"Hiểu Chi ~ con sâu lười, rời giường đi!!!"

Một nữ sinh tướng mạo khả ái hoạt bát úp sấp bên mép giường Đường Hiểu Chi, vừa đánh thức Đường Hiểu Chi vừa nắm lỗ tai nàng.

Đường Hiểu Chi híp mắt nhìn nữ sinh đang nhiễu giấc ngủ của mình, hơi cong khóe miệng, đưa tay ra đem người kéo đến gần chăn ôm lấy: "Ngoan, đừng làm rộn."

"Hửm?! Ngươi đã hứa bồi ta đi dạo phố... Ngươi nói chuyện không tính gì hết, đồ lường gạt! Đường Hiểu Chi, đồ lường gạt. Hừ!" Nữ sinh vừa nói vừa kéo Đường Hiểu Chi hung hăng cắn một cái.

Đường Hiểu Chi bị đau, bất quá không có rút tay ra, ngược lại đem người trong lòng ôm chặt hơn nữa.

"Linh Linh, xế chiều chúng ta đi dạo phố có được không?" Đường Hiểu Chi tối hôm qua cùng Ngô Hiểu Triết phá một đại án, hiện tại chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi một hồi.

Trương Linh Linh nhả ra, nhìn tay Đường Hiểu Chi bị nàng cắn ra dấu đỏ, đặt ở khóe miệng hôn: "Đau không?"

"Không đau." Đường Hiểu Chi đem đầu chôn vào hõm vai Trương Linh Linh, ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt trên người nàng, cảm giác mơ màng lại muốn ngủ.

Trương Linh Linh nghiêng đầu nhìn Đường Hiểu Chi dáng vẻ mệt mỏi, nàng thở dài: "Hiểu Chi, ngươi rốt cuộc đang làm gì?"

Đường Hiểu Chi đã ngủ, Trương Linh Linh đưa tay ra vuốt ve gò má nàng, nhìn thấy Đường Hiểu Chi nhíu chặt chân mày, Trương Linh Linh theo bản năng dùng ngón tay vuốt lên chân mày nàng: "Hiểu Chi, ta không cần nhiều tiền như vậy, ta muốn ngươi sống yên lành. Đừng liều mạng nữa có được không?"

Không chờ được bất kỳ trả lời nào, Trương Linh Linh ngẩng đầu hôn lên mép Đường Hiểu Chi, nhẹ nhàng chạm vào liền rời đi, an tĩnh ở bên cạnh Đường Hiểu Chi chờ nàng tỉnh lại.

Trương Linh Linh cũng không biết công việc của Đường Hiểu Chi là gì, nàng chỉ biết lúc mới quen biết, Đường Hiểu Chi là người nghèo đến tô mì cũng không trả nổi.

Sau khi các nàng cùng một chỗ, Đường Hiểu Chi nói muốn kiếm tiền nuôi gia đình, thường xuyên đi sớm về trễ. Có hôm buổi tối sau khi ngủ Trương Linh Linh ngửi được trên người Đường Hiểu Chi có mùi máu tanh nhàn nhạt. Cởi xuống y phục Đường Hiểu Chi, đập vào mắt chính là băng vải nhuộm máu đỏ.

Nàng từng hỏi Đường Hiểu Chi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Đường Hiểu Chi vẫn luôn né tránh vấn đề này.

"Hiểu Chi, ngươi phải sống thật tốt."

Đường Hiểu Chi đột nhiên rì rầm nói mớ gì đó, Trương Linh Linh khẽ cười ra tiếng: "Đồ ngốc, ta yêu ngươi a, rất yêu rất yêu ngươi."

"Hả?! Không được, ta không thích ngươi." Đường Hiểu Chi lèm bèm trả lời một câu, Trương Linh Linh nghe vậy đột nhiên cảm giác lòng nguội lạnh.

Nhưng mà Đường Hiểu Chi lại lẩm bẩm một câu: "Ta yêu Linh Linh."

