(Vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh là một vụ án có thật xảy ra năm 1996 ở Trung Quốc, cuối chương này tại hạ sẽ trích dẫn vụ án đó.)

Hai người Tô Bạch và Sở Triệu cùng nhau ngồi xổm xuống ở bên cạnh vườn hoa khu giảng đường, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

- Buổi trưa nay tôi mới hỏi cậu có suy nghĩ gì về việc phòng thí nghiệm mất ba thi thể giảng viên hay không, buổi tối cậu liền có thể cho tôi đáp án.

Sở Triệu bất mãn nói, ý tứ giống như ban ngày Tô Bạch đã biết nhưng lại không nói, đến buổi tối mới nói cho anh ta biết, làm hại anh ta phải từ trong chăn đứng dậy, tràn đầy một loại cảm giác oán niệm khuê phòng.

Tô Bạch nhìn thoáng qua anh ta:

- Cậu không nhìn thấy miếng da đầu kia sao?

- Tôi nhìn thấy máu là ngất, gan lại nhỏ, tôi không thấy gì.

Sở Triệu trả lời.

- Dựa vào bản lĩnh này, cậu còn có thể làm cảnh sát?

- Cậu biết rồi đó, tôi dựa vào quan hệ, đi cửa sau.

Sở Triệu đứng thẳng người lên, duỗi lưng một cái.

- Đây không phải là da đầu của ba thi thể giảng viên, thi thể của giảng viên đều bị ngâm trong Formalin bao nhiêu lâu rồi, hơn nữa sớm đã bị sinh viên lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần, sao da đầu của bọn họ có thể còn máu được? Hơn nữa da đầu này rất nhẵn nhụi và mềm, có lẽ là mới chết không bao lâu, hoặc là được bảo quản trong thời gian ngắn.

Sở Triệu dùng ánh mắt giống như đang nhìn biếи ŧɦái nhìn chằm chằm vào Tô Bạch:

- Cậu còn lấy ra xem?

- Lúc phát hiện da đầu, tôi đang có mặt ở hiện trường, tôi cũng được coi là một nhân chứng, trước khi cảnh sát đến, dĩ nhiên là tôi đã đi xem qua.

- Haiz, kia là da đầu mới, có phải nó có ý nghĩa gì không?

Sở Triệu qua loa nói một câu, sau đó anh ta lại lấy một điếu thuốc ra, chuẩn bị châm lửa, nhưng một trận gió thổi tới, anh ta bật mấy lần đều không được.

- Da đầu còn mới, trước đó lại không có ai báo cảnh sát về việc bị thương tích gì, tám, chín phần mười, đây có lẽ là một vụ án gϊếŧ người.

Sở Triệu vẫn không châm được lửa, anh ta tức giận ném thuốc lá và bật lửa xuống mặt đất, giẫm chân lên đó hai lần.

- Điều này không phải là có nghĩa, tối nay tôi không thể về được sao?

Tô Bạch bày ra dáng vẻ cậu cứ nói đi nhìn Sở Triệu, nhưng người cảnh sát như Sở Triệu cũng thật hiếm thấy, xảy ra phụ án gϊếŧ người, anh ta lại còn nghĩ đến chuyện tối nay anh ta không thể về nhà ngủ ngon.

- Sở Triệu, cậu ở đó làm gì!

Lúc này một người đàn ông trung niên đứng ở cửa tầng 1 khu giảng đường, hướng về phía bên này quát.

- Anh ta là anh rể tôi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nhà người ta anh rể vuốt mông ngựa em vợ con không kịp, con mẹ nó chứ, anh ta chỉ biết thao luyện tôi.

Sở Triệu đội mũ cảnh sát lên:

- Đi, cậu qua đó với tôi.

- Đội trưởng Tôn, tôi đang đi điều tra tình huống, đây là Tô Bạch, cũng là một trong những người có mặt ở hiện trường phát hiện ra da người.

Đôi trưởng Tôn có gương mặt hình chữ quốc, lúc nói chuyện rất rõ ràng, tóc húi cua, cho người ta một cảm giác chính trực, anh ta nhìn thoáng qua Tô Bạch, sau đó hỏi.

- Cậu làm xong ghi chép chưa?

Tô Bạch khẽ gật đầu.

- Đã làm, những điều nên nói, tôi cũng đã nói hết.

Nghe thấy thế, đội trưởng Tôn cũng không nói gì, trực tiếp nói với Sở Triệu:

- Cấp trên quyết định hiện tại sẽ tiến hành điều tra toàn bộ trường học, chúng ta không có đủ người, cậu qua liên hệ với ban giám hiệu hoặc là hội sinh viên của trường, điều thêm một số người có thể tin tưởng được, đến đây giúp đỡ.

- Vâng!

Sở Triệu xoay người rời đi, Tô Bạch cũng đi theo anh ta.

Hai người đi xa, Sở Triệu lập tức bày ra gương mặt đau khổ:

- Còn phải điều tra toàn bộ trường học sao?

- Phát hiện ra miếng da đầu mà không phải da chân, cho nên nhất định phải điều tra toàn bộ, đây cũng là chuyện bình thường.

- Tô Bạch, cậu nói xem, nếu như hung thủ cũng giống như cậu, gϊếŧ người sạch sẽ một chút, như vậy thì tốt biết bao, gϊếŧ người thì gϊếŧ đi còn chạy đi cắt da, sau đó ném loạn, làm hại ông đây đi làm khổ sai.

Tô Bạch:…

…….

Dưới sự dẫn dắt của cảnh sát, hội học sinh được chia thành các hướng khác nhau, trường học bật toàn bộ hệ thống đèn trong trường lên. Các sinh viên cũng mang theo đèn pin hoặc là bật chức năng đèn trong di động của mình lên, bắt đầu tìm kiếm.

Bảy, tám trăm người bắt đầu tìm kiếm, trọng điểm là khu giảng đường nơi phát hiện ra miếng da đầu, lấy đó làm trung tâm.

Kết quả tìm kiếm nhanh chóng được tập hợp lại, nó dễ dàng hơn trong tưởng tượng nhiều.

Trong vườn hoa phát hiện thịt người, trong những phòng học khác cũng phát hiện ra thịt người, trong nhà vệ sinh cũng phát hiện ra thịt người, thậm chí là phía sau máy bán hàng tự động cũng có thịt người, nói tóm lại, trong thời gian một tiếng tìm kiếm, đã phát hiện ra mấy chục miếng thịt người.

Điều này vô thức khiến cho những người tham gia tìm kiếm càng có thêm động lực.

Đúng thế, Tô Bạch phát hiện các bạn sinh viên chung quanh hắn đang ngày càng cố gắng tìm kiếm, cho dù bọn họ biết thứ bọn họ đang tìm kiếm là thứ gì, nhưng xác suất tìm được thứ đó lớn như thế, quả thực là liều thuốc trợ tim cho bọn họ.

Hai người Sở Triệu và Tô Bạch thì ngược lại, họ vẫn đang lười biếng. Con hàng Sở Triệu này tuyệt đối là bị trong nhà ép buộc làm cảnh sát, sau đó sinh ra tâm lý phản nghịch, tâm lý phản nghịch này đã đạt tới mức độ biếи ŧɦái, từ việc anh ta nguyện ý gia nhập câu lạc bộ gϊếŧ người kia cũng có thể thấy được, trong lòng anh ta luôn có một lại cảm xúc bài xích với công việc của mình và bộ cảnh phục.

Huân Nhi đã từng nói, bốn người trong câu lạc bộ này đều có bệnh thần kinh, điều này quả đúng là có đạo lý.

- Thứ bọn họ tìm là thịt người, là một bộ phận của thi thể, làm sao tôi lại có cảm giác giống như bọn họ đang chơi tìm kho báu thế?

Sở Triệu dựa vào một thân cây, nói.

- Con người chính là như thế.

Ánh mắt Tô Bạch nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn về phía Sở Triệu:

- Đừng nhúc nhích.

- Sao thế?

Sở Triệu ngây người, sau đó anh ta nhìn theo ánh mắt Tô Bạch, ngẩng đầu nhìn lên bên trên, phía trên thân cây mà anh ta dựa vào, ở trong cành lá, bên trong thấp thoáng có một ổ chim non, nhưng trong ổ chim, rõ ràng là có vật gì đó đen xì, được bỏ vào trong đó.

- Cậu giúp tôi một tay, tôi đi lên đó xem một chút.

Tô Bạch nói xong câu đó liền bắt đầu chạy về phía Sở Triệu.

Sở Triệu xuống tấn, sau đó đan hai tay vào nhau, lúc chân Tô Bạch đạp lên tay anh ta, anh ta dùng lực đẩy Tô Bạch lên, cả người Tô Bạch được đẩy lên cao, một tay hắn giữ lấy cành cây, một tay khác thì sờ lên tổ chim, sau đó hắn sờ được một thứ gì đó giống như lông, còn mang theo cảm giác lành lạnh và ẩm ướt.

Tóm lại, xúc cảm này không tốt lắm, trong lòng Tô Bạch cũng dâng lên lo lắng, cũng may, trên phương diện này, hắn thật đúng là có kinh nghiệm.

Từ trên cây nhảy xuống, Tô Bạch đem thứ ở trên tay mình, ném thẳng cho Sở Triệu, Sở Triệu ôm trong ngực, sau khi nhìn thấy vật kia, đúng là số chó.

- Như vậy cũng được sao.

- Vận khí của cậu, thật đúng là thích hợp để làm cảnh sát, lười biếng cũng có thể tìm ra được đầu người.

Thứ trên tay Sở Triệu cầm chính là một cái đầu người, đầu người đầy máu, tai mắt, mũi đều tràn đầy máu tươi, mang theo một loại cảm giác khủng bố.

Nhưng Tô Bạch cứ thế ném đầu người cho Sở Triệu, Sở Triệu cũng không bị dọa đến mức hồn phi phách tán, vẫn có thể giống như cũ, bình tĩnh trêu chọc, có thể thấy được, Sở Triệu, người này cũng không ngả ngớn như những gì anh ta biểu hiện ra ngoài.

Nếu không, anh ta cũng sẽ không gia nhập câu lạc bộ, làm những chuyện kia, cho dù anh ta có thừa nhận hay không, thực chất bên trong anh ta chảy một dòng máu làm cảnh sát, chỉ là anh ta không muốn đối mặt mà thôi.

Sở Triệu lấy di động ra, gọi điện thoại cho đội trưởng Tôn.

- Alo, anh rể…

- Hiện tại là thời gian làm việc, đừng gọi tôi là anh rể, cậu hẳn là…

Sở Triệu nghe thấy thế liền cúp máy, sau đó nói với Tô Bạch:

- Tôi hỏi cậu, người làm cảnh sát đều như thế sao?

Tô Bạch nhận lấy đầu người, mở đèn trong điện thoại ra, chiếu lên trên đầu người, cẩn thận xem xét.

- Là nữ, tuổi khoảng 20, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hẳn là nữ sinh trong trường.

Tạm thời chỉ có thể nhìn ra được những thứ này, dù sao Tô Bạch cũng không phải là pháp y, lúc này hắn cũng lười đi kiểm tra chi tiết.

Rất nhanh, đội trưởng Tôn, cũng chính là anh rể của Sở Triệu gọi điện thoại lại.

- Alo.

Sở Triệu nghe máy.

- Cậu còn dám nổi cáu, cậu…

“Tút tút!”

Sở Triệu lại một lần nữa cúp điện thoại.

Sau đó lại ngồi xổm xuống bên người Tô Bạch, cùng kiểm tra cái đầu người.

Hai người còn rất trẻ, cũng chỉ mới hơn hai mươi, nhưng so với những người cùng trang lứa chỉ biết đua xe, chơi gái, bọn họ lại rất khác biệt, những sở thích của bọn họ tuyệt đối vượt qua phạm trù của người bình thường, thậm chí có chút khiến người nghe hoảng sợ.

- Trước đó, lúc báo cáo tình hình, tổng cộng tìm được bao nhiêu miếng thịt rồi?

Tô Bạch đột nhiên hỏi.

Sở Triệu sửng sốt một chút, cẩn thận tính toán.

- Cũng gần 70-80 miếng thịt rồi, đến lúc này chắc đã hơn 100 miếng.

- Có người đang bắt chước gây án.

Tô Bạch mím môi nói.

- Cậu có biết là bắt chước vụ án nào không?

Sở Triệu bày ra dáng vẻ cậu cho tôi là kẻ ngu à, nhìn Tô Bạch:

- Cho dù tôi không phải là cảnh sát mẫu mực, nhưng những vụ án nên biết tôi vẫn biết, là vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh, đúng không?

Tô Bạch khẽ gật đầu.

- Năm nay là tròn 20 năm vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh, người phạm tội đang dùng vụ án mới để tưởng nhớ đến nó.

(Chú giải 1: Đại học Nam Kinh (tên tiếng Anh NJU hay NU, giản thể: 南京大学; phồn thể: 南京大學; bính âm: Nánjīng Dàxué; 南京大學 Nánjīng Dàxué, thông dụng 南大, Nándà, Nam Đại) là một trường đại học tổng hợp quốc gia tọa lạc ở thành phố Nam Kinh, cố đô Trung Quốc. Đây là một các trường đại học tốt nhất ở Trung Quốc.

Chú giải 2: Trong truyện có nhắc đến vụ án đã xảy ra 20 năm, đó là tính theo năm tác giả viết sách, hiện tại vụ án đã xảy ra được 23 năm.

Vụ án phanh thây tại Nam Kinh năm 1996

Tác giả: Mao Tiểu Miêu

Nguồn: VNS

Người dịch: Mike

Lưu ý: Ở Trung Quốc người ta viết ngày tháng ngược, tức là ngày 19 tháng 1 thì viết là tháng 1 ngày 19 nên khi viết tắt sẽ đề là "1.19" thay vì "19.1". Tớ sẽ để nguyên là "1.19" vì sau này trong bài viết sẽ nêu trường hợp nhầm lẫn về ngày xảy ra vụ án từ 1.19 thành 11.9.

Giới thiệu

Thứ tư ngày 10 tháng 1 năm 1996, một nữ sinh viên năm nhất vừa mới vào học chưa đầy ba tháng, ở đại học Nam Kinh, gần Thanh Đảo, đột nhiên mất tích. 9 ngày sau, vào 19 tháng 1 cùng năm, nữ sinh này đã bị phanh thây, thi thể tản mác ở nhiều nơi trên đất Nam Kinh. Đó chính là vụ án phanh thây "1.19" rúng động đại học Nam Kinh. Đây vốn là vụ án gϊếŧ người thông thường, nhưng vì những tình tiết đầu của vụ án được phát hiện tại khu vực trung tâm thành phố, nạn nhân lại là nữ sinh viên đại học, thủ pháp gϊếŧ người bằng cách phanh thây đặc biệt ghê rợn, thêm vào đó, cảnh sát thời điểm đấy đã nỗ lực suốt nhiều tháng mà không tìm được hung thủ, kết quả vụ án trở thành câu chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu của những kẻ tò mò.

Cho đến năm 2008, những vụ án có tình tiết tương tự, vô cùng kinh khủng, mang màu sắc huyền ảo hư cấu, dần dần xuất hiện trong các tiểu thuyết online trên mạng. Ngay lập tức, vụ án phanh thây "1.19" liền trở thành chủ đề nóng trong dư luận. Các quan điểm kỳ quái, tin tức, luận điểm kinh dị cứ thế đồn thổi khắp đường làng ngõ xóm, ngay cả truyền thông chính thống cũng bắt đầu đưa tin lật lại vụ án bỏ ngỏ đã lâu. Cư dân mạng cũng tham gia vào suy luận tình tiết của vụ án, cảnh sát Nam Kinh cũng căn cứ các đầu mối mà cư dân mạng phát hiện để tiến hành điều tra. Năm 2008 chính là thời điểm quan trọng mà mọi manh mối được thu thập tưởng như đầy đủ nhất suốt ngần đấy năm, tuy nhiên đại bộ phận cư dân mạng mang tâm tính tò mò cái lạ, làm nhiễu thông tin vụ án "1.19", từ tin vỉa hè, nghe nhảm đồn bậy, giả thiết phán đoán chủ quan không chút suy luận, chỉ trích vô trách nhiệm, không những khiến rất nhiều người vô tội bị vu oan giá họa mà còn khiến phần lớn tin tức thật bị che giấu chỉ vì thỏa mãn cơn tò mò mà tạo ra lời đồn.

Mao Tiểu Miêu khi vào khóa học tâm lý học tội phạm thì bắt đầu quan tâm án này, sau đó có từng ở ký túc xá đại học Nam Kinh một thời gian. Sau một khoảng thời gian tác giả bài viết tự mình thu thập góp nhặt những tài liệu tương ứng, càng thu thập lại càng phát hiện những thông tin về vụ án được lưu truyền trên mạng càng lúc càng sai lệch sự thật dẫn đến những hậu quả rất nghiêm trọng, tác giả bài viết quyết định viết bài này để mọi người có cái nhìn toàn cảnh về vụ án. Bài viết chia thành ba phần "Ghi chép lại", "Giải thích những tình tiết khó hiểu" và "Phân tích".

