"Mẹ, mẹ trở về đi. Ta giúp Diệp tiểu thư đưa thức ăn đêm cho bạn nàng." Hồ Chí nói với Lưu Hồng Diễm chính đang đánh ngáp.

Lưu Hồng Diễm chuẩn bị gật đầu, sau đó lại hỏi: "Ngươi biết đường không? Buổi tối khuya mẹ không yên tâm ngươi đi một mình, hay là mẹ cùng ngươi đi."

Hồ Chí nói nhỏ: "Cũng được, dù sao chỉ ở cách vách nhà Cố Tô An."

"Con trai, sau này trước mặt nàng ngươi nhớ kêu biểu tỷ. Nhớ không?" Lưu Hồng Diễm đối với chuyện Hồ Chí ngấm ngầm gọi thẳng tên Cố Tô An cũng không phản đối.

Chờ hai người về đến nhà, Hồ Chí cầm túi đồ ăn cùng Lưu Hồng Diễm đến nhà Diệp Thời Tầm.

Đè lên chuông cửa, bên trong không động tĩnh gì. Hồ Chí lại vỗ vỗ cửa hô: "Ê, có người ở đây không?"

"Mở cửa mở cửa! Ta đưa đồ ăn tới cho ngươi." Hồ Chí đem cửa vỗ vang "đùng đùng đùng", bên trong cuối cùng có động tĩnh.

Tiêu Luyến nghe có người gõ cửa, lại nghe thấy người ngoài cửa rống to nói đưa đồ ăn tới, Tiêu Luyến nhìn món ăn hình người đặt trước mặt, nàng dứt khoát xé ra cái đầu, vừa ôm vào trong ngực vừa đi ra ngoài cửa.

Một thanh âm "cạch" vang lên, cửa được mở ra ——

"A A A—— "

"A A A—— MA, MA A..."

Tiêu Luyến ngửi thấy mùi vị cổ quái trong không khí, cúi đầu nhìn nhìn hai người té xỉu ở cửa mắt trợn trắng.

Tiêu Luyến tức thì cũng bị dọa cho tỉnh táo hơn rất nhiều, lục lọi mở đèn, thấy rõ là Lưu Hồng Diễm, Tiêu Luyến ngược lại hít một hơi khí lạnh: "Ui —— mợ của chị dâu?"

"Sao lại ngã ở đây?" Tiêu Luyến hoảng hồn, quên thay quần áo nàng không chút nào nghĩ tới là bản thân làm hai người này sợ xỉu.

Tiêu Luyến nghĩ thấy không thể để hai người ngủ dưới đất, vì vậy rặn ra sức lực chín trâu hai hổ, đem hai người nâng đến ghế sa lon.

Tiêu Luyến nhìn bãi nước đọng không rõ là gì trước cửa, lại nhìn một chút hai người đang nằm trêи ghế sa lon, nàng vẻ mặt lúng túng trong lòng đối Diệp Thời Tầm nói tiếng xin lỗi.

Trước ghế sa lon đang bày món ăn hình người bị gặm không lành lặn, trêи sàn nhà còn chảy chút sốt cà chua, cái đầu của món ăn Tiêu Luyến còn chưa kịp gặm đã bị nàng thuận tay đặt cạnh cửa.

"Tiêu rồi tiêu rồi. Làm sao bây giờ nha?" Tiêu Luyến gấp đến sắp khóc, ở trong phòng đi vòng vòng: "Đúng rồi! Gọi điện thoại cho A Tầm. Điện thoại di động đâu? Điện thoại di động của ta đâu?"

Tiêu Luyến lại chui vào phòng mình tìm điện thoại di động.

Trêи ghế sa lon hai người mơ hồ có dấu hiệu tỉnh lại, Lưu Hồng Diễm tỉnh trước, sau khi tỉnh lại liền vỗ vỗ mặt Hồ Chí: "Con trai, Tiểu Chí? Mau tỉnh lại, nhanh lên một chút."

