Edit: Naughtycat
 
Hai người mang tâm tư khác nhau trở về Thiên Kiếm tông, sau khi về đến Vấn Kiếm phong, Tần Tử Thực trở về phòng mình bế quan.

Vừa lúc Tô Thanh Y có thời gian trở về mở ra, sắp xếp lại một chút chuyện của Huyền Thiên môn.

Chuyện của Tống Tùng quả thực đã cho nàng manh mối, nàng bị mất ký ức trong một đêm, sau đó bạn bè thân hữu mất hết, trở thành tà ma. Trước khi mất đi ký ức chỗ duy nhất không bình thường chính là có tà khí tồn tại. Mà bây giờ Tống Thiến lại nói nàng đã bị tà khí ăn mòn, như vậy đêm hôm đó, có phải nàng đã bị tà khí ăn mòn hay không?

Nhưng nếu bị tà khí ăn mòn dẫn đến phạm phải sai lầm lớn, sao lại không phát hiện ra chứ. Hơn nữa, năm đó tà khí ở Tinh Vân môn xuất hiện như thế nào?

Hơn nữa, người đứng phía sau chỉ điểm Tống Tùng là ai? Người này nhắc đến nàng, chẳng lẽ người này cũng có liên quan đến chuyện của mình năm đó?

Tô Thanh Y suy tư, lấy ra xem trong chốc lát, cũng không phát hiện được manh mối gì, chỉ có thể biết trận pháp này bố trí như thế nào.

Đây là một trận pháp chí âm chí tà chí sát. Dùng một hồn sống chứa sát khí làm mắt trận, đưa thêm người sống vào, trước có tiểu trận, ba người trong tiểu trận là một trận, luyện hoá hồn phách huyết nhục ba người, đổ vào trong hồn thể của một người, mà cái hồn thể này, chính là trung trận, mỗi mười tiểu trận cung cấp nuôi dưỡng một cái trung trận, nuôi dưỡng mười cái trung trận hoàn chỉnh, sau đó lại rút ra thần hồn của bọn họ, đại trận lập tức sẽ khởi động, tất cả mọi thứ trong trận đều là tế phẩm cung cấp cho hồn phách cường đại đã được trung trận cung cấp nuôi dưỡng lớn dùng ăn.

Sau khi hoàn thành đại trận, sinh hồn này hoá thân thành Tà Long, có lực lượng cường đại, bất tử bất diệt, lấy giết chóc làm niềm vui, làm hại nhân gian.

Dù là vậy Tống Tùng cũng khăng khăng muốn cho Tống Thiến thành Tà Long, có thể thấy được rốt cuộc Tống Tùng đối với người trên thế gian này có bao nhiêu thất vọng.

Nghĩ đến Tống Tùng, Tô Thanh Y không khỏi thở dài, không muốn nghĩ nhiều nữa, dứt khoát nói chuyện phiếm với hệ thống, thương lượng bước tiếp theo của kế hoạch.

“Ngươi nói hắn không có chí khí như vậy, ngay cả tu luyện cũng không chịu, có phải muốn hắn thành Thần hơi khó rồi không?”

Hệ thống: “Cái này phải xem ở ngươi.”


“Ta làm sao?” Tô Thanh Y có chút bất đắt dĩ, hệ thống lạnh như băng nói: “Ngươi có mấy lựa chọn: Một, làm cho hắn yêu ngươi, vì ngươi mà phấn đấu.”

Tô Thanh Y: “Chúng ta đổi khuôn mặt đi rồi hãy thảo luận vấn đề này.”

Hệ thống: “Hai, ngươi trở nên rất mạnh, giết chết người hắn yêu, vì để giết ngươi, hắn quyết định thành Thần.”

Tô Thanh Y: “...”

Cái chuyện hy sinh bản thân để tạo phúc cho chủ nhân là nàng không làm đâu nhé.