"A, đồ ngu." Trương Linh Linh ôm chặc lấy Đường Hiểu Chi, phụng bồi Đường Hiểu Chi cùng chìm vào giấc ngủ.

Đến xế chiều hai người tỉnh lại, Đường Hiểu Chi mở mắt ra liền thấy người yêu, nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Linh Linh, rời giường thôi. Chúng ta đi dạo phố."

"Hả? Hm, không đi!" Trương Linh Linh đang ngủ say bị Đường Hiểu Chi đánh thức, vì vậy lại rụt vào trong lòng Đường Hiểu Chi: "Hiểu Chi, ta đói..."

"A, vậy thì nhanh dậy đi." Đường Hiểu Chi hôn người trong lòng một cái, kết quả lại bị Trương Linh Linh ghét bỏ đẩy ra: "Ưm, không được."

"Không được? Đây cũng là ngươi nói, buổi tối đừng khóc cầu ta... Ưm ưm..." Đường Hiểu Chi bị Trương Linh Linh che miệng, bất quá đáy mắt ý cười lại không giấu được.

Trương Linh Linh buông tay ra đỏ mặt chui vào phòng tắm.

Bên trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, nhưng mà đi đôi với nó lại là tiếng cười đùa trong phòng ngủ của Đường Hiểu Chi.

Chờ Trương Linh Linh rửa mặt xong, Đường Hiểu Chi mặt ngậm cười ngồi trên ghế sa lon xem ti vi.

"Linh Linh." Đường Hiểu Chi quay đầu nhìn Trương Linh Linh.

"Ừ?" Trương Linh Linh khẩn trương một chút, chẳng lẽ lại thay đổi chủ ý không đi

Đường Hiểu Chi nhận ra được Trương Linh Linh khẩn trương, vì vậy cố ý trêu chọc nàng một chút: "Linh Linh, chúng ta không..."

Trương Linh Linh quả nhiên nín thở nhìn chằm chằm Đường Hiểu Chi, như thể Đường Hiểu Chi nói không đi dạo phố một cái, nàng có thể nhào tới bóp chết Đường Hiểu Chi.

Nhưng mà Đường Hiểu Chi nhìn biểu tình khẩn trương của Trương Linh Linh, nàng đột nhiên bật cười: "Ha ha, Linh Linh ngươi khẩn trương cái gì? Chẳng lẽ sợ ta không bồi ngươi đi dạo phố nữa?"

"Ngươi đùa bỡn ta!" Trương Linh Linh đẩy Đường Hiểu Chi ngã nhào trên ghế sa lon, trong lúc vật lộn nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn tinh xảo của Đường Hiểu Chi, nàng nuốt nước miếng cắn một cái lên.

Đường Hiểu Chi bị đau lại không cự tuyệt, mặc cho nàng phát tiết giận dỗi.

Đến khi Trương Linh Linh ngẩng đầu lên, Đường Hiểu Chi mới phát hiện trong mắt Trương Linh Linh ngập đầy nước mắt, tựa như nháy mắt mấy cái là có thể rơi giọt lệ nóng bỏng lên người nàng.

"Linh Linh, làm sao vậy?" Đường Hiểu Chi luống cuống, nàng sợ nhất là nhìn nữ nhân khóc, càng sợ nhìn thấy nữ nhân mình yêu mến khóc.

Thương tiếc ôm Trương Linh Linh vào lòng, cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy?"

"Đau không?" Trương Linh Linh một lần nữa hỏi, Đường Hiểu Chi ngẩn người một chút ngờ nghệch trả lời: "Không đau a."

"Nhưng mà ta đau." Trương Linh Linh nằm trên người Đường Hiểu Chi, đem đầu chôn vào lòng Đường Hiểu Chi: "Trên người ngươi lại có thêm hai vết sẹo, ta nhìn thấy rồi, rất sâu rất xấu. Ngươi về sau còn như vậy, ta sẽ ghét bỏ ngươi."

