Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Phong Thính Lan được Sư Yển Tuyết nhận lời, những năm tháng cô đơn lẻ bóng cũng coi như kết thúc rồi. Khóe môi còn chưa cong lên, nước mắt đã theo đó rớt xuống một chuỗi dài. Sư Yển Tuyết lấy tay áo lau cho hắn, trên tay dịu dàng, ngoài miệng lại ghét bỏ nói: "Mất thể diện."

A Trì chui ra từ sau lưng Sư Yển Tuyết, cọ cọ vào mu bàn tay Phong Thính Lan, ê ê a a gọi: "Cha... Cha..." Phong Thính Lan sửng sốt, lúc này mới nhớ tới đứa con đã phá vỏ của mình vẫn chưa cẩn thận nhìn kĩ, thích thú ôm vào trong lòng xoa nắn: "Trì Nhi, con đã biết gọi cha rồi!"

Sư Yển Tuyết hơi mỉm cười nói: "Vậy thì không phải, còn biết gọi nương nữa."

Sống lưng Phong Thính Lan chợt lạnh, ôm A Trì nâng mắt nhìn Sư Yển Tuyết, nhỏ giọng biện bạch nói: "Ta cũng chỉ dạy nó hai lần, chỉ hai lần... Hơn nữa, gọi một tiếng nương cũng không có gì không đúng..."

Sư Yển Tuyết vươn tay về phía A Trì, A Trì ngoan ngoãn bò xuống từ người cha, nhào vào lòng mẫu thân. Hắn liền để A Trì ngồi trên khuỷu tay mình, ôm vững vàng chắc chắn.

Phong Thính Lan đứng người lên, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm Sư Yển Tuyết, lau đi chút máu còn sót lại, thần sắc chuyển từ vui mừng sang lo lắng: "Cơ thể của ngươi sao rồi? Vừa nãy là xảy ra chuyện gì?"

"Áp chế khí tức trên người ngươi xuống một chút." Sư Yển Tuyết khẽ ho hai tiếng, phất tay Phong Thính Lan ra, nói: "Long khí trên người ngươi quá thịnh sẽ ảnh hưởng đến quốc vận ở đây. Ta hóa linh vội vàng, căn nguyên chưa vững chắc, có điều chậm rãi tu luyện là được, không có trở ngại lớn gì."

Lòng Phong Thính Lan biết Sư Yển Tuyết nói quá đơn giản, hắn là tiên thiên thần linh, cả đại hoang cũng không đáng tồn tại trong mắt hắn, nếu lấy căn cước ra bàn luận, bất kể sinh linh nào trong ba nghìn thế giới này cũng không thể so sánh với hắn. Mà nay Thiên Đạo đã nhiều lần chèn ép, trở thành một kiếm linh đến cả hóa hình còn khó, đặt ở trên người ai cũng sợ không thể chịu đựng được.

Đầu ngón tay trắng nõn của Sư Yển Tuyết đang xoa xoa đôi sừng rồng thò ra trong tóc trên đỉnh đầu A Trì, nói chung hắn cũng đoán được Phong Thính Lan đang nghĩ gì, mở miệng nói: "Đây là quy luật của Thiên Đạo, ai cũng trốn không được. Bây giờ ta còn có thể hóa thành kiếm linh, lại có A Trì đã là mãn nguyện rồi. Tính tường tận ra, phần lớn tiên thiên thần linh chết đi đều hồn phi phách tán, có một số ít tiên thiên thần linh sớm trù tính thì tự hủy nhục thân, hoặc là luân hồi hoặc là đoạt xá. Dưới mí mắt của Thiên Đạo, ai tốt hơn ai chứ? Ta có thể chống đỡ qua một kiếp này, cũng may mà có quân phụ ngươi vào thời khắc cuối cùng vẽ một ấn khóa hồn vào lòng bàn tay ta, cũng coi như đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ cửu(*), ta có được một đường sinh cơ."

(*) Đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ cửu大道五十, 天衍四九: Tra trên Baidu nghe giải thích thì cũng không hiểu lắm, nhưng đại ý nó gần giống như một cách nói khác của Kì môn độn giáp >.<

Phong Thính Lan giữ tay Sư Yển Tuyết vào trong lòng bàn tay: "A Tuyết, chúng ta hợp tịch, ngay đêm nay."

Sư Yển Tuyết cảm nhận được độ ấm trên mu bàn tay thuộc về Phong Thính Lan, thu lại nụ cười bên khóe môi, tầm mắt rơi xuống nơi xa xôi. Dãy núi sương mù lạc vào trong mắt hắn, một mảng mông lung, không buồn không vui, chỉ hỏi: "Ngươi nghĩ kĩ rồi?"

Phong Thính Lan đưa đầu ngón tay của Sư Yển Tuyết xuống dưới họng mình, vảy ngược đã mất: "Không phải ngươi thì không thể."

Một tay Sư Yển Tuyết bế A Trì lên, phủi phủi vạt áo, nói: "Được." Hắn nói xong liền muốn đi ra ngoài, bị một tay Phong Thính Lan kéo lại: "A Tuyết, ngươi đi đâu vậy?"

Sư Yển Tuyết quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Đi đề thân với Huyền Uyên."

Phong Thính Lan á khẩu không trả lời được, chỉ kéo chặt lấy ống tay áo của hắn.

Sư Yển Tuyết nhét A Trì vào trong tay Phong Thính Lan, trấn an nói: "Ngươi yên tâ, ở đây đợi ta, A Trì ở đây, lẽ nào ngươi còn sợ ta chạy sao?" Vẻ mặt Phong Thính Lan rối rắm nhìn Sư Yển Tuyết, bất lực ôm lấy con trai.

"Đợi ta đi nói với Huyền Uyên một tiếng, tối nay sẽ tùy theo ý ngươi, chúng ta hợp tịch."