Nhìn ra nàng không bằng lòng, hệ thống nói tiếp: “Thứ ba, ngươi theo bản đồ đi hái các loại kỳ trân dị quả nuôi hắn, hắn không tu luyện, chúng ta dùng linh đơn diệu dược ném vào người hắn. Sau đó ngươi phụ trách bảo đảm đạo tâm của hắn thuần khiết, hắn không được gặp yêu nữ phá hoại. Nhất là nữ chính!”

“Đã hiểu!” Tô Thanh Y gật đầu, nghiêm túc nói: “Vì sao ngươi phải nói phương án có thể dùng được nhất xuống cuối cùng?”

Hệ thống: “Cho ngươi cơ hội cự tuyệt.”

“Còn có một vấn đề,” Tô Thanh Y đột nhiên nhớ tới: “Tạ Hạ Đàm có lẽ đã biết ta là đệ tử của Thiên Kiếm tông, hắn tìm đến cửa thì làm sao đây?”

Hệ thống: “Hắn tạm thời không đến được.”

“Vì sao? Hắn bị ta một kiếm đâm chết?” Tô Thanh Y hơi kinh ngạc, tuy rằng biết khả năng đó không lớn nhưng vẫn vô cùng hưng phấn. Hệ thống trầm mặt một lát cuối cùng vẫn nói: “Hắn phải dưỡng thương, tạm thời không đến được, ngươi chuẩn bị làm việc thứ nhất trước đi.”

“Chuẩn bị cái gì cơ?”

“Tu luyện, mạnh lên, nuôi nấng mục tiêu nhiệm vụ, còn nữa, tiếp tục đoạt vị trí của nữ chính.”

Nói xong, trên màn hình lập tức xuất hiện mấy dòng chữ sáng:

Nhiệm vụ: Cản trở kịch bản, cứu vớt Nhiễm Thù

Ban thưởng: 500 tích phân

Tiếp thu / Cự tuyệt

Quả quyết điểm vào chữ tiếp thu, giao diện hiện lên một đống chữ sáng, hệ thông lạnh lùng nói: “Theo cốt truyện, một tháng sau mở ra Bồng Lai bí cảnh, Tinh Vân môn để cho Nhiễm Thù, Trầm Trúc dẫn người đi vào, nhưng bí cảnh đột nhiên sụp đổ, hai người Nhiễm Thù, Trầm Trúc bị trọng thương, bị kẻ thù phát hiện đuổi giết đến gần Thiên Kiếm tông, Trầm Trúc vì bảo vệ Nhiễm Thù mà chết, vào lúc mấu chốt Nhiễm Thù gặp được Tần Tử Thực, Tần Tử Thực cứu Nhiễm Thù, dốc lòng chăm sóc, tình cảm hai người tiến thêm một bước...”

Bồng Lai bí cảnh là bí cảnh do Bồng Lai các quản lý, chuyên dùng để cho đệ tử thí luyện, mở ra hàng năm, trong thập đại môn phái có ít nhất năm phái mang theo đệ tử đi vào. Bởi vì trong bí cảnh có ít bảo vật thích hợp với Kiếm tu, cho nên Thiên Kiếm tông cùng Nhất Kiếm môn rất ít khi tham dự việc này.

Hệ hống đọc từng câu từng chữ trên màn hình, Tô Thanh Y xác nhận Thiên Kiếm tông sẽ không có việc gì, chỉ quan tâm một chuyện: “Trầm Trúc chết? Còn là chết vì Nhiễm Thù?”

Trầm Trúc là sư huynh của nàng, là đồ đệ đầu tiên sư phụ nàng thu nhận, vốn cũng coi như là thiên phú trác tuyệt, mới ba trăm tuổi đã đi vào Xuất Khiếu, nhưng mà nếu so với những thiên tài như Tô Thanh Y, Tạ Hàn Đàm, Tần Tử Thực thì cũng trở nên ảm đạm thất sắc. Năm đó hắn vốn muốn trở thành thủ đồ của Chưởng môn Thanh Vân môn, lại vì sự xuất hiện của Tô Thanh Y mà mất đi tư cách, cảnh ngộ như thế, người bình thường cũng không thể dửng dưng đối mặt được, nhưng Trầm Trúc lại không như thế, dường như hắn hoàn toàn không để ý, nói hắn là Phù tu, không bằng nói hắn là một Thiền tu.

