người, đeo bảo kiếm đi lại sinh gió. Sớm đã không còn tí tẹo dịu dàng hoa mỹ nào của Tông chủ phu nhân, chỉ có sợi dây châu buộc tóc rủ xuống, sợi lụa trắng, san hô đỏ, bay bay bồng bềnh, đẹp đến mức sắc sảo.

Nàng theo sát Tạ Hồng Trần, người ngay lưng thẳng, khí thế nghiêm nghị, pha với kỳ sư. Tất nhiên cũng lôi kéo vô số ánh mắt người theo dõi.

Tạ Hồng Trần cảm giác được, hắn hơi nghiêng đầu, nói: “Về khách điếm rồi, cô tự đi luyện công, chớ lung tung đi lại.”

Hoàng Nhưỡng đáp vâng. Từ đầu nàng cũng chả muốn đi đâu.

Tạ Hồng Trần hết sức hài lòng với câu trả lời của nàng, không biết vì sao nhưng hắn không thích ánh mắt người khác dò xét Hoàng Nhưỡng.

Thế nhưng thiếu nữ đeo bảo kiếm thanh thanh, tinh thần phấn chấn bừng bừng, dung mạo sáng trong, xán lạn như minh châu. Sao có thể không gây chú ý?

Trái lại Hoàng Nhưỡng chả màng đến tâm tư Tạ Hồng Trần, cô đưa mắt thăm dò tòa thành nhỏ này.

Thành Khám nguyệt tuy nhỏ song tửu quán khách điếm san sát, người đi đường qua lại, ngựa xe như nước. phồn hoa không kém thành Thượng Kinh là bao.

Tạ Hồng Trần đạp lên ánh nhìn của đám đông, đi vào trú ở khách điếm. Hoàng Nhưỡng là đệ tử thân truyền của hắn, ở ngay phòng kế bên.

Tạ Hồng Trần dĩ nhiên không thể nghỉ ngơi, Ngọc Hồ Tiên Tông chủ trì cuộc tỉ thí của đệ tử tân tú, hắn thân là chủ nhà sẽ phải gặp chưởng môn các phái một lần.

Những đệ tử tân tú may mắn đến đây, cũng muốn đến bái kiến trước.

Hắn đầy bận rộn.

Hoàng Nhưỡng cũng không rảnh, trong khách điếm có phòng bếp nhỏ.

Nàng quen thuộc mò tới, quả nhiên, phòng bếp nhỏ vẫn còn đó. Ồ, còn bày biện y như đúc.

Hoàng Nhưỡng bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của giấc mơ này, sao có thể giống trước kia đến thế nhỉ?

Nàng tìm nguyên liệu, bắt đầu nấu cơm.

Năm Thành Nguyên thứ mười hai* ngoài đời, nàng cũng làm vài món. Khi ấy, Tạ Hồng Trần còn chung một phòng, nhưng khi đó Tạ Hồng Trần chỉ quay về ngắn ngủi một lúc rồi lại vội vàng ra cửa. (nguyên gốc là năm 15, chắc nhầm)

Lần này Hoàng Nhưỡng dứt khoát nấu một bát chè.

Nàng chưng chín khoai, nghiền thành bột, trộn với bột gạo nếp, hòa cùng sữa trâu. Sau đó viên thành viên trôi nước nhỏ, chần nước sôi, sau đó thêm chút rượu nếp, chút đường. Cuối cùng rải thêm mấy cánh hoa hồng trang trí.

Nàng nấu đầy chăm chú, không để ý đến chung quanh.

Trong phòng khách đối diện, có người xuyên qua cửa sổ, từ xa lom lom quan sát bên này.

—— Đệ Nhất Thu nhìn đã lâu, Lý Lộc bên cạnh bèn đề nghị: “Đã tới, không ấy chúng ta qua chào hỏi Nhưỡng cô nương, được không?”

Đệ Nhất Thu lắc đầu.

Y khoác áo khoác mũ trùm màu đen, mũ trùm phủ che khuất nửa gương mặt.

Vì thể chất, da thịt y tái nhợt, thái dương còn có hoa văn rắn như ẩn như hiện.

