Edit: Naughtycat
 
Tần Tử Thực ôm Tô Thanh Y một lúc lâu mới từ từ bình tâm lại. Tô Thanh Y thận trọng quan sát vẻ mặt hắn nói: “Tần Tử Thực, chúng ta đi ra ngoài trước nhé?”
Dường như Tần Tử Thực đã tỉnh táo lại, gật đầu buông nàng ra. Nhìn thấy hoa văn hình ngọn lửa ở mi tâm của nàng, hắn nhíu chặt mày, dùng tay vuốt lên lập tức ẩn đi hoa văn, lúc này mới buông lỏng ra, hờ hững nói: “Đi thôi.”

Nói xong hắn xoay người rời đi, Tô Thanh Y vội vàng đi theo, dường như Vô Đạo còn chưa thể định thần lại từ trong sợ hãi, run run nói: “Hu hu hu, chủ nhân, ta thấy bị tổn thương mà.”
“Vô Đạo,” Tô Thanh Y nhíu mày hỏi: “Ngươi có thấy Tần Tử Thực hơi không bình thường không?”
“Vấn đề này vì sao ngươi không hỏi ta?” Đột nhiên giọng hệ thống vang lên, Tô Thanh Y bĩu môi: “Lúc này ta có phần không tin tưởng ngươi.”
“Ngươi có ý gì?” Hệ thống bất mãn nói.
“Ngược lại ngươi nói với ta xem, cái tiêu chuẩn nào gọi là tốt nhất cho ta vậy?”
“Bây giờ ngươi đã là Đại Thừa kỳ, chân tướng chuyện năm đó ngươi cũng đã biết hơn một nửa rồi, không có ta ngươi có làm được không? Cầu phú quý trong nguy hiểm đó chị gái à.”
Hệ thống có chút sụp đổ. Tô Thanh Y hừ nhẹ một tiếng, không thể không nói những lời này của hệ thống thật ra rất đúng.
“Được rồi,” Nàng thỏa hiệp, buồn bực nói: “Vậy ngươi có thể nói rõ với ta, rốt cuộc Tần Tử Thực xảy ra chuyện gì không?”
“Hắn không qua nổi Tâm Ma kiếp! Lẽ nào ngươi không phát hiện ra à?!”
Hệ thống đau khổ nói: “Tô Thanh Y ơi là Tô Thanh Y, sao ngươi sống qua hai kiếp rồi mà vẫn không học được cách quan tâm tới người khác vậy? Yêu thích một người không phải là mỗi ngày nói miệng là được, ngươi phải dùng trái tim thấu hiểu tấm lòng của đối phương.”
Nói xong, hệ thống vang lên tiếng “Đinh”, nhảy ra một giao diện nhiệm vụ.

Miêu tả nhiệm vụ: Giúp Tần Tử Thực vượt qua Tâm Ma kiếp, giải trừ vướng mắc của Tâm Ma.

Điểm thưởng: 3.000
Tiếp thu/Từ chối

Nhiệm vụ này có thể từ chối, nhưng dù cho không có nhiệm vụ này, khi biết Tần Tử Thực có Tâm Ma, đương nhiên Tô Thanh Y cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, sau khi nàng im lặng ấn tiếp thu thì vội vàng đuổi kịp nam nhân phía trước, nắm chặt lấy tay đối phương.
Tần Tử Thực hơi ngạc nhiên quay người lại cúi đầu nhìn nàng. Tô Thanh Y nở một nụ cười thật tươi nói: “Sao không đợi ta đi cùng?”
“Ta sợ đằng trước có nguy hiểm,” Tần Tử Thực ôn hòa nói: “Ta muốn đi trước xem sao.”
