Về đến nhà, Diệp Thời Tầm nấu chút mì sợi. Hai người mỗi người một chén, lấp đầy bụng xong Cố Tô An nói muốn đi rửa chén.

Diệp Thời Tầm kéo cổ tay nàng, trêи mặt ý cười không giảm: "Ngươi chớ bận rộn làm việc, rửa mặt nghỉ ngơi đi."

"Nhưng mà..." Cố Tô An đối với việc từ trước đến nay Diệp Thời Tầm ôm hết việc nhà rất là không muốn, rõ ràng mình có thể làm chút chuyện trong khả năng.

Diệp Thời Tầm chỉ chỉ đồng hồ rất cổ xưa treo trêи tường: "Đã hơn mười giờ, ngày mai ngươi còn phải đi công ty, không nghỉ ngơi ngày mai không tinh thần làm sao bây giờ?"

Diệp Thời Tầm thấy nàng mặt lộ vẻ không cam lòng muốn nói lại thôi, liền khẽ cười nói: "Được rồi, rửa cái chén thôi mà. Cũng không phải việc gì nặng nhọc, một mình ta là được."

Nói xong không đợi Cố Tô An phản ứng, đã tự chui vào phòng bếp.

Cố Tô An cầm đồ ngủ đi phòng tắm trước, đứng dưới vòi hoa sen mặc cho nước nóng ấm áp vẩy lên người. Không khí hít vào trong phổi đều mang theo độ ấm, mặc dù có chút ngột ngạt lại không cảm giác khó chịu chút nào.

Ngược lại cảm thấy mệt mỏi cả ngày đều bị trôi đi, lẳng lặng nhắm mắt suy tính cuộc sống tương lai.

Bất kể Diệp Thời Tầm chiếu cố nàng vì mục đích gì, cũng không cần quan tâm Diệp Thời Tầm rốt cuộc là người nào, tóm lại phần ân tình này đã ghi nhớ. Sau này bất luận xảy ra cái gì đều sẽ tận lực báo đáp đối phương.

Chờ Cố Tô An từ phòng tắm đi ra, Diệp Thời Tầm đã ở trong thư phòng xử lý công tác.

Nhìn cánh cửa nửa khép, Cố Tô An không khỏi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Diệp Thời Tầm đối với bản thân thật đúng là một chút cũng không đề phòng, nghĩ đến đây không khỏi lại dâng lên tràn đầy cảm động.

Thấy dáng vẻ Diệp Thời Tầm như đang suy tư gì đó, nàng cũng không tiện vào quấy nhiễu, trực tiếp đi phòng ngủ bắt đầu nghỉ ngơi.

Ngày mai liền phải dọn đến chỗ biệt thự sang trọng đó. Bởi vì đã biết hàng xóm sẽ là Diệp Thời Tầm, cho nên đối với nhà mới cũng không có khủng hoảng quá lớn, không cần lo âu hàng xóm láng giềng không dịu dàng, cũng không cần lo âu có chủ nhà phiền toái.

Nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi, một đêm vô mộng ngủ rất say sưa.

Mà bên trong thư phòng, Diệp Thời Tầm sau khi sửa đổi mấy bản kế hoạch, nhìn thời gian dưới góc phải máy vi tính thì thấy đã rạng sáng, chậm rãi thở phào một cái nắn bóp huyệt toàn trúc*, hóa giải một chút mệt nhọc trêи mắt.

(*) Huyệt toàn trúc: 2 huyệt nằm sát đầu phía trong của 2 lông mày, có tác dụng chữa mỏi mắt

Diệp Thời Tầm đứng dậy, vươn vai một cái chui vào phòng tắm tẩy rửa. Sau khi thoáng hóa giải mệt mỏi trêи người, lại pha ly cà phê tiếp tục công việc.

Công ty không phải của nàng, phần lớn quyền lợi không ở trêи tay nàng. Rất nhiều chuyện rất nhiều ích lợi đều dính dáng đến nhóm đại cổ đông kia, Diệp Thời Tầm xử lý công việc chưa được đến mức muốn gì được nấy. Thậm chí rất nhiều người vừa mượn danh nghĩa tín nhiệm nàng vừa đề phòng nàng.

Trừ công ty giải trí của Chu Thi Hàm kia ra, một số phú nhị đại khác đều ít nhiều ở trong công ty nhét vào bình hoa chỉ có vẻ ngoài.

Diệp Thời Tầm vừa phải xử lý cục diện rối rắm đám bình hoa kia lưu lại, còn vừa phải làm đám con nhà giàu kia hài lòng.

Những công ty kia ở trong mắt Diệp Thời Tầm là toàn bộ của nàng, mà đối với đám con nhà giàu kia mà nói thì chỉ là một thứ đồ chơi nhàm chán bình thường.

Diệp Thời Tầm sẽ không để tâm huyết của mình hủy trêи tay đám người kia, cho nên nàng lên kế hoạch phản công trong thời gian ngắn nhất, cho dù có người mắng nàng lòng lang dạ sói cũng không sao, kiếp trước Tô Vận đã dạy nàng dùng thực lực nói chuyện.

Mà công ty quản lý giải trí mà Chu Thi Hàm đầu tư nguyên bản không nên phí tâm, lại bởi vì mới vừa bước đầu nên không đủ người.

Phiền não càng ngày càng nhiều, Diệp Thời Tầm lại càng đánh càng hăng. Nàng kiếp trước nghèo hai bàn tay trắng đã bước đến những bậc thượng tầng của kim tự tháp, trừ cuối cùng không chống nổi thế lực sau lưng Tô Vận ra.