- -------

I. Bản ghi chép về vụ án 1.19

Phần một

Vụ án “1.19” sau mười tám năm trôi nổi trên internet theo dòng thời gian

Nạn nhân vụ án là Điêu Ái Thanh, nữ, sinh tháng 3 năm 1976, nguyên quán tại một trấn nhỏ thuộc Khương Yển, Giang Tô, vào tháng 9 năm 1995, sau lần thứ hai tham dự kỳ thi vào đại học Nam Kinh thì đỗ khoa quản lý thông tin và ứng dụng máy tính hiện đại chuyên nghiệp hệ tại chức. Thứ tư, ngày 10 tháng 1 năm 1996, Điêu Ái Thanh vào học chưa được ba tháng (hồ sơ của trường đại học có ghi sau ngày khai giảng 1 tháng Điêu Ái Thanh mới nhận được tin báo trúng tuyển, vì vậy cô mới học gần ba tháng) tự ý nghỉ buổi học chiều, sau bữa cơm chiều Điêu Ái Thanh một mình rời khỏi trường học, theo nhân chứng thuật lại, Điêu Ái Thanh được nhìn thấy lần cuối tại đại học Nam Kinh thuộc Thanh Đảo, lúc đó Điêu Ái Thanh mặc áo khoác màu đỏ kiểu dáng phổ thông dành cho nữ.

9 ngày sau không có bất kỳ tin tức nào từ Điêu Ái Thanh, ngày 18 tháng 1, thành phố Nam Kinh có bão tuyết, sáng sớm ngày 19 tháng 1, ở phía nam đại học Nam Kinh, gần trung tâm thành phố Nam Kinh, trong một hẻm nhỏ, một bác gái lao công trong lúc quét đường đã nhặt được trong thùng rác một túi ni lông đen gồm nhiều miếng thịt được cắt nhỏ, lúc đó bác gái tưởng là thịt heo, bèn mang về nhà rửa sạch, kết quả ở trong túi thịt đó phát hiện 3 ngón tay người, lúc này mới báo công an. Cảnh sát khu vực tiến hành điều tra cẩn thận, phát hiện chắc chắn túi thịt này chính là một phần thi thể của nữ sinh viên Điêu Ái Thanh.

Sau đó cảnh sát lấy đại học Nam Kinh làm trung tâm, dự đoán khả năng địa điểm gây án rồi cho người tiến hành tìm kiếm, thu thập tin tức từ người dân, thế nhưng tới giờ cũng không tìm thấy địa điểm gây án ban đầu, tức là địa điểm mà hung thủ đã phanh thây nạn nhân, từng bắt giữ nhiều kẻ tình nghi nhưng tất cả đều được minh oan. Vụ án cuối cùng cũng rơi vào ngõ cụt trong khi các tin tức về vụ án ở Nam Kinh được giới truyền thông khai thác vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Năm 1998, một nhà văn tên là Vương Đại Tiến có linh cảm về vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh, trong tờ tạp chí <> hai tháng ra một lần có đăng truyện ngắn tên là "Tưởng niệm", được viết ở ngôi thứ nhất, nhân vật chính có nhiều đặc điểm giống với nữ sinh viên bị sát hại trong vụ án phanh thây 1.19. Với tin tức thu thập được đến giờ, có thể nói đây là cốt truyện đầu tiên lấy cảm hứng từ vụ án 1.19.

Ngày 21 tháng 3 năm 2007, một cư dân mạng có nickname là “Thập lục trà” đăng tải bài viết trên mạng có tựa đề “Vụ án phanh thây năm 96 tại đại học Nam Kinh”, theo tin tức thu thập được đến giờ, đây là bài viết đầu tiên trên internet nói về vụ án “1.19” với nhiều tin tức chi tiết, vì 9 năm đã trôi qua, tôi vẫn chưa thể tìm được nguyên văn bài post này cũng như địa chỉ đăng tải đầu tiên, nhưng có thể xác định, khi internet lưu truyền về vụ án “1.19”, rất nhiều chi tiết miêu tả nạn nhân như “đầu và nội tạng nạn nhân đã được nấu chín”, “thi thể bị cắt thành hàng ngàn mảnh”, “ruột được xếp chồng lên nhau gọn gàng” đều được đề cập đến. Những thông tin này sau đó được rất nhiều nhà văn sử dụng trong tiểu thuyết dựa trên hoặc đề cập đến vụ án “1.19”.

Ngày 28 tháng 5 năm 2008, ở trên baidu task bar, đột nhiên có người lập tag “Điêu Ái Thanh”, để lại câu nói “Điêu Ái Thanh, thật sự rất nhớ cô, mong cô an nghỉ” tại bài post đầu, sau đó biến mất, ID lưu lại là 60.211.8.

Những bài post sau đều hoài nghi đây là lời thú tội của hung thủ do không chịu nổi lương tâm cắn rứt, mà tình huống thực tế khi đó cả nước trên dưới đều đang bận rộn cứu trợ nạn nhân vùng động đất, thành ra bài post về vụ án 1.19 này chưa hẳn được quan tâm, cho đến khi một cư dân mạng với nickname là Black Mass lập topic.

Ngày 19 tháng 6 năm 2008, tại diễn đàn Thiên Nhai, Black Mass đăng tải bài viết có tên là "Một ý kiến về vụ án phanh thây đại học Nam Kinh", ở giữa bài viết, Black Mass đặt giả thiết dựa vào căn cứ vụ án, cho rằng Điêu Ái Thanh đã chết và trở thành “món ăn” của hung thủ có liên quan tới gu thưởng thức của những người mê heavy metal rock, Black giả thiết, Điêu Ái Thanh thông qua sở thích nghe heavy metal rock mà quen với hung thủ, vô tình kíƈɦ ŧɦíƈɦ hung thủ do hung thủ từ nhỏ đã có bóng ma tâm lý, rốt cuộc bị hung thủ gϊếŧ với phương pháp biếи ŧɦái. Bài viết của Black Mass như một cú hích với cư dân mạng, những luận ngữ như bóng ma tâm lý hồi nhỏ, heavy metal rock, gϊếŧ người biếи ŧɦái, trước giờ đều chưa từng xuất hiện khiến thông tin về vụ án “1.19” thêm màu sắc kỳ quái, mà giả thiết này lại trùng hợp với những tình tiết thường thấy trên phim ảnh, khiến cư dân mạng sôi sục, các bình luận liên tục được đăng tải phía dưới bài post, đặt dấu hỏi lớn về thân phận của Black Mass. Trên internet, tin tức về Điêu Ái Thanh một lần nữa trở thành điểm nóng, bài post trên Baidu tưởng nhớ Điêu Ái Thanh cũng nhận được sự quan tâm.

Bão mạng cũng ảnh hưởng tới truyền thông chính thống, ngày 24 tháng 6 năm 2008, tờ báo chủ lực của Nam Kinh là "Modern Express" đã đăng tải bài viết điều tra về vụ án phanh thây tại đại học Nam Kinh.

Bài post của Black Mass khiến vụ án “1.19” đã chìm xuống sau 12 năm lại nhận được sự quan tâm, cũng khiến vụ án trở nên rối rắm, từ đó trở đi, những tình tiết của vụ án như địa điểm phát hiện thi thể, số lượng thi thể bị chia cắt, tin tức về người bị hại đều được đào lên, thậm chí ngay cả thời gian xảy ra vụ án là 19 tháng 1 còn bị nhầm thành ngày 9 tháng 11 (nghĩa là Vụ án 1.19 bị nhầm thành Vụ án 11.9), rất nhiều quan điểm trái chiều. Về việc cư dân mạng nghi ngờ thân phận của Black Mass, cảnh sát Nam Kinh cuối cùng cũng can thiệp điều tra, xác định thân phận của Black Mass là một người có bố từng tham dự điều tra vụ án cùng cảnh sát, bản thân lại là một người mê thể loại nhạc heavy metal, đối với vụ án này cảm thấy hứng thú, vì vậy viết bài phỏng đoán hung thủ, không có khả năng gϊếŧ người khi vụ án phát sinh. Khi có quá nhiều cư dân mạng vô tư thảo luận vụ án với thiên hình vạn trạng giả thuyết, vào cuối tháng 6, topic thảo luận về vụ án 1.19 của Black Mass trên Thiên Nhai bị khóa lại.

Nhưng topic này bị đóng, topic khác lại mọc lên, ngày 4 tháng 7 năm 2008, một người lấy tên là “Chủ nhân cối xay gió đỏ” trên mạng Sơn Đông cùng một ký giả khác đi đến Khương Yển, Giang Tô, phỏng vấn bố của Điêu Ái Thanh, thu được rất nhiều tư liệu giá trị do đóng giả là người của Công an thành phố Nam Kinh, sau đó bị anh rể của Điêu Ái Thanh phát hiện báo cảnh sát. Cảnh sát địa phương áp giải hai người họ, lấy đi các tư liệu có được trong quá trình phỏng vấn cũng như mẫu máu thu thập được, rồi thả về. Ngày 13 tháng 7, “Chủ nhân cối xay gió đỏ” tập hợp tư liệu phỏng vấn thành bài viết “Dự đoán kết cục Vụ án phanh thây đại học Nam Kinh”, đồng thời đăng trên "American Sound" đoạn ghi âm buổi phỏng vấn không quá 20 phút. Topic của “Chủ nhân cối xay gió đỏ” bị khóa lại vì bài viết dựa vào phỏng đoán, nhưng lại tiêu cực cho rằng bài viết này chứa đựng “thông tin thật” ám chỉ quân đội đã nhúng tay vào vụ án. Đồng thời, “Chủ nhân cối xay gió đỏ” mổ xẻ bài viết của Black Mass, phát hiện có chuyện ẩn giấu sau những lời bình luận của cư dân mạng, sau đó chuyển hướng tập trung vào tác phẩm “Tưởng niệm” năm 98 của nhà văn Vương Đại Tiến.

Rồi đến ngày 25 tháng 7 năm 2008, tờ báo "Southern Weekly" số 237 dựa vào sức nóng của vụ án phanh thây đại học Nam Kinh đã đăng bài viết nhan đề “Vụ án phanh thây đại học Nam Kinh – internet và sự thật”, ký giả của Southern Weekly đã phỏng vấn bố mẹ Điêu Ái Thanh cùng bạn học cao trung, đồng thời đăng tấm ảnh chụp Điêu Ái Thanh, giúp cho cư dân mạng lần đầu thấy hình ảnh cô. Bài viết của Southern Weekly cũng tóm tắt phỏng đoán của Black Mass và “Chủ nhân cối xay gió đỏ”. Thời điểm này, “Một ý kiến về vụ án phanh thây đại học Nam Kinh” của Black Mass, nguồn thông tin dồi dào được đưa ra bởi “Chủ nhân cối xay gió đỏ”, và bài báo của Southern Weekly tạo thành chủ đề nghị luận xoay quanh vụ án 1.19, nhưng ba bài viết này đều có những điểm mâu thuẫn, quan điểm tuy mới mẻ nhưng đa phần là suy đoán chủ quan, khiến cho việc thông tin phát tán trên mạng càng lúc càng loạn. Tuy nhiên, cơn sốt của vụ án phanh thây đại học Nam Kinh lần thứ hai cũng dần dần lắng lại.

Ngày 30 tháng 11 năm 2009, cũng trên diễn đàn Thiên Nhai, một cư dân mạng có tên là “Lặn xuống nước a lặn xuống nước nhiều năm” đăng tải bài post “Tôi muốn nói rằng tôi biết về Vụ án phanh thây 1.19 ở đại học Nam Kinh”, theo suy đoán trong bài viết, thời điểm diễn ra vụ án vẫn còn là nam sinh viên, tận mắt chứng kiến cảnh sát Nam Kinh ở đại học Nam Kinh điều tra phá án, đề cập đến rất nhiều tin tức tương đối chính xác, đồng thời cũng dựa vào căn cứ điều tra được mà suy đoán rằng chính đại học Nam Kinh đã đứng đằng sau vụ án này, vì một năm sau khi vụ án diễn ra cũng từng có thêm vụ việc học sinh bị thương tích, khiến anh cho rằng đây là phương pháp xử lý kỳ lạ của đại học Nam Kinh. Topic này có thể nói là dư âm từ đợt sóng dư luận năm 2008.

Trong năm 2010, tài khoản “múa bút thành văn” trên diễn đàn Thiên Nhai có tên là “Tri Thù” (tên thật là Vương Lê Vĩ) ra mắt cuốn tiểu thuyết kinh dị "Thập tông tội" (đã xuất bản tại Việt Nam dưới tên Mười tội ác), trong đó chương thứ 9 và chương thứ 10, tác giả trích dẫn vụ án phanh thây 1.19 ở đại học Nam Kinh, đồng thời nhắc đến cả nhân vật tiêu điểm năm 2008 là Black Mass, bởi vì là tiểu thuyết hư cấu, miêu tả tình tiết trong vụ án 1.19 tương đối ấn tượng, một số chi tiết so với thực tế rất khác nhau, nhiều thế hệ độc giả trẻ đã dựa vào tiểu thuyết này để biết về vụ án “1.19” với rất nhiều thông tin sai lệch, khiến vụ án phanh thây 1.19 ở Nam Kinh được lan truyền trên internet càng ngày càng ảo.

2 năm sau, ngày 23 tháng 3 năm 2012, vẫn trên diễn đàn Thiên Nhai, một cư dân mạng có tên “baaaaabbcc” post bài viết tên là "cuộc đời màu xám – truy tìm hung thủ vụ án phanh thây đại học Nam Kinh 1996", từ bài viết có thể nhìn ra baaaaabbcc dựa vào bài viết của “Lặn xuống nước a lặn xuống nước nhiều năm” suy đoán hung thủ là bạn học của Điêu Ái Thanh hoặc một nhóm sinh viên, theo suy luận trong bài viết, cho rằng “Lặn xuống nước a lặn xuống nước nhiều năm” lúc đó cũng nằm trong nhóm sinh viên đấy, thậm chí có khả năng cả nhóm chính là hung thủ, mà sự kiện một năm sau học sinh khác cùng trường bị tập kích từng được đề cập đến trong bài viết của “Lặn xuống nước a lặn xuống nước nhiều năm”, có thể là chính nhóm đấy để bảo vệ bí mật nên đã ra tay trừ khử. Như vậy, lại thêm một hướng suy luận mới – “Thủ phạm là một nhóm sinh viên cùng trường” được đưa ra.

Trong khoảng thời gian từ năm 2008 đến năm 2011, một người đàn ông họ Từ người Nam Kinh đã cung cấp thêm một đầu mối cho cảnh sát, khi vụ án Nam Kinh diễn ra thì người này là thành viên của đội liên phòng, theo hồi ức của ông thì thời điểm Điêu Ái Thanh mất tích, ông ở thảo cầm viên cũ của Nam Kinh (về sau phát hiện một phần thi thể ở phụ cận khu vực này) phát hiện hai “người Khương Yển khả nghi”, mang theo những chiếc túi cùng loại với “túi màu đen chứa thi thể nạn nhân”, ông Từ cũng công bố thông tin này trên mạng. Vì vậy, ngoại trừ giả thiết “sát nhân biếи ŧɦái”, “nhà văn gϊếŧ người”, “chân tướng vụ án”, “nhóm sinh viên cùng trường” thì giờ ta có thêm “sát nhân là người Khương Yển”.

Như vậy, nguyên gốc Vụ án phanh thây tại Nam Kinh 1996, qua 18 năm lưu truyền trên internet, đã trở thành truyền kỳ quái dị, hiện giờ khi tìm kiếm tin tức về Vụ án phanh thây trên mạng sẽ thấy các loại “giả thiết”, hầu như phía dưới bài viết nào cũng có câu thề thốt rằng mình biết chân tướng vụ án, giả thiết rằng “Vụ án đã tìm được thủ phạm chỉ là bị ém đi không công bố”. Với các giả thiết dựa vào tình huống cặn kẽ, giải thích điểm khó hiểu và phản biện, tôi sẽ giải đáp ở chương sau. Hiện tại tôi căn cứ những tư liệu thu thập được suốt mấy năm nay sẽ cho mọi người cái nhìn khách quan tổng thể chân thực về vụ án “1.19”.

Phần hai

Thân phận của Điêu Ái Thanh

Tấm hình này được đăng trên tờ báo Southern Weekly năm 2008. Tôi tin rằng rất nhiều người với thuyết âm mưu tham gia thảo luận vụ án “1.19” khi lần đầu nhìn thấy hình dạng thật của Điêu Ái Thanh sẽ mất đi phân nửa hứng thú với vụ án. Đúng vậy, Điêu Ái Thanh là một cô gái bình thường. Chẳng lẽ khi mọi người lần đầu tiên nhìn thấy cô gái bình thường này, sẽ nghĩ rằng cô ta nhất định là mục tiêu của những kẻ biếи ŧɦái, vật hy sinh trong những phi vụ cấp cao, người thích rock metal, vật hiến tế của hiệp hội tà giáo sao? “Xinh đẹp, thích văn chương” là những gì miêu tả về Điêu Ái Thanh được lưu truyền trên internet. Vì vậy vô số người ảo tưởng về Vụ án phanh thây với cái tựa đề rất kêu là “Nữ sinh viên xinh đẹp khoa văn bị phanh thây”, mà trên thực tế, Điêu Ái Thanh chỉ là một cô gái nông thôn tầm thường vùng Tô Bắc.

