Hành động như thế trong trạng thái này, dù là ai cũng khó lòng đỡ nổi.

Vừa mới vận động xong, cơ thể cả hai đều chưa giảm nhiệt, lồng ngực kề sát vào nhau vừa ướt át vừa nhớp nháp. Trịnh Thừa Diễn vòng tay qua ôm eo Văn Nhạn Thư, tay còn lại vuốt tóc mái của đối phương ra sau, xoay người lại chặn nước ấm từ vòi sen thay Văn Nhạn Thư: “Đói ở đâu?”

Lưng của Văn Nhạn Thư dán sát lên bức tường đầy hơi nước của phòng tắm, anh túm lấy vai của Trịnh Thừa Diễn rồi nói: “Đói bụng.”

Hồi chiều đứng trong khách sạn Quốc Tế suốt hai tiếng đồng hồ, giờ cơm chưa ăn gì đã chạy đến trường bắn luyện tập, lúc này cả trái tim và thân xác đều quá mệt mỏi, anh chỉ cảm thấy bụng trống rỗng cực kỳ.

Hai người cùng chung một gian phòng tắm không tiện nói chuyện, Trịnh Thừa Diễn cúi đầu kề trán lên trán Văn Nhạn Thư để dễ nghe rõ tiếng của người trước mặt: “Tắm xong dắt em đi ăn.”

Văn Nhạn Thư nhìn vào mắt Trịnh Thừa Diễn rồi “ừm” đáp lại.

Thế nhưng tiếng “ừm” gần như bị tiếng nước lấn át ấy lại như đang dụ dỗ hắn, ánh mắt chợt tối, Trịnh Thừa Diễn ghé sát lại hôn anh.

Ban đầu chỉ ma sát ngấu nghiến môi anh, sau đó ngón tay của Trịnh Thừa Diễn dọc theo sống lưng trượt dần xuống, Văn Nhạn Thư hé miệng trong vô thức định từ chối nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã để đầu lưỡi của đối phương thừa cơ chen vào.

Hơi nước nóng bỏng mang lại cảm giác nóng ẩm, Trịnh Thừa Diễn nhỏ giọng hỏi: “Ngậm giúp anh nhé?”

Khó chịu quá, Văn Nhạn Thư thở dốc đè nén cổ họng, giọng nói nhỏ như gằn qua từng kẽ răng: “Em không biết.”

“Vậy tuốt giúp anh.” Trịnh Thừa Diễn nhượng bộ, lần này hắn gian xảo không hề dùng câu hỏi, hứng thú trỗi dậy, chỉ cho phép Văn Nhạn Thư được từ chối một lần.

Hai người ở lại trong phòng tắm đến khi bên ngoài không còn tiếng động mới đi ra, cọ xát quá lâu, chớp mắt đã đến tám giờ tối, Trịnh Thừa Diễn gọi điện cho tài xế rồi nhét điện thoại vào túi quần.

Văn Nhạn Thư mặc quần áo vào như che giấu đi người vừa mặt đỏ bừng bừng mười mấy phút trước do bị tay của Trịnh Thừa Diễn tấn công cả trước và sau. Anh bước nhanh sóng vai cùng Trịnh Thừa Diễn rời khỏi câu lạc bộ, dường như vừa rồi chỉ thực sự đơn giản tắm nước ấm cực kỳ dễ chịu.

Tài xế đến rất nhanh, vừa nhận được cuộc gọi không lâu sau đã lái xe về khu dân cư cao cấp Tinh Đàm giúp Trịnh Thừa Diễn, còn hắn thì cầm lấy chìa khóa xe của Văn Nhạn Thư ngồi lên ghế lái trên xe của anh, xoay bánh lái đi về phía phố ẩm thực.

“Muốn nhậu.” Văn Nhạn Thư nói.

Đêm đã khuya rồi, Trịnh Thừa Diễn thỉnh thoảng quay sang nhìn vào kính chiếu hậu xem xe ở phía sau, hắn liếc thấy Văn Nhạn Thư đang chống cằm dựa vào cửa xe, đèn đường khắp phố cũng không thể soi sáng cảm xúc trong mắt anh.

Hắn có thể cảm nhận được tâm trạng của Văn Nhạn Thư không tốt, nhưng không dám chắc Văn Nhạn Thư có muốn chia sẻ với hắn hay không, chỉ đành từng bước một dẫn dắt: “Ngày mai em không muốn đi làm à?”