Lúc này Tần Tử Thực rất bình tĩnh, lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt bình thường, Tô Thanh Y đi theo hắn tới cổng sáng kia, vừa lặng lẽ quan sát hắn, vừa âm thầm suy tính về trạng thái của hắn bây giờ. Sau khi hai người nắm tay đi ra khỏi cổng sáng thì ánh sáng chói mắt lập tức ập tới, Tần Tử Thực giơ tay lên che mắt cho nàng, sau khi nàng từ từ thích ứng thì kéo tay Tần Tử Thực ra, đập vào mặt lập tức thấy một nơi chim hót hoa nở, một đống người nằm lộn xộn trên mặt đất. Tần Tử Thực buông Tô Thanh Y ra, đi đến chỗ đống người này, từ giữa đống người xách ra một thanh niên áo bào trắng viền đỏ, sốt ruột nói với Tô Thanh Y: “Nhanh bỏ hồn phách của Phượng Ninh vào.”
Tô Thanh Y vội chạy qua, từ trong Ngũ Hành châu tìm ra hồn phách của Phượng Ninh, Tần Tử Thực bảo vệ cho hồn phách quay về thân thể, sau đó lại đút thêm vài viên Cố Hồn đan để dưỡng thần rồi cõng Phượng Ninh lên nói: “Về Thiên Kiếm tông trước đi.”
“Được.”
Tô Thanh Y gật đầu, nói xong cũng cầm lấy Vô Đạo, chém một kiếm vào không trung, chỗ giao nhau của trời và đất bị chém ra một vết rách, Tô Thanh Y chạy đến bên cạnh Tần Tử Thực, cười híp mắt nói: “Chúng ta từ trong bí cảnh đi ra ngoài thôi.”
Tần Tử Thực nhìn qua vẻ mặt muốn được khen của nàng, không kiềm được bật cười, gật đầu nói: “Thật là lợi hại quá mà.”
“Chứ sao chứ sao,” Tô Thanh Y đi theo hắn ra khỏi bí cảnh, tự hào nói: “Ta nói chàng nghe ta làm Đại Thừa kỳ rất giỏi đó.”
“Ừ.”
“Ta chỉ thua một trận duy nhất…” Tô Thanh Y buồn bã than vãn: “Chính là trong tay Tĩnh Diễn đạo quân đó.”
Tần Tử Thực cứng người, khiêng Phượng Ninh rũ mắt nói: “Xin lỗi.”
“Vậy không phải chàng phải thương ta nhiều hơn nữa à?” Tô Thanh Y làm nũng. Tần Tử Thực gật đầu, nghiêm túc nói: “Sau này ta sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương nàng. Kể cả là chính ta.”
Tô Thanh Y ngẩn người đi ra khỏi bí cảnh cùng hắn. Vừa ra khỏi bí cảnh đã nhìn thấy bên ngoài đứng một nhóm người, gần như người của các môn phái lớn đều có mặt, thấy Tần Tử Thực cõng Phượng Ninh và Tô Thanh Y đi đến, Tống Húc thở phào một cái, vội vàng chạy lên hỏi: “Sư huynh, tình hình bên trong thế nào rồi?”
Trên đường ra ngoài Tô Thanh Y lập tức che tu vi của mình lại, người ở đây trừ khi là Độ Kiếp kỳ, nếu không sẽ không nhìn ra thay đổi của nàng. Nàng ngoan ngoãn đi theo phía sau Tần Tử Thực, lúc Tần Tử Thực nói chuyện với Tống Húc thì đánh giá xung quanh mình. Nơi này là Lâm Hải thành, không giống với không khí yên tĩnh lúc nàng đi vào, lúc này Lâm Hải thành rực rỡ xanh biếc như mùa xuân, bừng bừng sức sống. Rất nhiều tu sĩ tập hợp ở đó, trên khuôn mặt có chút sốt ruột, một nữ tu sĩ cầm sáo trúc của Huyễn Âm cung tiến lên, cung kính nói với Tô Thanh Y: “Vị đạo hữu, không biết ngài ở trong mật cảnh có nhìn thấy đệ tử Huyễn Âm cung không?”