Hồ Chí bị vỗ tỉnh, mơ mơ hồ hồ mở mắt nhìn Lưu Hồng Diễm: "Mẹ... Chúng ta vừa rồi, vừa rồi gặp ma?"

"Phi phi phi, chớ nói nhảm. Con trai, chúng ta đi... đi trước." Lưu Hồng Diễm đáy lòng bị hù sợ run lẩy bẩy, hai chân không ngừng run run.

Hai người lập cà lập cập từ ghế sa lon bò dậy, đột nhiên di động Tiêu Luyến đặt trêи bàn trà sáng lên, hai người mượn ánh sáng đem món ăn hình người kia nhìn rõ rành rành.

Á Á Á... Má ơi, cứu..." Hồ Chí suýt nữa lại hôn mê bất tỉnh, thật may Lưu Hồng Diễm lập tức che miệng hắn, bấm nhân trung hắn.

"Con trai, đừng kêu đừng kêu. Đi, đi nhanh lên." Lưu Hồng Diễm chung quy là sống lâu hơn chút, bị sợ qua một lần sau, hiện tại tuy rằng sợ nhưng không đến mức như Hồ Chí chốc chốc té xỉu.

Hai người tìm đến cửa, Hồ Chí cảm giác chân mình đụng phải thứ gì, hắn từ từ cúi đầu kiểm tra, cuối cùng nửa đầu nữ nhân yên lặng nằm trêи đất, một con ngươi trống rỗng đảo nhìn hắn, "dịch não" đang không ngừng chảy nước ra ngoài.

"A!!!" Hồ Chí bóp cánh tay Lưu Hồng Diễm một cái, Lưu Hồng Diễm cũng cúi đầu nhìn, bị cái đầu trêи đất hù sợ phịch ʍôиɠ ngồi xuống đất.

Tiêu Luyến đột nhiên nhớ ra điện thoại di động để trêи bàn phòng khách, đang chuẩn bị ra ngoài lấy lại nghe được tiếng thét của Hồ Chí cùng Lưu Hồng Diễm. Tiêu Luyến không rõ nguyên do, đi tới bên cạnh hai người, vỗ vỗ bả vai Lưu Hồng Diễm: "Làm sao vậy?"

Lưu Hồng Diễm quay đầu nhìn lại: "MA A!!!"

Tiêu Luyến bị một tiếng sư tử hống kia kêu cho đau não, xoa xoa đầu ngữ khí bất thiện nói với Lưu Hồng Diễm: "Ngươi ồn ào quá!"

Lưu Hồng Diễm bị hù sợ không dám nói lời nào, Tiêu Luyến đi tới bàn trà cầm di động lên, nàng mở khóa di động, Hồ Chí đúng lúc thấy được màn hình di động, tức thì bị hù sợ hoàn toàn bất tỉnh.

Màn hình di động dĩ nhiên là dùng ảnh tự sướиɠ mình thích rồi, Tiêu Luyến chụp xong trang phục ma nữ liền thuận tay thiết lập thành màn hình nền.

Lưu Hồng Diễm thấy con trai lại hôn mê bất tỉnh, mà nàng còn phải nhìn "ma nữ", Lưu Hồng Diễm cả chân lẫn bụng không ngừng run rẩy, răng đều đang đánh lập cập, mắt nhắm cũng không được mở cũng không được. Dứt khoát vì mạng sống nằm mọp trêи đất cầu xin tha thứ.

Tiêu Luyến không sớm không muộn phát bệnh ngay lúc này, nhếch môi ha ha cười ngốc lên: "Ha ha ha... Mợ? Sao ngươi lại quay về nơi này? Là tới chơi với ta sao?"

Lưu Hồng Diễm vừa nghe, đầu óc tức thì nổ tung, ma nữ kêu nàng mợ chỉ có tỷ tỷ Cố Tô An. Vừa nghĩ đến hồi đó không cho Cố Tô An mượn tiền, Lưu Hồng Diễm cả người bị hù sợ nằm mọp trêи đất không dám nhúc nhích: "Ngươi đừng trách mợ a, mợ không phải không muốn cho ngươi mượn tiền, ngươi xem bệnh của ngươi, cứu cũng không cứu sống nổi. Ngươi tha cho mợ đi, mợ không phải cố ý, thật không phải cố ý."

