- @#%...

Trong lòng Vương Hoành Thắng muốn chửi Tô Bạch một ngàn câu, anh ta bỗng nhiên xoay người, lúc này trong không khí cũng có tiếng động truyền tới, Vương Hoành Thắng nhanh chóng làm ra phản ứng, giống như là lúc trước anh ta tránh né Tô Bạch đánh lén, tốc độ phản ứng của anh ta, quả thật kinh người.

Nhưng mà lần này anh ta không trốn kịp, bởi vì đây là viên đạn, hơn nữa còn dùng súng giảm thanh để bắn, cho nên âm thanh rất nhỏ. Cho dù Vương Hoành Thắng có phản ứng nhanh, tốc độ của anh ta có nhanh đến mấy cũng không nhanh hơn viên đạn.

“Đoàng!”

Ngực Vương Hoành Thắng trúng đạn, cả người ngã xuống đất, nhưng một giây sau, anh ta chống một tay lên sàn nhà, ổn định lại cơ thể, một tay khác lấy súng ra.

“Bịch!”

Vương Hoành Thắng chỉ cảm giác bàn tay mình tê dần, súng của anh ta đã bị đánh bay mất, ngay sau đó, cửa tủ quần áo bị đá văng ra, một người xông ra, trực tiếp đạp về phía Vương Hoành Thắng.

Vương Hoành Thắng giơ hai tay lên, muốn bắt được chân đối phương, nhưng một giây sau, chân của đối phương đổi, thay vì đạp, chuyển sang giẫm mạnh lên ngực Vương Hoành Thắng, nơi này vừa mới trúng đạn, Vương Hoành Thắng nôn một ngụm máu tươi ra ngoài.

Một giây sau, người kia xoay người đi.

“Đoàng!”

Tô Bạch chạy tới ngăn cản nhưng lại bắn hụt.

Ngay sau đó, Tô Bạch xông vào phòng ngủ, một lần nữa giơ súng, đối phương cũng cầm súng, súng đối súng.

Vương Hoành Thắng bị trúng đạn, sau đó vết thương còn bị giẫm vào một chân, nếu như anh ta không phải là người tập võ, có lẽ lúc đó anh ta đã sớm bất tỉnh, nhưng lúc này cả người anh ta vô lực, nằm trên mặt đất, chỉ có thể há miệng thở dốc.

Tô Bạch nhìn người đối diện, đối phương mặc một chiếc áo mưa che người, đồng thời còn đeo một chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không để che mặt mình, nhưng ánh mắt của anh ta lại lóe lên sự tàn nhẫn và độc ác.

- Anh đã bị bắt.

Tô Bạch nói một câu vô nghĩa.

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Đối phương bóp cò súng, Tô Bạch cũng bóp cò súng.

Bả vai Tô Bạch trúng đạn, cả người hắn dựa vào vách tường, đối phương cũng trúng đạn, nằm ở trên trường.

Nhưng hai bên cũng không vì thế mà ngừng bắn.

“Đoàng!”

“Đoàng!”

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Thân thể của đối phương dường như không bị cuộc đọ súng này làm ảnh hưởng. Sau khi từ trên giường đứng lên, anh ta cử động rất linh hoạt, còn Tô Bạch, sau hai phát súng, người hắn có chút lảo đảo, nhất là khi đối phương trực tiếp đến gần, súng trong tay Tô Bạch bị đối phương chế trụ, ném xuống mặt đất.

Trong tay đối phương có một lưỡi dao, anh ta lấy tốc độ rất nhanh, xẹt qua vị trí cổ của Tô Bạch, hai tay Tô Bạch che lấy cổ, ngồi xổm xuống.

Đối phương lại dùng chân đá lên người Tô Bạch, đánh cho Tô Bạch nằm trên đất.

Nhưng mà, trong nháy mắt, Tô Bạch nên hấp hối lại bỗng nhiên bật dậy, hai tay ôm lấy eo đối phương, dùng lực làm đối phương ngã xuống bàn trang điểm.

“Ầm!”

Chiếc gương trên bàn trang điểm vỡ vụn, cuối cùng trong mắt của đối phương cũng lộ ra vẻ sợ hãi, hiển nhiên, lúc đầu anh ta cho rằng, Tô Bạch bị đạn bắn, nhất định sẽ đánh mất năng lực hoạt động, thậm chí chỉ có thể chờ đợi cái chết, nhưng lúc này, sức lực mà Tô Bạch thể hiện ra khiến anh ta có chút khó tin.