Nữ tử này thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng tu vi cũng đã là Hợp Thể kỳ, rõ ràng là một trong những Trưởng lão lánh đời của Huyễn Âm cung. Tô Thanh Y chắp tay chào một cái, nghiêm túc nói: “Sư phụ đã mang tất cả hồn phách của người sống ra ngoài, về phần chuyện sau này, chỉ có thể là đã làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời thôi. Nhưng ta cũng có chuyện muốn hỏi tiền bối, lúc chúng ta đi vào, Bồng Lai hoang tàn vắng vẻ, bây giờ chuyện gì xảy ra lại khiến cho đệ tử các phái tập trung ở đây đông vậy?”
“Tại hạ là Tiêu Tố, tiểu hữu không cần phải khách khí như vậy. Tiểu hữu và Tĩnh Diễn đạo quân bị nhốt trong bí cảnh, tất nhiên không biết, một thời gian trước, trên bầu trời Bồng Lai có xuất hiện Tà Long bay lên trời làm kinh động đến các đại môn phái, Tà Long này hết sức không bình thường, sau khi xuất hiện không lâu lập tức tiêu diệt ba môn phái nhỏ, sau đó biến mất không có dấu vết. Các môn phái lớn lo lắng không ngớt nên lập tức đến đảo Bồng Lai để điều tra, sau khi đến thì thấy Bồng Lai bí cảnh bị ánh sáng đỏ bao trùm trôi lơ lửng ở trên bầu trời, bọn ta cứ điều tra như vậy cho đến khi Tĩnh Diễn đạo quân đi ra cùng ngươi, thì trong lòng mới bình tĩnh phần nào.”
“Tà Long?” Tô Thanh Y bị từ này hấp dẫn lực chú ý, truy hỏi: “Là tà khí biến thành rồng à?”
Tiêu Tố gật đầu, Tô Thanh Y lập tức nhớ về lúc trước Tống Tùng dưỡng hồn cho Tống Thiến, tuy rằng cuối cùng Tống Thiến hóa rồng thất bại, nhưng dường như mục tiêu cũng hóa thành một con Tà Long như vậy. Hôm nay nàng đã cố gắng quấy rối sự vận chuyển của trận pháp này, rõ ràng đã cứu được tất cả hồn phách của mọi người về rồi, vì sao còn thành công hóa rồng được?
Nghĩ tới đây, đột nhiên nàng ý thức được một vấn đề, bọn họ đều đã ra khỏi bí cảnh, nhưng âm thanh báo nhiệm vụ Bồng Lai hoàn thành vẫn chưa vang lên, Tô Thanh Y vội vàng gọi hệ thống: “Hệ thống, nhiệm vụ Bồng Lai đã hoàn thành chưa?”
“Thành công một nửa, thưởng cho ngươi một nửa điểm tích phân, kí chủ thật lợi hại quá đi!” Dường như hệ thống đang rất vui vẻ: “Dựa theo tình tiết của kịch bản thì toàn bộ Bồng Lai sẽ bị chìm xuống, bây giờ Bồng Lai không còn linh mạch nhưng tất cả mọi người đều sống sót!”
Rốt cuộc thì đây là việc vui gì chứ!
Tô Thanh Y sụp đổ, sau khi Tần Tử Thực nói chuyện xong với Tống Húc, thì quan tâm đến Tô Thanh Y nhìn giống như ngẩn người ở bên cạnh: “Thanh Y, qua đây đưa Ngũ Hành châu cho hắn đi!”
“Được.” Tô Thanh Y vội vã từ trong cảm giác sụp đổ khi nói chuyện với hệ thống tỉnh lại, chạy vội về bên cạnh Tần Tử Thực, giao Ngũ Hành châu cho Tống Húc, sau khi nói rõ cách dùng Tống Húc và Tần Tử Thực lập tức nói lời từ biệt rồi đưa Phượng Ninh đang hôn mê bất tỉnh về Thiên Kiếm tông. Sau khi về tông, Tần Tử Thực giao Phượng Ninh cho Đệ Thất phong, sau đó định đi Nam Sơn tìm Vân Hư Tử, vừa ra đến cửa thì bị Tô Thanh Y gặp được, nàng nghĩ một chút rồi dùng một cái Ẩn Thân quyết len lén theo đuổi Tần Tử Thực, sau đó cùng tới Nam Sơn.
