Yên Cửu vội vỗ về Trường Ly đang rủ hết lá xuống, “Chắc để đề phòng đám củ cải thành tinh như bọn mình vượt ngục đó.”
Trường Ly mãi mới hết choáng.

Nàng nhìn bức tường linh khí trong suốt trước mặt, tuyệt vọng than: “Thế là hết! Yên Tiểu Cửu à, bọn mình sắp bị vứt vào nồi, biến thành món canh củ cải thật rồi.”
Yên Cửu đáp theo phản xạ: “Chưa chắc là canh củ cải mà, cũng có thể bọn mình sẽ biến thành củ cải viên hay bánh mặn bánh ngọt củ cải gì đó á.”
Trường Ly lườm chàng một cái, vẫy loạn xạ mớ lá cây trên đầu, “Mấy món huynh vừa liệt kê khá hơn canh củ cải chỗ nào hả?”
Yên Cửu thử chọc lá vào bức tường linh khí, “Với sức hai bọn mình thì chắc chắn không chạy thoát được đâu, thôi đành đợi tiểu đồng tới mang bọn mình ra ngoài vậy."
Trường Ly vẫy lá hỏi: “Chờ người ta mang bọn mình lên thớt hả?”
Yên Cửu ngẫm nghĩ rồi nói: “Phòng bếp đông người nên lộn xộn lắm, chắc là sẽ có nhiều cơ hội chạy trốn hơn.”
Trường Ly không nghĩ ra cách nào khác, đành phải gượng đồng ý với Yên Cửu.
“Hai tiểu đồng kia nhổ củ cải thô bạo lắm, có khi mai họ sẽ giật đứt hết lá của ta.”
Yên Cửu cũng có chung nỗi lo với nàng.

Chàng vuốt lá mình, đâu ai muốn làm một củ cải trọc chứ.
Ngày hôm sau, Trường Ly và Yên Cửu nấp trong đống củ cải bình thường, cố chịu đựng cơn đau bị nhổ khỏi đất, lẫn vào đội quân củ cải nấu tiệc.
Củ cải trắng mập được chất thành đống sát rạt nhau sau bếp.
Trường Ly xui xẻo bị một núi củ cải đè lên người.
Cách đống củ cải, nàng gào lên gọi: “Yên Tiểu Cửu, huynh ở đâu thế?”
Yên Cửu đang ra sức dịch củ cải to đang chèn trên người mình ra, nghe tiếng Trường Ly gọi phía dưới vội nói: “Ta ở bên trên, nàng chờ chút để ta khuân đám củ cải này đi.”
Toàn bộ số củ cải này đều hút linh khí nên củ nào củ nấy to oạch, như thể đang khắc bốn chữ “thừa mứa dinh dưỡng” to đùng trên lá.
Yên Cửu tất bật dịch hết củ này đến củ khác đến đau gãy lưng mới chuyển được một hai phần mười, đành dựa vào núi củ cải th ở dốc.
Chàng từng nghĩ biến thành người phàm đã là thử thách khó nhất trong Vô Tướng Các rồi, không ngờ có ngày còn bị biến thành một củ cải tròn ủm nữa.
Mặt mũi Trường Ly đã chẳng còn tí cảm xúc này.

Nàng nằm liệt dưới núi củ cải, bị củ cải phía trên bên phải đè quá nửa số lá và củ cải phía trên bên trái đè hết sạch rễ, quả đúng là ví dụ sống minh chứng cho cụm từ "hết đường động đậy".
Yên Cửu đang hì hục khuân củ cải thì thì thấy có tiếng bước chân vang lên bên ngoài bếp, chàng lập tức nấp vào núi củ cải, giả bộ làm một củ cải bình thường.
Tiểu đồng bước vào, thấy đống củ cải rối tung rối mù thì sợ hết hồn, “Ai dám động vào củ cải của tiên nhân hả!”
Tiểu đồng đi sau cậu ta nghe vậy bèn nhìn qua đây rồi cũng hoảng theo.

