"Năm đó, nếu không phải ta..."

"Lưu quản gia!" Tô Tiệp tiến lên kịp thời cắt đứt hắn, lão tiên sinh khiếp đảm rụt cổ một cái, hơi mở miệng tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại ngại đám người Tô Tiệp có mặt, hắn không nói ra được.

Cố Tô An nhìn biểu tình của Tô Tiệp và Tề Nhược, có vẻ không muốn để cho Diệp Thời Tầm cùng vị lão tiên sinh này có nhiều tiếp xúc, vì vậy Cố Tô An kéo cánh tay Diệp Thời Tầm: "Có lẽ lão tiên sinh nhận lầm người, buổi chiều còn chuẩn bị đi thăm Tiểu Niệm, chúng ta về trước đi."

"Hả? À, được. Mẹ, Tô di, con đi trước." Diệp Thời Tầm kịp phản ứng liền không ở lại lâu, xem ra mẫu thân và Tô di các nàng có chuyện gạt bản thân, nếu trưởng bối có băn khoăn của riêng họ, vậy thì nàng cũng không cần phải lưu lại nghe rõ.

Chờ Diệp Thời Tầm đi, Tề Nhược thật sâu thở dài: "Lưu lão, ngài cần gì phải vậy. Đứa nhỏ không nhớ được chuyện năm đó, ngươi hiện tại cố nói ra, không phải là cố tình làm mọi người khó chịu sao?"

"Tiểu thư, Lão Lưu ta biết vậy chẳng làm a." Lưu quản gia cũng không ngờ, mấy câu nói của hắn có thể làm một đứa bé rời khỏi cha mẹ hơn mười năm, ở bên ngoài chịu hết khổ nạn hành hạ, nếu không thể sám hối chuộc tội, hắn sợ hắn chết không nhắm mắt.

Tề Nhược cũng không muốn gặp lại vị quản gia này, nhưng đây là người do mẹ nàng lưu lại, nàng cần kính trọng mấy phần, cho nên dù nhà cũ đổi người làm hết nhóm này đến nhóm khác, quản gia tiên sinh vẫn là vị này.

Tình huống nhà cũ như thế nào Diệp Thời Tầm không biết, nàng hiện tại đang vừa lái xe vừa cùng Cố Tô An bàn luận buổi chiều đi xem Tiểu Niệm.

"Đã rất lâu không gặp đứa bé kia, không biết nàng có còn nhớ ta." Diệp Thời Tầm nhắc tới Tiểu Niệm lúc nào cũng vô tình lộ ra nụ cười.

"Đứa bé kia rất khả ái, hơn nữa còn rất thích ngươi, sẽ không đem ngươi quên." Cố Tô An cũng rất thích đứa bé kia, tuy rằng nhìn rất không hợp đoàn, nhưng lại thật sự là một hài tử ngoan ngoãn thông minh.

Diệp Thời Tầm dừng xe bên ngoài một trung tâm thương mại lớn, vừa cởi dây an toàn vừa nói: "Chúng ta không về nhà, trực tiếp mua quà mang đến."

"Ừ." Cố Tô An rất đồng ý, dẫu sao nhà và cô nhi viện ở hai hướng ngược nhau, về xong quay lại quá mức phiền toái.

Hai người ở trung tâm mua chút đồ chơi sách truyện còn có quà vặt, nắm tay nhau cùng nhau chọn quà, đến lúc tính tiền, Diệp Thời Tầm nhìn đống quà vặt sững sờ: "Những thứ này đều là đồ ngươi thích ăn đúng không."

Cố Tô An đeo khẩu trang và kính đen, cho nên dù đỏ mặt, Diệp Thời Tầm cũng không nhìn thấy. Nàng im lặng không lên tiếng nghiêng đầu đi, Diệp Thời Tầm bất đắc dĩ cười cười: "Tức giận à?"

"Hừ." Cố Tô An đích xác rất bực, không thấy nhiều người như vậy sao? Lại lựa chọn ở chỗ này trêu ghẹo nàng, chờ tối về Diệp Thời Tầm ngươi chết chắc!

Diệp tổng không biết trong lúc vô tình bị người ghi vào sổ đen, vui tươi hớn hở trả tiền rồi chuẩn bị rời khỏi, lại đột nhiên bị một em gái nhỏ sau lưng kéo lại.