Vân Hư Tử đang đứng ngoài sân đút đồ ăn cho vịt, Tần Tử Thực vừa hạ xuống mặt đất, vịt lập tức bị dọa chạy trốn bốn phía, Vân Hư Tử giận đến mức giậm chân bình bịch, hùng hổ nói: “Cái đồ bất hiếu nhà ngươi, ngay cả vịt của sư phụ cũng bị dọa mất, trong lòng ngươi có còn người sư phụ là ta không hả?!”
“Sư phụ,” Sắc mặt Tần Tử Thực không đổi, hờ hững nói: “Ta khôi phục về Đại Thừa kỳ rồi.”
“Ta không mù!” Vân Hư Tử vừa bỏ vịt vào lồng, vừa nói: “Tìm ta có chuyện gì thế, đồ đệ của ngươi lại xảy ra chuyện gì à?”
“Không phải vấn đề của nàng ấy…” Trên mặt Tần Tử Thực hiện rõ vẻ phiền não, cau mày nói: “Ta không qua được Tâm Ma kiếp…”
Vân Hư Tử ngẩn người, đây không phải là lần đầu tiên Vân Hư Tử không qua Tâm Ma kiếp vẫn mạnh mẽ đột phá. Lần trước khi đột phá Đại Thừa, hắn cũng mạnh mẽ đè Tâm Ma kiếp xuống, nếu không phải đạo tâm của hắn chính trực, có lẽ đã nhập mà từ Độ Kiếp rồi.
Vân Hư Tử đứng thẳng người dậy, phủi phủi tay rồi ngoắc tay với hắn: “Ngươi đi theo ta.”
Tần Tử Thực gật đầu đi theo Vân Hư Tử vào trong động phủ. Tô Thanh Y ngẫm nghĩ một chút tăng thêm một lớp Ẩn Thân chú rồi cũng theo vào trong động phủ.
Sau khi đi vào, Vân Hư Tử mang theo Tần Tử Thực ngồi ở cạnh bàn trà, ông ta pha trà một cách văn nhã, hờ hững nói: “Tử Thực à, thật ra ngươi là người có thiên phú tốt nhất mà ta đã từng thấy. Lúc ngươi còn nhỏ, rốt cuộc ta cũng lo lắng tâm cảnh của ngươi không theo kịp tốc độ tu hành của ngươi, với thiên tư như vậy, nếu như tâm cảnh xảy ra vấn đề một ngày nào đó đọa Đạo nhập Ma, thì ta nên xử sự thế nào? Năm đó ta cho ngươi đi giết Nhiễm Diễm ma quân, là muốn cho ngươi nhìn thấy hậu quả của người có thiên tử tuyệt hảo nhập ma, rồi lấy cái đó tự cảnh tỉnh bản thân mình.”
“Nàng ấy rất tốt.” Tần Tử Thực không đầu không đuôi nói một câu. Vân Hư Tử có hơi khó hiểu: “Hả?”

“Nhiễm Diễm là một người rất tốt. Người bị nàng ấy ức hiếp nhất định đều là hiểu lầm nàng ấy thôi.” Tần Tử Thực nghiêm túc nói. Vân Hư Tử bị nghẹn lời, chuyển chủ đề tiếp tục nói: “Hai lần lịch kiếp thất bại, rốt cuộc Tâm Ma của ngươi là như thế nào?”
Ấm nước lục bục sôi, Tần Tử Thực im lặng không nói, Vân Hư Tử nhấc cái ấm ra đổ vào trong bình trà, cũng không giục hắn. Tần Tử Thực nhìn động tác của Vân Hư Tử, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Ta chấp nhất một người, mà nàng ấy lại vứt bỏ ta.”
“Ừ.”
“Nàng ấy vứt bỏ ta, là ta một cách chân thực nhất. Nàng ấy thích ta, lại chỉ là một hình tượng hão huyền thôi.”
