Khanh Nhược Lan đưa mắt nhìn Nạp Thiểu Song trên giường, ai cũng vậy, sinh ra trong hoàng thất đã là thân bất do kỷ, dù là nàng hay Nạp Thiểu Song cũng chẳng có bao nhiêu khác biệt.

"Được rồi, ngươi bận việc của mình đi, ta ở đây với nàng thêm một lúc dù gì nàng cũng không sớm như vậy chịu buông tha ta."

"Vậy phiền Tầm vương chiếu cố cô tử."

A Lý khom người hành lễ rồi nhanh chóng đi đến trù phòng tìm người chuẩn bị canh giải rượu.

Trong phòng còn vài cung nữ đang đi qua đi lại dọn dẹp, nhưng chẳng mấy ai quan tâm đến các nàng, mà cũng chẳng ai dám nghị luận chuyện của chủ tử.

Khanh Nhược Lan tìm ra ghế, lại không thể với tay lấy được, mắt thấy cung nữ ai cũng bận rộn, đành phải ngồi xuống dưới sàn tránh cho người khác đồn đãi không hay về Nạp Thiểu Song.

Nạp Thiểu Song ngồi ngốc ở trên giường, lúc thì hi hi ha ha cười to, lúc lại bưng mặt khóc, giống như uống rượu xong thì đem tất cả vui buồn tức giận trút bỏ ra ngoài.

"Ngươi mắng cô không có ngực!!" Nạp Thiểu Song lầm bầm: "Rõ ràng là có ngực mà, chỉ là chưa kịp lớn thôi."

"Ta có nói ngươi không có ngực sao?" Khanh Nhược Lan châm chọc nói: "Là nói ngươi hung dữ quá ngực sẽ bị lõm vào trong!"

Nạp Thiểu Song nheo mắt, cầm lấy gối đầu vỗ vào người Khanh Nhược Lan, rống giận: "Xấu xa, ta sẽ cho ngươi hổ thẹn thôi!"

Khanh Nhược Lan nhìn ngực mình rồi lại nhìn ngực Nạp Thiểu Song, khinh bỉ cười.

"Ngươi cười cái gì!!"

Nạp Thiểu Song há miệng định mắng, rồi lại trở nên ủ dột không vui, mất đi dáng vẻ hung hăng vừa rồi.

"Mẫu hậu... Song nhi thật sự rất mệt..."

Khanh Nhược Lan ngẩng đầu lên nhìn, cư nhiên thấy tiểu cô tử đang khóc, còn mím chặt môi không dám phát ra tiếng, bộ dáng như chịu vô vàn ủy khuất.

"Được rồi, muốn khóc cứ khóc đi." Khanh Nhược Lan vỗ vỗ bàn tay đang ghì chặt tay áo mình, dịu dàng nói: "Ta nghe ngươi kể lể, muốn nói gì cứ nói, ta hứa sau đêm nay tất cả đều quên sạch sẽ."

"Mẫu hậu... Song nhi sợ..." Thân thể nhỏ kia co rúm lại, kịch liệt run rẩy: "Sợ xa ngài, sợ xa mẫu hoàng, sợ đám hoàng tước đó chỉ lợi dụng cô, mẫu hậu... Song nhi sợ..."

Khanh Nhược Lan nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, nhưng vẫn lắng nghe Nạp Thiểu Song nói.

Nạp Thiểu Song đau thương ôm mặt khóc hô: "Tại sao cứ phải gả đi, không còn cách nào khác sao?"

"Đừng khóc nữa." Khanh Nhược Lan nhỏ giọng nói: "Ngươi như vậy mẫu hậu của ngươi cũng không vui vẻ gì."

"Hức, mẫu hậu..."

"Được rồi, được rồi."

Khanh Nhược Lan từ trên sàn nhà đứng dậy, vươn tay xoa xoa lưng của Nạp Thiểu Song, ôn nhu cất lời: "Không muốn gả thì không cần gả, Dư quốc của ngươi cũng không phải nhỏ bé, cho dù thất quốc có ai mưu đồ xâm chiếm cũng phải suy nghĩ năm mười năm xem có nên làm vậy hay không."