“Đâu ai rảnh đến mức vào bếp lục củ cải chứ, chắc ban nãy bọn mình xếp không ngay ngắn nên chúng nó tự lăn xuống thôi.”
Yên Cửu nấp trong đống củ cải âm thầm gật đầu tán thành.

Cậu ta đoán trúng phóc, vì đúng là củ cải tự lăn xuống thật mà!
Hai tiểu đồng vội vàng xếp gọn đống củ cải lộn xộn lại.
“May mà bọn mình tới xem lại chứ để đầu bếp Hoàng nhìn thấy đống củ cải lộn xộn này thì sẽ mắng bọn mình lười cho xem.”
Tiểu đồng kia đặt củ cải cuối cùng lên chỗ cao nhất rồi phủi tay đáp, “Xong! Giờ trông gọn gàng rồi đấy.”
Trường Ly nằm dưới đống củ cải bất giác rên lên một tiếng, bởi bây giờ núi củ cải đè lên người nàng còn nặng hơn ban nãy nữa.
Yên Cửu nấp trong đống củ cải khẽ dỗ: “Nàng cố chịu một xíu, đợi bọn họ đi đã.”
Chàng còn chưa kịp dứt lời thì một người trông có vẻ là đầu bếp đã đi vào, nhìn núi củ cải hỏi, “Tất cả củ cải đều để đây à?”
Tiểu đồng nghe thấy tiếng hỏi sau lưng vội quay lại trả lời: “Đều ở đây thưa đầu bếp Hoàng.”
Đầu bếp Hoàng gật gù với vẻ hài lòng, “Được rồi, mấy đứa đi làm việc đi, cứ giao chỗ này cho ta.”
Hai tiểu đồng rời khỏi đó.
Đầu bếp Hoàng cầm củ cải ở ngay đỉnh lên ngắm, “Trông tươi ngon phết.”
Hắn tiện tay đặt củ cải đó lên thớt, lôi con dao phay sáng loáng ra mài mấy lượt.
Trường Ly nghe tiếng lưỡi dao mài trên đá mà thấy run hết cả rễ.
Nàng không muốn làm củ cải nằm trên thớt đâu!
Yên Cửu cũng hơi rén.

Chàng nhìn chằm chằm con dao lóe ánh sáng lạnh đang đe doạ tính mạng củ cải nằm trên thớt mà đầu bếp Hoàng đang cầm.
Chàng liều lĩnh đá mạnh củ cải trước mặt.
“Rầm!”
Núi củ cải bỗng đổ ầm ầm, mấy củ cải trắng mập lục cục lăn xuống đất.
Đầu bếp Hoàng đang cầm day phay khựng lại ngay.

Hắn nhíu mày nhìn mớ củ cải dưới đất.
“Chắc chắn đám tiểu đồng lại làm biếng rồi, mỗi chuyện xếp củ cải mà cũng làm không ra hồn.”
Vừa nói, hắn vừa xắn tay áo lên, ngồi xổm xuống nhặt củ cải.

Yên Cửu thừa dịp đó bới sâu xuống, “Bé Trường Ly, nàng ở đâu thế?”
Trường Ly cố giãy giụa để cựa người nhích ra khỏi đống củ cải, “Ta ở đây!”
Yên Cửu kéo một cái lá, “Đây là lá của nàng hả?”
“Xuống tí nữa.” Trường Ly khẽ nói.
Yên Cửu mò xuống, kéo thử từng chiếc lá bên dưới.
“Á đau!” Trường Ly gào lên.
Mắt Yên Cửu sáng rực, tìm thấy rồi.

