Nụ hôn này khiến cô vô cùng bất ngờ, thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, theo bản năng lùi ra sau vài bước. . .nhưng Nhan Bồi Nguyệt lại không cho cô cơ hội, cứ một mực xông lên chiếm đoạt.

Anh xuất thân là quân nhân, từ trước đến nay động tác đều không nặng không nhẹ, lúc này lại chợt dùng lực ở tay ghì chặt hông cô, cô đau đến giật cả mình, không tự chủ được cắn hai hàm răng.. .

. . . .

Sau khi bật đèn nhìn thấy máu đỏ trên môi anh cô thật sự hết ý kiến.

Giờ phút này Nhan Bồi Nguyệt đang dùng con mắt oán hận nhìn cô chằm chằm, chưa từng thấy qua một người phụ nữ không biết phong nguyệt như vậy!

(phong nguyệt: tình cảm nam nữ đó)

Cô xoa xoa eo hợp tình hợp lý trừng mắt nhìn anh: “Ai bảo anh không biết nặng nhẹ, eo em cũng bị anh siết thành vết rồi”.

Vốn là một buổi tối lãng mạn lưu luyến, hai người lại mất hứng chia tay.

. . .. .

Mặc dù cứu người có công, nhưng ngày thứ hai, Nhan Bồi Nguyệt vẫn bị mắng một trận. Lý do rất đơn giản, không có vũ khí cũng như chưa nắm chắc tình hình thực tế đã đánh trực diện cùng tên cướp, chính xác là biểu hiện vô trách nhiệm. Lần này may mắn là thành công, nhưng nếu thất bại, sẽ đánh mất hai sinh mạng.

Hơn nữa ánh mắt của mọi người trong quân khu đều rơi xuống dấu răng sâu ở môi dưới của anh, cười mờ ám.

Trần Kiến còn không thức thời trêu ghẹo nói: “Ơ, nhìn không ra thì ra chị dâu lại hung ác như vậy. . .”

Nhan Bồi Nguyệt đời này không biết đã ném đi bao nhiêu bao tải mặt mũi vì cô, lập tức nổi lên ý nghĩ muốn bóp chết Dư Nhược Nhược.

Dư Nhược Nhược cũng không cảm kích, cô nhận được một tin nhắn nói tự mình giải quyết bữa tối. Ngồi cùng Ninh Tĩnh ở quán cà phê dưới công ty các cô tiêu phí thời gian: “Ừ, mới khen anh ta chính trực dũng cảm, tận tụy với công việc đấy. Bây giờ bỏ mặc tớ, tám phần là đi nơi nào đó tiêu dao khoái hoạt rồi”.

“Xem tin tức trên thời sự, thấy cậu ngồi sững trên đất giống y kẻ đần. Về sau đừng nói tớ biết cậu nhé!” Ninh Tĩnh khinh bỉ nói.

“Đấy là cậu không ở hiện trường, khi đó có tiếng súng nổ, tính mạng treo lơ lửng, Tớ sợ Nhan Bồi Nguyệt cứ như vậy mà nghỉ nấu cơm luôn. . .” Cô cúi đầu mút cà phê, nhớ tới tình cảnh đó, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.

“Được rồi, vợ chồng các cậu đồng tâm cùng đức, nếu anh ấy có chuyện gì xảy ra có phải cậu sẽ tự sát vì tình?” Ninh Tĩnh treo ghẹo.

“. . .” Cô không lên tiếng, trong lòng tư vị ngổn ngang.

Cô đã không dám nghĩ, không muốn nghĩ, anh rời đi.

. . .. . .

Hai tuần sau là sinh nhật Nhan Bồi Nguyệt, cô kéo Ninh Tĩnh cùng đi dạo phố chọn quà.

“Tặng thắt lưng thì thế nào?” cô xem qua một lần, chọn chiếc thắt lưng bằng da thật có màu tối.

Ninh Tĩnh nháy mắt: “Ơ, không nghĩ cậu lại có khẩu vị tốt như vậy? S&M?”

. .. . cô đỏ mặt để xuống: “Xem một chút thôi”.

“Tặng bật lửa thì như thế nào? Xem cái này một chút, có nhiều hình, khuôn mẫu đẹp quá!” Cô cảm thán.

Ninh Tĩnh vỗ trán; “Cậu xác định Nhan Nhan nhà cậu thích bật lửa kiểu dáng Doraemon trẻ con như vậy, mà anh ấy còn hút thuốc lá?”

. . ..

“Tặng cà vạt hay tặng khuy áo? Cũng không có nhiều chỗ dùng, phần lớn thời gian anh ấy đều mặc quân phục. . .” Chân mày Dư Nhược Nhược đã có thể kẹp lại một trang giấy rồi.