“Hình tượng hão huyền gì?” Trà xanh rót vào trong chén, trong chén trà xanh nổi lên vài lá trà, Vân Hử Tử đẩy chén về phía Tần Tử Thực. Tần Tử Thực cau mày, suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên: “Ta của hiện tại là hình tượng không có thật mà thôi.”
“Con người chân thật nhất ở chỗ bỏ đi những tục vật, thiên tư là trời ban, dung mạo chỉ là một cái túi da, quyền thế địa vị xuất thân lại càng không có quan hệ với mình, một người thích một người, chấp nhất một người, chưa bao giờ do những thứ có thể vứt đi này, mà là thứ có thể đưa vào luân hồi gì đó. Mà những thứ có thể mang vào luân hồi mới là bản thân mình một cách chân thật nhất. Ta thường tự nghĩ ta giống như một thằng hề,” Tần Tử Thực nâng chén trà lên cười khổ: “Rõ ràng từ sâu trong đáy lòng không chịu nổi một kích, thế mà lại khoác lên người một cái túi da hoa mỹ. Nếu như không có vẻ đẹp này thì ai sẽ yêu ta chứ?”
“Năm đó, nàng ấy vứt bỏ ta…”
“Hôm nay nếu ta không có những thứ trên người này, dĩ nhiên nàng sẽ lại vứt bỏ ta…”
Tần Tử Thực một hơi uống cạn chén trà, trà hôm nay quá đắng, đắng đến mức trong lòng hắn khó chịu. Vân Hư Tử nghe lời của hắn lắc đầu, chậm rãi nói: “Tử Thực, ngươi phân chia quá rành mạch giữa nội tâm và vẻ ngoài rồi. Nhưng ngươi phải hiểu một điều, nếu ngươi nói nội tâm, thật ra cho dù là bản chất bên trong của một người, hay là tâm tính của một người, cho tới giờ đều do bên ngoài bồi dưỡng ra cả.”
“Xuất thân nghèo khổ, thuở nhỏ bị người giễu cợt chèn ép, rất khó ung dung tự tại; xuất thân nhà giàu quý tộc, từ nhỏ ăn sung mặc sướng không bị ai ngáng đường, rất khó cứng cỏi ngoan cường. Chẳng lẽ tâm tính của bọn họ đã được định sẵn từ lúc mới sinh sao? Đều do thứ mà ngươi nói là vật ngoài thân – tư chất, dung mạo, xuất thân, địa vị của người đó quyết định cả. Ngươi cần gì phải phân chia rạch ròi như vậy chứ? Cho dù như thế nào, hiện tại ngươi chính là Tần Tử Thực, có đại đạo tối cao, có tương lai rực rỡ, sao ngươi còn phải suy nghĩ đến ngươi chân thật nhất là cái gì chứ?”
Tần Tử Thực không trả lời, lặng im xoay xoay chén trà.
Đột nhiên hắn phát hiện, cho dù có nói cho Vân Hư Tử thì hắn cũng không thể giải thích rõ tình cảnh của mình được.
Bởi vì hắn có nhiều hơn người khác một kiếp, sao còn muốn nghĩ đến tận cùng ư? Vì hắn chỉ là hàng giả thôi, bỏ vào trong cái túi da này, sau đó lại một lần nữa yêu người đó.
Hắn sẽ để ý rốt cuộc là nàng yêu cái gì.
Hắn sẽ tự hỏi, nếu như nàng không yêu hắn thì phải chăng có một ngày nàng vẫn sẽ im lặng mà đi?
Hắn không nói thêm gì nữa để mặc Vân Hư Tử lải nhải cằn nhằn ở bên tai. Mà Tô Thanh Y lặng lẽ không tiếng động đi ra khỏi động phủ, trên đường về nàng lẳng lặng nghĩ về Tần Tử Thực.
Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện, hóa ra ở sâu trong nội tâm Tần Tử Thực lại có nhiều thấp thỏm lo âu như vậy, dù cho hắn đã tới được ngày hôm nay nhưng những thứ đó vẫn thủy chung đi theo hắn.
Nhưng mà hắn chưa từng mở miệng ra nói… À không phải.