Tiêu Luyến đang phát bệnh nào còn nhớ gọi điện thoại, trực tiếp ngồi trêи ghế sa lon ở ngay trước mặt Lưu Hồng Diễm gặm ăn món ăn hình người kia.

Một lát sau, Tiêu Luyến lại xé một miếng, từ từ đi đến cạnh Lưu Hồng Diễm: "Ngươi muốn ăn chút không? Rất ngon nga."

Nếu cẩn thận ngửi có thể ngửi được mùi thịt bò, nhưng mà dưới tình huống này, Lưu Hồng Diễm chỉ cảm nhận được mùi vị tử vong.

Một lát sau Lưu Hồng Diễm không có động tĩnh nữa, Tiêu Luyến tiến lên trước nhìn: "Ố? Ngất rồi?"

Tiêu Luyến ăn hai miếng, cảm giác có chút no sau đó liền trở về phòng tiếp tục viết kịch bản.

Đêm khuya, ngại vì có Hồ Chí và Lưu Hồng Diễm, Diệp Thời Tầm chuẩn bị đi phòng khác trụ trước, chờ hai người kia đi lại dọn về sau.

Vì vậy đưa Cố Tô An đến cửa nhà, Diệp Thời Tầm còn chưa kịp rời khỏi đã thấy Cố Tô An vội vội vàng vàng từ trong nhà đi ra.

"An An? Làm sao vậy?" Diệp Thời Tầm rất ít khi thấy Cố Tô An sốt ruột như vậy.

Cố Tô An sắc mặt không tốt lo lắng nói: "Mợ và Hồ Chí không ở trong nhà."

"Hả?" Diệp Thời Tầm vọt vào trong nhà Cố Tô An nhìn nhìn, cũng không nhìn thấy bóng dáng hai người kia.

Mà đột nhiên cách vách truyền tới động tĩnh, tựa hồ có người đang kêu rêи cứu mạng, lại tựa hồ có người đang khóc kêu có ma.

Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An dè dặt cẩn thận đi tới cách vách gõ cửa, rất lâu sau cửa đột nhiên bị mở.

Hồ Chí cùng Lưu Hồng Diễm tóc tai bù xù đầy tiều tụy vọt ra, Diệp Thời Tầm ngửi thấy trong không khí có mùi là lạ nhàn nhạt nhíu mày một cái.

Cố Tô An thấy hai người đi ra, đang hoài nghi bên trong xảy ra chuyện gì, Diệp Thời Tầm đột nhiên thấy trêи bàn trà nhỏ đặt món ăn hình người, nàng theo bản năng đem Cố Tô An ôm chặt trong ngực: "An An, đừng xem."

"Ừ." Cố Tô An không rõ nguyên nhân, nhưng đối với lời nói của Diệp Thời Tầm vẫn là theo bản năng gật đầu, ngoan ngoãn nằm trong lòng Diệp Thời Tầm.

Lưu Hồng Diễm cùng Hồ Chí điên điên khùng khùng chạy về nhà Cố Tô An, nhìn ra được hai người kia tinh thần tan vỡ đến dị thường.

Diệp Thời Tầm đưa Cố Tô An về nhà, đứng ở cửa nói với Cố Tô An: "Ngươi trước đi xem xem mợ cùng biểu đệ ngươi bọn họ tình huống thế nào rồi. Ta đi xem Tiêu Luyến một chút, lát nữa sẽ trở lại."

Được Cố Tô An đồng ý, Diệp Thời Tầm rất nhanh trở về nhà mình, thuận tiện đem cửa khóa trái, nàng sợ Cố Tô An trong lúc vô tình tới, đến lúc đó bị dọa thì không tốt.

