Anh ta thò đầu nhìn một cái, muốn xem thử rốt cuộc là ai phát ra âm thanh ca hát khó nghe như vậy.

Nhưng mà chỉ liếc mắt một cái.

Anh ta liền bị dọa sợ đến tê liệt ngồi trên mặt đất.

Hoàng Mao vội vàng đỡ anh ta lên, lại thấy anh ta run rẩy há miệng chỉ ra cửa sổ.

Anh ta cũng tò mò nhìn một cái.

"Ầm!"Hai người cùng nhau ngồi trên mặt đất, chân của bọn họ bất giác nhũn ra.

Tạ Trì Trì nghe thấy âm thanh của bọn họ vội vàng chạy tới xem: "Thế nào rồi?"Tạ Nguyên Minh thấy em gái của mình tới, dùng âm thanh run rẩy nói: "Tang thi! rất nhiều tang thi.

""Em! đừng xem!"Anh ta cản em gái của mình nhìn về phía quảng trường, bởi vì anh ta vừa nhìn một cái liền cảm thấy đầu óc của mình giống như là bị tang thi chiếm giữ vậy.


Trên quảng trường chi chít kia tất cả đều là tang thi, đám tang thi giống như là ong về tổ vậy chen chúc chung một chỗ, bọn họ giơ cao hai tay.

Giống như đang vẫy gọi.

Tạ Nguyên Minh vừa quét mắt qua một cái liền có thể chắc canh ta, tang thi trên quảng trường ít nhất là hơn nghìn con.

Hoàng Mao nuốt nước miếng một cái, nửa ngày mới tỉnh lại: "Vậy cô gái kia là ai?"Anh ta vừa nhìn thấy trên đài cao kia có một cô gái mặc váy màu trắng trong tay cầm micro, âm thanh cũng chính là phát ra từ trong miệng của cô.

"Yêu là anh và em ~ giày vò lẫn nhau ~.

"Tạ Trì Trì che lỗ tai, cô ấy chỉ cảm thấy tiếng hát này thật sự còn đáng sợ hơn tiếng gầm của tang thi.

Cô ấy không hiểu sao lại có người hát khó nghe như vậy.

Phục Sa người có cùng suy nghĩ với cô ấy đang đau khổ ngồi trên giá cao, phía dưới của cô ấy chính là đám tang thi ngu xuẩn.


Chỉ là tang thi đang ngồi ở phía dưới của cô ấy, dị năng của tang thi là áp chế trọng lực.

Tất cả tang thi trên quảng trường này đều bị cậu ta khống chế không thể di chuyển.

Chỉ có thể ngoan ngoãn đợi ở chỗ này hưởng thụ sự giày vò vô nhân đạo.

Đến nỗi sự hành hạ vô nhân đạo này rốt cuộc là do bị khống chế hay là do tiếng hát, vậy cũng khó mà nói.

"Hì! Những người hâm mộ của tôi! Các ngươi ở đâu?" Bạch Ngọc Câu tựa hồ là hát mệt rồi, cô hô to vào micro.

Tang thi ở dưới đài nhìn thức ăn tươi non  ngon miệng trước mắt vẫy tay về phía bọn nó, bọn nó phát ra tiếng trả lời kịch liệt.

"Rống!""Rống rống rống!""Lớn tiếng một chút! Tôi không nghe thấy!" Bạch Ngọc Câu đặt tay ở sau tai làm ra tư thế cái kèn.

"Rống rống! Rống rống rống!" Bạch Ngọc Câu nghe tiếng reo hò ở dưới đài, chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Đã bao lâu cô không được ca hát vui vẻ như vậy, cô cũng không nhớ rõ nữa.

"Được! Nếu các ngươi đã nhiệt tình như vậy!"Bạch Ngọc Câu giơ micro lên vỗ hai cái, lại đặt micro lên miệng: "Vậy tôi sẽ kéo dài buổi ca nhạc này thêm hai tiếng nữa!""Có xúc động không! Có vui vẻ không!"Tang thi: "! Rống! ""Dưới đây mời mọi người thưởng thức bài hát độc đáo của tôi___ Tôi và những tang thi mê ca hát của tôi!".