Lúc này y đứng dựa cửa sổ, yên tĩnh ngắm người kia nấu chè. Y biết trước Tạ Hồng Trần sẽ ở gian phòng nào, thế là chọn chỗ có góc nhìn tốt nhất. Quả nhiên, thế là gặp được nàng.

Lý Lộc nói: “Mấy hôm nay Giám chính ngày đêm không nghỉ, chắc là để chuẩn bị lễ vật cho Nhưỡng cô nương. Hôm nay đã gặp. Tất nhiên nên tặng cho nàng ấy nhỉ.”

Anh nhắc đến lễ vật, sắc mặt Đệ Nhất Thu sắc hết tự nhiên.

“Thứ vặt vãnh thôi, nào đến mức ấy.” Đệ Nhất Thu thò tay vào lòng lấy túi thơm ra. Đó là một món trữ pháp bảo, một quả hồ lô khắc rỗng thắt bằng tơ vàng, miệng hồ lô dùng phỉ thúy chạm trổ dây leo và nụ hoa vừa hé.

Nắp phỉ thúy bao lấy nửa quả hồ lô chạm trổ, tự nhiên trọn vẹn. Dây tơ vàng rủ xuống như sợi dây leo, phía trên mấy đóa hoa trắng nhỏ nở rộ, tinh xảo dị thường.

Hiển nhiên, món đồ này phí hết tâm tư. Hơn nữa còn trong tình trạng đôi tay của Đệ Nhất Thu đúc nóng và điêu khắc đều không còn dễ.

Nàng… sẽ thích nhỉ.

Đệ Nhất Thu cúi đầu, giống những cậu thiếu niên lần đầu chuẩn bị quà cho cô nương trong lòng ngưỡng mộ, đầy bất an.

Hoàng Nhưỡng xem thời gian vừa đúng lúc, nàng bưng chén chè ra khỏi bếp nhỏ, lên lầu.

Đệ Nhất Thu xuyên qua cửa sổ, ngắm nàng bước trên hành lang khi khuất khi hiện.

Như trăng sáng giữa tầng mây.

Hoàng Nhưỡng bưng chén chè, nhưng không về phòng mình.

Nàng đi gõ cửa phòng Tạ Hồng Trần.

Thần sắc Đệ Nhất Thu từ từ âm trầm hẳn. Lý Lộc thấy thế, vội nói: “Nhưỡng cô nương là đệ tử của Tạ Tông chủ, đệ tử hiếu kính sư phụ, đừng để ý.”

Đệ Nhất Thu ừ đáp, bước khỏi cửa sổ.

Người thì đi khỏi, song ánh mắt vẫn không kìm được mà vẫn ngó nghiêng nhìn ra ngoài cửa.

Hoàng Nhưỡng gõ cửa hai lần, cửa mở.

Tạ Hồng Trần có ở đó, đương nhiên hắn ở đó. Hoàng Nhưỡng biết hắn về lúc nào mà.

Hoàng Nhưỡng bưng chén chè vào, nói: “Hôm nay sư tôn đã vất vả, uống một miếng chè trơn cổ họng rồi hãy đi.”

Tạ Hồng Trần ở chung với đám Tông chủ chưởng môn, dĩ nhiên không tránh được rượu và món mặn.

Chính hắn cũng không quá thích, ăn không được mấy miếng.

Giờ nhìn chén chè, nghe mùi thơm phả tới, tự nhiên có mấy phần thèm.

“Không ngờ cô còn biết xuống bếp đấy.” Hắn ngồi bên bàn, y phục vừa thay xong. Y phục hắn không huân hương, chỉ có khí tức cực kỳ lạnh lẽo.

Hoàng Nhưỡng đưa chén chè đến trước mặt hắn, dĩ nhiên cửa phòng không khép.

Cô nam quả nữ cùng ở một phòng, nếu đóng cửa lại, e khó nói rõ ràng.

Nàng cười nói: “Sư tôn xem thường đệ tử rồi, bàn về trù nghệ, đệ tử cũng có luyện qua.”