Tô Thanh Y nhớ được, hằng năm hắn mặc một bộ áo choàng bằng vải bố, mang theo một cái đấu lạp[1], tay cầm một cây trượng Thanh Trúc, đi khắp thiên hạ, thỉnh thoảng trở về một lần cũng mang rất nhiều lễ vật cho nàng. Thời điểm nàng vẫn còn là con nít, hắn đã là cái dạng này, sau này nàng thành Hợp Thể Kỳ đại năng..., hắn cũng chưa từng có thay đổi gì.
[1] Đấu lạp: Mũ rơm rộng vành.

Nghĩ đến Đại sư huynh ấm áp, Tô Thanh Y lại cảm thấy mắt có chút chua xót, vì thế nàng lập tức nói: “Hiện tại muốn ta làm gì? Ta nhất định đảm bảo sẽ hết sức cẩn thận...”

“Học kiếm.” Hệ thống lạnh lùng nói: “Đến lúc đó ngươi không thể bại lộ thân phận của ngươi, đều là ngừơi quen trước kia, tốt nhất ngươi thu liễm một chút.”

“Đã hiểu.” Tô Thanh Y gật đầu, quyết tâm một tháng này phải tu luyện thật tốt.

Nghỉ ngơi đến sáng sớm ngày thứ hai, lại muốn bắt đầu luyện công buổi sáng, Tiết Tử Ngọc vẫn như cũ dẫn người đến cửa đón nàng, lần này đến nhiều người hơn, Đan Nhiễm, Tinh Hà, Mạc Vân đều có mặt, vừa thấy nàng đi từ trong phòng ra, Đan Nhiễm lập tức vội vàng nói: “Tô sư muội, lần này ngươi chịu khổ rồi, nhanh há miệng, ăn viên dược.

Nói xong, không đợi Tô Thanh Y phản kháng, liền nắm lấy cằm Tô Thanh Y nhét một viên đan dược vào.


Tinh Hà, Mạc Vân bình thường hơn nhiều, Tinh Hà nhẹ nhàng thở ra, tuỳ tiện nói: “Haiz, tu vi của sư huynh không tốt, vẫn là không bảo vệ được ngươi, ngươi không có việc gì là tốt rồi.”

Mạc Vân cũng gật đầu theo, nghiêm túc nói: “Sư muội về sau ta sẽ nỗ lực tu luyện, bảo vệ ngươi thật tốt!”

“Hiện tại mới nói cái này à,” Tiết Tử Ngọc kéo dài giọng, có chút bất mãn nói: “Đừng chậm trễ đệ tử phong chúng ta luyện công buổi sáng!”

Nói xong, Tiết Tử Ngọc nhìn về phía Tô Thanh Y mỉm cười nói: “Thanh Y, đi, luyện công buổi sáng.”

“Vâng, sư huynh,” Tô Thanh Y cười khẽ, nhấc kiếm lên người nói: “Đi thôi.”

Nói xong, nàng dẫn đầu chạy ra ngoài, chúng đệ tử theo sát phía sau.

Hiện giờ nàng có thể bảo trì tốc độ không rơi đội cùng mọi người sánh vai, vì thế một mặt chạy một mặt hỏi Tiết Tử Ngọc: “Sư huynh, bây giờ chúng ta học đều là kiếm pháp cơ sở, khi nào mới bắt đầu học kiếm pháp tầng cao hơn?”