"Linh Linh." Đường Hiểu Chi căng thẳng trong lòng, nàng biết Trương Linh Linh muốn nói cái gì.

Bất quá cẩn thận nghĩ thì, công việc của nàng đích xác rất nguy hiểm. Hiện tại tiền cũng đã kiếm đủ, tối thiểu cũng đủ cho nàng cùng Linh Linh hai người giống như sâu gạo phung phí cả đời rồi.

"Linh Linh, ta đổi công việc khác có được không?" Đây là Đường Hiểu Chi lần đầu tiên chính diện nói chuyện này với Trương Linh Linh.

Trương Linh Linh không trả lời nàng, ngược lại mở miệng ở trên người Đường Hiểu Chi nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó kéo y phục Đường Hiểu Chi xoa xoa nước mắt cho mình: "Ta đến giờ còn không biết công việc của ngươi là gì."

Mắt híp lại phối hợp với ngữ khí u oán, làm Trương Linh Linh có vẻ ủy khuất vô cùng.

Đường Hiểu Chi nhẹ nhàng cười: "Công việc bây giờ của ta là thám tử, ta tốt nghiệp từ học viện thám tử Tinh Hỏa."

"Là học viện mà chỉ cần có chứng chỉ thám tử đặc cấp Tinh Hỏa, là có thể tham gia bất kỳ công việc chuyên nghiệp nào?" Trương Linh Linh rất giật mình nhìn Đường Hiểu Chi, rất rõ ràng không ngờ người yêu của mình sẽ lợi hại như vậy, thâm tàng bất lộ.

Đường Hiểu Chi rất có cảm giác thành tựu gật đầu một cái: "Đúng vậy, trừ đầu bếp ra, mọi công việc khác ta đều có thể mang giấy chứng nhận thám tử đặc cấp đi làm."

"Xấu xa, trước kia tại sao không nói cho ta biết?" Trương Linh Linh tiếp tục nằm trên người Đường Hiểu Chi, nàng thích đem đầu dán vào trước ngực Đường Hiểu Chi, dỏng tai nghe tiếng tim đập của Đường Hiểu Chi, rất chân thực rất thỏa mãn.

Đường Hiểu Chi không do dự chút nào nói: "Ta sợ ngươi lo lắng."

"Ta lại không mù, trên người ngươi nhiều vết thương như vậy, chẳng lẽ ta không lo lắng sao? Sau này bất kể chuyện gì cũng không cho phép gạt ta, nhớ chưa?" Trương Linh Linh ngẩng đầu chăm chú nhìn hai mắt Đường Hiểu Chi.

Đường Hiểu Chi rất chân thành gật đầu một cái: "Nhất định sẽ không lại gạt ngươi bất kỳ chuyện gì."

"Hừ, tạm thời tin ngươi một lần." Trương Linh Linh hôn lên môi Đường Hiểu Chi, xúc cảm mềm nhũn ôn nhuận, làm nàng rất thích, hôn xong hướng Đường Hiểu Chi hỏi: "Ngươi vừa rồi nói đổi công việc khác là thật sao?"

"Dĩ nhiên, bác sĩ giáo viên y tá người làm vườn, ngươi thích nghề gì ta đi làm cái đó." Đường Hiểu Chi đối với người này cưng chiều cực kỳ, nếu như có thể nàng hy vọng nàng có thể giao toàn bộ thế giới cho đối phương.

Trương Linh Linh cau mày nghĩ một chút: "Phóng viên. Nếu như không làm thám tử, vậy thì đi làm phóng viên có được không?"

"Hm?" Đường Hiểu Chi chưa từng nghĩ Trương Linh Linh sẽ nói ra nghề nghiệp này, phóng viên ngày ngày không ở nhà bốn phía lục lọi tin tức, sao Trương Linh Linh lại muốn nàng lựa chọn nghề nghiệp này?

