Trăng lên cao, màn đêm tịch mịch bao trùm cả quan ải xa xôi. Gió cát vẫn cuồn cuộn, rối loạn như lòng người, mờ mịt lạc giữa ván cờ thiên hạ.

Đêm nay trăng đặc biệt sáng, phủ ánh sáng rực rỡ của bản thân lên vạn vật chúng sinh dưới trần gian, cố gắng xua đi tối tăm giữa màn đêm u ám. Nạp Thiểu Song rảo bước đi dưới trăng cùng Khanh Nhược Lan, đêm nay trăng thật sự quá đẹp, các nàng đều cầm lòng không được mà quyết định dừng lại đây ngắm ánh trăng bạc.

Khăn trùm đầu được vén ra sau để có thể dễ dàng ngắm dáng vẻ điêu linh của vầng trăng sáng, tóc đen dài nhè nhẹ lay động, lướt qua sườn mặt trắng nõn tinh mỹ.

"Đẹp thật..." Nạp Thiểu Song đưa tay ra muốn chạm vào ánh trăng, cuối cùng chỉ thu lấy thất vọng: "Đẹp như ở Dư quốc vậy..."

Khanh Nhược Lan nghiêng đầu nhìn ngắm khuôn dung phủ một tầng ánh trăng sáng của người đối diện, khe khẽ thở ra một làn khói mỏng, tựa hồ đứng trước nữ nhân này nàng sẽ biến thành một con người khác.

"Song nhi, nàng có biết tại sao trăng nàng ngắm lại đẹp không?"

"Ni?" Nạp Thiểu Song quay đầu nhìn Khanh Nhược Lan, rồi lắc đầu: "Không biết."

"Dựa vào người ngắm cùng nàng."

Nạp Thiểu Song càng nghe càng không hiểu, nhỏ giọng bật ra một tiếng: "Ni?"

"Nếu nàng cùng người nàng thích ngắm trăng thì ánh trăng trong mắt nàng sẽ vô cùng đẹp đẽ, còn nếu ở bên cạnh một người mà nàng không thích thì trăng có đẹp đến đâu nàng cũng cảm thấy vô vị." Khanh Nhược Lan bước đến gần Nạp Thiểu Song, chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, dịu dàng nở nụ cười: "Giống như ta, ngày trước ta cũng đứng dưới ánh trăng, ngắm nhìn trăng sáng trên đầu lại cảm thấy quá mức tầm thường. Nhưng khi đứng bên cạnh nàng, không chỉ trăng mà đến cả cảnh vật xung quanh cũng đẹp lên rất nhiều, chỉ cần có nàng, mọi thứ trong mắt ta đều tươi đẹp."

Mặc dù Khanh Nhược Lan đang dùng tiếng Dư để nói chuyện, nhưng Nạp Thiểu Song nghe được câu hiểu câu không, đại khái vẫn hiểu được Khanh Nhược Lan đang bày tỏ tâm ý với nàng.

Hé miệng xấu hổ cười, không có lớp khăn trùm đầu che giấu nên Nạp Thiểu Song gần như để lộ hoàn toàn dáng vẻ ngượng ngùng này của mình trước mặt Khanh Nhược Lan.

"Ngươi nói..." Nạp Thiểu Song đảo mắt, đưa tay gãi gãi mũi che giấu xấu hổ: "Cô với ngươi rất quan trọng ni?"

"Tất nhiên." Khanh Nhược Lan híp híp mắt cười: "Nàng đã từng thấy ai vì nàng mà cố công học tiếng Dư hay không?"

Nạp Thiểu Song ngẫm lại, dường như chưa có ai nguyện ý học tiếng Dư vì nàng, chỉ bởi vì mong muốn nàng cảm thấy thoải mái, chưa bao giờ Khanh Nhược Lan ép buộc nàng điều gì. Nữ nhân này từng chút từng chút làm nàng cảm động, để rồi nhìn lại mới nhận ra nữ nhân này hy sinh cho nàng quá nhiều, dường như yêu đối với nàng ấy là cho đi tất cả mà không hề hối tiếc.

"Nhược Lan..." Giọng nói Nạp Thiểu Song thoáng nghẹn lại: "Cô xứng đáng hay sao?"

"Đứa nhỏ ngốc, khi yêu không thể hỏi xứng hay không xứng, chỉ hỏi yêu hay không yêu mà thôi." Khanh Nhược Lan càng cười rạng rỡ hơn: "Chỉ cần là nàng, tất cả đều xứng đáng."

"Nhược Lan!!"

Ba bước biến hai chạy vào lòng của đối phương, ra sức ghì chặt lấy, nữ nhân tốt như vậy nếu nàng buông tay ra nhất định chính là đồ ngốc, đời này nàng nhất định sẽ không buông tay nàng ấy ra, có chết cũng không buông!!!

Khanh Nhược Lan càng cười rạng rỡ hơn, ôn nhu xoa xoa đôi vai gầy đang run lên của Nạp Thiểu Song: "Song nhi, ta yêu nàng, thật sự rất yêu nàng..."

"Ân, cô sẽ không buông tay ngươi ra đâu."