Chàng vội túm lấy cái lá kia, bắt đầu cố kéo mạnh nó ra.
“Phựt!”
Hai củ cải ôm lấy nhau lục cục lăn vào trong góc.
Hoàng sư phó hoang mang quay đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy củ cải vương vãi khắp đất.
Trường Ly xoa cái đầu đau buốt, có cảm giác là hình như mình bị trọc rồi.
Yên Cửu chột dạ liếc nhìn chiếc lá bị rách mất một nửa của nàng, thúc giục: “Bọn mình mau đi thôi.”
Hai củ cải kiễng mũi chân lên, áp sát tủ chén nhích từng tấc một về phía cửa.
Hễ đầu bếp Hoàng ôm mớ củ cải đứng dậy là bọn họ lập tức đứng im không nhúc nhích.
Hễ đầu bếp Hoàng sư ngồi xuống nhặt củ cải là bọn họ lại thận trọng đi tiếp.
Đến chỗ ngạch cửa gỗ cao hai tấc, hai củ cải liếc nhau rồi xếp chồng lên nhau mà lăn.
Bàn tay đang nhặt củ cải của Hoàng sư phó đơ ra giữa khoảng không.

Hắn lấy làm lạ ngoái ra cửa nhìn một cái, cứ cảm thấy như có thứ gì vừa đi ngang qua.
Sau ngạch cửa, hai củ cải vẫn còn sợ khiếp vía, đang nín thở dùng lá vỗ ngực.
Trường Ly hoang mang nhìn quanh, “Bọn mình nên chạy đi đâu đây?”
Yên Cửu cũng không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

Bọn họ được tiểu đồng bỏ vào sọt tre mang tới đây nên không biết mình từng đi qua những đâu.

Chàng chỉ bừa một hướng, “Hướng kia đi.”
Hai củ cải lén lút lên đường.
Trường Ly vừa nép sát vào tường đi vừa ngẩng lên nhìn trời.
Mặt trời đã lên cao, giờ đang là buổi trưa.
“Hôm nay đã là ngày thứ bảy, ráng chịu hết đêm nay là mai qua cửa rồi.”
Yên Cửu thận trọng quan sát hai bên, sợ thình lình có ai đó xông ra túm bọn họ mang vào bếp.
Ở ngã rẽ phía xa xa có một bóng người đang đi tới.

Yên Cửu vội túm lấy lá Trường Ly, “Đằng trước có người!”
Hai củ cải lập tức vùi mình vào bồn hoa bên đường, chen trong đám hoa cỏ được chăm sóc cẩn thận xung quanh.
Bóng người kia chầm chậm tiến lại gần.

Đó là một đạo quân mặc áo dài đang đi thẳng một mạch không hề để ý tới bồn hoa này.
Trường Ly và Yên Cửu thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng đạo quân nọ lùi về sau hai bước, quay lại nhìn.
Hai củ cải sợ tới mức nín thở, chăm chú nhìn khuôn mặt mỗi lúc một phóng đại trước mắt mình.
Đạo quân nhìn mấy cái lá củ cải chẳng hợp với hoa cả xung quanh rồi thò tay khảy mấy cái.
“Ở đây mọc ra hai cây cỏ dại xấu dữ vậy từ hồi nào thế? Sao bọn đạo đồng không chịu nhổ?”
Trường Ly tức đến độ suýt dựng hết lá trên đầu lên.
Xấu à? Ông chê ai xấu hả?
Ngay cả lá củ cải mà cũng không biết, đúng là lão khốn không nắm vững thường thức!
Đạo quân ngắm nghía “hai cây cỏ dại” rồi vân vê cằm, trầm ngâm nói: “Trông rõ ngứa mắt, phải gọi người tới nhổ đi mới được.”
Ông ta cất bước đi về phía trước, tính gọi đạo đồng tới nhổ cỏ.
Đạo quân vừa đi là Trường Ly đã dùng cả lá lẫn rễ leo ra khỏi bồn hoa, vẩy đất bám trên người đi rồi nhìn theo đạo quân kia chửi đổng, “Ông mới là cỏ dại thì có!”
Yên Cửu cũng nhảy khỏi bồn hoa, kéo nàng lại, “Củ cải bọn mình vốn giàu lòng khoan dung.