Trương Linh Linh đột nhiên từ trên người Đường Hiểu Chi leo xuống, nàng đứng bên cạnh Đường Hiểu Chi, ánh mắt đầy khao khát nói: "Bởi vì khi còn bé ta rất thích xem một số phim về pháp luật, nhìn những ký giả phóng viên mạo hiểm quay lại chuyện bất bình, đem những sự kiện đen tối ra ngoài ánh sáng, liền cảm thấy rất hả lòng hả dạ. Ta vốn muốn thi ngành này, nhưng mà điểm không đủ."

"Phụt, được!" Đường Hiểu Chi không ngờ Tiểu Linh Linh của nàng không chỉ mang một trái tim vô cùng thiện lương giàu lòng trắc ẩn, còn tràn ngập cảm giác chính nghĩa.

Bất quá sau khi Đường Hiểu Chi đáp ứng, Trương Linh Linh lại vội vàng lắc đầu: "Không được không được, công việc của phóng viên vẫn là rất nguy hiểm. Ta không muốn để ngươi đi..."

"..." Đường Hiểu Chi đem Trương Linh Linh ôm vào trong lòng, hung hăng hôn lên cô nương ngốc này.

"Hiểu Chi..."

"Ừ?"

"Ta yêu ngươi."

"Linh Linh ngốc, ngươi cướp lời thoại của ta rồi, hiện tại ta phải nói gì bây giờ?"

"Ta mặc kệ, ngươi tự mà nghĩ."

"Linh Linh, ta yêu ngươi."

Hai người lại đùa giỡn một trận, mắt thấy trời sắp tối, còn chưa ăn cơm trưa hai người quyết định đi dạo phố, thuận tiện đem cơm trưa và cơm tối cùng nhau giải quyết.

Khoác cánh tay Đường Hiểu Chi, nụ cười trên mặt Trương Linh Linh vẫn không tiêu tán, tựa vào người Đường Hiểu Chi, tuy rằng người yêu của nàng thường xuyên lơ là nàng, bận bịu công việc, cũng rất ít bồi nàng, nhưng mà nàng vẫn rất yêu đối phương.

"Hiểu Chi, ngươi hôn ta." Trương Linh Linh đột nhiên dừng bước, lẳng lặng nhìn Đường Hiểu Chi.

Đường Hiểu Chi đưa tay phiết lỗ mũi nàng: "Lại nghĩ ra điều gì? Làm ngươi không có cảm giác an toàn?"

Trương Linh Linh mắc cỡ đỏ mặt, bất quá vẫn cương quyết nhìn Đường Hiểu Chi: "Không hôn thì thôi, ta đi tìm người khác."

"Thế giới của ta, trừ ta ra không thể tìm được người khác. Nếu không ta sẽ ghen, thời điểm ta ghen sẽ rất khó chịu, như vậy ngươi sẽ đau lòng."

Trương Linh Linh đột nhiên nhào vào trong lòng Đường Hiểu Chi: "Hiểu Chi, ta mệt rồi không muốn đi."

"Muốn cõng hay bế đây?" Đường Hiểu Chi hôn lên tóc nàng, ánh mắt cưng chiều luôn luôn dừng lại trên người nàng: Cô nương ngốc, chỉ cần ngươi muốn, ta đều có thể cho ngươi.

Cuối cùng Đường Hiểu Chi cõng lên nữ nhân nàng yêu, giống như cõng lên cả thế giới, dè dặt cẩn thận vững vàng đi mỗi một bước.

"Hiểu Chi, có mệt không?" Trương Linh Linh biết Đường Hiểu Chi không mệt, nhưng vẫn muốn hỏi nàng.

Đường Hiểu Chi bất ngờ trả lời: "Cõng toàn bộ của ta đi trên đường chính, có thể không mệt sao?"

"Hì hì, vậy ngươi phải coi chừng ta thật kỹ nha. Ta độc nhất vô nhị, đánh mất là không tìm lại được đâu." Trương Linh Linh hôn lên cần cổ trắng nõn của Đường Hiểu Chi, nhẹ nhàng cắn một cái: "Hiểu Chi, ngươi biết ta vì sao thường xuyên cắn ngươi không?"