Đột nhiên Tô Thanh Y nhớ ra, thật ra rất nhiều năm về trước, hắn đã từng nói.
“Tô Thanh Y, có một ngày nàng sẽ thấy thế giới rộng lớn, sau đó nàng sẽ phát hiện, thật ra Tần Tử Thực cũng chả là cái thá gì. Khi đó, nàng sẽ hối hận.”
Nhưng khi đó nàng còn quá trẻ, nàng không biết mỗi ngày đều có một tính cách khác nhau, phải thấu hiểu và bao dung thế giới của người khác nữa. Thế là khi đó nàng vô tâm xua tay nói: “Tần Tử Thực, đừng lắm mồm như một tiểu cô nương được không? Phiền quá đi.”
Sau đó, hắn không bao giờ nói lại những lời như thế nữa.
Mà hắn không nói thì nàng lại cho rằng chuyện này không tồn tại.
Nàng quá ích kỷ, chưa từng quan tâm đến nội tâm người bên cạnh như thế nào, nàng vĩnh viễn chỉ suy đoán tình cảm của đối phương qua lời nói của hắn, không chịu dùng tấm lòng của mình đi hiểu cho nội tâm của đối phương.
Cho nên, thật ra tình cảm đi đến bước này, nàng không thể rũ bỏ trách nhiệm của mình được.
“Hệ thống…” Tô Thanh Y đi đến Vấn Kiếm Nhai, nhìn xuống dưới vực sâu vạn trượng dưới chân mình, có chút mờ mịt nói: “Có phải ta quá không xứng làm người yêu của hắn rồi không?”
“Kí chủ, không có ai hoàn mỹ cả, người hoàn mỹ chỉ có trong tiểu thuyết thôi.”
“Không phải chúng ta đang ở trong tiểu thuyết à?”
Hệ thống: “…”
“Nếu ngươi thật coi mình là nhân vật chính, thì ta cũng không còn lời nào để nói cả. Nhưng ngươi chỉ là người rất bình thường. Cuộc sống của mỗi người đều là một lần rèn luyện, thông qua những rèn luyện này mà không ngừng trưởng thành. Cho đến cuối cùng, các ngươi ở bên nhau thì tình yêu này mới được coi là vượt qua thử thách. Cho nên kí chủ à, đừng nhụt chí, ngươi phải cố gắng lên nhé!”
“Ồ.” Tô Thanh Y gật đầu, lần đầu nghĩ thật ra hệ thống nói vậy cũng đúng.
Nàng xoay người đi vào gian phòng của Tần Tử Thực, ngồi trên bồ đoàn mà mọi khi hắn vẫn ngồi, lần đầu tiên nghiêm túc tự hỏi bình thường Tần Tử Thực suy nghĩ những gì nhỉ?
Hắn cũng sẽ tự ti, sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng. Bỏ Bạch Ngọc Kiếm ra, thật ra hắn cũng chẳng khác với bất kỳ một người bình thường nào cả.
Nàng nên quan tâm hắn nhiều hơn nữa.
Nàng thầm nghĩ.
Móc rượu từ trong túi ra, là lúc Tần Tử Thực đóng giả Lưu Huy ủ cho nàng. Nàng cầm theo bầu rượu uống từng ngụm từng ngụm, đợi đến lúc trăng lên cao, cuối cùng Tần Tử Thực cũng chậm rãi trở về, vừa vào cửa, đã nhìn thấy tiểu cô nương một thân váy đỏ gác một chân lên, tựa ở cạnh khung cửa sổ, ngửa đầu nhìn trăng sáng trên đỉnh Vấn Kiếm. Nàng cầm trong tay bầu rượu nhẹ nhàng lắc, nghe thấy tiếng hắn mở cửa, nàng quay đầu qua nhìn hắn, ánh mắt sáng rực dịu dàng.
Đáy lòng hắn đột nhiên vui mừng, ôn hòa nói: “Sao còn chưa chịu ngủ?”

“Ta đang đợi chàng.” Tô Thanh Y cong mắt nở nụ cười, ngoắc tay với hắn: “Tử Thực, chàng qua đây.”