Văn Nhạn Thư phản ứng lại, quay sang nhìn hắn: “Lúc nãy anh đã sướng rồi mà.”

“Anh còn chưa kịp nhắc gì mà, em đừng nghĩ linh tinh.” Trịnh Thừa Diễn vươn tay phải sang, nắm lấy tay trái của Văn Nhạn Thư khẽ vuốt lòng bàn tay anh: “Uống cũng được, nhưng đừng uống nhiều quá, nếu không ngày mai sẽ đau đầu.”

Trịnh Thừa Diễn tìm một chỗ đậu xe ven đường, dắt Văn Nhạn Thư đến một quán nọ ăn cá nướng đậu nành, chọn xong món hối nhân viên mang một két bia Potter lên.

Món vẫn chưa dọn lên, Văn Nhạn Thư đã tự rót đầy một ly cho mình: “Anh uống không?”

“Anh đang suy nghĩ nãy giờ nên uống chung với em hay giữ mình tỉnh táo để chăm sóc em tốt hơn. Nhớ ra tửu lượng của mình cũng không tệ, chấp em một nửa cũng không say được.” Trịnh Thừa Diễn đẩy ly sang: “Vậy anh uống cùng em.”

Văn Nhạn Thư đã căng thẳng cả ngày trời, lại cảm thấy thả lỏng hơn chỉ vì một câu nói của Trịnh Thừa Diễn. Anh cúi đầu bật cười, rót đầy ly cho Trịnh Thừa Diễn: “Một ngày trước khi em đi du học, em cũng ngồi chung với Bùi Dương thế này, thế nhưng lần đó em ngồi ăn xiên bẩn ở quán nướng trước nhà cậu ấy…”

Lúc anh đẩy ly thủy tinh mát lạnh qua cho hắn nhận ra vẻ mặt bất ngờ của Trịnh Thừa Diễn liền ngừng câu chuyện lại: “Sao vậy?”

“Có hơi bất ngờ.” Trịnh Thừa Diễn nói: “Anh tưởng em không thích những nơi thế này.”

Không cần miêu tả cụ thể “như thế” là như nào, ngày thường Trịnh Thừa Diễn có thói quen suy nghĩ thay Văn Thư Nhạn, những nơi không được ngăn nắp sạch sẽ lắm hắn sẽ tránh để Văn Thư Nhạn đến, vì vậy hắn không thể tưởng tượng được người ngay cả dính một chút bụi cũng chau mày như Văn Nhạn Thư có thể ngồi ở quán nướng vỉa hè ăn xiên bẩn.

“Đúng là không thích môi trường ở đó lắm, nhưng không ngăn được cái miệng thèm ăn.” Văn Nhạn Thư thử một hớp bia Potter, nuốt một ngụm bia, anh nói tiếp: “Mùi vị bia em uống khi đó không mấy ngon, mấy chục đồng đã có thể xếp đầy bàn, ai ngờ nói trời nói đất một hồi lại uống sạch hết, que xiên nướng cũng chất thành một đống, Bùi Dương say đến nỗi suýt lấy que xiên xếp thành người nộm.”

Trịnh Thừa Diễn rất thích nghe Văn Nhạn Thư kể về quá khứ, đó là những trải nghiệm hắn không cùng tham dự, cũng khó để hiểu rõ hết được. Vì thế mỗi lần Văn Nhạn Thư hiếm thấy chịu nói nhiều hơn một chút, hắn rất tập trung lắng nghe, muốn được đối phương dẫn dắt đi qua từng câu chuyện xa lạ với hắn: “Đừng nói là vì lần đó Bùi Dương mới biết được dáng vẻ say rượu của em nhé?”

“Ừm, em uống say trước cậu ấy, nhưng cậu ấy không nhận ra, em say rượu không đỏ mặt cũng không quấy phá, chỉ là nói nhiều hơn thường ngày thôi.” Văn Nhạn Thư nói: “Đến khi em chỉ trỏ một con cún lang thang đến xin ăn cậu ấy mới nhận ra sự kỳ lạ.”

Trịnh Thừa Diễn vui vẻ nói: “Bây giờ em cũng đang nói nhiều này, say nhanh vậy à?”

Văn Nhạn Thư chợt yên lặng, cầm ly bia một lúc, ngón tay lau đi hơi nước ở vành ly rồi nói: “Không say, chắc do muốn kể cho anh nghe.”

Đúng lúc cá nướng đã được dọn lên, cả con cá được phủ một lớp ớt xanh ớt đỏ, gợi lên cơn thèm ăn.