Điêu Ái Thanh, nữ, người trấn Trầm Cao, Khương Yển tỉnh Giang Tô (cuối năm 96, trấn Trầm Cao thuộc Dương Châu, sau khi phân lại khu hành chính thì nay thuộc Giang Tô), sinh tháng 3 năm 1976 (căn cứ khi xảy ra vụ án thì còn chưa đầy 2 tháng là đến sinh nhật 20 tuổi của cô), trong bài phỏng vấn và tổng hợp tư liệu của Southern Weekly cùng hồi ức của bạn học Điêu Ái Thanh, chúng ta biết, thời điểm xảy ra án mạng Điêu Ái Thanh cao khoảng 165cm-170cm, dáng người trung bình, tóc ngắn, hơi cận, phía trên khóe miệng bên phải có nốt ruồi, cân nặng không quá 50kg.

Bố của Điêu Ái Thanh là Điêu Nhật Xương, tên này là dựa vào tư liệu của “Chủ nhân cối xay gió đỏ”. Nhưng ở rất nhiều tư liệu lưu truyền trên mạng, tên của ông là Điêu Nghiễm Minh. Tôi đã lục lại thông tin mình thu thập được và biết rằng, tên Điêu Quảng Minh xuất hiện lần đầu trong bài phỏng vấn tổng hợp của Southern Weekly năm 2008, dựa theo truyền thống khi phỏng vấn người liên quan đến vụ án mạng, tất cả tên của người liên quan đến nạn nhân thông thường đều là tên giả, tôi cũng thấy dưới bài phỏng vấn của Southern Weekly có đề dòng chữ “Theo yêu cầu của người được phỏng vấn, những cái tên Điêu Quảng Minh, Ngô Hiểu Khiết, Phan Tú Lệ đều là tên giả”, 2 cái tên sau là tên bạn học của Điêu Ái Thanh. Với ký ức về Điêu Ái Thanh, bạn học cao trung của cô cung cấp nhiều thông tin hơn bố cô Điêu Nhật Xương. Điêu Nhật Xương làm kế toán trong thôn, vậy nên từ nhỏ Điêu Ái Thanh đã trưởng thành trong môi trường ít nhiều có chút văn hóa, điều này cũng giúp Điêu Ái Thanh nuôi dưỡng niềm đam mê viết văn từ nhỏ. Thế nên có lúc, Điêu Ái Thanh đã viết tên mình thành “Điêu Ái Khanh”, điều này khi viếng thăm gia đình nạn nhân năm 2008 đã phát hiện bút tích của cô trên bưu thϊếp trùng với nét chữ trong sách vở của cô đặt tại ký túc xá mà cảnh sát Nam Kinh thu thập làm bằng chứng.

Điêu Ái Thanh có một người chị tên là Điêu Ái Hoa, kết hôn năm 1995 trước khi Điêu Ái Thanh đi Nam Kinh học đại học. Sau khi Điêu Ái Thanh đi, vợ chồng Điêu Ái Hoa ở thành phố Khương Yển mở một nhà xưởng gia công máy móc, bố mẹ họ cũng tới Khương Yển sống, bây giờ cả nhà rất ít khi quay về trấn Trầm Cao.

Năm 1994, Điêu Ái Thanh lần đầu thi đại học đã bị trượt, sau đó tới trường giáo dục Anh Quốc tại Khương Yển (hiện là trường trung học phổ thông Khương Yển II) học bổ túc, ở nhờ nhà bố chồng của Điêu Ái Hoa, cũng chính là sui gia của Điêu Nhật Xương. Năm 1995, Điêu Ái Thanh 19 tuổi, lần thứ 2 thi đại học, kết quả thiếu 3 điểm để vào trường đại học Nam Kinh, bố chồng của Điêu Ái Hoa nhờ mối quan hệ quen được một thầy chủ nhiệm khoa, nhờ cậy thầy đấy giúp Điêu Ái Thanh vào học tại đại học Nam Kinh (tin tức này từ bài viết năm 2008 của “Chủ nhân cối xay gió đỏ” do viếng thăm gia đình Điêu Ái Thanh mà biết được)

- ---------------

Phần ba

Điêu Ái Thanh trước khi mất tích

Tháng 9 năm 1995, vì nguyên nhân không rõ, Điêu Ái Thanh vào học chậm gần một tháng so với những học sinh khác, cô học khoa quản lý thông tin và ứng dụng máy tính hiện đại chuyên nghiệp hệ tại chức tại đại học Nam Kinh. Mới đây, phía nam khu ký túc xá 4 đại học Nam Kinh tu bổ lại, khu này trở thành ký túc xá cũ của trường.

Các lớp học tại chức dành cho người lớn, đối với phần lớn thanh niên trong cuộc sống hiện đại ngày nay mà nói dường như có phần xa lạ, nhưng hơn 20 năm trước, giáo dục đại học tại Trung Quốc vẫn chưa phổ cập, vì những nguyên nhân lịch sử, một bộ phận dân số đáng kể trưởng thành nhưng không có trình độ đại học, bởi vậy giáo dục dành cho người lớn ở trong nước rất phổ cập thời điểm đó, nhiều trường cao đẳng và đại học trong nước đã mở hệ tại chức dành cho người lớn hoặc tiến hành tổ chức các khóa học hàm thụ (đây là một hình thức đào tạo từ xa của thế hệ xưa, không cần tới trường lớp, không cần gặp giáo viên, chỉ cần ở nhà nhận tài liệu học tập qua đường bưu điện rồi gửi đáp án bài tập về cho trường để chấm, cuối khóa nếu đủ điểm sẽ cấp bằng). Ở thập niên 80 – 90 của thế kỷ trước, những hình thức đào tạo này rất phổ biến ở Trung Quốc, bởi vì học tại chức hay hàm thụ không cần phải mất cả ngày ở trường và thường thì các lớp này được tổ chức vào buổi tối, bởi vậy một số trường cao đẳng và đại học đã mở ra các lớp này với tài liệu và phương pháp giảng dạy tương đương với hệ đại học và cao đẳng chính quy, cốt để phổ cập trình độ đại học – cao đẳng. So với học hàm thụ chỉ cần nộp tiền là học và có bằng mà không cần thi, bằng của hệ tại chức lại có yêu cầu cao hơn, đòi hỏi phải tham gia kỳ thi tuyển nghiêm ngặt như sinh viên bình thường nếu muốn vào được hệ tại chức của các trường đại học danh tiếng, tuy nhiên mức điểm đạt sẽ thấp hơn so với hệ đào tạo chính quy. Với việc mở ra các lớp hệ tại chức, rất nhiều trường cao đẳng và đại học đã có nguồn thu nhập mới. Sau đó, với sự phổ cập giáo dục đại học, hệ thống giáo dục hàm thụ và tại chức nhanh chóng biến mất. Theo nguồn thông tin lưu trữ trên trang web chính thức của Đại học Nam Kinh, khoa quản lý thông tin và ứng dụng máy tính hiện đại chuyên nghiệp hệ tại chức mà Điêu Ái Thanh theo học chỉ được mở ra có 5 khóa, vào những năm đầu thế kỷ 21 thì không tổ chức nữa.

Mao Tiểu Miêu đã hỏi thăm một số người từng theo học hệ tại chức các trường đại học trong những năm 90, các cô chú luôn miệng nói rằng, sinh viên hệ tại chức so với sinh viên hệ chính quy có sự khác biệt rất lớn. Sinh viên hệ chính quy đều là học sinh phổ thông thi lên, độ tuổi đồng đều, nhưng hệ tại chức thì không như thế. Sinh viên hệ tại chức có độ tuổi cách biệt, nhiều khi độ tuổi của sinh viên còn lớn hơn nhiều so với giảng viên. Phương thức nhập học của hệ tại chức cũng khác, không nghiêm khắc như kỳ thi cao đẳng – đại học chính quy. Điều này cũng giải thích nguyên nhân Điêu Ái Thanh có thể vào học tại đại học Nam Kinh với điểm số thấp. Giảng viên quản lý sinh viên cũng lỏng lẻo, rất nhiều sinh viên theo học đã lập gia đình và có công việc ổn định, không đồng ý ở lại ký túc xá. Việc này là do dù học hệ chính quy vào ban ngày hay học hệ tại chức vào buổi tối, nhà trường cũng đều yêu cầu sinh viên ở tại ký túc xá, thế nhưng ký túc xá quán lý không chặt. Điểm này đối với những tin tức về Vụ án “1.19” có nhắc đến tình huống thời điểm đấy “ký túc xá quản lý lỏng lẻo, thành phần sinh viên ra vào phức tạp” là tương đối hợp lý.

Chủ nhật, ngày 7 tháng 1 năm 1996, cách ngày Điêu Ái Thanh mất tích 3 ngày, Điêu Ái Thanh tham dự tiệc sinh nhật bạn thân thời phổ thông ở Khương Yển giờ cũng học đại học tại Nam Kinh (Southern Weekly lúc đưa tin đã dùng tên giả là Phan Tú Lệ, bạn học thời phổ thông của Điêu Ái Thanh, năm 1994 thi vào đại học Nam Hàng, thời điểm Điêu Ái Thanh mất tích đang học đại học năm 2). Dựa theo hồi ức của Phan Tú Lệ, đêm đó, Điêu Ái Thanh không về trường mà ở lại nhà Phan Tú Lệ, hôm sau mới trở về.

Thứ hai, ngày 8 tháng 1 năm 1996, cách ngày Điêu Ái Thanh mất tích 2 ngày, Mao Tiểu Miêu không thu thập được bất kỳ thông tin gì.

Thứ ba, ngày 9 tháng 1 năm 1996, cách ngày Điêu Ái Thanh mất tích 1 ngày, căn cứ tin tức từ một cư dân mạng trên diễn đàn Thiên Nhai có nickname là “Vi Quang Bằng” nhờ mấy năm gần đây đều chơi với một người bạn thân của Điêu Ái Thanh, Vi Quang Bằng cho biết, ngày hôm đó Điêu Ái Thanh không đi học mà ra ngoài đi chơi cả ngày, đến khuya mới về, Điêu Ái Thanh nói là cùng đồng hương đi chơi.

Thứ tư, ngày 10 tháng 1 năm 1996, buổi sáng của Điêu Ái Thanh như thế nào thì tôi không biết rõ lắm, nhưng buổi trưa, Điêu Ái Thanh về đến ký túc xá, buổi chiều bạn cùng phòng đi học thì Điêu Ái Thanh nói mình “thân thể khó chịu”, vẫn nghỉ học, sau đó không có tin tức về hướng đi của Điêu Ái Thanh, tới chạng vạng, căn cứ lời kể thống nhất của các nhân chứng và các bản điều tra, Điêu Ái Thanh ăn cơm tối xong lập tức rời khỏi ký túc xá, sau đó ở phụ cận trường học gần đường Thanh Đảo mất tích.

(Chú thích chữ đỏ trên hình theo thứ tự từ trái sang phải lần lượt là: Vị trí cuối cùng thấy Điêu Ái Thanh ở khu vực đường Thanh Đảo (khoanh hình chữ nhật dài), cổng trường đại học Nam Kinh (khoanh hình elip), khu ký túc xá nơi Điêu Ái Thanh ở (hình ngôi sao)).

Đây là hình ảnh bản đồ năm 2013 do Mao Tiểu Miêu tự viết thêm phần chữ đỏ. Từ bản đồ có thể thấy được đường Thanh Đảo gần như song song với khu ký túc, từ cổng trường đại học Nam Kinh chỉ cần rẽ trái rồi lại rẽ trái, không quá 500m là đến đường Thanh Đảo.

Như trên sơ đồ, đường Quảng Châu nằm ở phía tây của khu Bắc đại học Nam Kinh, đường Hán Khẩu ở giữa đã chia trường đại học Nam Kinh làm hai phần, khu Bắc là khu giảng đường và khu Nam là khu ký túc xá cùng nhiều hoạt động khác, mà đường Thanh Đảo là ở phía tây của khu Nam đại học Nam Kinh, cùng đường Hán Khẩu và đường Quảng Châu vuông góc tạo thành ngã ba. Ký túc xá của Điêu Ái Thanh nằm ở Đông Nam của đại học Nam Kinh, chỉ cần ra đến cổng trường đại học Nam Kinh rất to ở đường Hán Khẩu, rẽ trái theo sườn núi đi lên đến ngã ba rồi lại rẽ trái sẽ đến ngay đường Thanh Đảo, toàn bộ đường đi không quá 500m. Năm 2012 là khoảng thời gian tôi ở đại học Nam Kinh, đã từng thử đi con đường này, không mất đến 5 phút để đi từ ký túc xá của Điêu Ái Thanh đến đường Thanh Đảo. Từ đường Thanh Đảo đến đường Quảng Châu có một đoạn sườn núi thoải, bởi vì có độ dốc hơn nữa hơi xiên, nên nếu đứng từ đoạn giao nhau giữa đường Hán Khẩu với đường Thanh Đảo sẽ không thấy được đoạn giao nhau giữa đường Hán Khẩu và đường Quảng Châu, bình thường đi giữa hai đoạn giao nhau cũng mất khoảng 5 phút. Năm 2012, đường sá rộng rãi suýt soát cho hai xe tránh nhau, nhà cửa hai bên đường theo lời người dân thì không khác biệt nhiều so với năm 1996, chỉ là một số khu nhà cũ thấp thì đổi sang cửa hàng được xây mới. Thế nhưng, không cần chờ đến những ngày lễ được nghỉ, đường phố vẫn tương đối yên tĩnh, càng không cần phải nói tới khoảng thời gian chạng vạng tháng 1 năm 1996. Một đầu khác của đường Thanh Đảo, chỗ đường Hán Khẩu kéo dài sang phía bên phải yên tĩnh hơn rất nhiều, biến đoạn đường Thanh Đảo có phần hẹp hơn ở phía đấy trở nên im ắng.

Về nguyên nhân Điêu Ái Thanh rời ký túc xá lúc chạng vạng, được nêu ở phần đầu những bài viết về Vụ án “1.19” với nhiều giả thuyết, thường thấy nhất chính là suy đoán của bố Điêu Ái Thanh là Điêu Nhật Xương sau khi đến đại học Nam Kinh nói rằng: “Thời điểm đấy Điêu Ái Thanh với bạn nữ cùng ký túc xá vi phạm quy định sử dụng lò vi ba bị phát hiện, quản giáo kỷ luật dọa phạt tiền, Điêu Ái Thanh lúc đó ở trong ký túc xá trường”, dựa theo Điêu Nhật Xương đoán, Điêu Ái Thanh là vì buồn bực chuyện đó nên mới rời trường cho khuây khỏa.

Mặc dù vậy, từ năm 1996 đến nay, các loại phỏng đoán từ đương sự vụ án hay người biết chuyện cứ ùn ùn kéo đến, có giả thuyết cho rằng Điêu Ái Thanh bị người gọi ra ngoài, có giả thuyết nói rằng thấy Điêu Ái Thanh ra ngoài mua giấy vệ sinh, hoặc là đi cắt tóc, thế nhưng tất cả những giả thuyết phỏng đoán đó đều không có cách nào chứng minh. Bởi thế tôi chỉ có thể dựa theo suy đoán của Điêu Nhật Xương – Điêu Ái Thanh rời khỏi khu ký túc 4 đại học Nam Kinh, mặc áo khoác màu đỏ kiểu dáng phổ thông dành cho nữ thường thấy, mất tích trên con đường Thanh Đảo không quá 400m. Như vậy Điêu Ái Thanh là mất tích trên đường Thanh Đảo? Hay là sau khi rời khỏi đường Thanh Đảo rồi mất tích ở một nơi khác mà không ai biết? Điểm ấy, không người nào trả lời được, chúng ta chỉ biết rằng vào chạng vạng ngày 10 tháng 1 năm 1996, Điêu Ái Thanh vĩnh viễn mất tích, cho đến khi cô xuất hiện trở lại đã là 9 ngày sau, theo một phương thức mà chúng ta không bao giờ mong muốn.

- -----

Phần bốn

Sự phân bố của những phần thi thể bị bỏ lại

Thành thật mà nói, trong quá trình thu thập tư liệu vụ án “1.19”, ngoại trừ phần phân tích chiếm nhiều thời gian nhất sẽ được nói sau, việc lấy của tôi nhiều thời gian thứ hai là chỉnh lý tư liệu về địa điểm phân bố thi thể, bởi vì chuyện này là một phần quan trọng liên quan đến vụ án. Trên internet tất nhiên sẽ lưu truyền nhiều thông tin nhất. Số lượng thông tin về địa điểm phân bố thi thể được đề cập đến chỉ đứng sau số lượng giả thiết suy đoán hung thủ, không chỉ có các loại tin đồn lan truyền trên mạng, còn có những thông tin độc quyền từ các đơn vị truyền thông uy tín, chẳng hạn như nguồn tin từ bài báo trên Southern Weekly năm 2008, đều khác xa so với tình hình thực tế vụ án. Vì vậy một hiện tượng khôi hài xuất hiện là rất nhiều bài viết tự xưng là vạch trần chân tướng vụ án, nêu lên chi tiết vụ án, công bố suy đoán nội tình vụ án, nhưng ngay cả đầu mối quan trọng nhất của vụ án – địa điểm phân bố thi thể - đều không nói rõ được, hoặc nói qua quýt thêm mắm dặm muối, lan truyền những tin tức ảo trên internet, thật đúng là quá mức vô lý.