Tần Tử Thực không nói gì, hắn đi qua ngồi xuống bên cạnh nàng, Tô Thanh Y lập tức quấn lấy hắn, giống như người không xương tựa vào ngực hắn, ôm lấy cổ hắn nói: “Chàng đi đâu vậy? Có nhớ ta không?”
“Nhớ.” Tần Tử Thực vuốt ve mái tóc nàng, ôn hòa nói: “Đi đến chỗ nào đều nhớ nàng.”
Tô Thanh Y bật cười khanh khách, chôn mặt trong ngực hắn, một lúc lâu sau nàng mới nhẹ nhàng nói: “Tử Thực, đã bao giờ ta nói cho chàng biết ta bắt đầu thích chàng từ lúc nào chưa?”
“Chưa từng…” Giọng nói của Tần Tử Thực có xen chút buồn bã. Tô Thanh Y hơi ngượng ngùng, cũng không biết tại sao lại khẩn trương, cúi đầu nói: “Là lúc ở ngọn núi phía sau trường học, lúc đó chàng vẫn còn là một đứa nhỏ béo tròn…”
Nghe như vậy, Tần Tử Thực lập tức cứng người. Tô Thanh Y ôm chặt hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn, liên tục hôn hắn, dịu dàng nói: “Chàng đừng sợ, chàng nghe ta nói đã…”
“Từ lúc đó ta đã thích chàng rồi. Nhưng bản thân ta lại không biết. Khi đó ở trường chàng không được hoan nghênh, tất cả mọi người đều cười nhạo chàng, nhưng ta lại thích chàng. Bởi vì chàng có rất nhiều ưu điểm, tâm địa của chàng thiện lương nè, ôn hòa nè, đối với ai cũng tốt nè, nỗ lực nè, kiên định nè, biết phấn đấu nè…”
Tô Thanh Y xòe bàn tay chăm chú đếm. Tần Tử Thực cúi đầu xuống, khàn giọng nói: “Nàng đừng nói nữa…”
“Ta muốn nói, ta nhất định phải nói ra…” Tô Thanh Y nhìn sâu vào mắt hắn, ôn hòa nói: “Ta chưa bao giờ nghiêm túc nói cho chàng biết rằng chàng tốt biết bao nhiêu. Ta đã bỏ lỡ chàng nhiều năm như vậy, Tử Thực.”
“Ta đó ta thích chàng, thích đến mệt chết đi được. Chàng chưa bao giờ đáp lại ta, dần dần tình yêu của ta đối với chàng cũng hao mòn.”
Cả người Tần Tử Thực run rẩy. Tô Thanh Y nói tiếp: “Sau này, khi ta phát hiện chàng có vướng mắc với Trần Hàm Ngữ…”
“Ta không có!” Tần Tử Thực bộc phát, một tay kéo lấy tay Tô Thanh Y, nước mắt từng giọt rơi xuống, khàn giọng nói: “Ta không có vướng mắc với bất kỳ ai hết… Chỉ có nàng, cho tới bây giờ chỉ có nàng…”
“Ta biết,” Tô Thanh Y vuốt lưng hắn, dịu dàng nói: “Khi đã ta đã nghĩ chàng không thích ta, chỉ thích nàng ta. Trong lòng ta rất đau khổ… Cho nên khi nàng ta tùy tiện đăng một tấm ảnh, ta đã lập tức tin luôn. Sâu trong đáy lòng ta luôn nghi ngờ chàng, cho dù chàng có giải thích, ta cũng không thể tin được, đoạn tình cảm này đã dằn vặt trong mười một năm rồi, cho nên ta nghĩ cũng đã đến lúc rời đi rồi.”
Tần Tử Thực không nói gì, hắn ôm chặt lấy nàng, sợi tóc dần dần chuyển màu trắng. Trong lòng Tô Thanh Y hốt hoảng, vội gọi: “Tần Tử Thực!”