Văn Nhạn Thư ăn chút đồ ăn kèm để khai vị, anh lấy một đôi găng tay dùng một lần. Chỉ mới một chốc, Trịnh Thừa Diễn đã lựa xong xương cá ở phần thịt bụng, sau đó đẩy dĩa đến trước mặt anh thay cho cái dĩa trống ban đầu.

Văn Nhạn Thư đeo găng tay vào xong không để làm gì, anh lại tháo ra rồi nói: “Anh không ăn à?”

“Anh đã lót bụng lúc ở văn phòng rồi, bây giờ phải hầu hạ em ăn cho no đã.” Trịnh Thừa Diễn gắp thêm miếng cá, thuần thục lựa sạch xương: “Nhạn Thư, nếu em đã muốn tâm sự với anh, vậy trừ chuyện ngày trước, tâm sự hôm nay em cũng có thể kể với anh.”

Văn Nhạn Thư không nhắc lời nào đến chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, ai ngờ Trịnh Thừa Diễn có khả năng quan sát cảm xúc của anh: “Anh biết rồi à?”

“Anh biết gì đây.” Trịnh Thừa Diễn cười, gom xương cá được lựa ra lại thành một đống: “Không phải anh đang đợi em nói hay sao, tâm trạng của em không tốt chạy đến câu lạc bộ, khi nãy ở phòng gym thấy em không vui mấy nên anh không hỏi.”

Văn Nhạn Thư suy nghĩ một lát rồi buông đũa xuống.

Trịnh Thừa Diễn lại thay một dĩa cá được lựa xương kĩ càng cho anh: “Đừng buông đũa, vừa ăn vừa nói.”

Văn Nhạn Thư hoàn toàn thả lỏng, kể lại đầu đuôi chuyện xảy ra gần đây, Trịnh Thừa Diễn lau sạch dầu mỡ trên đầu ngón tay, gấp phần thịt cá nhiều xương vào chén của mình.

Từ trong quá trình Văn Nhạn Thư kể lại, cuối cùng hắn cũng hiểu được cảm giác kỳ lạ lúc lật xem quyển sổ công thức của Văn Nhạn Thư ở Grasse đến từ đâu. Nội dung bên trong trở nên xa lạ với hắn, đừng nói gì đến dòng chữ lặp lại tên hắn tận ba lần do Văn Nhạn Thư viết.

“Sự thất vọng của em với Khương Nhĩ không chỉ vì cậu ta trộm công thức của em bị em chính mắt bắt được.” Nếu như chỉ vì chuyện này mà cảm thấy không vui, hôm nay Văn Nhạn Thư đã không bình tĩnh dắt cậu rời khỏi hội trường cuộc thi như vậy, thứ anh bận tâm luôn luôn là một điều khác.

“Em nhớ lúc cậu ta mới đến rất chân thành, không hề oán thán câu nào khi phải làm việc vặt từ sáng đến tối, sự tập trung và lòng nhiệt huyết của cậu ta khi ngồi trước bàn điều chế khiến em thấy được bản thân trong quá khứ.” Văn Nhạn Thư cảm thấy hơi no liền dừng đũa lại, cầm lấy chai bia rót đầy ly của mình và Trịnh Thừa Diễn: “Khi ấy em đã rất cô đơn trên con đường này, vì vậy em muốn giúp đỡ cậu ta nhiều hơn, không ngờ rằng cậu ta lại đi lệch hướng.”

Vị đắng lan ra khắp cổ họng, Văn Nhạn Thư hơi ngửa cổ lên uống cạn cả ly, sau đó chứng rối loạn cưỡng chế ép anh phải rót đầy lại ly bia.

Trịnh Thừa Diễn không hề ngăn anh lại, hắn chỉ âm thầm rót thêm cho mình, tốc độ uống cũng nhanh hơn để khống chế lượng bia Văn Nhạn Thư uống ít lại.

Dù đã ăn no bụng, đáy mắt đã lên men, Văn Nhạn Thư vẫn ngồi thẳng lưng không hề nghiêng ngả, nhịp nói vẫn đều đều, giọng nói không lớn bất ngờ cũng không ngập ngừng ú ớ, khó trách năm đó Bùi Dương không nhận ra Văn Nhạn Thư say.