“Bất cứ lúc nào cũng được,” Tiết Tử Ngọc nhìn ra khát khao trong mắt nàng, kiên nhẫn giải thích: “Sau Trúc Cơ, hoặc là ngươi có thể chọn một sư phụ, ví dụ như ta, là đệ tử của Phù Dương đạo quân. Phù Dương chân quân là trưởng lão của Vấn Kiếm phong, cũng là sư phụ của Chưởng môn hiện giờ. Nhưng sư muội cứ khăng khăng muốn bái Phong chủ làm sư phụ, con đường này chính là đi không thông, như vậy thì phải xem ngộ tính của sư muội vậy, kiếm phổ ở Tàng Thư các có ngàn vạn, sư muội không ngại thì đi xem thử đi.”

“Vậy muốn tìm kiếm phổ phù hợp mình thì phải làm như thế nào?”

“Cài này thì dễ.” Tiết Tử Ngọc cười khẽ: “Sau khi sư muội vào trong các, liền bình tĩnh cảm thụ, kiếm phổ thích hợp với ngươi nhất tự nhiên sẽ đến tìm ngươi.”

Đều là bảo bối có chút linh tính.

Trong lòng Tô Thanh Y thầm nghĩ, nhẹ gật đầu.

Sau khi kết thúc chương trình học, Tô Thanh Y liền đi đến Tàng Thư các. Tàng Thư các của Thiên kiếm tông không khác nhiều so với Tinh Vân môn, chính là đi vào một nơi có khoảng sân lớn, trên sân có rất nhiều vết kiếm, nhìn qua giống như do múa kiếm tạo thành.

Tô Thanh Y ngồi xếp bằng trên bãi đất trống, nhắm mắt lại, dùng thần hồn đi đụng vào mấy kiếm phổ này đó.

Thần hồn vừa ra khỏi thân thể, theo ánh nhìn của thần hồn, trong sách ở đây giấu rất nhiều thư linh đang trốn tránh quan sát nàng. Thần hồn của nàng thân thiết đi lướt qua, chào hỏi từng cái thư linh, nhưng mà toàn bộ các thư linh đều run bần bật, không dám thân cận nàng.

Tô Thanh Y lắc đầu, không khỏi có chút chán nản, thần hồn nàng quá mạnh, nội tâm chi đạo lại quá cường thế, kiếm phổ bình thường đều sợ không dám đến gần. Một đường đi vào chỗ sâu nhất, đột nhiên loé lên một trận ánh sáng vàng, Tô Thanh Y vội vàng thu lại thần hồn, sau đó mở mắt.

“Vô Đạo,” nàng gọi ra kiếm linh, thiếu nữ đứng kế bên dáng vẻ phục tùng rũ mắt xuống, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo lúc đầu, cung kính nói: “Chủ nhân.”

“Là bản nào?”

“. “ Vô đạo hơi hoài niệm: “Chủ nhân trước của Vô Đạo vừa lúc cũng học là bản này, .”

Tô Thanh Y gật đầu, trực tiếp đi đến chỗ sâu nhất, sau đó dừng lại ở chỗ mới tìm được, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Sau đó lập tức nhìn thấy được bản .

Giờ khắc này, nó còn tỏa ra ánh sáng vàng nhàn nhạn, Tô Thanh Y vươn tay ra, quyển sách lập tức tản ra một trận kim quang công kích nàng. Khóe miệng Tô Thanh Y... Cong lên, cười lạnh nói: “Muốn bị đánh? Vô Đạo,” Nàng gọi Kiếm Linh một tiếng: “Câu thông với nàng ta một chút, làm nàng biết rõ địa vị của ta.”

“Vâng, chủ tử yên tâm, ta nhất định có thể thuyết phục nàng!” Nói xong, Kiếm Linh bay vọt vào trong sách, sau khi hai linh thể liến thoắng một đống ở trong sách, sách bất đầu run lẩy bẩy, một lúc sau, sách nhận mệnh bay ra, Vô Đạo trở lại kiếm, nghiêm túc nói: “Chủ nhân, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn.”