Dưới vầng trăng bạc, giữa nơi biên ải xa xôi, lần đầu tiên Nạp Thiểu Song bày tỏ tâm tình của mình với Khanh Nhược Lan, cũng là lần cuối cùng nàng động chân tâm với một người...

Rất lâu về sau, khi nhớ đến ngày ấy, Nạp Thiểu Song càng thêm vui vẻ, quyết định năm đó của nàng chưa bao giờ là sai cả, thật may mắn đã không bỏ lỡ. Thanh xuân năm ấy sẽ chỉ có một người tên Khanh Nhược Lan, hạnh phúc ngày sau cũng chỉ có người tên Khanh Nhược Lan ấy.

"Nhược Lan..."

...

Sau một ngày mệt mỏi được nằm trên nệm ấm Ba Tư thì thật không còn gì thích hơn nữa, Nạp Thiểu Song lăn qua lăn lại trên giường nệm ấm áp, thoải mái thở hắt ra một hơi.

"Nhược Lan, ở quân doanh đều sẽ đặt nệm Ba Tư như vậy sao?"

Khanh Nhược Lan đang sắp xếp đồ đạc trên thư án, nghe Nạp Thiểu Song hỏi thì ngẩng đầu lên, mỉm mỉm cười: "Là vì nàng mà đặc biệt chuẩn bị."

"A!?" Nạp Thiểu Song ngồi bật dậy, chớp mắt: "Làm sao ngươi biết cô sẽ ở đây mà chuẩn bị."

"Chính ta dẫn nàng đi làm sao không biết nàng sẽ ở đâu chứ." Khanh Nhược Lan đặt quyển binh phổ cuối cùng xuống thư án, quay lại nhìn nàng: "Khuya rồi, nàng nghỉ ngơi đi, mai còn phải đi sớm nữa."

"A, hảo."

Nạp Thiểu Song nhanh nhẹn nhích người vào sát trong nệm, định mở miệng kêu Khanh Nhược Lan cùng lên nệm nằm thì phát hiện nữ nhân ngốc đó cứ nhiên xốc mành trướng đi ra ngoài.

"Nhược Lan!!!"

"Hửm?" Khanh Nhược Lan quay đầu lại: "Làm sao rồi?"

"Ngươi đi đâu?"

"Ta đến nơi khác ngủ."

Nạp Thiểu Song: "... Ngươi đúng là đầu đất..."

Khanh Nhược Lan đần mặt ra: "???"

"Cùng cô ngủ." Nạp Thiểu Song vỗ vỗ xuống nệm, lỗ tai nhỏ hơi đỏ lên: "Chẳng phải ngươi nói cô là vương phi của ngươi rồi sao?"

"Ách..."

Mặt của Khanh Nhược Lan cũng nhanh chóng đỏ lên, mặc dù nàng rất muốn ngủ chung với Nạp Thiểu Song, nhưng như vậy thì quá đường đột, hơn hết nàng cũng không muốn khiến nàng ấy cảm thấy nàng không đủ thật tâm nên mới dọn ra ngoài.

"Như vậy, có được không?"

Nạp Thiểu Song nghĩ ngợi một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, không chút lo lắng mà gật đầu.

"Vậy... vậy ta cùng nàng ngủ."

Khanh Nhược Lan máy móc bước đến chỗ của Nạp Thiểu Song, đều là người trẻ tuổi, tránh không khỏi ngượng ngùng xấu hổ, đến cả mắt của nhau cũng không dám nhìn thẳng.

Luống cuống leo lên giường, mất một lúc lâu mới tìm được tư thế thoải mái để nằm xuống, bộ dáng ngượng ngập xấu hổ này của Khanh Nhược Lan chọc cho Nạp Thiểu Song khanh khách cười vang.

"Nàng còn cười?" Khanh Nhược Lan xấu hổ nói: "Không giống quân quý chút nào."

"Thì sao? Chẳng phải của ngươi cô đều chạm qua rồi sao?" Nạp Thiểu Song híp híp mắt cười: "Ngại ngùng như vậy nhìn thật giống quân quý."

"Ai, nói không lại nàng."

Khanh Nhược Lan vươn tay nhéo nhéo mặt của Nạp Thiểu Song, nói: "Giờ thì ngủ thôi."

"Ôm đi." Nạp Thiểu Song dang tay ra, nũng nịu nói: "Ở đây lạnh quá."

"Được, được, ta ôm nàng."

Khanh Nhược Lan nhanh nhẹn kéo Nạp Thiểu Song vào trong lòng, nhịn không được hôn lên trán nàng một cái sau đó mới điều chỉnh tư thế thoải mái nằm ngủ.

Nhưng Nạp Thiểu Song lại không hề nghe lời như Khanh Nhược Lan nghĩ, giống như con giòi mà nhích tới nhích lui, một hồi thì kéo vạt áo của Khanh Nhược Lan ra xem.

"Nha, sao lại to hơn cô?" Nạp Thiểu Song tự kéo vạt áo của mình ra nhìn bên trong, âm thầm cảm khái, nàng có chỗ nào giống quân quý đâu a?