Nói đến sự phân bố những phần thi thể và hoàn cảnh vụ án “1.19”, trên internet phổ biến nhiều nhất là thông tin sau:

“Chiếc túi chứa đựng thi thể được phát hiện đầu tiên tại địa điểm phụ cận cửa Tân Nhai, vì trong túi có ba ngón tay nên được cho là chứa đựng thi thể người… Nội tạng cùng với thủ cấp rõ ràng đã bị luộc qua, thi thể bị cắt thành hơn một ngàn mảnh, thủ cấp được phát hiện ở núi Long Vương, những phần thi thể khác được phát hiện ở đường Hoa Kiều và quanh bến cảng.”

Phần lớn những thông tin về sự phân bố thi thể đều gần giống với tin tức phía trên, chỉ có rất ít điểm khác biệt, chẳng hạn như có nơi cho rằng chiếc túi đựng thi thể chứa ba ngón tay được phát hiện đầu tiên tại đường Hoa Kiều, thông tin về người phát hiện túi thi thể đó từ dân công trong công trường gần đấy đến bác gái lao công đều được đề cập, về sau lại có nơi cho rằng thủ cấp được phát hiện ở Đường Sơn (khu suối nước nóng nổi tiếng nhất Trung Quốc nằm ở Nam Kinh), hoặc là phần xương được chôn tại Đường Sơn vẫn chưa được tìm thấy. Vì vậy tôi có dựa theo những thông tin lưu truyền trên internet mà vẽ ra sơ đồ sau:

Trên hình là địa điểm phân bố thi thể dựa theo thông tin sai lệch trên internet, phần đánh dấu đỏ trên cùng đề số 4 là vị trí phát hiện thi thể đầu tiên được lưu truyền rộng rãi trên internet, những địa điểm đánh dấu đỏ ở dưới là những địa điểm phát hiện thi thể tiếp theo ở quanh khu vực đại học Nam Kinh, khoảng cách giữa hai địa điểm phát hiện thi thể quá xa, thế nên thông tin sai lầm này đúng là quá vô lý.

Từ bản đồ ta thấy, núi Long Vương cách đại học Nam Kinh khoảng 16km, nhưng lại phải qua con sông Trường Giang rất to ở Nam Kinh, mà vùng đất khi vượt qua sông Trường Giang, ở thời điểm năm 1996, còn là vùng núi hiểm trở và đồng ruộng mênh mông, cho tới ngày nay, rất nhiều người Nam Kinh không biết đến địa phương này. Nếu như đây là bản đồ phân bố thi thể chính xác, vậy sẽ có điểm kỳ lạ, hung thủ sẽ trèo đèo lội suối hơn 10km (đấy là nếu di chuyển theo đường thẳng, còn dựa theo điều kiện năm 1996 thì quãng đường phải hơn 20km) bỏ lại thủ cấp của nạn nhân, sau đó sẽ đem những phần thi thể còn lại vứt bỏ ở bán kính chưa đầy 3km quanh trung tâm thành phố sao? Tôi chỉ muốn nói một câu… Hung thủ hẳn phải quá mức rảnh rỗi khi mà mang thủ cấp của nạn nhân băng qua khu vực canh phòng nghiêm ngặt ở địa phận sông Trường Giang lớn của Nam Kinh, vì sao không trực tiếp vứt thủ cấp của nạn nhân xuống sông?

Về thông tin “thủ cấp của nạn nhân ở núi Long Vương” xuất hiện lần đầu ở nơi nào thì tôi hoàn toàn không điều tra được, nhưng tin tức này quả thực đã trở thành nguồn thông tin “chính thống”, tồn tại trong một thời gian dài, tôi thử đi ngược lại dòng thời gian quá trình tin tức này xuất hiện: Tới tận năm 1993 đại học Nam Kinh mới thành lập một khu giảng đường tại núi Long Vương. Vào giữa những năm 90 vì tin tức không nhanh nhạy, vụ án “1.19” cũng chỉ được nhắc đến đôi câu vài lời, bởi vậy mọi người chỉ biết là đại học Nam Kinh xảy ra vụ án phanh thây man rợn. Thế nhưng ở khu giảng đường này của đại học Nam Kinh hoàn toàn không có chút tin tức gì. Khu giảng đường thì vừa mới thành lập lại rời xa khu vực thành thị phồn hoa, điều kiện an ninh không đảm bảo, rừng núi rậm rạp bao phủ núi Long Vương, tạo thành địa điểm cực kỳ bí ẩn. Vì vậy khắp đầu làng ngõ xóm đồn thổi, khu giảng đường mới của đại học Nam Kinh là “địa điểm thích hợp nhất để phạm tội”, núi Long Vương nghiễm nhiên thành “địa điểm vứt bỏ thi thể lý tưởng nhất” trong vụ án phanh thây này.

Thông tin này lan truyền rộng rãi, vì vậy đến năm 2008, khi tờ Southern Weekly đăng bài viết về vụ án phanh thây tại đại học Nam Kinh năm 1996, tuy không có trực tiếp đề cập tin tức “thủ cấp được tìm thấy tại núi Long Vương”, nhưng phần hình ảnh minh họa lại có ảnh chụp cổng lớn của điểm du lịch thắng cảnh núi Long Vương, còn thuyết minh “Có người nói địa điểm này chỉ còn lại Hoàng Sơn miếu đổ nát”, trên thực tế là ngầm chấp nhận giả thuyết này. Sau đó vào năm 2010, tiểu thuyết nổi tiếng "Thập tông tội" của Tri Thù có trích dẫn Vụ án phanh thây tại Nam Kinh năm 1996 cũng trích dẫn giả thuyết đấy. Như vậy, thông tin “thủ cấp được tìm thấy tại núi Long Vương” đã vì ngộ nhận mà được lưu truyền thật lâu.

Như vậy, địa điểm phân bố thi thể trong vụ án “1.19” gồm những địa điểm nào? Làm sao để phân biệt được thông tin về địa điểm đó là đúng hay chỉ là lời đồn? Trên diễn đàn Thiên Nhai có một topic tên là "Tổng hợp lại đầu mối vụ án phanh thây tại đại học Nam Kinh", người tạo topic có nickname là “Vi Quang Bằng” là một cư dân mạng quan tâm vụ án này đã nhiều năm. Anh cùng những người bạn trên mạng khác như “asdf sartre”, “dragut”, “Trời xanh sinh trăng sáng” không ngừng sàng lọc các loại tin tức, chỉnh lý và bổ sung tin tức, thu thập chứng cứ từ cảnh sát, từng bước tập hợp địa điểm phân bố thi thể thực sự. Căn cứ tin tức của họ, chúng ta có những địa điểm sau:

  1. Địa điểm đổ rác số 13 ngõ Đại Giản Ngân đường Thượng Hải

  2. Công trường đang thi công ở đường Hoa Kiều

  3. Cửa phụ của trường đại học Nam Kinh trên đường Thiên Tân (trên lan can?)

  4. Cầu Tiểu Phấn gần khu đổ rác

  5. Khu vực bệnh viện trực thuộc đại học Nam Kinh gần đường Hán Khẩu (cửa phụ nào đó?)

  6. Sân thể dục đại học Nam Kinh (gốc cây?)

  7. Khu vực sông gần khu đổ rác

  8. Khu vực sông gần chỗ nước thải

  9. Những địa điểm phát hiện các phần thi thể khác



Danh sách địa điểm phía trên không xếp theo thời gian phát hiện các phần thi thể, không theo thứ tự logic nào, chỉ đơn giản là liệt kê. Dựa vào những địa điểm được nhắc đến trong "Tổng hợp lại đầu mối vụ án phanh thây tại đại học Nam Kinh" trên diễn đàn Thiên Nhai, tôi đối chiếu với một số hồi ức của đương sự cùng những tin tức đã được chứng thực.

Địa điểm 1 gần cửa Tân Nhai nhất, cũng là nơi có khả năng là địa điểm đầu tiên phát hiện thi thể nhất, tức là nơi mà bác gái quét đường nhặt được túi nilong đen chứa ba ngón tay. Địa điểm 2 chính là đường Hoa Kiều được nhắc đến rất nhiều, nơi mà năm 1996 có công trường đang xây dựng. Địa điểm 3 không có tin tức hay bằng chứng xác thực nhưng có hồi ức của nhân chứng thời điểm xảy ra vụ án “Có túi đựng thi thể bị quăng vào lan can đối diện cửa trường”. Địa điểm 4 có thể chứng thực vì hai lý do, đầu tiên đây là nơi phát hiện hai người khả nghi cầm theo túi nilong màu đen cùng chủng loại với túi đựng thi thể, thứ hai, theo hồi ức của “Lặn xuống nước a lặn xuống nước nhiều năm” trong bài viết của mình có đề cập đến địa điểm cửa bên của khu ký túc xá, chính là nơi này. Địa điểm 5 cũng dựa theo hồi ức của “Lặn xuống nước a lặn xuống nước nhiều năm”. Địa điểm 6 không xác định được. Địa điểm 7 là nơi phát hiện thủ cấp. Địa điểm 8 là nơi phát hiện áo khoác màu đỏ của Điêu Ái Thanh. Mặt khác, căn cứ hồi ức của một số nhân chứng lúc đó (chủ yếu là sinh viên đại học Nam Kinh thời điểm xảy ra vụ án năm 1996), rất có khả năng hung thủ còn vứt những phần thi thể ở nhiều nơi khác quanh đại học Nam Kinh.

Khu vực A chính là nơi phát hiện những phần thi thể đầu tiên, cũng là “nơi gần cửa Tân Nhai phát hiện túi đựng thi thể” được đề cập đến. Khu vực B là tập hợp địa điểm phát hiện thi thể quanh đại học Nam Kinh, với số lượng địa điểm nhiều nhất. Khu vực C là nơi phát hiện thủ cấp cùng áo khoác của Điêu Ái Thanh. Như vậy khu vực giữa A và B rõ ràng là nơi tập trung địa điểm bỏ lại những phần thi thể. Còn giữa khu vực B và C, nhất là xung quanh khu vực B có thể sẽ còn một số lượng nhỏ địa điểm phát hiện thi thể, vì chưa thể xác định cụ thể nên tôi không đánh dấu. Nhìn bản đồ ta thấy, nếu tính theo đường thẳng, hai khu vực A và B cách nhau khoảng 1 km, B và C cách nhau khoảng 2 km, A và C cách nhau khoảng 3 km.

Bản đồ trên có thể xem như bản đồ phân bố địa điểm phát hiện thi thể của vụ án 1.19 chi tiết nhất, rất có thể là bản đồ chính xác, đương nhiên, cũng có khả năng nhầm lẫn.

- -----

Phần năm:

Trạng thái phân bố của những phần thi thể ở các địa điểm phát hiện.

Khi phỏng chừng được những địa điểm hung thủ vứt xác, chúng ta lại điểm qua chi tiết về những phần thi thể và vật chứa thi thể ở những địa điểm trên. Phần này bao quát những địa điểm mà cư dân mạng ‘dragut’ đã cung cấp, nội dung và thời gian phát hiện được chỉnh lý xong sẽ trong như thế này:

Nội dung trong bức hình rất cụ thể, nó bao gồm tổng cộng 8 địa điểm thi thể bị vứt bỏ (2 địa điểm chưa xác định), 12 túi chứa thi thể (2 cái túi chưa xác định), trọng lượng của mỗi túi, phỏng đoán thời gian phát hiện và thời gian hung thủ vứt thi thể. Càng như vậy, thì tính chân thật của của bức hình này thấp, nhưng có một điều chúng ta có thể khẳng định, nếu như những điều bức hình này ghi là thật, thì đó cũng là tư liệu do các dân mạng tổng hợp cũng như kết hợp với nhiều phỏng đoán mà thành, bởi vì trong hình còn rất nhiều chỗ đánh dấu?.

Tới đây chúng ta lại lướt qua thông tin về những túi chứa thi thể do cư dân mạng "Vi Quang Bằng" cung cấp:

"Túi thứ nhất là túi du lịch màu xám đen, mặt trước có in dòng chữ Thượng Hải (du lịch), mặt sau có hình máy bay và hình cầu Trường giang; túi thứ hai là túi du lịch màu xanh lá mạ bằng vải bạt, mặt trước có in chữ non nước Quế Lâm (du lịch), mặt sau không rõ; Túi thứ ba là là một cái ba lô da trâu màu lam, không rõ hình dạng kiểu dáng, theo người biết tin kể lại thì đó là túi đựng xương; túi thứ tư là một cái ra giường in hoa bị xé làm hai nữa, bọc lấy phần thi thể gồm đầu lâu, nội tạng cùng với quần áo dính máu, được phát hiện trong một đống rác ở một khu phố nhỏ. Ngay sau khi phát hiện, cảnh sát đã tăng quy mô điều tra ở khu phố này nhưng không thu hoạch được gì, thật làm người ta khó hiểu. Túi cuối cùng là quần áo của Điêu Ái Thanh, màu đỏ thẩm có viền đen, cũng là thứ dùng để bọc một phần thi thể của cô, được phát hiện khi mắc vào miệng cống thoát đước hình chữ nhật, cảnh sát phát hiện ra khi đang đi tuần tra gần đó."

So sánh một chút, ta có thể thấy tư liệu giữa 2 cư dân mạng "dragut" và "Vi Quang Bằng" cơ bản phù hợp, mà địa điểm vứt bỏ thi thể cũng khá phù hợp với nhiều thông tin khác, ngoại trừ địa điểm thứ 9 chưa thể xác định cụ thể, mà hiện tại cũng đã không thể xác định được nữa, như vậy tôi có lý do tin rằng nội dung của bức hình trên là thật.

Vì thế tôi dựa theo trình tự thời gian phát hiện thi thể mà tự tổng kết kết tình trạng của các phần thi thể ở các địa điểm phát hiện như sau:

Địa điểm, trọng lượng và các phần thi thể được phát hiện.

- Ngày 19/ 1/1996:

1, Địa điểm đổ rác số 13 ngõ Đại Giản Ngân: Túi rác màu đen đựng thịt và 3 ngón tay, 0.7 kg

2, Công trường đang thi công ở đường Hoa Kiều: túi rác màu đen đựng thịt, 0.8kg

3, Đường Tiểu Phấn Kiều gần khu đổ rác: phát hiện 2 túi du lịch
  • Túi du lịch Quế Lâm: thịt + nội tạng 6.5kg

  • Túi du lịch Thượng Hải: thịt + nội tạng 5.0kg

- Ngày 19 hoặc 20 tháng 1/1996:

4, Khu vực bệnh viện trực thuộc đại học Nam Kinh gần đường Hán Khẩu: túi rác đựng thịt 0.8kg

5, Cửa phụ của trường đại học Nam Kinh trên đường Thiên Tân: ba lô da trâu màu lam 7.5kg

6, Sân thể dục đại học Nam Kinh: túi rác màu đen đựng thịt + nội tạng 0.6kg

- Ngày 21-31 tháng 1 năm 1996:

7, Khu vực sông gần khu đổ rác:
  • Ga giường 1 có dính máu đầu lâu + thịt 3.0kg

  • Ga giường 2 có quần áo dính máu 1.5kg

8, Khu vực sông gần cống thoát nước áo khoác màu đỏ đựng thịt 3.0kg

So sánh với hình địa điểm phân bố các nơi vứt thi thể thì có thể thấy, điểm 1 -2 là khu vực A, 3-6 là khu vực B, 7,8 là khu vực C, vì thời gian phát hiện mà “dragut" cung cấp quá vụn vặt, nên tôi đại khái chia làm ba thời gian chính:

- Đầu tiên là ngày 19-20 tháng 1, ở khu vực A phát hiện địa điểm 1, vì thế cảnh sát bắt đầu điều tra, vì đó là khu đông dân cư, nhân khẩu dày đặc, 6 địa điểm vứt bỏ thi thể trong khu vực A, B tức chung quanh và phía nam đại học Nam Kinh lần lượt bị phát hiện, rất có thể lúc này còn phát hiện thêm một vài mảnh thi thể nhỏ

- Sau đó là khu vực C cách đại học Nam Kinh chừng 2km, tức là gần bờ sông, đây có lẽ là lý do mà cảnh sát lấy đại học Nam Kinh làm trung tâm sau đó mở rộng phạm vi điều ra ra chung quanh, thời gian có thể là sau ngày 20, nhưng sẽ không cách quá lâu, trên mạng có tin đồn là ‘phát hiện đầu lâu sau 22 ngày’, mặc dù thông tin chưa được kiểm chứng, nhưng có thể khảng định, đầu lâu của Điêu Ái Thanh được phát hiện vào khoảng ngày 20-22.