—— ở Kỳ Lộ đài, luyện một trăm năm đó. Hoàng Nhưỡng vừa nói vừa múc chè trôi nước ra chén nhỏ.

Tạ Hồng Trần nhìn động tác của nàng thấy ấm áp quen thuộc. Cứ như đã từng vô số ngày đêm, nàng vừa ăn dịu nói dàng, vừa múc thức ăn cho hắn.

Hoàng Nhưỡng bê chén chè thơm đến trước mặt hắn, không quên kèm thêm chiếc thìa bạc.

Tạ Hồng Trần hơi ngừng lại, nói: “Cô cũng cùng dùng chút đi.”

“Được.” Hoàng Nhưỡng không từ chối, ngồi đối diện với hắn,

Tạ Hồng Trần múc một thìa chè trôi nước, chậm rãi đưa vào miệng.

Thứ này rất hợp tính khí hắn, vào bụng rồi, phế phủ ấm áp trong veo.

Tạ Hồng Trần ăn nhiều thêm mấy thìa.

Hoàng Nhưỡng định múc thêm cho hắn, Tạ Hồng Trần đứng dậy, nói: “Không cần. Vi sư phải ra ngoài một chuyến, cô về phòng nghỉ ngơi đi.”

Y cố sức duy trì khoảng cách an toàn giữa hai thầy trò.

Hoàng Nhưỡng đáp vâng, song lại rót chén nước để hắn súc miệng.

Tạ Hồng Trần tiện tay nhận lấy, giống như là vô số lần ăn ý, không cần ngôn ngữ.

Hoàng Nhưỡng thu chén bát tự rời khỏi, Tạ Hồng Trần dõi theo bóng lưng nàng đăm đăm, nghe tiếng bước chân xa dần.

Đối diện, có người dáng vẻ âm u lạnh lẽo ngó chằm chằm hết sang bên này.

Lý Lộc ở một bên khổ sở khuyên nhủ: “Giám chính, họ là thầy trò, thầy trò đó! Cũng vì câu một ngày là thầy, cả đời là cha, quan hệ hai người có gần chút, khó tránh khỏi mà!

Giám chính đại nhân đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh.

Y bình tĩnh thong thả bước ra ngoài, liếc nhìn con chó vàng.

Lập tức bước lên mấy bước, cực nhanh cột túi thơm lên cổ con chó. Lý Lộc đầu đầy hỏi chấm: “Giám chính… Ngài đây là?”

Giám chính đại nhân thần sắc băng lãnh: “Không phải là anh hay hỏi vì sao bổn tọa ngày đêm điêu khắc pháp bảo này sao? Chó đưa thư.”

Y chỉ con chó vàng, tiện tay làm một pháp thuật nho nhỏ. Con chó kia gâu nhẹ một tiếng, quay đầu chạy đi.

Lý Lộc: “…”

Hoàng Nhưỡng dọn dẹp xong chén bát, vừa định về phòng, xoay người thì thấy một con chó.

Là một con chó vàng thông thường, có điều trên cổ buộc lên… món pháp bảo đựng đồ.

Dạo này, chó cũng đeo pháp bảo hả?!

Con chó vàng đi thẳng tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống.

Hoàng Nhưỡng giật cả mình, tháo món pháp bảo cột trên người nó xuống.

Pháp bảo là túi thơm hình hồ lô trạng, một nửa là phỉ thúy một nửa là tơ vàng, tạo hình tinh xảo, xảo đoạt thiên công*. Mà trong hồ lô chạm rỗng còn có thể đặt hương hoàn, rất thích hợp cho con gái đeo.

Hoàng Nhưỡng cầm lấy túi thơm, khoa tay thử bên eo một chút, thật sự thích đến không buông.

“Vật này… Mi?” Nàng hỏi chó vàng, “Không phải là mi muốn tặng cho ta chứ?”

Chó vàng đương nhiên không trả lời nàng, khịt mũi chạy đi.

Hơ… Một con chó chuyển cho ta một món pháp bảo?

Hoàng Nhưỡng cầm hồ lô, trăm mối không gỡ nổi.