Đường Hiểu Chi hơi cong mép: "Bởi vì ngươi muốn ở trên người ta lưu lại con dấu của mình, ngươi muốn để cho toàn thế giới đều biết, ta là của ngươi, của một mình ngươi, đúng không?"

"Eh? Làm sao ngươi biết?" Trương Linh Linh thật sự tò mò hỏi.

Đường Hiểu Chi nhàn nhạt cười một tiếng không đáp lời nàng.

Cô nương ngốc, bởi vì ta cũng luôn muốn làm như vậy a, nhưng mà lại sợ làm đau ngươi.

Đường Hiểu Chi: Sau đó ta vẫn đánh mất nữ hài ta thích nhất, trong nháy mắt đó ta mất đi toàn bộ của mình, ngươi độc nhất vô nhị, ta cũng không tìm lại được nữa. Linh Linh ngốc, không có ngươi, cũng không còn ai cắn ta nữa, thật tốt! Nhưng mà tại sao trái tim càng ngày càng đau đớn như vậy, thế này chẳng thà bị ngươi hung hăng cắn mấy ngụm, bởi vì ngươi mỗi lần cắn xong đều sẽ đau lòng hỏi một câu 'Hiểu Chi, đau không'. Linh Linh ngốc, ta nhớ ngươi. Linh Linh ngốc, ngươi có thể hỏi ta thêm một lần không? Ta sẽ nói cho ngươi biết, 'Ta đau, trái tim này, rất đau rất đau.'

-------

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn cuối này, hay là mấy người đừng xem nữa 23333

Hứa Tiểu San: Xem xong chương này, đột nhiên cảm thấy ta đây người cũng như tên, hu hu ~ tác giả khốn kiếp, ngươi tới đây, ta bảo đảm không đánh chết ngươi!

Xuẩn tác giả: chuồn mất rồi.

Chương sau tiếp tục chính văn, sau đó lại một chương phiên ngoại của Tô Vận cùng Cố tỷ tỷ.

Cố tỷ tỷ: Không nhịn được nói một câu đmm, ngay cả người chết ngươi đều không buông tha a!

Xuẩn tác giả: Hừ ╭(╯^╰)╮

Thời gian trễ lắm rồi, xuẩn tác giả hy vọng thời điểm mọi người chửi chương này, nể mặt xuẩn tác giả thức đêm gõ chữ, có thể chửi nhẹ một chút. Cuối cùng để Tiêu Luyến đi ra xoát hảo cảm một đợt nào.

Tiêu Luyến: Hử? Liên can gì ta? Mọi người đừng có chửi xuẩn tác giả à, nàng cũng thật không dễ dàng... blah blah (suỵt, lén nói cho các ngươi, xuẩn tác giả nói, gia tộc trái cây nàng một người cũng không buông tha, mọi người tận tình chửi, ngàn vạn lần chớ khách khí!!! Suỵt suỵt suỵt ~ chúng ta hiểu trong lòng đừng nói ra. )

Xuẩn tác giả dè dặt hỏi: Tiêu Luyến, khen ta sao?

Tiêu Luyến khôn khéo đáp: Khen mà, các tiểu tỷ tỷ đều đáp ứng Tiểu Luyến Luyến không chửi ngươi 【 tức cười cười 】

Xuẩn tác giả: Thế ta an tâm rồi, cứ hễ ném ngược một cái, bọn họ liền không chịu nổi. ε=(? ο'*))) aiz viết chương này, ta cũng sợ a. May có Tiểu Luyến Luyến ngươi đi giúp ta cầu tha thứ.

Tiêu Luyến: Yên tâm, ta đã nói hết với các tiểu tỷ tỷ rồi, hiểu trong lòng không nói ra 【 Hí hí, các tiểu tỷ tỷ, hiểu trong lòng không nói ra yo ~】

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