Sách chậm rãi bay xuống lòng bàn tay Tô Thanh Y, nàng mỉm cười, sờ sờ trang sách nói: “Yên tâm, ta sẽ đối với ngươi thật tốt, phải ngoan.”

Sách run lên, Thư linh không giống với Kiếm linh, không cố ý ra thả ra thần hồn, là không có cách nào giao lưu, mà Kiếm linh bởi vì ngươi tâm ý tương thông với kiếm, cho nên tuỳ thời tuỳ chỗ có thể câu thông.

Bắt được giản phổ, Tô Thanh Y hài lòng trở về trong viện của mình, vừa mới đến sân, liền nhìn thấy Tiết Tử Ngọc đứng ở cửa ra vào đợi nàng, nàng không khỏi cười nói: “Aiyo, sư huynh, đứng ở cửa ra vào làm gì thế?”

Nói xong, nàng đi đến trước mặt hắn, nói: “Đi vào uống trà nhé? Sao Vãn Thu không tiếp đãi ngươi?”

“Hôm nay sư muội hỏi ta chuyện kiếm phổ, ta đoán là sư muội muốn đi tìm kiếm phổ, cho nên ở chỗ này chờ, muốn nhìn một chút rốt cuộc sư muội được vị cao nhân nào ưu ái.”


Hắn cúi đầu, ánh mắt dừng trên quyển sách trên tay Tô Thanh Y rồi lại nhíu mày. Trực giác Tô Thanh Y cảm thấy không đúng, vừa hồi hộp vừa bất an nói: “Sư huynh, kiếm phổ này có vấn đề à?”

“Không có vấn đề,” Tiết Tử Ngọc ngẩng đầu lên, lông mày giãn ra, thở dài nói: “Chỉ là không nghĩ đến sư muội lại có thiên tư trác tuyệt như thế ở lĩnh vực Kiếm tu chi đạo, thế nhưng có thể được sự ưu ái của Thập phương kiếm. Kiếm phổ này là kiếm phổ trung đẳng,” nói xong, trong mắt Tiết Tử Ngọc có hoài niệm: “Là sát chiêu năm đó của Thanh Tuyệt kiếm tiên đã phi thăng. Tuy là trung đẳng kiếm phổ, nhưng vượt cấp giết cao đẳng tuyệt đối không phải là vấn đề.”

“Lợi hại như vậy...” Tô Thanh Y ngẩn người, Tiết Tử Ngọc gật đầu, mỉm cười nói: “Cho dù là thế nào đều chúc mừng sư muội.”
 
 
Tiểu kịch trường:
 
Tần Tử Thực hỏi Tô Thanh Y: “Ngươi nói thật với ta đi, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu người rồi?”
 
Tô Thanh Y: “??? Không phải chỉ có ngươi à?”
 
Tần Tử Thực: “Rốt cuộc ngươi thả thính bao nhiêu người rồi?”
 
Tô Thanh Y: “A, cái đó ngay cả ngươi cũng không có nha.”
 
Tần Tử Thực cười lạnh: “Trầm Trúc là ai?”
 
Tô Thanh Y: “Đại sư huynh của ta...”
 
Tần Tử Thực: “Sư huynh sư muội tất cả gian tình, cái này bỏ đi, thế Tạ Hàn Đàm thì sao?”
 
Tô Thanh Y: “Đồ đệ của ta...”
 
Tần Tử Thực: “Sư phụ đồ đệ tất có thâm tình.”
 
Tô Thanh Y: “...”
 
Tần Tử Thực: “Ngươi còn nói với ta là không thả thính ai à?”
 
Tô Thanh Y: “Ta thề, ta thực sự không thả thính...”
 
Tần Tử Thực: “Thế nhóm bọn hắn đến thế nào?”
 
Tô Thanh Y: “Đều là bọn họ thả thính ta!”
 
Tần Tử Thực: “Ta đâu?”
 
Tô Thanh Y: “Chúng ta thả thính nhau.”
 
Tần Tử Thực: “Ừ...”