Nạp Thiểu Song há miệng ngậm lấy vai áo của Khanh Nhược Lan, nghẹn ngào thổn thức, lúc này không giống như bình thường hung hăng như một tiểu báo hoang mà lại yếu đuối nhỏ bé như một con mèo ướt mưa.

Ngay lúc này A Lý lại đẩy cửa đi vào, thấy cô tử cùng Tầm vương ôm ấp trên giường không khỏi há hốc mồm, vội đặt tay dưới môi ho một tiếng che giấu xấu hổ.

Khanh Nhược Lan phát hiện có người đi vào, vội vàng buông Nạp Thiểu Song ra, ngại ngùng nói: "Ngươi chiếu cố nàng đi, ta về."

"Vâng."

Khanh Nhược Lan xoay người lại gỡ tay Nạp Thiểu Song ra, nhưng gỡ hoài cũng không gỡ ra được, nghi hoặc nhìn chủ nhân của đôi bàn tay đó. Nạp Thiểu Song giống như đứa nhỏ bị mất điểm tựa, nắm lấy tay áo của Khanh Nhược Lan như níu lấy chiếc phao cứu sinh của mình, mặt nhỏ khóc đến nghẹn đỏ bừng lên.

"Cái này..."

A Lý nhỏ giọng đề nghị: "Tầm vương, hay đêm nay ngài lưu lại đây đi?"

Khanh Nhược Lan trừng mắt: "Các ngươi không sợ hủy danh tiết của nàng sao?"

"Có nô tỳ làm chứng, không sao đâu, dù gì quân quý thảo nguyên bọn ta cũng không giữ lễ như quân quý Trung Nguyên các ngài."

"Ta sẽ phải ngủ dưới sàn à?"

A Lý ngại ngùng nói: "Nô tỳ giúp ngài chuẩn bị giường nệm mới, tuy không sánh bằng giường của ngài, nhưng cũng là nệm Ba Tư, ngủ một đêm chắc không có vấn đề gì."

"Chỉ lo ủy khuất cô tử của các ngươi thôi, ta thế nào cũng được."

"Vậy nô tỳ giúp ngài chuẩn bị."

"Làm phiền ngươi rồi."

A Lý đi chuẩn bị nệm giường một lúc thì cũng quay trở ra, mang theo một cái nệm Ba Tư trắng tinh vừa nhìn đã biết chưa được dùng qua và một cái gối hoa, lớp vỏ bên ngoài đặc biệt thơm, hóa ra nệm giường của quân quý đều có mùi thơm như vậy.

Xem như tạm chấp nhận được, Khanh Nhược Lan nhận lấy giường và gối đem trải xuống sàn, bản thân thì nằm xuống giường, tay áo vẫn bị Nạp Thiểu Song giữ chặt.

Nạp Thiểu Song lảm nhảm một lúc thì mệt mỏi, ngã xuống giường ngáy o o, một chút hình tượng cũng không giữ lại, chỉ có điều tay vẫn giữ lấy tay áo của Khanh Nhược Lan.

Cung nữ cũng dần lui ra hết, đem cửa đóng lại, ngay cả nến cũng bị thổi tắt.

Khanh Nhược Lan nhìn trần nhà, chỗ lạ nàng ngủ không được, loay hoay mãi cũng không tìm được tư thế thoải mái. Chưa được bao lâu trên giường truyền đến tiếng động, Tầm vương còn chưa kịp ngồi dậy đã bị một vật thể không xác định nặng mấy chục cân đè lên người.

Vật thể không xác định lẩm bẩm: "Lạnh quá..."

Khanh Nhược Lan ai oán nhìn trời, sớm hay muộn cũng bị con heo này đè chết!

Nạp Thiểu Song dựa vào ngực Khanh Nhược Lan, cọ mấy cái thấy mềm mới chịu tựa đầu vào ngủ, còn chảy cả nước miếng.

