Chẳng qua 10 phút sau, tất cả hệ thống đều đồng ý đề nghị này.

"Ta đồng ý, nhiệm vụ của ta tương đối khó, trước tiên ta sẽ ngủ đông, chờ đến lượt làm phiền gọi ta một tiếng.

""Ta cũng đồng ý!""+1.

""+2.

""! "Cuộc phân tranh cuối cùng cũng kết thúc, đợi đến cuối cùng chỗ này chỉ còn lại ba hệ thống còn chưa ngủ đông.

Ba hệ thống này ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, một hệ thống trong đó đứng dậy: "Chào mọi người, nếu sau này chúng ta đều là cộng sự, vậy ta xin giới thiệu một chút, ta là hệ thống Mỹ Thực.

"Hệ thống này chính là hệ thống trộm ăn ý thức của ký chủ lúc này.


"Thì ra là hệ thống Mỹ Thực, ta là hệ thống Thánh mẫu, chào ngươi!"Hai hệ thống bắt tay nhau, bỏ qua hiềm khích lúc trước.

Cuối cùng chỉ còn lại một hệ thống, chính là hệ thống Tu tiên mới vừa đi ra trấn tràng.

Hệ thống Thánh mẫu nhìn hệ thống Tu tiên: "Nhiệm vụ của ta là đơn giản nhất, chỉ cần ký chủ góp đủ mười ngàn điểm giá trị thánh mẫu ta có thể rời đi.

"Hệ thống Tu tiên gật đầu một cái, nó nhìn về phía hệ thống Mỹ thực: "Nhiệm vụ của ngươi là gì?""Ta không có nhiệm vụ, ta chính là không thể để cho ký chủ đói bụng, cho nên ta sẽ cho ký chủ ăn no.

"Sau khi hệ thống Tu tiên và hệ thống Thánh mẫu nghe xong thì bày tỏ đã hiểu, dù sao ký chủ luôn phải ăn cơm.

Còn về hệ thống Tu tiên, nhiệm vụ của nó rất khó khăn.


Nhưng mục tiêu của nó vẫn là quản lý mấy hệ thống này, hơn nữa nó còn phải đảm bảo ký chủ có thể sống sót dưới thời kỳ mạt thế, cho nên nó mới ở lại đây.

"Này, ký chủ tỉnh rồi!" Hệ thống Mỹ thực hoan nô nói.

Trong phòng ngủ ấm áp, một cô gái mặt váy dài màu trắng nằm trên giường, lông mi khe rung mở mắt ra.

Bạch Ngọc Câu chỉ cảm thấy mình có một giấc mơ thật dài, trong mơ có tang thi ăn thịt người, còn có tiếng ríu rít đếm không hết, tranh cãi làm cho cô nhức đầu.

Cô chỉ cảm thấy linh hồn của mình giống như bị xé rách, làm cho bây giờ tỉnh lại còn có loại cảm giác không chân thật.

Cô xoa đầu có chút đau nhức, từ trên giường bò dậy.

"Ký chủ, cô tỉnh rồi, xin hỏi cô là muốn ăn đồ Trung hay đồ Tây?"Một giọng nói thanh thúy vang lên trong đầu cô, Bạch Ngọc Câu lại không có bị hù dọa: "Một phần bánh bao nhỏ, một chén canh rong biển, bao nhiêu tiền?"Hệ thống Mỹ thực nghe vậy lập tức nói: "Không cần tiên, ký chủ muốn ăn gì cứ nói với ta là được!"Nó vừa nói xong, trên tủ đầu giường xuất hiện một lồng bánh báo nóng hổi cùng với một chén canh rong biển tỏa ra mùi thơm ngất trời.

Bạch Ngọc Câu mang dép xong, sau đó đi tới phòng khách mở tủ lạnh lấy ra một chai nước suối đi vào phòng tắm, sau đó cô rửa mặt, mới bắt đầu dùng cơm.

.