Sau khi chính phủ quốc gia nhập cuộc điều tra, bao nhiêu đường dây buôn lậu của Hoắc thị do Hoắc Đình lãnh đạo đều bị phanh phui ra ánh sáng, Tống gia ‘chó cùng dứt chậu’, gia chủ của Tống gia – Tống Thành, bác cả của Hoắc Đình đến tìm Trình Cẩn, cung cấp chứng cứ phạm tội của cháu trai ruột cho y, khiến Trình Cẩn có phần ngạc nhiên khó thông suốt.

“Hoắc Đình trong mắt nó chỉ có Hoắc thị, Tống gia chỉ như hòn đá kê chân, đưa nó lên đỉnh vinh quang, rồi quay mặt vô tình. Mong Trình tiên sinh giơ cao đánh khẽ, cho Tống gia chúng tôi con đường sống.” Tống Thành đã vào trung niên nhưng phong độ vẫn ngời ngời, lời nói cử chỉ vô cùng bài bản.

Trình Cẩn ngồi bên cạnh Hoắc Dương, lột nho cho hắn ăn xong mới nhìn ông suy xét: “Nếu tôi nhớ không lầm, Tống gia chủ cũng có phần tham gia vụ truy sát phu nhân của tôi.” 

Lời ít ý nhiều, Trình Cẩn không thèm ban cho ông ta ánh mắt dư thừa nào, nói xong liền bế Hoắc Dương lên phòng nghỉ ngơi, trong đầu y lúc này chỉ có duy nhất câu hỏi: Vì cái qué gì mà nam chủ bại liệt lâu như vậy chưa khỏi, đã chậm hơn cốt truyện hẳn hai năm rồi a, bao nhiêu việc hệ trọng cần nam chính giải quyết, y đều đã xử lý xong, mà thân thể Hoắc Dương vẫn không có chút tiến triển.

Cuộc thu mua toàn bộ Hoắc thị kéo dài hơn cả năm, ban ngày Trình Cẩn lao đầu vào công việc, thay thế nam chính quyết sách tập đoàn, đêm đến chăm lo cho vị tổ tông tứ chi bất động, đút hắn ăn, mang hắn tắm, chăm hắn ngủ.

Trình Cẩn cho rằng y sớm muộn gì cũng suy nhược thần kinh mất thôi, chớp mắt đến tất niên, toàn bộ Hoắc thị đã như vật trong túi, rốt cuộc thì Trình Cẩn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Y tổ chức buổi lễ kỷ niệm năm năm ngày cưới của hai người bọn họ linh đình, hoành tráng, bao nhiêu khách nhân quyền quý đều mời đến tham dự, Trình Cẩn vì bữa tiệc này mà thức trắng nhiều ngày đêm.

“Đây là lễ phục sao?” Kình Dương lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, khó gần với y lên tiếng dò hỏi.

Trình Cẩn không ngại đáp lời, gật đầu thoải mái: “Không sai, kỷ niệm ngày cưới của chúng ta, sao có thể không xa xỉ chứ.” 

Linh tính nói cho Kình Dương biết, chuyện này nhất định có ẩn tình, nhưng hắn đã ra sức không phối hợp cùng người nọ tại thế giới này, nếu mục tiêu nhiệm vụ của y là để hắn trở thành người đứng đầu, một kẻ tàn phế tứ chi như hắn làm sao có thể?

Kình Dương trong lòng bất an chất chồng, nhiều việc nghĩ mãi không thông, chờ đợi từng ngày sắp đến.

Lễ kỷ niệm trang hoàng nhất lịch sử Đô thành khiến toàn thể công chúng bàng hoàng, có ai nghĩ đến Trình tiên sinh lịch thiệp, khiêm nhường sẽ vì ái nhân mà trải lụa đỏ tơ tằm thượng hạng khắp cả hội trường, làm vương tọa bằng vàng ròng, đính kim cương sang trọng chính vị trí chủ vị, cầu thang dẫn đến vương tọa cũng được nạm vàng dát đá quý ngũ sắc, có thể nói muốn bao nhiêu xa hoa đều có, chẳng khác nào long ỷ của các vì vua cổ đại.

Trình Cẩn mỉm cười hài lòng trước sự dàn xếp công phu, lễ đường nguy nga, lộng lẫy lại không kém phần cao quý, uy nghi; khẽ bế ‘phu nhân của mình’ Hoắc nhị thiếu gia – Hoắc Dương lên ngai vàng trang trọng nhất, còn y hệt như tùy tùng, lui mình nép sang bên, đứng trước đài phát biểu.

“Nhân ngày kỷ niệm năm năm kết hôn của tôi cùng Hoắc Dương, không có gì quý giá sánh bằng tình cảm chân thành nhất mà tôi dành cho người ấy, đặc biệt vì người ấy mà phong quang, vì người ấy mà chinh chiến.” Từng lời thâm tình chạm đến đáy tim, người người tham dự đều vỗ tay nhiệt liệt.

Chính điểm này càng khiến cho sự bất an vẫn đang che giấu trong tâm trí Kình Dương như ngòi nổ chậm, hắn linh cảm được, hành động này của y, dường như là âm mưu trừu tính.

“Đứng tại vị trí cao nhất Đô thành, tôi mới phát hiện, không bằng một nụ cười của ái nhân.” Trình Cẩn chuyển mắt nhìn Kình Dương, nở nụ cười mãn nguyện chân thật.

“Những gì mà hôm nay Trình Cẩn đang sở hữu, đều không quan trọng bằng phu nhân tôi yêu quý, vậy nên, toàn bộ cổ phần cùng quyền sở hữu tập đoàn Hoắc thị cùng Trình thị trong tay tôi, tất cả sẽ chuyển nhượng hợp pháp dưới danh nghĩa Hoắc Dương, người thừa kế chân chính của Hoắc thị.” Trình Cẩn vừa dứt lời, mọi người lập tức hít khí, khẽ giật mình, tính toán con số lên đến hàng tỷ tỷ mà y chẳng hề chớp mắt đã chuyển giao hết thảy cho người kia.

Sau khi nghe được quyết định chấn kinh của Trình Cẩn, Kình Dương chỉ muốn bật cười thật lớn, y quả nhiên không phải kẻ ngu ngốc, còn cực kỳ thông minh, cứ nghĩ mình bất hợp tác sẽ ảnh hưởng làm chậm trễ kế hoạch của y, không ngờ y vẫn dễ dàng chuyển bại thành thắng, Kình Dương dự định thốt ra câu ‘không đồng ý’, lại bị tiếng người xuất hiện trước lễ đường thu hút sự chú ý: “Tôi không cho phép!”