Diệp Thời Tầm quay đầu nhìn, trong lòng thầm kinh ngạc, không phải bị nhận ra chứ.

Kết quả em gái nhỏ kia chỉ nhìn nàng một cái, lại lặng lẽ buông lỏng tay. Diệp Thời Tầm cũng thở phào nhẹ nhõm, may không có bị nhận ra.

Nhưng mà chờ hai người ra ngoài Diệp Thời Tầm đột nhiên sờ sờ túi, kinh hô: "Ví tiền của ta không thấy!"

Cố Tô An nghĩ đến tiểu cô nương vừa rồi, nàng tức thì đen mặt, tuy rằng không muốn suy đoán tiểu cô nương kia, nhưng mà bất đắc dĩ chỉ có đối phương khả nghi nhất.

"Làm sao bây giờ?" Cố Tô An rõ ràng so với Diệp Thời Tầm còn sốt ruột, hoặc có thể nói Diệp Thời Tầm chỉ đang kinh ngạc mất ví tiền, mà không phải để ý đồ trong ví tiền.

Diệp Thời Tầm nghe được Cố Tô An, nàng cười ha ha từ trên người lấy ra chứng minh thư và bằng lái, còn lấy ra một ít tiền lẻ linh tinh: "Ném cái ví tiền thôi mà, hì hì."

Đối với Diệp Thời Tầm mà nói thật sự chỉ là mất cái ví tiền, bởi vì nàng chỉ thả trong ví mấy tờ tiền giấy, vừa rồi mua quà xong còn dư lại cũng không có mấy.

Sau khi hai người lên xe, Cố Tô An kiểm kê 'gia sản' mà Diệp Thời Tầm vừa lấy ra, rất ngạc nhiên hỏi: "Tại sao ngươi không bỏ tiền vào túi tiền?"

"Ai quy định ví tiền nhất định phải để tiền? Ta đem tiền bỏ trong túi, còn là túi đặc biệt bí mật chế tạo." Diệp Thời Tầm vô cùng đắc ý hướng Cố Tô An khoe khoang.

Cố Tô An liếc nàng một cái: "Chú tâm lái xe."

"Ờ." Diệp Thời Tầm nghiêm trang lái xe.

Cố Tô An vẫn rất không vui, may mà Diệp Thời Tầm không đem tiền bỏ vào ví, nếu không hôm nay phải hao tài rồi. Nhưng mà gặp phải loại chuyện này vẫn vô cùng hư hại tâm trạng.

Diệp Thời Tầm biết Cố Tô An vẫn còn phiền muộn, nàng suy nghĩ một ít đề tài khác, muốn mượn cơ hội dời đi sự chú ý của Cố Tô An.

"Kỳ thực ta trước kia cũng từng trộm đồ, bất quá ta trộm chính là đồ ăn, nhưng mà bất kể trộm cái gì cũng đều rất tồi tệ. Khi đó cũng là bị buộc không có biện pháp, sáng sớm ở bên đường lặng lẽ cầm một hai cái bánh bao, mang về cho Tiêu Luyến bọn họ, không dám lấy nhiều sợ bị phát hiện, cũng sợ lương tâm bất an.

Ta nhớ sáng sớm một ngày nọ, trời rất lạnh, tay đông đến phát run, có một nam nhân mặt mập tai to xách cặp táp, một cái tay khác cầm túi bữa sáng đi trên đường, có hai đứa con nít đi theo bên cạnh hắn, một trước một sau.

Hai đứa bé kia thừa dịp hắn lên xe lén cầm bữa sáng của hắn, sau đó hắn xuống xe giận đỏ mặt mắng hai đứa bé kia một trận. Ta cho rằng đó là một người xấu không có tình thương, nhưng mà hắn mắng xong thì lại lấy một phần bữa sáng ra đưa cho hai đứa nhỏ kia, lúc ấy hắn nói 'Về sau cũng đừng trộm đồ, cho dù là đồ ăn cũng không được. Đừng để ấm áp thân thể lại rét lạnh tâm hồn'. Sau đó ta cùng Tiêu Luyến đến một tiệm ăn nhỏ giúp bà chủ lau bàn, mỗi ngày có thể có hai bữa ăn, bà chủ thấy ta đáng thương thường xuyên còn cho ta ít tiền.