Mãi mê xăm soi nên Nạp Thiểu Song không biết trên trán Khanh Nhược Lan đã nổi gân xanh, khóe môi rút trừu, nghẹn đến mức muốn nội thương.

"Nạp Thiểu Song!!"

"Nha?" Nạp Thiểu Song ngẩng đầu lên, tay đặt trên ngực Khanh Nhược Lan sờ một cái, híp mắt cười: "Mềm thật."

Khanh Nhược Lan dứt khoát lấy chăn cuộn tròn Nạp Thiểu Song thành con sâu, đem nàng ấn sát vào trong tường, sau đó mới an tâm đi ngủ.

"Nha!!! Khanh Nhược Lan!! Ngươi thả cô ra!!!"

Một đêm ồn ào qua đi...

Sáng sớm hôm sau A Lý bắt gặp Tầm vương với cặp mắt gấu trúc đen xì, còn cô tử thì phấn khởi chạy tới chạy lui ngắm nhìn bài trí trong quân doanh. Sau khi quan sát thì A Lý khẳng định được tối qua nhất định Tầm vương chịu không ít khổ rồi, ai chẳng biết cô tử nhà các nàng táy máy tay chân cỡ nào, xem ra Tầm vương đã bị khi dễ rồi a~

"Cô tử." A Lý lén lút nhìn quanh rồi hỏi nhỏ Nạp Thiểu Song: "Đêm qua ngài làm gì Tầm vương vậy? Xem, ngài thật có tinh thần."

Nạp Thiểu Song hì hì cười: "Sờ một chút, không nghĩ cả đêm qua Nhược Lan đều không ngủ được."

"Thật sao?" A Lý che miệng cười: "Như thế nào lại dễ ngượng ngùng như vậy? Cô tử, ngài chiếm quá nhiều tiện nghi rồi."

"Nhược Lan hôm qua rất dễ thương đó nha." Nạp Thiểu Song đè thấp giọng nói: "Cô bảo ôm mới dám ôm, bảo nằm mới dám nằm, ai, trên đời còn có tước quý như vậy nữa sao? Ngược lại là mẫu hoàng, dù cho mẫu hậu có mắng đến cẩu huyết lâm đầu vẫn ôm chặt không chịu buông rồi."

"Trách sao được, Tầm vương sủng ngài đến thế kia mà." A Lý nghiêm túc nhắc nhở: "Ngài không được khi dễ Tầm vương nữa đâu đó."

"Cô biết rồi mà~"

Các nàng nho nhỏ thảo luận một hồi đến khi nghe thấy tiếng thúc giục của Hồng Lam mới chịu ngừng câu chuyện, vội vã chạy đi thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường về Đông Minh.

Do là quân quý nên Nạp Thiểu Song được ưu tiên ngồi kiệu, A Lý cũng sẽ ngồi cùng để hầu hạ chủ tử. Nha hoàn sẽ ngồi ở một kiệu xe khác, gần hai mươi người chen chúc trên một chiếc kiệu, không cần nói cũng biết khó khăn cỡ nào.

Đi trước kiệu của Nạp Thiểu Song là Mộc Lan và Tuyết Tử, hai con hắc bạch báo đi theo hộ tống, nhìn thấy cảnh tượng này có bao nhiêu uy phong.

Trước khi khởi hành, Khanh Nhược Lan đến kiệu của các nàng xốc mành lên, ôn giọng: "Nàng ngoan ngoãn ở trong này, rất nhanh thôi sẽ về đến Đông Minh, đừng có nháo loạn."

"Cô biết rồi mà." Nạp Thiểu Song bám lên bệ cửa, cong mắt cười: "Nhược Lan, ôm một cái được không?"

Chớp mắt mặt của Tầm vương liền đỏ bừng lên, quát khẽ: "Hồ nháo."

"Cô muốn ôm." Nạp Thiểu Song giở tuyệt chiêu làm nũng thần công của mình ra: "Nhược Lan, ôm ôm."

Khanh Nhược Lan càng thêm xấu hổ, đưa mắt nhìn sang mới phát hiện quân sĩ đều đang che miệng cười trộm, mặt cứ như vậy đỏ càng thêm đỏ.

"Không được, về đến nơi sẽ ôm nàng."

"Vậy thì hôn một cái." Nạp Thiểu Song mặt dày yêu cầu: "Không được từ chối nữa đâu."

A Lý khom người ôm bụng, nhịn cười đến đổ cả mồ hôi lạnh.

Mặt Khanh Nhược Lan nghẹn đến đỏ bừng, nhấc tay ôm lấy mặt nhỏ của Nạp Thiểu Song hôn một cái, sau đó nhanh như sóc bỏ chạy leo lên lưng ngựa.

A Lý ha hả cười lớn, vung tay đập mạnh xuống sàn kiệu: "Chết cười mất thôi!!"

Nạp Thiểu Song hung dữ đá mông A Lý hai cái: "Ai cho ngươi cười nàng? Đáng ghét!"

"Cô tử, ngài lại khi dễ Tầm vương rồi, cười chết A Lý rồi!!"

Nạp Thiểu Song khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nói: "Chỉ có cô mới khi dễ được nàng."

"Hahaha!!!"