Ninh Tĩnh bị công ty gọi về làm thêm giờ gấp, không có thời gian cùng cô đi dạo phố tiếp. “Cậu tặng chính mình cho anh ấy là món quà tuyệt vời nhất đó. . .tớ về công ty trước nhé, cái tên biến thái đó chắc gọi về để làm thêm giờ đây, thêm cái em gái hắn.”

. . .. .

Không có người cho ý kiến, cô càng thêm chán nản, không có ai xem giúp, không yên lòng.

Lúc này Cốc Tinh Hà gọi điện thoại tới, cô đưa ánh mắt quét chung quanh: “Bây giờ lại muốn cướp vợ người khác về làm bạn gái mình nữa à?”

“Chậc chậc, tôi xem tin tức trên tivi nên thấy cô, sao cô lại không có khí lực như vậy chứ? Xem xem ông xã cô quả là anh hùng vạn người ngưỡng mộ nha!”

“. . . . .Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì? Không sợ tôi là phóng viên sao?”

“Tôi biết cô không phải loại người như vậy. Chuyện lần trước cô cũng không nói ra. Cô ở chỗ nào? Tôi dẫn cô đi chơi”.

“Không rảnh, đang đi chọn quà”. Cô thật sự rối rắm đến chết rồi.

“Tôi rất am hiểu chuyện đó, tôi giúp cô chọn quà, nói chuyện phiếm với cô thì thế nào?” Đề nghị của Cốc Tinh Hà đúng là rất tốt. Cô suy nghĩ một chút, nói địa chỉ: “Nhớ ăn mặc kín một chút, tránh cho hai chúng ta cùng lên trang bìa tạp chí. . .”

. . .. .

Ánh đèn như có như không khiến cho gương mặt mỗi người trở nên mơ hồ mà mê ly.

Nào ngờ hắn răng chó không thể mọc ra ngà voi y như Ninh Tĩnh. “Từ góc độ của một người đàn ông bình thường, tôi thấy cô tự đem mình tặng anh ta là món quà có ý nghĩa nhất đấy. Đàn ông bình thường luôn muốn những món quà đơn giản mà trực tiếp, không phải kim cương cũng không phải hoa tươi, không cần méo mó nghiêng lệch”.

Giờ phút này Dư Nhược Nhược thật muốn đá anh ta một cước, nào biết chỉ sơ ý một chút chân ghế cao liền đập xuống lưng cô, đau đến mức phải nhe răng trợn mắt hô hấp.

“Sao rồi?”

“Không sao, thắt lưng đau”. Cô nhíu chặt mày, an phận ngồi xuống.

“Anh có gì muốn nói không? Vu Nhậm Tinh đã đổi sang họ Trần rồi, hơn nữa đối phương cũng là người giàu số một số hai, chẳng lẽ anh định biến thành tiểu tam đi quyến rũ cô ấy?” Một cái tay xoa xoa thắt lưng, một cái tay còn lấy đồ trong túi xách ra trang điểm lại vừa nói.

“Dư Nhược Nhược cô thật không phải người tốt bụng mà, tôi còn tưởng cô là một chị gái tri âm, đâu ngờ cô cũng biết đâm dao vào vết thương của tôi”. Cốc Tinh Hà bất mãn tố cáo.

“Được rồi được rồi, tôi hâm mộ anh bao nhiêu năm nay đều coi như rác rưởi đi, anh nói, tôi nghe”. Lúc này trong lòng Dư Nhược Nhược đều là bốn chữ: tôi là paparazzi, tôi là paparazzi, tôi là paparazzi, . . .

“Không có cách nào khác. . .công việc của tôi là như thế, ai cũng thể ở sau lưng đâm lén tôi một đao. Cho nên có tâm tư gì cũng không dám nói cho người khác biết, hiện tại tìm được một người bạn tốt đáng tin tưởng, cho nên chỉ biết tâm sự cùng cô thôi. . .”

Dư Nhược Nhược quét một vòng nhìn gương mặt cô đơn trước mắt, đột nhiên có chút chột dạ. thực ra nghệ sĩ cũng chỉ là cái chày gỗ sáng bóng bên ngoài mà bên trong lại khổ cực, ở trong tivi đẹp đẽ như gió cảnh, sau lưng lại khổ không nói thành lời.

“Tôi với Vu Nhậm Tinh, ba năm trước đây được Add của đêm hội trao giải tìm ra, năm đó tôi được đề cử giải nghệ sĩ mới được chào đón nhất khu vực Hong Kong, mà cô ấy, vẫn chỉ là một phụ tá. Không giống mấy minh tinh trên thảm đỏ, cô ấy vẫn mặc quần bò áo T-shirt, sau lưng là các loại túi lớn túi nhỏ, còn cầm theo chai nước khoáng, chạy ngang chạy dọc ở sau khán đài”.

A, thì ra xuất phát điểm của Vu Nhậm Tinh là như vậy.