Chai bia trống không, ly của Văn Nhạn Thư cũng đã cạn, Trịnh Thừa Diễn mới vươn tay qua, ngón tay cong lại khều nhẹ lên mu bàn tay của anh, lúc anh buông lỏng tay cầm thì giật lấy ly của anh đi: “Nhạn Thư, chưa bao giờ có ai có thể giống em, con đường em tự đi qua, cũng sẽ không ai có thể đi lại y chang được.”

Khi ánh mắt của Văn Nhạn Thư xuyên qua màn khói nóng sắp tan đi hết nhìn về phía hắn, Trịnh Thừa Diễn cuộn ngón tay lại, có vẻ như đang quay về cảnh tượng cả hai lần đầu gặp nhau trong gian 3016, mà hắn đã nhận thấy từ lâu tiếng tim đập vang dội trong lòng mình.

“Còn nữa, con đường em từng bước đi rất cô đơn, nhưng sau này sẽ không còn thế nữa.”

Văn Nhạn Thư hé miệng, Trịnh Thừa Diễn tưởng anh muốn đáp lại gì đó, không ngờ anh lại nói: “Lúc anh gọi em là “Nhạn Thư” rất là dịu dàng đó.”

Trịnh Thừa Diễn không nhịn được cười: “Em say rồi phải không?”

Văn Nhạn Thư ngoan ngoãn: “Vâng.”

Trịnh Thừa Diễn liền vẫy tay gọi phục vụ đến tính tiền, một tay xách túi một tay nắm tay Văn Nhạn Thư, đến bãi đậu xe mới buông tay, gọi điện cho người lái hộ.

Sau khi về nhà, Văn Nhạn Thư ngồi ở trước sân nhà đợi bị Mocha nhào vào lòng, Trịnh Thừa Diễn đẩy bé mèo ra: “Bé cưng, hôm nay đừng nghịch.”

Văn Nhạn Thư ngồi trên ghế đẩu ánh mắt sáng rực nhìn hắn chằm chằm: “Anh gọi ai là bé cưng?”

“Con của chúng ta.” Trịnh Thừa Diễn vứt túi sang một bên, ngồi xổm xuống nâng cổ chân anh lên thay dép bông cho anh.

Lúc được dắt lên lầu, Văn Nhạn Thư vẫn còn đang tị nạnh: “Sao chúng ta lại có con được? anh nói mèo đực không mang thai mà, vậy sao em lại mang thai được.”

Trên người cả hai toàn mùi bia, Trịnh Thừa Diễn dắt Văn Nhạn Thư vào phòng mình: “Không mang thai thì không mang thai, vậy em muốn ai làm bé con nào?”

Văn Nhạn Thư ngồi ở mép giường, nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Mocha vậy.”

“Tại sao?” Trịnh Thừa Diễn cởi áo khoác giúp anh, rồi cởi vớ ra.

Văn Nhạn Thư lại không trả lời, anh ngước mặt lên ngửi đi ngửi lại bên cổ hắn, lại nổi bệnh nghề nghiệp rồi đây: “Socola, caramel, bánh mì.”

Trịnh Thừa Diễn tốn sức cởi quần của Văn Nhạn Thư xuống: “Đó là mùi bia Potter, em cũng có mà.”

Chỉ còn lại mỗi một chiếc áo thun mỏng tay dài, Văn Nhạn Thư trông rất mảnh mai, Trịnh Thừa Diễn chỉ cần dùng tí sức đã nâng được mông và lưng của anh lên rồi đặt anh nằm ở giữa giường, nhỏ giọng hỏi: “Nhạn Thư, ngày thường em đi làm bận rộn, trong lòng còn mang nhiều tâm sự như thế, có mệt không?”

Đôi tay của Văn Nhạn Thư bám trên vai Trịnh Thừa Diễn, cơ thể của anh nhẹ tênh, không muốn nhúc nhích thêm nữa, trong đầu lại đang suy nghĩ sao lại nhẹ như vậy.

Lát sau anh liền hiểu ra, ánh mắt của Trịnh Thừa Diễn nhìn anh quá đỗi nghiêm túc, anh nhìn thấy bản thân nằm gọn trong đôi mắt ấy, vì vậy anh tạm thời không cần phải chịu đựng sức nặng của bản thân nữa.

Anh tiếp tục mơ màng trút ra lời nói đè nén trong tim bấy lâu trao cho đối phương.

“Trước giờ chưa bao giờ có người hỏi em có mệt không, anh là người đầu tiên.” Văn Nhạn Thư vươn ngón trỏ, chạm lên môi Trịnh Thừa Diễn: “Chồng ơi, thích anh lắm.”