Rạng sáng 3h40, nguyên bản cửa thư phòng khép hờ bị đẩy ra. Diệp Thời Tầm nhấc đầu nhìn Cố Tô An đứng cạnh cửa. Nàng lập tức đứng dậy, thương tiếc đi tới: "Làm sao vậy? Mất ngủ hay là gặp ác mộng?"

"Ngươi..." Lời Cố Tô An muốn nói với nàng bị ngăn ở cổ họng, nhỏ giọng thở dài: "Ngươi sớm một chút nghỉ ngơi đi. Thức đêm đối thân thể không tốt."

Diệp Thời Tầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là vì mình. Nàng dính vài ý cười bên mép: "Còn dư lại một ít, xử lý xong liền đi ngủ. Ngươi đi nghỉ trước đi."

"Chờ lát nữa là trời sáng rồi, hiện tại liền đi ngủ! Nhanh lên." Cố Tô An sắc mặt bất thiện, mơ hồ mang tức giận.

Diệp Thời Tầm sau khi sống lại lần đầu tiên nghe được thanh âm quen thuộc này dùng giọng điệu quen thuộc nói chuyện với nàng, kiếp trước bởi vì bản thân thức đêm Cố Tô An không ít lần chỉ trích nàng như vậy, cuối cùng đều trước sau như một cương quyết yêu cầu nàng lập tức nghỉ ngơi.

Chóp mũi hơi hiện lên chua, Diệp Thời Tầm ngoan ngoãn sửa sang lại mặt bàn. Mười mấy giây sau cười nói: "Được, ta sẽ đi nghỉ ngơi ngay bây giờ."

Thối lui ra khỏi thư phòng, Diệp Thời Tầm hào hứng vào phòng mình. Hôm nay ở trêи người Cố Tô An thấy được bóng dáng kiếp trước của nàng, tựa hồ lại trở về kiếp trước, cái loại cảm giác hưng phấn đó khó có thể dùng lời diễn tả được.

Mà Cố Tô An lại thương tiếc nhìn nữ nhân liều mạng kia, lắc đầu một cái trở lại phòng mình.

Nằm trêи giường nhìn trần nhà, Cố Tô An lại không thể ngủ. Nghe được đồng hồ báo thức vang lên lập tức thức dậy.

Nguyên bản muốn làm phần bữa sáng cho Diệp Thời Tầm, bất quá nghĩ đến bản thân là sát thủ phòng bếp, tự giễu cười một tiếng: Vẫn là miễn đi, tuy rằng muốn dọn đến nhà mới. Nhưng nhà cũ cũng không cần thiêu hủy.

"Chào buổi sáng!" Diệp Thời Tầm dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Cố Tô An, lại thấy Cố Tô An đã ngồi trong phòng khách.

Cố Tô An quay đầu nhìn Diệp Thời Tầm tràn đầy tinh thần, không khỏi ngẩn ra. Thức đêm trễ tại sao còn thần khí như vậy?

Diệp Thời Tầm không hiểu ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Cố Tô An kia là ý gì, nàng vừa đi về phía phòng bếp vừa nói: "Nhất định là đói bụng đúng không. Ta trước làm cho ngươi phần bữa sáng, ngươi dọn dẹp hành lý một chút, lát nữa ta theo công ty dọn nhà đem đồ đạc đến nhà mới thu dọn cho xong. Buổi tối ngươi trở lại là có thể trực tiếp vào ở."

"Cảm ơn." Tuy nói đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nhưng vào giờ phút này Cố Tô An cũng không biết trừ hai chữ "cảm ơn" yếu ớt vô lực, nàng còn có thể nói gì.

Diệp Thời Tầm cười một cách ngây thơ, tóm lại Diệp tổng ở trước mặt người ngoài nói năng thận trọng, ở trước mặt Cố Tô An có chuyện hay vô sự đều sẽ cười thành kẻ ngu.

Hai người dùng qua bữa sáng, Cố Tô An nhận được điện thoại của trợ lý lập tức cùng Diệp Thời Tầm chào một cái liền ra cửa.

Đi tới công ty, Cố Tô An là người mới hiện tại lại không quay phim, liền bị an bài đi huấn luyện.

Cố Tô An ở trong trường học không ít kiến thức lý thuyết diễn xuất. Nhưng nếu thực muốn nàng diễn một đoạn, khả năng còn thiếu sót chút ít. Vì vậy người đại diện an bài nàng cùng mấy người mới khác cùng nhau đi theo các tiền bối học một đoạn thời gian trước.

Hôm nay Cố Tô An phải đến một đoàn phim diễn nha hoàn, có đôi câu lời thoại có thể ló mặt ba mươi giây. So với hai vị người mới làm quần chúng khác, nàng đã rất tốt rồi.

Hôm nay Cố Tô An rất hào hứng luyện tập đôi câu lời thoại kia, thập phần quý trọng ba mươi giây có thể ló mặt này. Bất quá sau đó đạo diễn cảm thấy đoạn này không thích hợp, trực tiếp cắt. Đến khi Cố Tô An ngồi trước ti vi hưng phấn xem, tựa như có người một cước đem nàng từ núi lửa đạp vào hầm băng vậy.

Chẳng qua sau này đến lúc Cố Tô An nổi hồng nổi đỏ, vị đạo diễn kia ruột đều hối xanh.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