Khanh Nhược Lan nhịn không được gõ vào trán Nạp Thiểu Song một cái: "Cái này là tự ngươi lăn xuống, ta không có kéo ngươi, lúc đó đừng có mà đổ thừa."

Loay hoay đem Nạp Thiểu Song ôm lên giường, giúp nàng nằm ngay ngắn cùng chỉnh lại góc chăn mới hài lòng thở hắt ra một hơi. Nạp Thiểu Song trở mình, hai tay ôm lấy chăn, chép chép miệng, dáng vẻ khi ngủ giống như một con mèo nhỏ.

Ánh mắt dần trở nên nhu hòa, phiến môi mỏng nhẹ mấp máy: "Ba lần."

...............

Nắng sớm phản chiếu trên tấm gương đồng, soi rọi một khoảng sàn nhà lấp loáng ánh sáng xinh đẹp. Nệm Ba Tư mềm mại, từ trong giấc ngủ chập chờn tỉnh dậy, cảm giác mệt mỏi len lỏi vào từng ngóc ngách cơ thể, nhịn không được chau mày nhăn mặt.

Trở mình một cái, cứ như vậy từ trên giường rơi thẳng xuống đất!!

"Ách..."

Nạp Thiểu Song mờ mịt mở mắt ra mình, cảm thấy không đau như mình tưởng tượng, trong lòng đắc ý một phen, xem ra lão thiên gia đúng là không dám làm đau nàng mới an bài một cái nệm Ba Tư ở chỗ này.

"Cưới cái gì? Còn không chịu đứng lên sao?"

Nghe thấy giọng nói ở phía sau, Nạp Thiểu Song hốt hoảng dùng tứ chi bò ra khỏi nệm Ba Tư, trợn mắt lên mà nhìn: "Ngươi sao lại ở trong phòng của cô!?"

Mới sáng sớm đã bị một con heo mấy mươi cân đè lên người, dù võ công có cao cường thế nào cũng bị đè chết, may mắn Khanh Nhược Lan mệnh lớn nên mới có thể thoát khỏi trư trảo.

Chống đỡ cái đầu đau của mình mà ngồi dậy, Khanh Nhược Lan trừng mắt: "Còn không phải do ngươi tối qua không cho bản vương rời đi?"

"Cô không cho ngươi đi?" Nạp Thiểu Song chỉ vào mặt mình, không tin được mà hỏi lại: "Lý do gì cô không cho ngươi đi?"

"Là do tối qua ngươi nghĩ ta là mẫu hậu của ngươi, đem những chuyện không nên nói đều nói ra hết rồi."

"Không nên nói..." Nạp Thiểu Song cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh: "Rốt cuộc cô đã nói cái gì không nên nói!?"

"Cái này..." Khanh Nhược Lan đảo mắt, giảo hoạt cười: "Ta không nói, ngươi tự đi mà tìm hiểu."

"Ngươi xấu xa!!"

Nạp Thiểu Song như bị giẫm phải đuôi, nhào lên túm cổ áo của Khanh Nhược Lan mà gào thét: "Ngươi mau nói, rốt cuộc hôm qua cô đã nói những gì?"

Vừa vặn lúc đó cửa mở ra, cũng là do A Lý bên ngoài nghe ồn nên mới đi vào xem thử, bắt gặp ngay một màn đặc sắc như vậy. Cô tử nằm đè trên người của Tầm vương, y phục không chỉnh tề đã đành lại còn níu níu kéo kéo, không ngờ cô tử nhà các nàng lại nhiệt tình như vậy a~

Tầm vương mở miệng: "Xem, cô tử nhà các ngươi khi dễ tước quý nhà lành."

Nạp Thiểu Song: "..."

Cái gì tước quý nhà lành!? Ngươi nói ra những lời này còn không biết xấu hổ sao!?

A Lý rất không hài lòng mà nói: "Cô tử, ngài dù gì cũng là quân quý, không nên làm như vậy, có gì thì nói với đại vương, nô tỳ nghĩ đại vương nhất định sẽ tác thành cho hai người."