Một tay Tô Bạch nắm chặt một mảnh kính vỡ, sau đó không nói hai lời liền đâm xuống ngực của đối phương.

Nhưng mà, hắn chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn, mảnh thủy tĩnh vỡ vụn.

Con mẹ nó, tên này mặc áo chống đạn!

Cuối cùng đối phương cũng kịp phản ứng, một chân đạp trúng bụng dưới của Tô Bạch, đạp Tô Bạch ngã xuống giường, sau đó anh ta lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ, dự định chạy trốn.

- Đuổi theo, mau đuổi theo.

Vương Hoành Thắng hấp hối, chỉ tay lên, nói với Tô Bạch.

Sau đó, anh ta lập tức nhìn thấy hai mắt Tô Bạch đỏ ngầu nhìn anh ta, lúc này trong lòng Vương Hoành Thắng lộp bộp.

Tô Bạch nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu, sau đó hít sâu một hơi, cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, liền xông ra ngoài phòng ngủ, đuổi theo.

Vương Hoành Thắng cảm thấy mình vừa đi dạo một vòng trước quỷ môn quan, anh ta nằm trên mặt đất, tiếng súng vang lên, như vậy rất nhanh liền có đồng nghiệp cảnh sát xuất hiện, một phát súng kia của đối phương cũng không có bắn trúng vào chỗ hiểm, nhìn giống như bắn vào ngực anh ta, lại chỉ là vết thương da thịt, một cước kia của đối phương mới là mấu chốt, gần như khiến anh ta mất hết sức lực, dùng cách nói trong tiểu thuyết võ hiệp mà thôi, đây là cách đánh tan nội lực của anh ta, trong thời gian ngắn, anh ta sẽ mất đi năng lực hoạt động.

……….

Mắt Tô Bạch đã đỏ ngầu, nhưng cũng vì thế mà tốc độ của hắn càng trở nên nhanh hơn, giống như một con dã thú đang đói khát, điên cuồng đuổi theo con mồi của mình.

Đối phương hiển nhiên biết rõ hoàn cảnh nơi này, mỗi lần anh ta đều chạy về phía đường nhỏ, hơn nữa ở một mức độ nào đó, thân thủ của anh ta còn tốt hơn Vương Hoành Thắng một bậc, những chướng ngại vật với người bình thường, anh ta đều có thể vượt qua một cách đơn giản.

Đuổi theo được khoảng năm phút, Tô Bạch có cảm giác người mình giống như nhũn ra, hắn cần máu tươi, vô cùng cần máu tươi, hắn không đuổi theo nổi nữa, cũng không đuổi kịp.

Khi đối phương nhảy qua bức tường, Tô Bạch tốn rất nhiều thời gian hơn trước mới leo lên được bờ tường, sau đó nhảy xuống, chạy ra khỏi đầu ngõ, hắn nhìn thấy rất nhiều cảnh sát đứng ở đó!

Làm sao có thể!

Người kia biến mất.

Tô Bạch cũng là cảnh sát, nhưng lúc này hắn không có ra ngoài chạm mặt bọn họ, mà là trực tiếp từ một bên khác, leo vào lại bên trong tường.

………

Vương Hoành Thắng được đưa lên xe cấp cứu, xe nhanh chóng lái về phía bệnh viện, ở một giao lộ, xe bỗng nhiên dừng lại.

Một bác sĩ đi theo cạnh Vương Hoành Thắng liền hỏi phía trước xảy ra chuyện gì, tình hình người bị thương rất nghiêm trọng, không thể trì hoãn, cần nhanh chóng đưa đến bệnh viện.

Tài xế mở cửa sổ nhỏ thông với phía sau ra.

- Có cảnh sát.

“Cạch!”

Tô Bạch mở cửa xe cấp cứu, sau đó lấy ra thẻ cảnh sát của mình ra.

- Tôi có một số chuyện muốn nói với cảnh sát Vương, đây là bí mật, các người đi lên ghế trước ngồi.

- Điều này không được, thương thế của anh ta rất nặng.

Bác sĩ rất kiên trì với chức trách nghề nghiệp của mình.

- Bác sĩ, nghe theo anh ta đi, tôi tạm thời không có chuyện gì, không chết được, nếu như làm chậm trễ không bắt được hung thủ, sẽ còn nhiều người bị hại, tôi bị thương cũng không yên lòng!

Lúc này Vương Hoành Thắng lên tiếng nói giúp Tô Bạch.

Bác sĩ không nói gì nữa, anh ta đi xuống xe cùng y tá, ngồi ở phía trước xe.