- Cuối cùng là khoảng trước ngày 31, phát hiện áo khoác của Điêu Ái Thanh, vì bị vứt ở cống thoát nước (không rõ là loại cống gì, dựa theo miêu tả là áo mắc vào miệng cống, thì rất có thể là loại cống xi măng có nắp dậy hình chữ nhật xây trên các con đường nhỏ, loại cống này thường thấy ở những năm 90 tại Trung Quốc), vị trí tương đôi bí ẩn, nên là thứ cuối cùng bị tìm thấy, dựa vào điểm này có thể thấy được lúc đó cảnh sát đã tập trung điều tra sưu tâm tỉ mỉ tới mức nào.

Xác định xong thời gian phát hiện thi thể, tôi từ trọng lượng, vật chứa, lại tập hợp thành đặc điểm của các phần thi thể:

- Túi nặng nhất, là ba lô phát hiện ở cửa trường đại học Nam Kinh, ước chừng 7.5 kg đựng xương của người bị hại, căn cứ những gì cảnh sát miêu tả, lúc Điêu Ái Thanh bị phanh thây, hung thủ cố ý róc xương cô ra, cắt nhỏ thịt trên người cô, thì cái ba lô đựng xương này phù hợp với miêu tả của cảnh sát.

- Khu vực có nhiều phần thi thể bị vứt nhất, là đống rác gần Tiểu Phấn Kiều, tổng cộng phát hiện 2 túi du lịch duy nhất trong toàn bộ vụ án, tổng cộng khoảng 12.7kg, chiếm khoản 1 phần 3 tổng trọng lượng các phần thi thể tìm được, ở đây phải nói rõ là Tiểu Phấn Kiều không phải cầu mà là một con đường hơi nhỏ ở Thanh Đảo, song song với đường Thanh Đảo, đều thông với đường Hán Khẩu, Tiểu Phấn Kiều và đường Quảng Châu giao nhau tạo thành một khu vực hình vuông cũng chính là khu ký túc xá nam của đại học Nam Kinh, mà đường Thiên Tân là kéo dài từ đường Tiểu Phấn Kiều, từ đường Tiểu Phấn Kiều đi thẳng qua đường Hán Khẩu là đường Thiên Tân.

- Phần thi thể đặc biệt nhất là hai phần thi thể được vứt gần bờ sông, đầu lâu và quần áo của Điêu Ái Thanh được bọc trong 2 mảnh ra giường, tiếp theo là phần thi thể và áo khoác được phát hiện ở cống thoát nước, đây là 2 phần thể hiện rõ ràng đặc trưng của Điêu Ái Thanh nhất. Đồng thời nghe nói lúc ấy cảnh sát thu được dấu tay máu và vân tay từ các phần ra giường hoặc quần áo này.

Ngoại trừ khu vực gần sông hung thủ sử dụng ra giường và quần áo, thì những chỗ khác đều dùng túi plastic, 2 túi du lịch ở dường Tiểu Phấn Kiều và ba lô ở đường Thiên Tân trước cửa trường học trở nên khá đặc biệt, dựa theo những gì cư dân mạng ‘Vi Quang Bằng’ và nhiều cư dân mạng khác thảo luận cộng với phần thông báo quá trình điều tra mà năm đó cảnh sát công bố, có thể suy ra, cái ba lô ở cửa trường không có manh mối gì đặc biệt, nhưng 2 túi du lịch ở đường Tiểu Phấn Kiều lại phát hiện cặn của thuốc súng, còn có dấu ấn hình ống, lông mèo, xơ cọ của loại giường cọ kiểu cũ, đó cũng là lý do năm ấy cảnh sát nghi ngờ hung thủ có một cây súng săn và thuốc súng tự chế. Nhưng đó chỉ là một giả thiết, sau này cảnh sát vẫn chưa có phát hiện mới, cho nên không thể xem đó là đặc điểm duy nhất để nhận biết hung thủ, cụ thể tôi sẽ giải thích ở phần sau.

- -----------------------------------------

Phần sáu:

Tình trạng thi thể của Điêu Ái Thanh

Phần trước tôi đã cùng các bạn điểm sơ qua nơi phân bố và tình trạng các phần thi thể bị vứt bỏ của vụ án "1. 19", giờ chúng ta lại xem xem, tình trạng thi thể của Điêu Ái Thanh sau khi được thu thập xong.

Dựa theo các tư liệu bên trên, chỉ tính những địa điểm chính xác, thì tổng trọng lượng thi thể của cô Llà khoảng 30.6kg, nếu cộng thêm những phần thi thể được phát hiện rải rác thì trọng lượng này vào khoảng trên dưới 32kg.

Về trạng thái của các phần thi thể, đa phần đều được miêu tả là “hơn một ngàn phần, có dấu vết bị nấu, ruột được xếp đặt chỉnh tề”, đương nhiên miêu tả này cũng chưa chắc chắn, trong tờ “Thời báo hiện đại” đưa tin nói là có hơn ngàn phần, lại có báo khác đưa tin nói là hơn hai ngàn, ba ngàn phần, còn việc thi thể có bị nấu không thì có nơi ghi là bị nấu hết toàn bộ, có nơi lại ghi là bị trụng nước sôi.

Căn cứ theo topic “tổng hợp manh mối vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh”, ta tổng hợp sơ được thế này:

"Cảnh sát phát hiện tổng cộng có hơn 2000 phần thi thể, con số này có thể lên đến 3000, mỗi một phần thịt đều được cắt rất ngay ngắn, xương cốt chỉnh tề bỏ trong túi …. Đầu và nội tạng đều bị nấu, xếp khá chỉnh tề."

Ở đây chúng ta cũng phải nhắc tới một topic khác ở diễn đàn tianya là “Về nghi án phanh thây ở đại học Nam Kinh sau 15 năm – phỏng đoán hung thủ”, một cư dân mạng có tên "bvbvbv1232012" đã có một phản hồi làm tôi thấy rất hứng thú, nếu quả thật anh ta không bịa chuyện, thì từ lối hành văn cũng đủ biết anh ta là cảnh sát đã từng tham gia điều tra vụ án ‘1.19’ năm xưa, phản hồi của anh ta như sau:

"Hơn 2000 miếng thịt, cắt rất nhỏ, tứ chi chỉ bị cắt đúng 1 lần, năm 08 có phát hiện thêm vụn gỗ trong thịt, thế nhưng khá bất ngờ là trong đó lại phát hiện vài mẫu thịt heo, đáy huyệŧ nội tạng đều tìm được, chỉ không để chung một chỗ mà thôi".

"Các ngón tay đều bị chặt riêng, các bộ phận đặc thù bị phân ra rồi vứt đi, thịt một phần, xương một phần, tứ chi bị một vật sắc nhọn cắt, xương bị chặt ở các đốt, nội tạng bị lần lượt tìm thấy, một vài bộ phận bị trụng nước sôi, từ vết cắt thịt cho thấy có trên hai cách cắt, các phần thịt và xương xếp khá có quy luật "

"Ruột xếp theo quy tắc, dựa theo chiều dài đáy túi xếp qua lại, tổng cộng có bốn tầng rưỡi, trộn lận với các miếng thịt nát, có chỗ vật bài tiết tràn ra khỏi ruột."

"bvbvbv1232012" miêu tả tình huống tương đương với những manh mối mà topic “tổng hợp manh mối vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh” cung cấp, lại có nhiều chỗ cụ thể hơn, nên tôi có khuynh hướng là tổng hợp lại thông tin từ cả hai phía. Về phần đầu bị nấu, thì năm 08 trong tư liệu “Điệu hồng hiên chủ nhân” có đề cập là trên đầu lâu vẫn còn tóc của nạn nhân, nên có thể bài trừ khá năng đầu lâu đã từng bị chưng trong nồi áp suất hoặc nấu trong thời gian dài, rất có khả năng chỉ là vì làm sạch máu mà trụng sơ quá nước sôi.

Căn cứ theo những tư liệu bên trên, tôi cho ra tình huống thi thể của Điêu Ái Thanh như sau:

1, Đầu và tứ chi bị vật sắc bén cắt ra, xương bị chặt ngay đốt, sau đó lóc thịt ra, xương và thịt bị chia ra vứt bỏ.

2, Nội tạng ( bao gồm đáy huyệŧ các thứ) đều đầy dủ, đầu và nội tạng có dấu hiệu từng tiếp xúc với nước nóng, xuất hiện trạng thái sau khi bị nấu.

3, Thịt bị lóc khỏi xương, sau đó bị cắt thành các khối nhỏ, không phải là miếng mỏng, ước chừng khoảng 2000 miếng. (theo như miêu tả thì có vẻ là bị cắt thành hạt lựu nhỉ)

4, Thịt và xương cốt xếp vào túi theo quy luật nhất định, ruột xếp thẳng theo chiều dài đáy túi, có phần tràn ra vật bài tiết.

5, ( Không chắc chắn) năm 2008 kiểm tra ra vụn gỗ và thịt heo trong các phần thịt của thi thể

5 điểm trên là căn cứ theo trình bày và phân tích từ nhiều nguồn, tập hợp những đặc điểm có thể tin, trong đó 1,3,4 có thể chắc chắn đúng, 5 chỉ là lời nói 1 phía, nhưng nếu nhìn lại tuyến thời gian, thì thông tin 1 phù hợp với những gì truyền thông đưa tin, cảnh sát Nam Kinh vào năm 2008 lần nữa bắt tay điều tra vụ án “1.19”, nên thông tin thứ 2 phù hợp với sự tiến bộ của kỹ thuật điều tra phân tích. Tôi tạm thời cũng liệt nó vào hàng đáng tin.

Phải đặc biệt cường điểu thông tin thứ 2 một xíu. Tôi nhấn mạnh ‘nội tạng đầy đủ không thiếu thứ gì’, là vì trên mạng có lưu truyền một số giả thiết, trong đó có giả thuyết nội tạng của nạn nhận không đủ, từ đó lại chỉ sang 2 hướng khác nữa:

- Đầu tiên là hướng hung thủ biếи ŧɦái, hung thủ lấy nội tạng nạn nhân làm vật kỷ niệm, điều này khá phù hợp với những tên sát nhân nổi tiếng chuyên gϊếŧ phụ nữ trên thế giới, thậm chí có topic nói rằng thận và đáy huyệŧ của nạn nhân đã bị tên sát nhân lấy đi, kỳ thật với những ai quen đọc hồ sơ sát nhân thì đều biết, topic này lấy thông tin từ vụ án ‘Jack the Ripper’ của nước Anh gán vào cho vụ án “1.19”.

- Hướng thứ 2 nói hung thủ là kẻ chuyên mua bán nội tạng, nhiều topic tự xưng vạch trần chân tướng đều đề cập nguyên nhân chết của Điêu Ái Thanh là bị mổ sống lấy nội tạng cho tới chết, sau đó phanh thay vứt xác, còn nhắc tới nhiều chi tiết khác, tạo thành tình tiết phù hợp với loại tiểu thuyết cẩu huyết.

Về những cách nói trên, tôi sẽ giải thích và bác bỏ trong các phần tiếp theo, nhưng từ đó ta cũng thấy được, việc nội tạng của Điêu Ái Thanh có đầy đủ không, những kiến nghị phản bác đích xác đã làm ảnh hướng rất nhiều tới phán đoán sau này. Cho nên, tôi mới phải làm rõ ràng nội tạng của nạn nhân thiếu hay đủ, tuy rằng rất nhiều tư liệu đã nói nội tạng của cô đầy đủ, nhưng tôi vẫn muốn chứng minh từ một góc độ khác.

Trong phần hai, thân phận của Điêu Ái Thanh, chúng ta biết cô cao 1m65, hình thể vào khoản lớp giữa, thể trọng không quá 50kg. Một người bình thường, các dịch nước tạo thành từ tế bào nội dịch và ngoại dịch chiếm khoản 60% cơ thể, trong đó dịch tạo thành từ tế bào nội dịch chiếm 40%, tế bào ngoại dịch, dịch giữa các tổ chức cơ thể (như tuyến dịch, dịch lim-pha) và huyết tương trong máu lần lượt chiếm 16% và 5% cơ thể, tổng sản lượng máu lại chiếm khoảng 7-8% tổng trọng lượng cơ thể người.

Hung thủ sau khi phanh thay, máu và các dịch giữa các tổ chức cơ thể của Điêu Ái Thanh xem như đã chảy hết, tức khoản 20% tổng trọng lượng cơ thể, thêm các phần cơ thể bị tìm thấy có dấu hiệu bị nấu, như vậy mỡ và abumin trên cơ thể cũng đã xói mòn gần hết, thể trọng lại giảm đi hơn 10% nữa, tức là, dù có tìm được toàn bộ thi thể của nạn nhân, thì tổng trọng lượng cũng thấp hơn 35kg, căn cứ phần 5 đã phân tích ở trên, ta biết tổng trọng lượng thi thể của Điêu Ái Thanh sau khi thu thập vào khoản trên 32kg, đó là chưa tính các phần thi thể rải rác khác, như vậy con số ≈35kg đã đủ chứng minh, vào tháng 1/1996 cảnh sát đã thu thập tương đối đầy đủ thi thể Điêu Ái Thanh, nội tạng không thiếu thứ gì.

Phần bảy: Xác nhận thân phận của thi thể và quá trình điều tra của cảnh sát.

Tính tới thời điểm hiện tại, vụ án phanh thây được phát hiện vào ngày 19 tháng 1, buổi sáng cùng ngày cảnh sát đã tham gia điều tra. Về phần xác nhận thân phận thi thể, không thể không nói, nó cũng giống như chi tiết “đầu lâu bị phát hiện ở núi Long Vương”, có quá nhiều thông tin, lại không có một thông tin nào đáng tin cả.

Thông tin lưu truyền rộng rãi nhất là: Lúc phát hiện các phần thịt vụn của vụ án ’1.19’, cảnh sát không thể xác định thân phận của thi thể, vì thế đã đăng tin tìm người xác nhận thi thể trên tờ Nhật báo Nam Kinh, mấy hôm sau, thần kì là bạn cùng phòng của Điêu Ái Thanh chợt có cảm ứng, đột nhiên mua một tờ báo Nam Kinh rồi tìm tới trang có tin tìm người nhận xác này, sau đó cô nhất quyết đi xem thử, khi được cho xem hình chụp cô vẫn chưa hài lòng, muốn được tận mắt nhìn thấy thi thể, sau khi ói chết đi sống lại cô này hô lên: “Là cô ấy, chính là cô ấy”, vì thế vụ án này xác định được thân phận nạn nhân.

Không bàn tới mấy yếu tố đầy ma quái thần bí đủ để dư luận bàn tán xôn xao, thì cái logic ‘đột nhiên cảm ứng’ bên trong có khác gì tình tiết trong tiểu thuyết? Đương nhiên, tôi có tin hay không cũng không ảnh hưởng gì, những kẻ thích thảo luận ‘chân tướng’ vụ án này tin là được, vì thế tôi muốn đi phân tích, xem xem cái thông tin này là đúng hay sai.

Đầu tiên, tôi đã đi tìm thử tờ nhật báo Nam Kinh xuất bản trong khoản thời gian sau ngày phát hiện vụ án, để xem có cái bản tin “tìm người nhận thi thể” nào hay không, đáng tiếc, báo điện tử Nam Kinh cũ nhất chỉ tới năm 2006, tôi cũng không đủ điều kiện để chạy tới Nam Kinh thăm dò, vì thế tôi đã ở trên mạng tìm kiếm từ khoá “tìm người xác nhận thi thể trong vụ án phanh thây”, để xem cảnh sát có từng đăng báo tìm người nhận xác kiểu này bao giờ chưa, kết quả tìm kiếm đều là thông tin trong vụ án phanh thây ở Nam Kinh, nội dung hoàn toàn giống nhau. Khi tìm kiếm một thông tin trên mạng, mà lại chỉ tìm được 1 trạng thái, một xuất xứ, lại còn cùng kiểu viết, như vậy chúng ta có quyền hoài nghi tính thật giả của thông tin này --- đây là thường thức cơ bản về internet, nhưng chỉ có hoài nghi thôi vẫn chưa đủ, còn cần chứng thực. Vì thế tôi đã phát hiện được một vài manh mối.

Đầu tiên là năm 2008 tuần san Nam Đô đưa tin về cha của Điêu Ái Thanh, trong đó có nhắc tới ngày 19 tháng 1 năm 1996, đại học Nam Kinh đã gọi điện cho ông, sau khi được tin Điêu Ái Thanh chưa về Khương Yển, thì báo cho ông rằng cô đã mất tích, ông đã lập tức chạy tới Nam Kinh ngay trong ngày hôm đó, cảnh sát đã tiến hành ghi chép lời khai của ông.

Sau đó cư dân mạng ‘ Tiềm thủy a tiềm thủy đa niên’ đã mở topic [Tôi cũng muốn nói về vụ án phanh thây 119 ở Nam Kinh], trong topic có đề cập ‘ngay từ khi phát hiện, vụ án đã bị định vị ở trường học’.