"Cái gì mà không nên như vậy!?" Nạp Thiểu Song trợn mắt, há mồm thở dốc: "Ngươi đang nói lung tung cái gì vậy hả?"

A Lý kinh ngạc nói: "Cô tử cũng biết xấu hổ sao?"

Nạp Thiểu Song: "..."

Tầm vương cao cao tại thượng vừa gây ra sóng to gió lớn giờ đây lại bình thản đứng dậy chỉnh y phục, thản nhiên nói: "Nếu như cô tử đã có ý như vậy, Khanh Nhược Lan cũng chỉ biết tuân theo."

Nạp Thiểu Song: "..."

Người đâu!! Lôi cái kẻ không biết xấu hổ này phạt bản tử cho cô!!!

A Lý nghiêm túc nói: "Cô tử, ngài có muốn hủy bỏ tỷ võ chiêu thân không? Dù gì ngài với Tầm vương cũng..."

"Cái gì mà cùng Tầm vương!?" Nạp Thiểu Song trừng mắt: "Không có hủy bỏ, cứ tiếp tục cho cô!"

Nói xong còn liếc Khanh Nhược Lan một cái: "Ngươi cũng đừng có mà hồ lộng, cô không dễ bị người khác đùa giỡn vậy đâu."

Khanh Nhược Lan nhún vai: "Cô tử đủ vô tình."

Nạp Thiểu Song hừ lạnh, xoay người đối A Lý mà nói: "Chuẩn bị y phục cho cô, lựa chọn thoải mái một chút, hôm nay cô sẽ đánh một người vừa bò vừa khóc trở về Đông Minh!"

A Lý: "..."

Khanh Nhược Lan bất đắc dĩ cười cười, cũng không có phản bác.

"Còn ngươi ở lại làm gì? Muốn xem cô thay đồ sao?"

"Nếu cô tử không ngại."

Nạp Thiểu Song nổi đóa, trực tiếp đẩy mạnh Khanh Nhược Lan ra khỏi phòng của mình, trừng mắt đe dọa: "Ngươi lăn cho cô, hảo hảo chuẩn bị tinh thần lăn về Đông Minh đi!"

Khanh Nhược Lan khó xử nói: "Cô tử, y phục của ta còn trong phòng của ngươi."

Nạp Thiểu Song quay trở vào trong, dứt khoát ném hết y phục về phía Khanh Nhược Lan. Nhưng đợi mãi đối phương cũng không chịu đi, kiên nhẫn bị thiêu đốt hết, nhịn không được mà mắng.

"Ngươi làm cái gì còn không chịu đi?"

Khanh Nhược Lan bình thản ngẩng đầu lên, mỉm cười thật nhu hòa: "Cô tử, ngươi đưa cả y phục của ngươi cho ta làm gì? Tín vật định tình sao?"

Lời này vừa nói ra, cung nữ đang dọn dẹp bên ngoài nghe thấy vô cùng rõ ràng, không khỏi xấu hổ nho nhỏ nghị luận với nhau.

Mặt Nạp Thiểu Song nghẹn tới đỏ bừng, chạy tới chụp lấy y phục trên tay của Khanh Nhược Lan, lại bị đối phương thu tay trở về không cho nàng lấy. Cơ thể mất thăng bằng ngã vào lòng Tầm vương, bên cạnh phảng phất hương hoa lan thanh mát cùng hơi thở tước quý nhè nhẹ phả ở bên tai.

"Ngươi!" Nạp Thiểu Song tức giận đẩy Khanh Nhược Lan ra, trừng mắt: "Không biết xấu hổ!"

Khanh Nhược Lan lộ vẻ bất mãn: "Cô tử, ngươi nói có lý một chút, là ngươi ôm ta đó."

"Không nói cùng ngươi!" Nạp Thiểu Song đoạt lại y phục của mình, ba bước biến hai chạy vào trong phòng, nói lớn: "Ngươi tốt nhất là lăn cho cô!"

Nói xong liền lưu loát đóng cửa lại, mảng bụi trên tường lộp bộp rơi xuống.