“Tôi thấy cô gái nhỏ ấy đặc biệt đáng thương, liền giúp đỡ cô ấy một chút. Cô ấy cười ngọt ngào với tôi, lúc ấy tôi cảm thấy cô ấy như một đóa hoa mặt trời nhỏ, cô có biết loại hoa đó không? Vứt hạt ở bất kì nơi nào nó cũng có thể sinh sôi nảy nở. . .là một đóa hoa kiên cường. Không thể nói diễm lệ, nhưng mạnh mẽ, sức sống cực kì kiên cường”.

Trong miệng Ninh Tĩnh cái loại không đáng tin cậy từ trước tới nay chính là nhất kiến chung tình.

“Chúng ta là bạn tốt, cùng trốn đi uống bia, cùng đi khu vui chơi nhân ngày quốc khánh. Tôi đa cho là, ít nhất cô ấy không ghét tôi. . .ngày đó tôi đang nói dối người đại diện chuẩn bị một bó hoa để thổ lộ với cô ấy lại thấy cô ấy lên một chiếc xe, từ khi đó cô ấy bắt đầu thay đổi rồi, từ một bông hoa mặt trời biến thành đóa hoa hồng, trở thành một người tôi không còn nhận ra. . .” Cốc Tinh Hà càng nói càng buồn bã, ngẩng cổ uống cạn một ly Stuttgart.

Dư Nhược Nhược muốn ngăn cũng không kịp, trơ mắt nhìn yết hầu anh rung động, tâm thắt lại.

“Bây giờ anh còn buồn bực cái gì chứ? Bởi vì cô ấy trèo lên cành cây cao hơn hay là bởi vì anh không lấy được nên tất cả chỉ là công toi?” Dư Nhược Nhược nghe chuyện xưa của người khác ngược lại thấy trái tim bỗng trở nên sáng rõ và rộng mở hơn.

“Đều có đi, hiện tại tôi cảm thấy rất cô độc, mỗi ngày đều vật lộn ở tiệc rượu với studio, hoàn toàn không có thời gian suy tư vấn đề của mình. . .ngày đó cô gặp tôi ở phòng ăn, là lúc tôi muốn đi ngả bài với cô ấy, nhưng chút mặt mũi cuối cùng cũng không giữ được bị đuổi ra ngoài”

. . . . . . .

"Vào hôn lễ của cô ấy tôi đã bảo người đại diện tặng một bao lì xì, khi đó trong lòng tôi thật vắng lạnh, hai chúng tôi, đã từng kề vai sát cánh cùng nhau ngắm sao trên đài cao, nhưng bây giờ lại như người lạ, gặp cũng chỉ mỉm cười, hàn huyên vài câu. Thực sự thành người xa lạ quen thuộc nhất rồi." Hình tượng của Cốc Tinh Hà có phần lý tính và chững chạc, không ngờ bí mật của anh lại đơn giản thế.

Dư Nhược Nhược vỗ vỗ vai anh: “Em trai nhỏ, chớ buồn, một nhân vật vĩ đại đã từng nói rằng khi thượng đế đóng một cánh cửa, sẽ lại mở ra vô số cánh cửa khác. Anh xem anh người người ái mộ, ngàn vạn ngươi nhiều như nước biển, khẳng định bên trong hoa mặt trời không chỉ một đóa mà là cả chùm. Béo hay gầy đều do anh lựa chọn. . .”

“Họ yêu tôi, cũng chỉ là yêu vẻ ngoài của tôi, yêu tôi trước ánh đèn sân khấu, mà không phải yêu ưu khuyết điểm sau cùng của tôi. . .” dưới ánh đèn hư vô là gương mặt mất tinh thần của anh.

“Đây là sự thật mà người của công chúng như anh phải đối mặt thôi, nếu anh cảm thấy chán ngấy rồi, thì hãy rời nơi phù hoa sáng lạng khiến lòng người thay đổi này đi. Dĩ nhiên, tôi thuận miệng nói một chút, lời này mà để cho người khác nghe được chắc chắn sẽ vây hãm ám sát tôi đấy”. Cô le lưỡi một cái.

“Tôi biết rõ, tôi cũng chỉ kể nỗi khổ tâm này với cô thôi, bắt đàu từ ngày mai, tôi chính là Cốc Tinh Hà người gặp người thích rồi”. Anh giơ cao cái ly, chuẩn bị rót hết. Dư Nhược Nhược vội kéo anh lại, bất mãn nói: “Bây giờ anh còn trông mong tôi đưa anh về à? Uống ít một chút đi!”

“Đưng rồi Dư Nhược Nhược, cô bao nhiêu tuổi rồi?” Anh xuất ra đòn sát thủ, nở nụ cười vạn người mê ngọt chết người

“Tuổi của phụ nữ không thể dễ dàng tiết lộ, và không cần nở nụ cười đào hoa đó với phụ nữ đã có chồng”. Dư Nhược Nhược sờ sờ đầu chơi đùa với những lọn tóc đã bị keo xịt làm cho cứng đơ, tựa như đang sờ Kháo Kháo ở nhà