Cuối cùng cư dân mạng"bvbvbv1232012" có viết: "Cảnh sát phát thông báo bắt đầu điều tra án, các xí nghiệp truờng đại học hoặc cao đẳng có nhân viên/ sinh viên nữ mất tích hoặc nghỉ không xin phép trong thời gian dài có những đặc điểm nhận dạng trùng khớp đến xác nhận thi thể. Trường Nam Kinh đã cử 3 giáo viên và 6 học sinh đến, không thể xác nhận qua hình ảnh nên có 4 người đã nhìn thi thể, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nhìn xong thì đều khóc ói hết, người nhận ra thi thể là bạn chung phòng."

Theo những gì thông tin miêu tả, ta có thể biết được, đầu tiên sau khi phát hiện vụ án, cảnh sát đã nhanh chóng tập trung vụ án tại đại học Nam Kinh, thậm chí rất có khả năng đã tập trung vào Điêu Ái Thanh. Chứ không phải là sau một thời gian dài cũng không thể xác định được thân phận nạn nhân; thứ hai, bạn cùng phòng của Điêu Ái Thanh tham gia quá trình xác nhận thân phận thi thể, nhưng đó là sau khi cảnh sát gửi thông báo tới nhà trường, rồi trường học sắp xếp cho những người trong ktx đi xác nhận thị thể, nói cách khác khi đó cảnh xác cơ bản đã nhận định thi thể này là Điêu Ái Thanh, chứ không phải là bạn cùng không đột nhiên cảm ứng được chạy đi mua nhật báo Nam Kinh; thứ ba, thi thể quả thật là được bạn cùng phòng xác nhận, bởi vì quần áo của Điêu Ái Thanh được tìm thấy sau 5-10 ngày kể từ khi phát hiện thi thể, vả lại theo hồi ức của đương sự, cái áo khoác màu đỏ viền đen kia rất bình thường, không ít sinh viên trong trường có áo khoác kiểu đó, bởi vậy có thể xác định bạn cùng phòng xác nhận thân phận của Điêu Ái Thanh thông qua đầu lâu của cô, dựa theo những gì đã phân tích ở phần năm, đầu lâu của Điêu Ái Thanh được phát hiện sau đó 1-2 tức vào khoản ngày 22-23 tháng 1 năm 1996.

Đến đây, chúng ta có thể xác định thông tin "Bạn cùng phòng đột nhiên cảm ứng xem báo tới nhận thi thể" cùng với "phát hiện đầu lâu tại núi Long Vương" là vô căn cứ, chỉ phù hợp tâm lý buồn cười của những kẻ phát tán đồn đãi.

Sai khi phát hiện vụ án, cảnh sát phản ứng khá nhanh, trong vòng một ngày đã tìm được đa số các phần thi thể, sau đó tập trung điều tra chung quanh đại học Nam Kinh, về công tác điều tra của cảnh sát ở đại học Nam Kinh cư dân mạng "Tiềm thủy a tiềm thủy đa niên" vốn là sinh viên của đại học Nam Kinh đã cung cấp cho chúng ta khá nhiều tin tức.

Dựa theo hồi ức của người này, cảnh sát sau khi xác định nạn nhân là Điêu Ái Thanh, lập tức tổ chức tập trung các nữ sinh trong trường đến, trong buổi họp cảnh sát đã nói sơ qua về vụ án, mục đích chủ yếu là cung cấp manh mối chung quanh vụ án, lúc đó cảnh sát đã để lại rất nhiều số điện thoại, email hy vọng có người sẽ báo cáo hoặc tố giác, đồng thời còn tưng thu những kiểu quần áo giống với quần áo nạn nhân đã mặc (theo lời kể thì lúc ấy cảnh sát đã tìm được quần áo của Điêu Ái Thanh, nhưng vì đó là vật chứng không thể lấy ra xem, nên họ đã tìm một nữ sinh trong trường mượn một bộ đồ giống y hệt, phỏng chừng thời điểm diễn ra buổi tập trung này là ngày 27-28. Đồng thời bởi vì lúc mất tích Điêu Ái Thanh mặc áo khoác đỏ, kiểu dáng khá phổ biến, nên lúc ấy còn có lời đồn là có tên sát nhân chuyên ra tay với các cô gái mặc áo đỏ, cùng là mấy tình tiết thường hay xuất hiện trong tiểu thuyết).

Sau đó, tổ điều tra của cảnh sát đã thường trú trong Nam Đại, thông qua báo cáo, thu thập tư liệu, vân tay, khảo vấn những đối tượng hoài nghi trong trường. Vì công tác điều tra rất lớn, đã làm đám lưu manh trộm cướp chuyên xuống tay với nữ sinh chung quanh trường gần như tuyệt tích, mà các giáo sư sinh viên, công nhân viên trong trường đều là đối tượng điều tra chủ yếu, các giáo sư, viên chức bị nghi ngờ phẩm hạnh có vấn đề đều phải chịu điều tra, thậm chí lúc ấy chung quanh đại học Nam Kinh đều rải không ít cảnh sát ngầm, phòng ngừa hung thủ xuống tay gây án lần nữa, đợt điều tra này đã bắt được không ít những kẻ tay chân dơ bẩn, nhưng họ đều bị chứng minh là vô tội. Bao quát vị tác giả trên mạng kháo nhau là ngày 10 tháng 1 có hẹn Điêu Ái Thanh ra ngoài.

Từ những gì miêu tả phía trên, chúng ta tập hợp được ba tin tức, một là ngay từ đầu cảnh sát đã xem đại học Nam Kinh là khu vực điều tra trọng điểm, một phần vì nạn nhân là sinh viên trong trường, một phần nữa là vì thi thể xuất hiện trong khuôn viên trường, điều này phù hợp logic; thứ hai, mời các công nhân viên nữ tập trung, lại điều tra các nam công nhân viên cho thấy từ đầu cảnh sát đã liệt vụ án này vào diện tranh chấp tình cảm. Ba, cảnh sát Nam Kinh ngay từ đầu cũng đã liệt tầng lớp có địa vị xã hội cao và tầng lớp trí thức vào đối tượng điều tra trọng điểm. Như vậy phương hướng điều tra vụ án ngay từ đầu quả thật khá phù hợp với các loại tiểu thuyết trinh thám gϊếŧ người.

Trong topic “Tập hợp manh mối vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh” không ít cư dân mạng đã nhắc tới phần sau, khi cảnh sát lấy đại học Nam Kinh làm trung tâm rồi phân bố tìm kiếm địa điểm có khả năng là hiện trường phanh thây nạn nhân, các địa điểm tập trung điều tra là nơi có bồn tắm lớn và có cống thoát nước. Đồng thời họ cũng điều tra những nhóm người đặc biệt như đồ tể, còn sắp xếp điều tra những người có các vật phẩm đặc thù như súng săn kiểu cũ và xe đạp dùng để vận chuyển và vứt bỏ thi thể.

Từ đó có thể xác định, cảnh sát đã lấy địa điểm phanh thây làm manh mối tìm kiếm hàng đầu, phương hướng điều tra này cực kì chính xác, với những vụ án phanh thây thì tìm được nơi phanh thây nạn nhân có nghĩa là đã phá được phân nửa vụ án, còn những thông tin đằng sau, tôi nghĩa là vì cảnh sát đã tìm được một vài vật chứng cụ thể hướng về một vài đối tượng cụ thể, nên mới cho sắp xếp điều tra những nhóm người cụ thể.

Trong hồi ức của cư dân mạng "bvbvbv1232012", có nhắc tới rất nhiều chi tiết điều tra ở đại học Nam Kinh, tỷ như rất nhiều đối tượng bị hoài nghi lúc đó, nào là có khả năng phanh thây, có nơi vứt bỏ thi thể, có công cụ vứt bỏ, tích cách bình tĩnh lãnh đạm, nhiều lần bị phát hiện ở hiện trường nơi vứt bỏ thi thể, bị hàng xóm tố cáo buổi tối thường bật đèn rất khuya, trong nhà thường có tiếng động lạ, có mùi lạ, giống hệt như trong phim trinh thám chúng ta thường xem, cảnh sát sắp xếp điều tra từng thứ, sau đó phát hiện ra rất nhiều chuyện, nào là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, tư tàng hàng cấm, có nhu cầu sεメ kỳ quái …. chỉ là không có hung thủ.

Còn rất nhiều cư dân mạng đề cập tới xét nghiệm DNA, tuy rằng đây là cách làm rất bình thường trong việc điều tra án, nhưng Trung Quốc năm 1996 xét nghiệm này chưa được phổ biến, dựa theo tư liệu của tôi, thì giữa những năm 90 ở Trung Quốc, chỉ có vài thành phố có làm xét nghiệm DNA song đó chỉ là xét nghiệm lấy thông tin DNA, tới tận thế kỷ 21 mới có xét nghiệm so sánh DNA. Nói cách khác, tại thời điểm đó dù có thu thập được DNA của hung thủ, cũng không thể biết được hung thủ là ai.

Như vậy nói đến đây, chúng ta cơ bản có thể xác định phương hướng điều tra của cảnh sát trong vụ án "1. 19" lúc đó:

Đầu tiên sau khi xác định thân phận của nạn nhân, căn cứ đặc thù thi thể, đặt đại học Nam Kinh là khu vực điều tra trọng điểm, xếp vụ án này vào diện mâu thuẫn tình cảm hoặc sát nhân biếи ŧɦái, sắp xếp điều tra các công nhân viên nam ở đại học Nam Kinh, bao quát các phần tử trí thức trong trường;

Theo sự tăng lên của tin tức và vật chứng, việc điều tra ở đại học Nam Kinh lại rơi vào bế tác, cảnh sát quyết định lấy đại học Nam Kinh làm trung tâm từ đó mở rộng điều tra ra khu vực xung quanh, bắt đầu điều tra những nhóm người có khả năng sở hữu vật chứng, hướng điều tra nhằm vào tầng lớp dưới đáy xã hội.

Nhưng tới cuối cùng, một là không tìm được hiện trường phanh thây, hai là kỹ thuật điều tra còn lạc hậu, nên vẫn không có kết quả.

Tuy nhiên có thể thấy, cảnh sát Nam Kinh suốt mười mấy năm qua vẫn chưa từng dừng việc điều tra vụ án này lại, song nếu giải quyết theo cách thường quy và những gì đã có thì không thể nào giải quyết được, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào góc độ chuyên môn để điều tra, đó cũng là lý do vì sao mấy năm gần đây không ngừng có manh mối mới, đến năm 2008, vụ án ‘1.19’ lại được đẩy ra dư luận, cảnh sát Nam Kinh cũng cho ra báo cáo tổng hợp giai đoạn, từ tuần san Nam Đô và tư liệu trong ‘Điệu hồng hiên chủ nhân’ có thể thấy được, vào đầu tháng 7 năm 2008, sau khi topic của cư dân mạng‘hắc di tát’ làm xôn xao dư luận, cảnh sát Nam Kinh từng tới Khương Yển, tìm cha của Điêu Ái Thanh Điêu Nhật Xương, thu thập mẫu máu và DNA. Nhưng nó không giống với nghi ngờ trong "Điệu hồng hiên chủ nhân", cho rằng cảnh sát quên đi manh mối quan trong trong vụ án năm đó là máu, là do cảnh sát vô dụng nên vụ án còn chưa phá được. Cá nhân tôi lại cho rằng, tình huống hẳn là thế này, năm 1996 kỹ thuật so sánh DNA còn chưa phổ biến, cho nên dù có lấy được mẫu máu của cha Điêu Ái Thanh, cũng không có giúp ích được gì cho vụ án, thậm chí tôi nghĩ là thời điểm đó cảnh sát còn không biết có kỹ thuật này tồn tại. Tới năm 2008, vụ án lại được dư luận trên internet lôi ra thúc đẩy cảnh sát Nam Kinh lần nữa điều tra, lúc này kỹ thuật so sánh DNA đã có mặt trong lĩnh vực điều tra trinh thám, cảnh sát Nam Kinh lại lấy máu kiểm tra là hy vọng có thể tìm được một manh mối đột phá từ góc độ chuyên môn.

Phần tám: Niên biểu các sự kiện lớn trong vụ án phanh thây ‘1.19’

Nói nhiều như vậy, phần ‘ghi chú’ trong bài phân tích về vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh cũng sắp đi tới cuối rồi, nhìn tới đây, tôi nghĩ mọi người cũng đã hiểu sơ qua về thời điểm phát sinh, quá trình phát sinh, đặc điểm nạn nhân, tình huống điều tra của vụ án, và để tiện cho các bạn ghi nhớ nội dung, tôi sẽ làm một cái niên biểu về các sự kiện lớn trong vụ án này, để các bạn có thể tổng hợp manh mối từ mấy trăm ngàn chữ phía trên:

1, tháng 3 năm 1976, Điêu Ái Thanh sinh ra trong một gia đình nông dân ở thị trấn Trầm Cao, Khương Yển tỉnh Giang Tô, cha là Điêu Nhật Xương, chị gái Điêu Ái Hoa.

2, năm 1994, Điêu Ái Thanh 18 tuổi thi rớt đại học, tham gia học bổ túc tại trường giáo dục Anh Quốc ở Khương Yến.

3, năm 1995, Điêu Ái Thanh 19 tuổi thi đại học lần thứ hai, kết quả thiếu 3 điểm mới đủ điểm vào trường đại học Nam Kinh, sau này nhờ cha chồng của Điêu Ái Hoa liên hệ với thầy chủ nhiệm khoa quản lý tin tức giúp cô vào học khoa ứng dụng máy tính hiện đại chuyên nghiệp hệ tại chức ở trường này.

4, cuối tháng 9 hoặc đầu tháng 10 năm 1995, Điêu Ái Thanh vào trường đại học Nam Kinh, ở khu ký túc xá số 4 phía nam trường, trở thành trưởng ký túc xá.

5, chạng vạng ngày 10 tháng 1 năm 1996, Điêu Ái Thanh mất tích ở đường Thanh Đảo gần trường đại học.

6, sáng sớm ngày 19 tháng 1 năm 1996, ở ngõ Đại Giản Ngân phía nam đại học Nam Kinh phát hiện một túi đựng thi thể, sau đó ở công trường trên đường Hoa Kiểu, đường Tiểu Phấn Kiều, cửa trường đại học Nam Kinh trên đường Thiên Tân, sân thể dục trong trường, bệnh viện ở đường Hán Khẩu lần lượt phát hiện các phần thi thể khác. Cảnh sát tập trung nghi ngờ người bị hại có thể là Điêu Ái Thanh, cũng trong ngày hôm đó thông báo cho ông Điêu tới Nam Kinh.

7, ngày 20-31 tháng 1 năm 1996, ở cống thoát nước phát hiện đầu nạn nhân và quần áo, sau khi tái lập cơ thể người bị hại, xác định người bị hại còn đầy đủ nội tạng, thông qua người bạn chung ký túc xác nhận thân phận người bị hại chính là Điêu Ái Thanh.

8, tháng 2- tháng 4 năm 1996, cảnh sát lấy trường đại học Nam Kinh làm trung tâm từ đó trải rộng điều tra các khu vực phụ cận, điều tra các thành phần thuộc tầng lớp tri thức và tầng lớp thấp trong xã hội, từ đó tra xét các hoài nghi, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được hiện trường thực hiện phanh thây, vụ án lâm vào ngõ cụt.

9, năm 1998, nhà văn Vương Đại Tiến mang tình tiết trong vụ án "1. 19" viết vào tiểu thuyết 《 Vật kỷ niệm 》.

10, ngày 21 tháng 3 năm 2007, topic《Vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh năm 1996》 xuất hiện.

11, ngày 28 tháng 5 năm 2008, tag "Điêu Ái Thanh" xuất hiện.

12, ngày 19 tháng 6 năm 2008, cư dân mạng "Hắc di tát" ở diễn đàn Tianya lập topic 《 Một vài ý kiến về vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh 》, topic lập tức nhận được sự quan tâm của nhiều cư dân mạng.

13, ngày 24 tháng 6 năm 2008, tờ báo《 Hiện đại báo tường 》ở Nam Kinh đăng một bài nghị luận về vụ án "1. 19", từ internet tới hiện thực.

14, đầu tháng 7 năm 2008, cảnh sát Nam Kinh tới Khương Yển thu thập tin tức.

15, ngày 4 tháng 7 năm 2008, cư dân mạng "Điệu hồng hiên chủ nhân" đi Khương Yển phỏng vấn cha của Điêu Ái Thanh Điêu Nhật Xương, vì giả mạo ‘công an Nam Kinh’, bị anh rể của Điêu Ái Thanh cho là hung thủ nên báo cảnh sát, sau được phóng thích.

16, ngày 25 tháng 7 năm 2008, tờ báo 《 nam đô tuần san 》số 237 đưa tin 《 Vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh, từ internet cho tới hiện thực 》, làm tổng kết cho sự nổi tiếng của vụ án "1. 19" trong năm này.

17, ngày 30 tháng 11 năm 2009, cư dân mạng "Tiềm thủy a tiềm thủy đa niên" mở topic 《 Tôi muốn nói những điều mình biết về vụ án phanh thây 1.19 ở đại học Nam Kinh》, thu hút sự chú ý của đông đảo cư dân mạng.