Tô Bạch lên xe, đóng cửa xe lại.

Xe cấp cứu lại một lần nữa lăn bánh, đi về phía bệnh viện.

Tô Bạch đóng cửa sổ thông phía trước và phía sau lại, sau đó nhìn về phía Vương Hoành Thắng.

- Cậu không mất máu nhiều chứ?

- Cũng không mất nhiều máu lắm.

Vương Hoành Thắng thẳng thắn trả lời.

- Thế thì được.

Tô Bạch cười, cởi mũ của mình ra. Hôm nay, hắn đội mũ cả ngày, nhưng lúc này đây, khi hắn cởi mũ ra, Vương Hoành Thắng nhìn thấy một gương mặt trắng bệch.

Tô Bạch không để ý tới ánh mắt của Vương Hoành Thắng, trực tiếp ra tay, lấy xuống túi máu đang truyền cho Vương Hoành Thắng, đưa lên bên miệng mình để hút, hút rất nhanh.

Vương Hoành Thắng nhíu mày nhìn Tô Bạch, chờ Tô Bạch hút sạch túi máu, cuối cùng trên mặt hắn cũng có chút huyết sắc.

- Phù…

Tô Bạch phát ra một tiếng thở dốc thỏa mãn.

Hắn thật vất vả mới có thể lấy được hộp châu, lại không kịp mang vào thế giới chuyện xưa, nếu như có hạt châu đỏ ở đây, cho dù chỉ là một viên, hắn cũng không bị làm cho chật vật như thế.

- Cậu đổi lấy thể chất gì?

- Vampire.

Tô Bạch trả lời, sau đó hắn lại tiếp tục tìm kiếm thêm một túi máu, lần này hắn hút tương đối chậm, hiển nhiên là đã vượt qua cảm giác đói bụng như điên dại kia.

- Cậu không có đuổi kịp, đúng không?

Tô Bạch khẽ gật đầu.

- Người kia có thân thủ lợi hại hơn cậu.

- Qủa thực là lợi hại.

Tuy lúc đầu Vương Hoành Thắng bị Tô Bạch chơi đểu, sau đó lại bị đối phương đánh lén cho không kịp chở tay, nhưng anh ta đã so chiêu qua với hung thủ, thân thủ của đối phương rất nhanh, cũng rất độc ác, rõ ràng là một người tập võ, hơn nữa không phải là một danh một chính phái, có chút gì đó ngang tàng.

- Súng lục lại còn mang theo ống giảm thanh, trên người còn mặc áo chống đạn, ha ha.

Tô Bạch bắt đầu nhớ lại.

Lúc này, Vương Hoành Thắng không có tiếp tục truy cứu chuyện mình bị Tô Bạch hố nữa, bởi vì điều này không có ý nghĩa gì, hơn nữa, lúc quan trọng, Tô Bạch đã đi ra, nếu không anh ta cũng chết chắc, Tô Bạch không có làm tuyệt tình.

- Có liên quan gì đến thân phận hung thủ?

Vương Hoành Thắng hỏi.

Tô Bạch lấy một tờ giấy từ trong túi áo ra, đặt ở trước mặt Vương Hoành Thắng.

- Tờ giấy này, cậu cũng có?

Vương Hoành Thắng khẽ gật đầu.

Có lẽ, mọi người đi vào thế giới chuyện xưa này đều có nó, ngay từ đầu liền có, nó là manh mối do Phát Thanh Khủng Bố gửi đến cho thính giả và người thực tập.

- Cậu nhớ lại xem năm đó hung thủ gϊếŧ những người nào?

Tô Bạch chỉ vào trên tờ giấy, nói:

- Đều là những người sống một mình hoặc là phụ nữ đêm khuya ra ngoài, điều này có ý gì? Có nghĩa là hung thủ chẳng qua là một kẻ hèn, một kẻ biếи ŧɦái, năng lực đối kháng không mạnh, một kẻ đáng thương.

- Nhưng tên gia hỏa mà chúng ta vừa gặp phải là người như thế sao?

- Kẻ đó đánh ngã cậu và tôi, còn có súng lục giảm thanh, áo chống đạn.

- Ý của cậu là?

Vương Hoành Thắng hiểu suy nghĩ cả Tô Bạch, vẻ mặt anh ta khϊếp sợ.

- Đúng thế, tôi cho rằng có người giống như chúng ta, đang bắt chước hoặc là thay thế hung thủ gϊếŧ người trong vụ án lịch sử, để tiếp tục gây án!

(Chưa xong còn tiếp.)