Nàng đừng chấp loài người làm gì, mau chạy trốn thôi.”
Trường Ly bèn chầm chậm chạy theo chàng.
Khi đạo quân kia dẫn đạo đồng tới cạnh bồn hoa thì chỉ trông thấy hai hố đất, “Ủa cỏ đâu rồi?”
Đạo đồng lấy xẻng san bằng hố đất, nghiêm túc hỏi: “Có phải đạo quân nhìn nhầm không ạ? Bọn con chăm chút bồn hoa này kỹ lắm, sao lại có cỏ dại được?”
Đạo quân khẽ nhíu mày, “Rõ ràng lúc nãy đi ngang qua đây ta đã nhìn thấy hai cây cỏ dại mà, một cây trong số chúng còn bị rách lá trông xấu hoắc."
Đạo đồng nhìn mặt trời trên đầu.


Trời còn đang sáng, hôm nay đạo quân lại không say, thế mà cứ nói bậy bạ gì thế không biết.
Cậu ta đáp chiếu lệ: “Chắc ngài nhìn nhầm đấy ạ.

Để chuẩn bị cho tiệc củ cải nên bọn con đã bỏ công dọn dẹp cả khu vườn, không hề bỏ sót cọng cỏ dại nào đâu ạ.”
Cùng lúc đó, Trường Ly và Yên Cửu đang bị lạc trong sân.
Mấy khu vườn ở đây trông giống hệt nhau, đường đi thì lại quanh co ngoằn ngoèo.
Hai củ cải lùn tẹt chỉ có thể tầm nhìn mấy trượng nên đi lòng vòng một hồi lại quay lại điểm xuất phát.
Trường Ly dang nắng tới khát khô cổ.

Mấy hôm trước bọn họ đều vùi người dưới linh đất, được linh khí tẩm bổ nên không thấy đói khát gì cả.
Giờ phải lội nắng chang chang nên thấy mệt mỏi cùng cực.
Lúc đi ngang qua cái ao nhỏ đến lần thứ ba, Trường Ly không kìm được mà đứng lại.
“Yên Tiểu Cửu, ta muốn ngâm nước một chút.”
Yên Cửu nhìn cái ao sờ sờ trước mắt, có cảm giác như hơi nước mát lạnh tạt vào mặt nên cũng hơi lung lay.
“Thế bọn mình ngâm tí nhé?”
“Bùm! Bùm!”
Hai củ cải thi nhau nhảy xuống ao khiến nước bắn tung tóe.
Trường Ly vùi hết lá xuống nước, thoải mái thở dài: “Cứ như vừa sống lại ấy.”
Yên Cửu chui xuống nước, ùng ục phun ra một mớ bọt khí rồi trồi lên vẩy hết nước dính trên lá đi.
“Nước này có linh khí, nàng ráng hút nhiều chút coi như lót dạ.”
Trường Ly nghe vậy lập tức lặn sâu xuống.
Bấy giờ trên bờ ao bỗng có tiếng nói chuyện.
“Đạo quân, ngài vào cái đình cạnh ao ngồi đi, để con đi pha cho ngài bình trà.

Hôm nay trời nắng nôi thế này, vừa rồi ngài hoa mắt nhìn nhầm là chuyện hết sức bình thường.”
Tiếng nói mỗi lúc một gần, bóng người quen thuộc kia đi vào cái đình hóng gió bên bờ ao, ngồi xuống quay mặt nhìn ra ao.
Trường Ly đang vùi hết người vào tự dưng cứng đờ ra, “Yên Tiểu Cửu, đó là cái lão đạo quân đui mắt ban nãy!”
Yên Cửu chưa kịp nói gì thì đạo quân ngồi trong đình hóng gió đã hướng mắt về phía này.
Vốn dĩ ông ta chỉ lơ đễnh liếc ngang, nhưng khi nhìn thấy mấy cái lá củ cải dập dềnh trên mặt nước thì dừng lại ngay.
Đạo quân bỗng mở to mắt, đứng phắt dậy đi ra ngoài rìa đình, vịn tay vào lan can gỗ, khuynh người về trước.
“Sao, sao cái lá bị rách một nửa kia trông quen thế không biết!”.