18, năm 2010 admin "Tri Chu" của box văn học "Vũ văn lộng mặc" trên diễn đàn tianya ra mắt tiểu thuyết khủng bố 《 thập tông tội 》 có sử dụng tình tiết của vụ án "1. 19"

19, ngày 23 tháng 3 năm 2012, cư dân mạng "baaaaabbcc" lập topic 《 Quỹ đạo màu xám -- gửi tới hung thủ của vụ án phanh thây 1.19 》, quan điểm đầy mới mẻ của người này nhanh chóng thu hút được nhiều sự chú ý của cư dân mạng.

20, năm 2011--2012, cư dân mạng "Vi Quang Bằng" và nhiều cư dân mạng khác trên diễn đàn Tianya đã thu thập tổng hợp lại tư liệu của vụ án phanh thây 1.19.

21, ngày 10 tháng 1 năm 2014, Mao Tiểu Miêu lập topic 《 Quay đầu nhìn lại mười tám năm ------ ghi chép giải thích khó hiểu và phân tích vụ án phanh thây ‘1.19’ ở đại học Nam Kinh năm 1996 》 cực kỳ muốn ghi chép lại tất cả những thông tin liên quan tới vụ án,..... 囧.... 囧..... 囧......

Được rồi, phần I “ghi chép” của topic này đã viết xong, như vậy những phỏng đoán của cư dân mạng ‘Hắc di tát’ có lỗ hổng gì, tại sao không thể tin những gì cư dân mạng "Điệu hồng hiên chủ nhân" đã nói, những topic phỏng đoán vụ án ‘1.19’ cái nào sai cái nào đúng, tại sao chân dung tâm lý của hung thủ được lưu truyền trên mạng lại không đáng tin? Vì sao một vụ án phanh thây đơn giản lại kéo dài nhiều năm như vậy? Những điều này tôi sẽ từ từ nói rõ ở phần II “giải thích nghi vấn”.

II Giải thích nghi hoặc

Ở phần I ghi chép, tôi đã đưa mọi người quay về quá khứ cùng nhau nhìn lại những gì liên quan tới vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh năm 1996, tìm hiểu rõ ràng thân phận của nạn nhân, biểu hiện trước và sau khi mất tích, các tin tức trước và sau khi phát hiện thi thể cũng với cách xử lý và tình huống khi cảnh sát thụ lý vụ án này. Bởi vì có rất nhiều tin tức và manh mối quan trọng ảnh hưởng tới hướng điều tra vụ án, là do tôi tổng hợp tin tức từ nhiều nguồn khác nhau, sau đó dựa vào suy đoán để cho ra kết quả, chứ không phải là tư liệu từ phía cảnh sát. Để chịu trách nghiệm với những đọc giả của mình, tôi phải nói là những thông tin trên rất có thể có lệch lạc hoặc thiếu sót, nhưng đây là tư liệu đầy đủ nhất cho tới thời điểm hiện tại, nên trong loạt bài viết này tôi vẫn sẽ dựa vào nó để phân tích tiếp.

Đây là phần thứ hai trong seri này “giải thích nghi hoặc”, mục đích của phần này là hướng mọi người phân tích những điểm đáng ngờ của từng suy đoán giả thiết được đặt ra trong khoảng thời gian từ khi vụ án được phát hiện cho tới giờ, đặc biệt là suy đoán hung thủ là một tên sát nhân biếи ŧɦái của ‘Hắc Di Tát’, và lời kể cũng như phân tích từ những gì ‘Điệu hồng hiên chủ nhân’ có được sau khi đi thăm nhà họ Điêu, phần này không có tư liệu cụ thể kỹ càng như phần I, cũng không có bất cứ suy đoán giả thiết mới nào được đưa ra như phần III “phân tích”. Phần này chỉ đơn thuần là phản bác các suy luận đã có, cho nên đây có lẽ là phần nhàm nhất trong toàn bộ seri, lý do có phần này là vì tôi muốn mọi người lần lượt đi qua từng suy đoán mà người đi trước đã tìm ra, sau đó nói cho các vị biết đó là một ngõ cụt, song đây là phần không thể thiếu trong cái seri nhìn lại mười tám năm sau vụ án của Điêu Ái Thanh này, không bác bỏ quan điểm sai lầm của người đi trước, thì không cách nào nghiêm túc thành lập quan điểm mới của mình, đây là phần nền tảng cho phần III, cho nên hy vọng mọi người không phiền lòng.

Được rồi, giờ thì chúng ta vào việc chinh thôi.

Phần một:

Suy luận của Hắc Di Tát

Nhắc tới vụ án phanh thây "1. 19", nhất định phải nhắc tới cư dân mạng tên "Hắc Di Tát" và topic 《 một vài ý kiến về vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh 》của anh ta, như nếu đã nhắc tới "Vụ án gϊếŧ người O. J. Simpson", nhất định phải nhắc tới đôi bao tay kì lạ vậy. Trong lịch sử Trung Quốc, chưa từng có một vụ án gϊếŧ người nào sẽ vì một cư dân mạng mà làm to chuyện lên, cũng chưa từng có bất kì vụ án hình sự nào sẽ vì một topic trên mạng mà trở nên kì dị như thế, thậm chí phải nói là khó bề phân biệt, đến cả bản thân tác giả cũng phải bất ngờ về kết quả này.

"Hắc Di Tát", nam, sinh năm 1982, một cư dân mạng trên diễn dàn Tianya, người Nam Kinh, học chuyên ngành luật, từng làm việc ở pháp viện và văn phòng luật sư, thích âm nhạc và văn học, cha là cảnh sát, vào năm 2008 khi lập topic đó, anh ta đang làm việc cho một ngân hàng, khi vụ án ‘1.19’ được phát hiện, anh ta chỉ mới 14 tuổi.

Thông tin bên trên đến từ trang Ifeng, trong bài tường thuật của trang này về tin tức mà truyền thông Nam Kinh đưa tin. Năm 2008, những suy đoán của "Hắc Di Tát" về vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh, khiến cho vô số cư dân mạng chú ý, càng khiến cho cư dân mạng hoài nghi thân phận của anh ta, thậm chí có vô số người nghi ngờ anh ta chính là hung thủ của vụ án ‘1.19’. Sau hàng loạt hành động như vạch trần thân phận thật ngoài đời, rồi phân tích, điều tra gốc gác của anh ta, đến cuối cùng buộc cảnh sát Nam Kinh phải tham gia điều tra, bắt ‘Hắc Di Tát’ đi thẩm vấn, mới có những tin tức sau này. Tuy đã từ vấn đề tuổi mà loại anh ta ra khỏi danh sách hoài nghi, nhưng topic của anh ta có nội dung gì? Lại có thể gây ra tiếng vang lớn như vậy?

Topic《 Một vài ý kiến về vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh 》 được mở vào 21h49’ ngày 19 tháng 6 năm 2008, bây giờ topic này vẫn còn nằm ở diễn dàn Tianya trong mục lảm nhảm, tuy rằng làm cho rất nhiều người không tin nổi, nhưng cái topic đã vì đủ loại nguyên nhân mà bị ‘xoá đi’ này, vẫn thật sự còn nằm ở nơi nó xuất hiện đầu tiên, không hề thay đổi bất cứ điều gì. Các bạn có hứng thú sau khi đọc xong bài phân tích của tôi có thể đi qua đó xem thử, để có ấn tượng trực quang nhất.

Toàn topic chỉ có 2500 chữ, không dài, có thể chia làm 11 đoạn ngắn, 11 đoạn này lại có thể chia làm 6 phần:

Phần đầu ( đoạn 1-3 của topic), căn cứ vào trạng thái thi thể của nạn nhân xác định hung thủ có tâm lý và chỉ số thông minh rất cao, từ đó kết luận hung thủ có học thức cao.

Phần hai ( đoạn thứ 4 của topic), suy đoán nạn nhân chủ động theo hung thủ tới hiện trường, từ đó kết luận hung thụ và nạn nhân là người quen, lại suy ra hai người có chung sở thích;

Phần 3 ( đoạn thứ 5), căn cứ vào việc nạn nhân ở Nam Kinh nơi có văn hoá vô cùng đậm đà, suy ra nạn nhân và hung thủ quen nhau là vì niềm yêu thích"Cracked CD";

Phần bốn ( đoạn 6-9) suy đoán nạn nhân làm hung thụ nhớ lại những hồi ức bất hạnh lúc nhỏ, hung thụ gϊếŧ nạn nhân sau đó phanh thây, từ đó đạt được cân bằng trong tâm lý;

Phần năm ( đoạn thứ 10) phác thảo tranh tâm lý của hung thủ;

Phần sáu ( đoạn cuối cùng) nói rõ mặt trên đều là suy luận từ cá nhân chủ topic.

Đấy chính là toàn bộ nội dung của cái topic nổi tiếng đó, cả topic không hề có bất cứ chứng cớ cụ thể hoặc chi tiết gì về vụ án ‘1.19’, tư tưởng trung tâm là "Hắc Di Tát" cho rằng nạn nhân Điêu Ái Thanh là bị một người cô thích, cũng chính là tên biếи ŧɦái sát nhân hào hoa phong nhã gϊếŧ chết, mà lý do lại được đưa ra dựa theo logic và khả năng trinh thám của tác giả, muốn nghiệm chứng quan điểm của "Hắc Di Tát" đúng hay không, chúng ta phải đi kiểm tra logic trinh thám của anh ta có vấn đề không. Cho nên tôi sẽ bắt đầu phân tích từ phương diện này.

Đầu tiên, tôi biến suy luận của topic đó thành một sơ đồ đơn giản như sau:

(1) Cách thức hung thủ gây án rất khó bị phát hiện →→→ hung thủ có trình độ văn hoá cao;

(2) Hung thủ không phải cố sức mang nạn nhân đi →→→ hung thủ có quen biết với nạn nhân;

(3) Nạn nhân ở nơi có văn hoá nồng đậm là Nam Kinh, kết hợp với (1) →→→ họ quen nhau vì "Cracked CD";

(4) nạn nhân khơi gợi ký ức lúc nhỏ của hung thủ →→→ hung thủ gϊếŧ cô.

Chúng ta đều biết, logic phát triển hoặc kết quả khi một sự kiện này dẫn tới một sự kiện khác thường có rất nhiều khả năng, nói đơn giản chính là một hiện tượng muốn biến đổi chất, thì phải có đầy đủ số lượng và đúng thời điểm thì mới có thể sinh ra hiện tượng khác. Mà nếu phạm vi lượng của một hiện tượng càng lớn, thì mức độ biến hoá về chất của nó sẽ lại càng lớn, quan hệ logic đối ứng cũng sẽ càng nhiều, tỷ như, chúng ta thường có thể từ điều kiện “cha đứa trẻ này họ Vương” để cho ra kết luận “đứa trẻ này cũng họ Vương”. Nhưng, từ điều kiện ‘người thân của đứa bé này họ Vương’, chúng ta lại không thể nào cho ra kết luận ‘đứa trẻ này cũng họ Vương’, như vậy ‘đứa bé này họ gì’ đã trở thành một logic đối ứng của lượng.

Chúng ta lại quay lại logic của "Hắc Di Tát", hai điểm (1), (3) rõ ràng có hơn một đôi logic đối ứng, tỷ như (1) ‘Cách thức hung thủ gây án rất khó bị phát hiện ’ có thể ứng với kết quả ‘hung thủ có trình độ học vấn cao’ cũng có thể ứng với ‘hung thụ từng học qua những kỹ năng liên quan’, rồi ‘hung thủ có trình độ thấp nhưng từng học qua các kỹ năng đặc biệt’ đồng thời cũng có thể ứng với ‘hung thủ theo bản năng biểu hiện mình biết các kỹ năng liên quan’... Song "Hắc Di Tát" lại chỉ nhận định "Cách thức hung thủ gây án rất khó bị phát " nên suy ra "Hung thủ có trình độ học vấn cao", về phần (3) quá trình suy luận cũng như (1), thậm chí so với (1) càng tệ hơn, bằng vào việc "Nạn nhân ở nơi có văn hoá nồng đậm là Nam Kinh" đã suy ra "nạn nhân cực kì thích Cracked CD", tôi nghĩ cái suy luận này, ai cũng có thể phũ định hoặc bác bỏ. Hắc Di Tát" chỉ chọn lựa kết quả mình cho là hợp lý nhất từ một trong nhiều cặp quan hệ logic, từ đó suy luận ra các phần sau. Như vậy suy luận của "Hắc Di Tát" ngay từ đầu đã bị phiến diện và chủ quan.

Lại nhìn tới (2) và (4), từ bên ngoài, suy luận này tuy không đủ xác đáng nhưng quả thật có khả năng, chỉ là hai điểm này lại xuất hiện một vấn đề lớn, ‘nạn nhân gợi lên ký ức bất hạnh của hung thủ’ và ‘hung thủ không phải cố mang nạn nhân đi’ là hai câu trụ cột của cả đoạn phân tích trên, nhưng hai trụ cột này đều là do tác giải giả thiết! Đến đây, thiếu sót trong suy luận của "Hắc Di Tát" hoàn toàn bị lộ ra: Trước đó đã chủ quan xác định một vài đặc điểm cho hung thủ, sau đó lại căn cứ vào các đặc điểm này để hoàn thành quá trình suy luận, bó hẹp khả năng phát sinh trong vụ án và đầy phiến diện chủ quan.

Phân tích xong logic, chúng ta lại nói tới vật chứng. hơn trăm năm trước, một nhà điều tra của Pháp Edmond Locard đã từng đề xuất " nguyên tắc Locard", ông cho rằng quá trình phạm tội thực chất là quá trình trao đổi vật chất, kẻ gây án là một thực thể vật chất, trong quá trình phạm tội hắn luôn mang theo rất nhiều vật chất có thể phát sinh tiếp xúc và quan hệ trao đổi; bởi vậy, vật chất trao đổi trong vụ án tồn tại ở khắp nơi, nó cộng sinh hoàn toàn với hành vi phạm tội, đây là điều không thể thay đổi bởi ý nghĩ của bất kì ai. Sau đó, nguyên tác này đã trở thành chuẩn mực trong giới pháp y —— "Hai vật thể khi tiếp xúc nhau, chắc chắn sinh ra quá trình trao đổi vật chất", sau nữa thì từ nguyên lý này người ta phát triển ra nguyên lý ‘di dời tin tức’ trong tội phạm học. Như vậy tôi sẽ vận dụng nguyên tắc này để nghiệm chứng giả thiết của "Hắc Di Tát", nếu nạn nhân Điêu Ái Thanh vì yêu thích "Cracked CD" mà quen biết với hung thủ, như vậy bản thân cô tất nhiên là một người đam mê âm nhạc, quá trình kết bạn giữa cô và hung thủ đương nhiên sẽ có vô số lần tiếp xúc với âm nhạc, mà những tiếp xúc này tất nhiên sẽ biểu hiện trên người hung thủ, vả lại không thể biến mất chỉ vì hung thủ không muốn nó tồn tại.

Nhưng tình huống thực tế là, cảnh sát Nam Kinh đã thu thập hết mọi vật dụng của Điêu Ái Thanh, bao gồm những thứ thu thập được ở Khương Yển, ‘chắc là mấy bao’ (theo tư liệu từ truyền thông), lần lượt kiểm tra, bao gồm cả nhật ký, sổ ghi chép, vật phẩm riêng tư, nhưng đều không có thứ gì liên quan tới "Cracked CD", từ góc độ vật chứng ta đã có thể gần như hoàn toàn phủ quyết suy luận của "Hắc Di Tát".

Thứ ba là về con người của "Hắc Di Tát", vì sao anh ta lại có suy luận này, tôi đã thử vào xem profile của anh ta tại Tianya, tìm tới weibo sina của anh ta, kết quả không khác gì mấy so với kết mà dân mạng đã tìm được vào năm 2008: bản thân "Hắc Di Tát" là một người yêu thích âm nhạc, anh ta có cá tính cực kỳ độc đáo và tư duy phản nghịch không giống người thường. Đồng thời anh ta cũng là một kẻ yêu thích mạo hiểm, có hứng thú với việc trinh thám...

( Đây là trang chủ của Hắc Di Tát ở diễn dàn Tianya, thời gian chụp là tháng 1 năm 2014, tài khoản này cơ bản đã không còn dùng nữa, nhưng từ avatar cũng có thể thấy được phần nào tính cách của anh ta, cũng xem như biết được vì sao anh ta lại nghĩ tới manh mối "Cracked CD")

Đấy là chúng ta vừa phân tích qua cái topic được truyền thông liên tục đưa tin là ‘hành văn nghiêm cẩn, vận dụng ngôn ngữ chuẩn xác, năng lực trinh thám rất tốt’, nhưng từ những gì đã phân tích bên trên ta lại chỉ thấy: không có bất cứ dấu vết gì chứng minh rằng vụ án ‘1.19’ có quan hệ tới "Cracked CD", "Hắc Di Tát" là người đầu tiên đề xuất quan điểm này, dựa vào trải nghiệm và sở thích của chính bản thân mình, cộng với hứng thú phản bác các luận điểm trước đó, suy ra tình tiết vụ án, nhưng logic suy luận này đã gán cho hung thụ một vài thuộc tính đặc trưng, đó là một sai lầm rất nghiêm trọng, như vậy chúng ta có thể cho cái topic không có bất cứ chứng cứ thực tế hay là logic gì kia một định nghĩa --- nói bậy, đó cũng là quan điểm của cảnh sát Nam Kinh vào năm 2008 sau khi xâm nhập điều tra topic của anh ta: "..... Không có ác ý khi lập topic, nhưng những phân tích về vụ án đều là suy đoán chủ quan."