Từ đó về sau ta cùng Tiêu Luyến cũng không lại trộm đồ nữa, nếu như không có nam nhân kia mắng một trận, ta chắc còn ở đầu đường làm tên móc túi, hoặc là đã vào lồng sắt ngồi rồi."

Cố Tô An coi như đã hiểu, hai đứa bé kia chính là Diệp Thời Tầm cùng Tiêu Luyến, thương tiếc sau đó vui mừng, ít nhất từ đó về sau các nàng sửa đổi, nhưng vẫn không nhịn được đau lòng các nàng khổ sở từ tấm bé.

Rất nhanh xe liền dừng lại, Diệp Thời Tầm thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Cuối cùng đã tới. Đi thôi."

Vào cô nhi viện, Diệp Thời Tầm lúc này mới phát hiện viện trưởng đổi người rồi. Là một nữ sĩ tuổi tác không lớn lắm, xem ra rất ôn nhu hiền lành, chính là không biết lúc riêng tư đối đãi bọn nhỏ như thế nào.

Diệp Thời Tầm cầm quà chia cho bọn trẻ, trước sau như một có thể thấy được Tiểu Niệm ở trong góc trầm mặc, như thể nó không thuộc về thế giới này.

Diệp Thời Tầm tiến lên, lấy ra một quyển sách đưa tới trước mặt Tiểu Niệm: "Thế này thật không giống ngươi, gặp việc khó gì sao?"

"Ta muốn học làm thám tử! Giống như Hiểu Chi tỷ tỷ." Tiểu Niệm ngữ khí rất kiên định, tựa hồ không cho phép nghi ngờ, nhưng mà ngay một giây sau lại nhụt chí: "Nhưng mà bọn họ đều nói ta không thể."

"Ta cũng cảm thấy ngươi không thể." Diệp Thời Tầm cũng không an ủi, ngược lại thuận theo tạt nước lạnh nàng.

Ánh sáng trong mắt Tiểu Niệm hoàn toàn ảm đạm xuống, bản thân chẳng lẽ thật không được sao?

Nhưng mà một giây sau lời của Diệp Thời Tầm làm nàng ngớ người, Diệp Thời Tầm nói: "Năm đó Hiểu Chi muốn đến học viện thám tử Tinh Hỏa, ta cũng cảm thấy nàng không được, đừng nói tốt nghiệp, chúng ta cảm thấy nàng ngay cả thi vòng loại cũng không qua. Sau đó chính nàng cũng cảm thấy mình không được, cho đến một ngày nàng không rên một tiếng bỏ đi, lưu lại cho chúng ta một phong thư 'Ta đi thử một chút, ta không thể còn chưa cảm thụ tuyệt vọng mà đã từ bỏ'. Thời điểm gặp lại, nàng đã tốt nghiệp Tinh Hỏa, sở hữu bằng tốt nghiệp đặc cấp trinh thám trở thành sự tồn tại làm người ta ngửa mặt trông lên."

"Ta... Ta có thể không?" Tiểu Niệm bây giờ đã hiểu, Diệp Thời Tầm là đang khích lệ mình, an ủi mình, nhưng vẫn là do dự bất quyết.

Diệp Thời Tầm nhỏ giọng cười, giơ tay lên xoa xoa tóc Tiểu Niệm: "Còn nhớ Ngữ Nhu tỷ tỷ không?"

"Là tỷ tỷ ca hát rất êm tai kia sao?" Tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn Diệp Thời Tầm.

Diệp Thời Tầm gật đầu: "Ừ, chính là tỷ tỷ đó. Hồi còn bé nàng bị cà lăm, lúc lớn bằng ngươi, nàng ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói được, hiện tại nàng là tiểu thiên hậu tân tấn nổi tiếng hoa ngữ, loại vinh dự này ai mà nghĩ rằng sẽ bị một đứa bé cà lăm bắt lấy?"