Đi vào trong phòng, thấy Tiêu Luyến mặc một thân y phục đỏ trang điểm mặt trắng bệch ngồi phía trước máy vi tính mặt mày nanh ác viết kịch bản.

"Tiêu Luyến? Ngươi giở trò quỷ gì?" Diệp Thời Tầm có chút tức giận, buổi tối khuya ăn mặc như vậy? Cho dù là tìm linh cảm cũng không cần xàm như vậy chứ. Huống chi nàng còn thấy được đồ vật trong phòng khách và cạnh cửa.

Tiêu Luyến vừa khôi phục lại như cũ, thấy Diệp Thời Tầm đứng ở cửa, quả thực sợ hết hồn.

Cẩn thận nghĩ một chút trong đầu, đột nhiên cảm thấy đại sự không tốt, chột dạ biểu hiện dáng vẻ con nít làm chuyện xấu, run lẩy bẩy đi tới trước mặt Diệp Thời Tầm: "A Tầm! Ta không phải cố ý."

"Ai bảo ngươi ăn mặc như vậy? Bên ngoài bày cái gì đó?" Diệp Thời Tầm không tin Tiêu Luyến ở nhà một mình có thể lăn lộn ra nhiều thứ như vậy.

Tiêu Luyến gãi gãi đầu: "Y phục là Quả Đào gửi cho ta, cái bên ngoài là đồ ăn. Tuy rằng nhìn tởm một chút, nhưng mà mùi vị thật rất không tệ."

"Hai người kia!" Diệp Thời Tầm cáu cắn răng nghiến lợi, lại hết cách. Chịu đựng không phát tác, thật sâu nhìn Tiêu Luyến một cái: "Đem nhà cửa thu dọn một chút, bộ đồ này thay ra đốt đi."

Tiêu Luyến bị ɖâʍ uy của Diệp Thời Tầm bức bách, không thể không theo. Căn bản chẳng dọn dẹp nhà cửa bao giờ, nàng giờ phút này khổ não cầm chổi cùng giẻ lau hướng về một mảnh hỗn độn trong phòng khách kêu rêи.

Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng từ trong danh bạ di động tìm được một người.

"Sở Tích! Chúng ta là bằng hữu có đúng không?"

"Ừ. Dĩ nhiên."

"Vậy thì, bằng hữu gặp nạn ngươi phải giúp một tay có đúng không?"

"Giúp! Ngươi gặp phải khó khăn gì?"

"Ngươi tới một chuyến đi, địa chỉ lát gửi cho ngươi." Tiêu Luyến cúp điện thoại, vừa gửi địa chỉ vừa cười trộm.

Tiêu Luyến đối với chuyện mình dễ dàng hố tới một công nhân vệ sinh bày tỏ rất đắc ý, nhưng mà Diệp Thời Tầm từ trong phòng đi ra ý vị thâm trường nhìn Tiêu Luyến một cái, sau đó nói: "Không cho phép tiết lộ đây là nhà ta, cách vách ai trụ cũng không cho phép nói. Nghe rõ chưa?"

"Biết rồi..." Tiêu Luyến khϊế͙p͙ nhát nói nhỏ một tiếng.

Diệp Thời Tầm bất đắc dĩ thở dài: "Ta đi xem An An một chút, ngươi đừng có hồ nháo."

"Lêu lêu." Tiêu Luyến nhìn bóng lưng Diệp Thời Tầm rời khỏi, vừa thấy cánh cửa kia bị Diệp Thời Tầm tiện tay đóng cửa lại, thè thè lưỡi như trả thù phát tiết một phen.

Diệp Thời Tầm đi tới nhà Cố Tô An, Lưu Hồng Diễm cùng Hồ Chí hai người ngồi trêи ghế sa lon cười hềnh hệch. Bất kể nhìn thấy cái gì đều vui tươi hớn hở, Diệp Thời Tầm đỡ trán: Chẳng lẽ bị Tiêu Luyến hù cho ngu người rồi.