Phân tích của "Hắc Di Tát" bị bác bỏ, mà cũng không tính là bác bỏ được, vì cuối topic anh ta cũng đã nói rõ những quan điểm trong topic đều là suy đoán của cá nhân anh ta, chứ không phải chân tướng. Nhưng vô luận là vô tình phỏng đoán hay cố ý dẫn đường, thì topic của "Hắc Di Tát" cũng kéo vụ án "1. 19" đã phủ bụi 12 năm ra ngoài ánh sáng, khoác lên nó màu sắc quỷ dị và khủng bố, cũng thông qua suy đoán hung thủ là một tên sát nhân biếи ŧɦái hấp dẫn dư luận xã hội. Sau topic của anh ta, vụ án ‘1.19’ từ một vụ án gϊếŧ người phanh thây đơn thuần đã biến thành một tiêu điểm trong dư luận xã hội, liên tục thu hút sự chú ý của công chúng, cũng từ sau đó mọi người đều có suy nghĩ là ‘bên trong vụ án này chắc chắn còn ẩn tình khác’. Như vậy vụ án "1. 19" rốt cuộc thật là tác phẩm của một tên sát nhân biếи ŧɦái? Tôi sẽ phân tích tâm lý hoạt động và trạng thái của hung thủ, cũng như cho ra quan điểm của mình về vụ án này ở phần III phân tích. Nhưng trước đó chúng ta hãy xem một suy luận khác cũng từ một topic trên mạng, so với "Hắc Di Tát" chỉ đơn thuần phỏng đoán, vị sau lại cống hiến những chi tiết ‘nghe có vẻ thật hơn’ về vụ án này.

Phần hai:

Chuyến thăm viếng và suy luận của của "Chủ nhân Điệu Hồng Hiên"

Vào cuối tháng sau năm 2008, diễn dàn Tianya chính thức đóng topic 《 Một vài ý kiến về vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh 》, sự hiếu kì của các cư mạng dường như cũng đã lắng xuống, nhưng cơn sóng dấy lên từ internet này vẫn chưa hoàn toàn yên tĩnh, sau hàng loạt các bài đưa tin dài kì về vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh, một cư dân mạng ở Sơn Đông đã không chịu được sức hút của vụ án mà bắt đầu đi điều tra. Anh ta chính là "Chủ nhân Điệu Hồng Hiên "

"Chủ nhân Điệu Hồng Hiên", tên thật Ân Đức Nghĩa, nam, người Chư Thành, Duy Phường, Sơn Đông, hiện cư trú ở Bắc Kinh, profile của anh ta ở weibo cho biết, anh sinh ngày 14 tháng 10 năm 1976, năm 2008 anh ta 32 tuổi, không nghề nghiệp, thông qua những status và tần suất đăng status của anh ta trên weibo có thể đoán chức nghiệp của Ân Đức Nghĩa là một người chuyên viết tin tức trên internet, đồng thời anh ta còn chủ động cung cấp tin tức trong nước ra nước ngoài, bài đưa tin về vị phanh thây ở đại học Nam Kinh của anh ta ngay sau đó đã được trang Voachinese làm thành chuyện đề, chính bản thân anh ta cũng thừa nhận, vào năm 2008 khi sự kiện Hũ An phát sinh, anh ta đã từng nhận được một cuộc điện thoại phỏng vấn từ truyền thông nước ngoài, sưu tầm tin tức của anh ta từ khoản cuối năm 2008 tới đầu năm 2009, sẽ phát hiện anh ta gia nhập một công ty tên là “Kế hoạch doanh tiêu Chính Phương”, chức vụ của anh được trang web của công ty này ghi là ‘chuyên viên kế hoạch’, nhưng mười năm sau thì công ty này không còn bất cứ thông tin nào liên quan tới anh ta, người hiện đang là chuyên viên kế hoạch của công ty này cũng không phải anh ta, chắc là anh ta đã từ chức rồi.

Lấy tuổi của Ân Đức Nghĩa, thì hẳn anh ta là tốp người đầu tiên sử dụng weibo ở Trung Quốc, trong những diễn đàn cũ ver 1.0 đều thấy tài khoản của anh ta, giờ chúng ta vẫn có thể tìm được rất nhiều tin tức được anh ta đăng tải ở các trang blog cũ như “Blogchina” “blog.163” nơi mà chỉ dành cho những người trung niên tụ tập, nội dung trong các bài viết của anh ta đều liên quan đến các vấn đề chính trị hoặc phê bình, chuẩn xác mà nói thì anh ta toàn đăng các bài chửi rủa, cực đoan bất mãn với hiện trạng của Trung Quốc, văn vẻ của anh ta đầy hận thù, trong trang blogchina của Ân Đức Nghĩa hiện có 133 status, tất cả đều là những chủ đề dạng này 《 Một cách nói khác về Alpaca》, 《 sau trăm tuổi tất cả đều là súc sinh 》, 《 Đồ rùa con, chúng ta sẽ gặp lại nhau sau giải phóng》, 《 Hai thằng ngốc ở đại học pháp luật Hoa Đông》, từ đó ta có thể thấy được Âu Dức Nghĩa dù đã sớm qua tuổi ba mươi những vẫn không hề trường thành ổn trọng như người lớn, càng không có niềm đam mê văn học như cái anh ta đã tự xưng rằng trong cái ID của mình rằng anh ta là chủ nhân của "Điệu Hồng Hiên" – thư phòng của Tào Tuyết Cần.

Mà càng thú vị là, sau khi xem hết tất cả các status của Ân Đức Nghĩa, ta không thấy bất cứ status nào có liên quan tới vấn đề tra án, ta đều biết trong thế giới ảo internet, những gì mà các cư dân mạng đăng lên, như các bài bình luận, trạng thái cập nhật tin tức, đều có thể phản ánh sở thích, hứng thú hoặc chuyên nghiệp của người đó. Rất rõ ràng, "Chủ nhân Điệu Hồng Hiên" không phải là người say mê gì với việc điều tra phá án như "Hắc Di Tát". Sở dĩ tôi tốn nhiều từ như vậy để giới thiệu Ân Đức Nghĩa, là chỉ muốn nói rõ rằng, năm 2008 Ân Đức Nghĩa lấy thân phận một cư dân mạng tham gia vụ án ‘1.19’ là một điều rất đáng nghi.

Về cái topic liên quan tới vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh của "chủ nhân Điệu Hồng Hiên" Ân Đức Nghĩa, vì topic này khá linh tinh, nên muốn xem hết cũng không dễ dàng gì, tôi tốn một ngày góp nhặt được đại bộ phận topic, toàn bài viết ước chừng 2 vạn 2 ngàn chữ, chia làm hai phần, phần đầu ước chừng khoảng một vạn năm nghìn chữ, miêu tả tỉ mỉ quá trình anh ta và một nữ phóng viên khác cùng đi đến Giang Tô, Khương Yển thăm viếng cha của Điêu Ái Thanh là ông Điêu Nhật Xương, phần sau khoản bảy ngàn chữ, là phỏng đoán của anh ta về vụ án Điêu Ái Thanh. Những tư liệu có ích trong phần đầu bài viết của anh, tôi đã viết trong phần ghi chép đầu tiên, ở đây tôi sẽ không nhắc lại nữa, mà chỉ phân tích xem, bài viết của anh ta có vấn đề gì, tôi đã chép lại một vài đoạn trong bài viết đó cho mọi người tham khảo:

Ân Đức Nghĩa đầu tiên là giới thiệu cuộc gặp gỡ của anh ta và nữ phóng viên, khi biết cô này chuẩn bị phỏng vấn vụ án ‘1.19’, anh ta đã viết thế này:

"Cô ấy ( chỉ nữ phóng viên, chú thích của tác giả) nói cho tôi biết, cô muốn tham gia vụ này, tôi lo cô ấy sẽ bỏ cuộc nữa chừng, vì đây là một đất nước đen tối, rất nhiều chân tướng đều bị giấu đi, truyền thông vì sinh tồn, nên dù có tinh thần hào hiệp thế nào cũng phải quan tâm tới sự sống còn của mình trước. Nếu đã có truyền thông chịu đưa tin về vụ án li kì này, tôi đương nhiên rất vui..."

Sau đó Ân Đức Nghĩa trước khi đến Giang Tô đã bàn bạc chuyện này với một người bản suốt một đêm dài anh ta viết:

"Qua nhiều năm vậy rồi, anh ta ( chỉ người bạn của Ân Đức Nghĩa, tác giả chú thích) vẫn luôn duy trì tôi, đồng ý theo dõi tất cả những chuyện tôi đã làm. Càng lo lắng hơn cho sự an toàn của tôi. Có những bài viết rất đáng sợ rất có thể bị khiến mình bị cuốn vào sóng gió, nhưng tôi chưa từng buông tha cho lý tưởng của mình, tôi muốn càng nhiều người nhìn rõ xã hội đen tối này, biết về cái đất nước mang bệnh trầm kha này, mỗi người góp một chút sức, sẽ có thể thay đổi đất nước này từ căn bản."

Khi đến đến Nam Kinh, trên đường đi tới nhà Điêu Nhật Xương, Ân Đức Nghĩa và nữ phóng viên đã gặp một nghiên cứu sinh, ba người nói về vụ án ở đại học Nam Kinh, anh ta có viết:

"Làm tôi kinh ngạc vô cùng. Không thể không bội phục cái sự phong toả truyền thông của chính đảng này, họ khống chế ngôn luận quá mức hoàn hảo …. Xem ra đám cầm đầu nghiên cứu lý luận kia, nên nghiên cứu thêm vài trò hay ho nữa để đùa bỡn dân chúng Trung Quốc. Dùng mấy cái lý luận bốc mùi đó khống chế tư tưởng của dân chúng là bất khả thi. Cho tới giờ chưa bao giờ có một vị chúa cứu thế, càng chẳng có tư tưởng chó má hay chủ nghĩa nào cứu vớt được nhân loại, bảo thủ ngoan cố mà cung phụng những lý luận đó, không diệt vong thì quả là kì tích."

Đúng vậy, các bạn không có nhìn lầm đâu, trong bài viết được cho là nghiên cứu kỉ càng tỉ mỉ có thể xem như tư liệu về vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh đó, ngoại trừ những ý kiến tác giả phản bác các suy luận khác, phỏng đoán và ghi chép không khác gì sổ thu chi, thì hơn phân nữa nội dung đều là như 3 đoạn trên, tác giả chỉ biểu lộ tư tưởng và cái nhìn của mình với xã hội. Mở đầu bài viết, Âu Đức Nghĩa đã biểu hiện rõ ràng thái độ của mình với vụ án này ———— anh ta kiên trì nhận định vụ án "1. 19" còn có ẩn tình khác, anh ta chú ý vụ án "1. 19" không phải như một người yêu thích phá án chú ý tới một vụ án, mà là vì "Công bố một sự thật bị che dấu". Ngay từ đầu, "chủ nhân Điệu Hồng Hiên " Ân Đức Nghĩa đã ôm ý nghĩa này để tham gia điều tra vụ án, trong đầu anh ta đã sớm kết luận rằng kẻ gây án là một tầng lớp nào đó. Với anh ta thì việc vạch trần chân tướng của chính phủ Trung Quốc mới là mục đích chính, chứ không phải là vì tìm kiếm manh mối của vụ án ‘1.19’.

Ngày 5 tháng 7, Ân Đức Nghĩa và nữ phóng viên tới Khương Yển, vì giả mạo làm ‘cảnh sát Nam Kinh’, bị anh chồng của Điêu Ái Thanh phát hiện, báo cảnh sát, cảnh sát Khương Yển sau khi liên hệ với cảnh sát Nam Kinh đã bắt hai người lại.

Sau đó Ân Đức Nghĩa lại dùng một phần dài để"Lên án mạnh mẽ" cảnh sát Khương Yển vi phạm nhân quyền, xâm phạm quyền công dân, tuy rằng cảnh sát ở đó chỉ mời anh ta về đồn làm ghi chép, thu thập vân tay mẫu máu, thậm chí khi dẫn hai người họ về đồn, cảnh sát vì chú ý tới cảm xúc của Ân Đức Nghĩa mà để anh ta ngồi ở ghế đằng trước. Nhưng trong mắt Ân Đức Nghĩa, cảnh sát Khương Yến ngắt ngang cuộc phỏng vấn của anh ta, hoàn toàn là ‘bằng chứng’ chứng minh vụ án Điêu Ái Thanh ‘có người đứng sau, cản trở phá án’. Sau khi ở một buổi chiều trong đồn, chờ Ân Đức Nghĩa ra ngoài mới biết nữ phóng viên đã rời khỏi Khương Yển trước, anh ta quyết định lần nữa tới nhà Điêu Nhật Xương, xem xét những vật dụng Điêu Ái Thanh từng dùng rồi trở về. Một tuần sau đó, Ân Đức Nghĩa bắt đầu đăng bài nhật kí về chuyến đi thăm của mình, cũng ở cuối bài thêm vào những phỏng đoán của mình về vụ án này.

Đầu tiên, anh ta nghi ngờ nội tạng của Điêu Ái Thanh không còn đầy đủ, lý do là lúc tư liệu của vụ án bị tuồng ra, không ai có thể chứng minh nội tạng của cô đòn đủ, mà trong thời gian phát hiện vụ án, số lượng phẩu thuật cấy ghép gan ở một bệnh viện nào đó của Nam Kinh có quan hệ với quân đội đột nhiên tăng cao, vì thế Ân Đức Nghĩa tin rằng anh ta có đủ lý do hoài nghi nguyên nhân cái chết của Điêu Ái Thanh có liên quan tới việc buôn bán nội tạng phi pháp.

Thứ hai, anh ta nghi ngờ tiểu thuyết “Vật kỷ niệm” của Vương Đại Tiến đã miêu tả lại vụ án phanh thây nữ sinh, mà lúc xảy ra vụ án, Vương Đại Tiến vừa lúc cho xuất bản lại tiểu thuyết của mình sau khi đã tỉnh chỉnh tình tiết bên trong, vì thế Ân Đức Nghĩa tin rằng anh ta đủ lý do ngoài nghi cái chết của Điêu Ái Thanh, có liên quan tới quần thể các tác giả viết tiểu thuyết.

Thứ ba, anh ta nghi ngờ ban lãnh đạo của đại học Nam Kinh, vì các thầy cô ở đây không nghiêm khắc điều tra việc ăn ngủ của các sinh viên, việc thiếu ý thức trong quản lý ktx của đại học Nam Kinh là nguyên nhân quan trọng dẫn tới cái chết của Điêu Ái Thanh.

Thứ tư, anh ta nghi ngờ vai trò của chính phủ và quân đội Nam Kinh trong vụ án này, lý do là khu vực xung quanh đại học Nam Kinh cũng là chung quanh khu vực trung tâm thành phố là nơi ở của khá nhiếu quan chức chính phủ và quân đội. Anh ta cho rằng hung thủ vứt xác xa như vậy, cần có phương tiện giao thông, mà năm 1996 ở Nam Kinh chỉ có quan chức nhà nước có thể tự do sử dụng ô tô, đồng thời anh ta còn tin chắc rằng, nơi ở của những quan chức này vào năm 1996 tuyệt đối không bị cảnh sát đến điều tra.

Thứ năm, anh ta nghi ngờ cách phá án và điều tra của cảnh sát Nam Kinh năm đó, lý do, đầu tháng 7 năm 2008. cảnh sát Nam Kinh sử dụng mẫu máu của cha Điêu Ái Thanh để làm xét nghiệm, điều này cho thấy vào năm 1996, cảnh sát Nam Kinh đã điều tra một cách vô ích, và vụ án này tới nay chưa phá được là do cảnh sát Nam Kinh chưa làm tròn trách nhiệm.

Cuối cùng, anh ta tin chắc vụ án ‘1.19’ có người đứng sau, lý do là tháng 6 năm 2008, diễn đàn Tianya đã đóng một topic điều tra, và lần này anh ta đến thăm thì bị cảnh sát bắt lại.

Đến đây, Ân Đức Nghĩa ‘Chủ nhân Điệu Hồng Hiên’trần thuật xong quá trình thăm viếng nhà Điêu Ái Thanh và tổng kết ý tưởng của mình về vụ án ‘1.19’, anh ta cho rằng vụ án này có quan hệ tới việc cấu kết của bệnh viện Nam Kinh với quần thể tác giả và quan chức nhà nước ở Nam Kinh, hơn nữa ban lãnh đạo đại học Nam Kinh và cảnh sát ở đây không làm tròn trách nhiệm, vả lại còn hợp tác che dấu vụ việc, thậm chí tới năm 2008 ‘những kẻ đứng sau’ vẫn tiếp tục che dấu vụ án, cản trở người điều tra chân tướng...