"Còn có gì do dự sao? Cho ngươi thêm một ví dụ, thấy tỷ tỷ vừa rồi không? Trước kia chính là một trái cầu béo, ngươi xem hiện tại thành đại minh tinh... Oái ngao, đau quá đau! Mau dừng tay, ta sai rồi ta sai rồi..."

Cố Tô An buông ra tay đang vặn lỗ tai Diệp Thời Tầm, nháy mắt ra dấu với Tiểu Niệm, Tiểu Niệm trộm cười chạy ra.

"A ui ~ lỗ tai sắp rớt!" Diệp Thời Tầm đưa tay xoa lỗ tai, nhìn Cố Tô An giận mà không dám nói gì, vừa rồi không phải còn ở trong sân chơi với bọn nhỏ rất vui vẻ sao? Sao đột nhiên chạy đến nơi đây? Còn đúng lúc như vậy nghe được lời nàng nói.

Cố Tô An hiện tại đặc biệt hối hận không đem ảnh hồi bé hủy thi diệt tích, cách đây không lâu lúc Diệp Thời Tầm mới dọn đến, ở trong ngăn kéo nhặt được một tấm hình của nàng khi còn bé, cũng không biết rơi ở đó vào lúc nào, nhưng Diệp Thời Tầm thấy được! Không chỉ như vậy, còn thốt lên: 'An An, trái cầu béo này thật đáng yêu, là thân thích nhà ngươi sao?'

Trái cầu béo... Ha hả! Bây giờ là buổi trưa, giết người không dễ xử lý thi thể, ta nhịn!

Diệp Thời Tầm vừa xoa lỗ tai vừa dùng ánh mắt u oán nhìn Cố Tô An, nói chuyện cứ nói làm gì táy máy tay chân, Cố Tô An đây là gia bạo!

"Ngươi cùng Tiểu Niệm trò chuyện cái gì?" Cố Tô An ngồi xuống bên cạnh Diệp Thời Tầm, nhìn Diệp Thời Tầm sửng sốt một chút: Tiêu rồi, là thu lại tính sổ sau!

"Tiểu Niệm muốn đi học làm thám tử, nhưng mọi người đều không đồng ý, ta đang giúp đứa nhỏ bồi dưỡng lòng tự tin mà." Diệp Thời Tầm nghiêm trang 'nói bậy nói bạ'.

Cố Tô An nhếch mép cười lạnh: "Lòng tự tin của Tiểu Niệm, quan hệ gì đến việc ta béo?"

"Ách, ta đây là ví dụ cho nó vài câu chuyện về sự chuyên tâm. Ngươi xem ngươi béo như vậy... Áoo ngao, sai rồi sai rồi! Mau buông tay, ta sai rồi! Ngươi không béo, ngươi một chút cũng không béo!" Diệp Thời Tầm ủy khuất ngồi xổm góc tường xoa lỗ tai, hu hu ~ nữ nhân thật đáng sợ. Mẹ mang bảo bảo về nhà đi!

Diệp Thời Tầm bụm lỗ tai, tiếp tục nói với Cố Tô An: "Tiểu Niệm muốn đi học trinh thám, nhưng mà người xung quanh đều hất nước lạnh, làm cho nhóc con không có lòng tin với bản thân. Ta liền nói với nó, Hiểu Chi trước kia muốn đi học, chúng ta cũng không xem trọng, nhưng cuối cùng Hiểu Chi vẫn thành công. Cho nên, ta muốn nói cho tiểu gia hỏa, không cần quá để ý ánh mắt người khác, mỗi người đều nên sống vì bản thân, nếu như luôn bởi vì lời người khác bàn tán mà buông tha ý tưởng của mình, đó là một chuyện tiếc nuối, sau khi tiếc nuối liền sẽ bắt đầu thỏa hiệp với cả thế giới."

Cố Tô An rất hiểu gật đầu một cái, nhưng mà tay lại đột nhiên sờ lên má Diệp Thời Tầm, như thể một giây sau liền có thể đụng vào lỗ tai nàng.

Cố Tô An ngữ khí ôn nhu thân thiện: "Diệp tổng nói rất hay rất tuyệt, nhưng mà ta vẫn rất muốn biết, cái này có liên quan gì đến việc khi còn bé ta rất béo?"

----------

Tác giả có lời muốn nói: Cảm giác ngọt quá rồi...

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