“Đừng đi…” Tần Tử Thực ôn chặt nàng, không ngừng nỉ non: “Đừng…”
“Ta không đi,” Tô Thanh Y ôm hắn, nhẹ vỗ về lưng hắn, cho dù hắn dùng sức lớn làm cho nàng cảm thấy đau đớn, nhưng nàng vẫn như thường nói: “Ta thích chàng, chàng cũng thích ta, sao ta lại đi chứ?”
Tần Tử Thực hơi sững người, hắn ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn nàng.
“Chàng có thích ta không?” Tô Thanh Y cúi đầu dừng ở đôi mắt trong veo của hắn, dịu dàng hỏi.
“Thích.” Tần Tử Thực lẳng lặng nhìn nàng, hốc mắt phiếm đỏ: “Quá khứ, hiện tại, tương lai, đều rất thích.”
“Vậy sao còn cảm thấy ta sẽ rời khỏi chàng chứ? Ta rời khỏi chàng không phải vì chàng không tốt, mà vì ta nghĩ chàng không thích ta. Nhưng ta vẫn một mực thích chàng, kiếp trước, kiếp sau, mỗi lần gặp chàng, ta đều sẽ thích chàng. Chỉ cần chàng không muốn ta đi thì ta cũng sẽ không đi đâu hết.”
Tô Thanh Y nâng mặt hắn lên, ôn hòa nói: “Trời cao đã trao cho chàng thì chính là của chàng. Lúc chàng là một Tần Tử Thực béo ục ịch ta đã yêu chàng. Chàng là Kiếm tiên Tần Tử Thực của Tu chân giới, ta lại càng yêu chàng hơn. Ta yêu chàng vì chính bản thân của chàng, không phải vì ta cần chàng, chàng đã hiểu chưa?”
Tần Tử Thực không trả lời, trong mắt đầy nghi ngờ. Tô Thanh Y lẳng lặng nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Tử Thực, mặt tốt của tình yêu, có lẽ là khi mỗi người đều tự yêu bản thân, đồng thời yêu cả đối phương nữa. Chàng rất tốt, chàng phải biết mình tốt biết bao, chàng phải yêu lấy bản thân mình, trân trọng bản thân mình, không chà đạp bản thân mình, chàng hiểu không?”
“Người khác nói chàng không tốt, đó là do mắt bọn họ bị mù, mặc kệ người ta nói cái gì, chàng đều phải nghĩ chàng là người đáng giá được người khác yêu.”
“Được…” Tần Tử Thực khàn khàn nói: “Ta sẽ cố gắng học.”
“Ta hi vọng chàng có thể tự yêu bản thân nhiều một chút, không cần lo được lo mất, không phải nghi thần nghi quỷ. Chàng phải tin tưởng rằng chàng có thể làm ta không rời khỏi chàng được, dù ta có rời đi, đối với chàng cũng chỉ là kết thúc một đoạn tình cảm mà thôi. Cuộc sống còn nhiều thứ đáng giá để chúng ta theo đuổi.”
“Tình yêu đáng lẽ phải làm chàng trở nên tốt hơn, chứ không nên nhốt chàng vào một góc. Nếu như chàng thực sự yêu ta,” Tô Thanh Y vuốt ve khuôn mặt hắn, dịu dàng nói: “Đồng ý với ta, trước tiên hãy học cách tự yêu bản thân mình, có được không?”
“Được.” Tần Tử Thực nghẹn ngào trả lời, trong lòng có thứ gì đó đã từ từ tan ra biến mất. Tô Thanh Y ôm hắn vào ngực, dịu dàng nói: “Sau này ta sẽ luôn bên chàng, cho đến lúc chàng không còn cần ta nữa.”
“Không có ngày như thế đâu.”
Tần Tử Thực cúi đầu xuống hôn lên đôi môi nàng, vừa thuần thục vừa dịu dàng cởi quần áo của nàng ra, dưới ánh trắng ánh mắt của hắn sáng rực mà dịu dàng, hắn áp nàng xuống mặt đất, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
“Nếu không thể cùng nàng phi thăng bất tử, vậy thì sẽ cùng nàng chết chung một chỗ. Nàng ở đâu, ta ở đó.”