Cố Tô An vô lực ngồi trêи ghế sa lon, đối mặt hết thảy những thứ này nàng tay chân luống cuống, thấy Diệp Thời Tầm tới tựa như tìm được người tâm phúc, tâm thần bất định hỏi Diệp Thời Tầm: "Bọn họ làm sao sẽ biến thành như vậy?"

Cán cân trong lòng bao giờ cũng nghiêng lệch, cho dù này hai người là thân thích của Cố Tô An, Diệp Thời Tầm cũng sẽ không nói ra chân tướng.

"Ta cũng không biết, khả năng ở cách vách thấy được thứ gì đáng sợ." Diệp Thời Tầm nói hàm hồ không rõ, Cố Tô An đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Ngươi vừa rồi ngăn tầm mắt ta lại, có phải ngươi cũng nhìn thấy gì?"

Diệp Thời Tầm trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Ta có người bạn yêu thích nghiên cứu đồ ăn ngon, gần đây thiết kế ra món ăn hình dạng cơ thể người, độ tương tự với người thật cực cao. Vừa rồi phòng khách nhà ta đang bày món ăn kia, bất hạnh chính là Tiêu Luyến khả năng bởi vì đói ăn mất một nửa."

"Cho nên mợ ta cùng Hồ Chí đi giúp ngươi đưa bữa khuya cho Tiêu Luyến thấy được món ăn bị ăn một nửa kia, cho nên bọn họ bị dọa?" Cố Tô An bổ óc một chút, buổi tối khuya ở trong nhà người lạ, thấy người tay chân không hoàn toàn, e đúng là sẽ phải chịu kinh hãi to lớn.

Diệp Thời Tầm đem chuyện Tiêu Luyến phát bệnh cùng chuyện Tiêu Luyến mặc đồ ma nữ giấu đi, Cố Tô An cũng không tiếp tục hỏi nữa.

"Vậy bây giờ nên làm sao với mợ ta và Hồ Chí?" Cố Tô An vẻ mặt lo lắng không giảm, bất kể nói thế nào hai người này đều là người thân nhất của cậu, cho dù là người xa lạ nàng cũng không làm được không quan tâm, càng huống chi này hai người có chút liên quan với mình.

Diệp Thời Tầm trầm mặc một hồi: "Hồ Chí còn trẻ, đi bệnh viện sợ sẽ để nhiều người biết, sẽ có ảnh hưởng cuộc sống sau này của hắn. Ta nhận biết một bác sĩ tâm lý, ngày mai để hắn tới giúp đỡ xem một chút đi."

Cố Tô An gật đầu, nhìn hai người bởi vì mệt mỏi đã thϊế͙p͙ đi trêи ghế sa lon nặng nề thở dài.

"Có ta ở đây, đừng lo lắng." Diệp Thời Tầm ôm lấy Cố Tô An, ánh mắt nhìn hai người trêи ghế sa lon cũng rất hờ hững.

-----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch tràng:

... Hôm nay không viết tiểu kịch tràng. Đại khái thêm một chương nữa, tuyến sự kiện này liền kết thúc. Mợ cùng Hồ Chí thành bệnh thần kinh, mà Diệp Thời Tầm sẽ bởi vì trong lòng có áy náy cùng sẽ để bằng hữu tận lực chữa khỏi bọn họ. Nhưng mà... về sau này hai người sẽ còn nho nhỏ nổi bọt một chút, đến lúc đó là dạng kết cục gì, Diệp tổng cũng sẽ không mềm lòng nương tay nữa.

Về phần cuối chương, Diệp tổng nói cái gì "vì tốt cho Hồ Chí", đều là giả. Nàng bổn ý là bảo vệ Tiêu Luyến, dù sao cũng là Tiêu Luyến đem hai người dọa sợ đến như vậy, cho nên một khi đi bệnh viện lớn chuyện rồi, tình cảnh của Tiêu Luyến có thể sẽ phát sinh biến hóa.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